Nghe thấy có tin tức về ba, chưa đến nửa tiếng, Bạch Vũ đã vội vàng đến bệnh viện Vinh Ái.
Bệnh viện Vinh Ái là bệnh viện tư nhân, không quá to, nhưng trang trí sang trọng, có đầy đủ các khoa, phố lớn ngõ nhỏ và trên xe buýt công cộng đều nhìn thấy quảng cáo của bệnh viện.
Đây không phải là bệnh viện hạng nhất, nhưng cũng rất nổi tiếng ở Trung Hải, ngay cả những người không xem tin tức như Bạch Vũ cũng bị quảng cáo tẩy não.
Bạch Vũ đi qua sảnh bệnh viện đông đúc, đi đến hành lang phòng cấp cứu ở sát bên trong, không cần tìm, chỉ liếc mắt Bạch Vũ đã nhìn thấy Lam Hải Quỳnh.
Người phụ nữ mặc váy voan, trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn quyến rũ.
Chỉ mấy ngày không gặp, Lam Hải Quỳnh đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt xinh đẹp cũng có chút hốc hác.
Lúc này, cô ta đang cầm tờ biên lai đóng tiền, đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu.
“Bạch Vũ!”
Lam Hải Quỳnh nhìn thấy Bạch Vũ, khuôn mặt xinh đẹp hơi cứng lại, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ chào hỏi một câu.
Lúc này, tâm trạng của cô ta rất phức tạp, vừa cảm thấy có lỗi với Bạch Vũ, vừa thất vọng về Bạch Vũ, nụ hôn của Tổng Quế Khanh khiến cô ta tức giận đến tận bây giờ.
Cho dù hai người không có tương lai, cô ta cũng hi vọng trong khi chưa ly hôn, hai bên có thể chung thủy với nhau.
“Ba anh bị sao vậy?"
Bạch Vũ cũng đang chìm trong vô vàn suy nghĩ, có chút không muốn gặp Lam Hải Quỳnh, nhưng bây giờ anh không có tâm trạng để ý đến những chuyện này nữa, kéo người phụ nữ lại, lo lắng hỏi:
“Em tìm thấy ba anh ở đâu?"
Anh tìm Bạch Trung Nghị suốt một năm, nhưng vẫn không biết sống chết, nên rất bất ngờ khi ông ấy xuất hiện ở Trung Hải, còn bị Lam Hải Quỳnh bắt gặp.
Mí mắt Lam Hải Quỳnh giật giật: “Hôm nay tôi đi đến bến tàu để kiểm tra tồn kho, lúc về đi qua khu vực dỡ hàng, đột nhiên có một người lao ra.
“Người ông ấy rất bẩn, còn có cả vết máu, đập vào nắp xe sau đó ngã xuống.”
“Lúc đầu tôi nghĩ là lừa đảo nên vừa gọi cảnh sát vừa kiểm tra tình hình, sau đó tôi nhận ra là ba anh Bạch Trung Nghị
Bạch Vũ có chút bất ngờ: “Em biết ba anh?”
Trong ấn tượng của anh, Lam Hải Quỳnh và Bạch Trung Nghị chưa từng gặp nhau, sau khi Bạch Trung Nghị mất tích anh mới đi ở rể.
“Tôi có thể nhận ra ba anh là do lần trước, lúc đi đến phòng trọ của mẹ anh ăn cơm, nhìn thấy bức ảnh của ba người treo ở trên tường.
Lam Hải Quỳnh thở dài: “Tôi có ấn tượng sâu sắc với vết sẹo sau tai của ông ấy.
“Nên tôi đã đưa ông ấy đến bệnh viện, thấy tình trạng của ông ấy rất nghiệm trọng, nên tôi mới gọi điện thoại cho anh...
Lam Hải Quỳnh cũng không muốn gọi điện thoại cho Bạch Vũ, mấy ngày trước cô ta gọi mười mấy cuộc, nhưng Bạch Vũ đều không nhận, trong lòng cô ta ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng cô ta biết, nếu gọi cho Thầm Phương Hoa rất dễ làm bà sợ, nên cuối cùng vẫn gọi cho Bạch Vũ.
“Bị thương, lại bị thương....
Vẻ mặt Bạch Vũ tràn đầy sự lo lắng: “Không biết có nguy hiểm đến tính mạng không”
Anh cảm thấy rất xấu hổ, ngày trước khi vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, bị ba mẹ giấu cũng thôi đi, sau mười tám tuổi vẫn không phát hiện ra điểm bất thường của ba, đúng là quá bất hiếu.
Mấy năm nay, nếu như không đặt toàn bộ tâm trí vào Viên Tiểu Nhu thì tốt biết bao.
“Yên tâm đi, vết thương của ông ấy không nghiêm trọng, có lẽ không có nguy hiểm gì”
Thấy Bạch Vũ đứng ngồi không yên, Lam Hải Quỳnh nhẹ nhàng an ủi:
“Lúc tôi đưa ông ấy đến bệnh viện, ông ấy vẫn còn thở đều”
Cô ta lên tiếng nhắc nhở: “Có cần gọi điện thoại cho mẹ anh không?”
Bạch Vũ lắc đầu: “Không gấp, đợi tình hình của ba anh ổn định rồi tính, nếu không bà ấy sẽ lo lắng không yên.”
Anh sợ cho mẹ hi vọng rồi lại khiến bà ấy thất vọng, như vậy bà ấy sẽ không thể chịu đựng được.
Lam Hải Quỳnh khẽ gật đầu: “Do anh quyết định.
Bạch Vũ do dự một lúc rồi nói: “Cảm ơn em”
Mối quan hệ giữa hai người đã đến mức đóng băng, nhưng việc gì ra việc đó, chuyện của ba anh, anh thực sự nên cảm ơn Lam Hải Quỳnh.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ nghĩ Bạch Trung Nghị là ăn mày hoặc kẻ lừa đảo.
“Không cần cảm ơn....
Lam Hải Quỳnh thở dài: “Anh đến là tốt rồi, tôi còn có việc, tôi đi trước đây...”
“Tại sao phòng cấp cứu không có ai?”
Lam Hải Quỳnh vẫn chưa nói xong, Bạch Vũ liếc nhìn về phía cửa sổ phòng cấp cứu: “Không phải bác sĩ đang cứu người sao?"
Ánh mắt của anh rất sắc sảo, phát hiện ra bên trong có năm sáu chiếc giường bệnh được ngăn với nhau bằng tấm vải xanh, có ba bốn người nằm trong phòng cấp cứu, nhưng không có nhân viên y tế.
“Lúc tôi đưa ba anh đến đây, các bác sĩ đang chụp ảnh tập thể.
Lam Hải Quỳnh có chút sửng sốt: “Nhân viên y tế ở phòng cấp cứu cũng qua đó, còn nói với tôi sẽ quay lại sớm, không làm chậm trễ việc cứu người.
“Bọn họ còn nhắc nhở tôi đi nộp trước ba trăm triệu.
“Tôi nộp tiền mất hơn mười phút, cứ nghĩ bọn họ đã quay lại cứu người rồi.
Cô ta cũng nhìn về phía cửa sổ nhỏ, thấy trong phòng cấp cứu quả thật vô cùng yên tĩnh.
Bạch Vũ không nhịn được, mắng chửi: “Đây không phải là đang làm bậy sao?”
“Anh đừng tức giận, để tôi đi gọi bọn họ.
Lam Hải Quỳnh lo lắng Bạch Vũ sẽ đập phá phòng cấp cứu, vội vàng kéo tay anh, bảo anh bình tĩnh, sau đó chạy ra sảnh bệnh viện tìm bác sĩ.
Không lâu sau, Lam Hải Quỳnh lại chạy về: "Bọn họ đến rồi.”
Nhìn thấy Lam Hải Quỳnh chạy tới chạy lui, Bạch Vũ đang bực bội cũng bình tĩnh hơn: “Hải Quỳnh, cảm ơn em.
Lam Hải Quỳnh khẽ lắc đầu: "Không phải tôi muốn lấy lòng anh, tôi chỉ muốn ba anh không có vấn đề gì thôi”
Bạch Vũ gật đầu, trong lòng anh biết rất rõ, mặc dù vì chuyện của Bạch Trung Nghị mà quan hệ của họ dịu đi, nhưng vẫn chưa thể xóa được sự ngăn cách ở sâu trong lòng nhau.
Đợi thêm khoảng ba phút, bác sĩ vẫn chưa đến, Bạch Vũ chưa kịp làm gì, Lam Hải Quỳnh lại chạy ra sảnh.
Cô ta chạy đi chạy lại năm lần, lần nào nhân viên y tế cũng nói đến ngay, nhưng đợi nửa tiếng mới có một nữ bác sĩ và ba y tá đến.
Tấm bảng tên trên ngực nữ bác sĩ ghi Nam Cung Cầm.
Bạch Vũ liếc mắt đã nhận ra, cô ta chính là người phụ nữ lẳng lơ ở hiện trường vụ tai nạn xe hơi Bạch Như Ca, bạn gái của kẻ gây tai nạn mũi khoằm....
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Giục, giục, giục cái gì mà giục.
Nam Cung Cầm không nhận ra Bạch Vũ, vừa từ từ đi về phía phòng cấp cứu, vừa bực bội hét lên với Lam Hải Quỳnh:
“Giục để đi đầu thai à? Không thấy tôi đang chụp ảnh tập thể à?”
“Cô có biết cô cứ giục như thế này làm lỡ bao nhiêu việc, bao nhiêu thời gian của chúng tôi không?”
Mấy cô y tá xinh đẹp cũng nhìn Lam Hải Quỳnh với vẻ mặt khó chịu.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lam Hải Quỳnh trầm xuống: “Tình trạng bệnh nhân rất nghiêm trọng, các cô không đi cứu người, còn chạy đi chụp ảnh tập thể, còn có y đức không?”
“Dù chuyện có lớn đến đâu cũng phải đợi chúng tôi chụp ảnh xong rồi nói”
“Tôi nói cho cô biết, bây giờ chúng tôi đi chụp ảnh tiếp, cô không thích thì đưa người bệnh về”
Nam Cung Cầm chanh chua, cay nghiệt mắng nhiếc: “Bệnh viện Vinh Ái không thiếu bệnh nhân”
Lam Hải Quỳnh vô cùng tức giận: “Tôi phải kiện các cô.
Kiện?
Mấy cô y tá nghe thấy vậy liền bật cười, nhìn lọ sơn móng tay trong suốt tỏ vẻ không thèm quan tâm, dường như việc Lam Hải Quỳnh đi kiện vô cùng ấu trĩ và buồn cười.
Bệnh viện Vinh Ái là một nơi đơn kiện có tác dụng sao?
“Kiện, cứ việc kiện
Nam Cung Cầm dè bỉu:
“Sở Công Thương, Sở Y Tế, công an, cô cứ gọi, người đến có thể dọa được chúng tôi, tôi sẽ gọi cô là bà nội”
Nam Cung Cầm hét thảm một tiếng, sau đó ngã xuống...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất