Mặc dù nhận ra xe của Lam Hải Quỳnh, cũng đoán rằng có thể cô ta đã hiểu nhầm, nhưng Bạch Vũ không đuổi theo.
Hai người chỉ còn bước chia tay trong hòa bình, không cần phải giải thích bất cứ điều gì.
Bạch Vũ trở lại phòng khám, cất đống tài liệu về ba mình đi, lại pha một chén trà khác, sau đó bắt đầu tiếp nhận bệnh nhân.
Rất nhanh, Tôn Bất Phàm cũng đã đến, nhanh nhẹn giúp đỡ anh.
Bệnh nhân khá đông, hai người bận rộn đến tận mười giờ, Bạch Vũ đang định đi nghỉ ngơi, lại nghe thấy tiếng pháo nổ từ phía đối diện, tiếng nổ lách tách rất chói tai.
Bạch Vũ nheo mắt lại, liếc nhìn, phát hiện là một phòng khám Đông y mới mở tên là Huyền Hồ Cư.
Mặt tiền rất rộng, được trang trí theo phong cách cổ xưa, có bảy tám cô gái trẻ mặc đồng phục màu trắng, chân dài, rất xinh đẹp đứng ở cửa để tiếp đón khách.
Hơn nữa, còn được miễn phí khám bệnh trong vòng ba ngày, mua đủ ba trăm nghìn tiền thuốc sẽ được tặng gạo.
Trong chốc lát, Huyền Hồ Cơ trở nên vô cùng náo nhiệt, đông như trẩy hội.
Tôn Bất Phàm nhìn Bạch Vũ, bĩu môi cười nói: “Tiểu sư tổ, có người đang giành việc kinh doanh.
“Giành cũng được mà.
Bạch Vũ duỗi eo: “Hi vọng giành nhiều một chút, như vậy chúng ta sẽ có chút thời gian rảnh”
Bệnh nhân bây giờ đối với Bạch Vũ, một là để cho Tôn Bất Phàm luyện tập, hai là để anh tích lũy ánh sáng trắng, anh không quan tâm đến việc có kiếm được tiền hay không.
Bạch Vũ khám bệnh cho Hàn Quốc Hoa, phí khám bệnh không phải ba mươi tỷ cũng là ba trăm tỷ, khám cho một người bằng ít nhất một trăm nghìn người dân ở đây, nên anh không quan tâm việc kinh doanh của mình có bị giành hay không.
Tô Bất Phàm nhìn đội quân trước mắt, mỉm cười nói: “Nói rất có lý.”
“Bác sĩ, làm ơn hãy khám cho vợ tôi.
Đúng lúc này, một đôi vợ chồng trẻ đi đến, ngồi xuống trước mặt Tôn Bất Phàm, người chồng mặt vuông vô cùng lo lắng nói:
“Tôi và vợ đã kết hôn được ba năm, vẫn luôn mong muốn có được một đứa con, nhưng làm cách nào cũng không thể mang thai được.
“Chúng tôi đã đến rất nhiều bệnh viện, những không khám ra bệnh.”
“Nghe bọn họ nói Kim Chi Lâm là phòng khám lâu đời, bệnh nào cũng chữa được, ai cũng cứu được, nên chúng tôi muốn mời hai người đến khám cho vợ chồng tôi.”
“Cầu xin hai người, nhất định phải giúp vợ tôi mang thai, làm ơn, tôi thật sự muốn có một đứa con.
Người vợ xinh đẹp cũng nói theo: “Đại Khuê, yên tâm đi, y thuật của Kim Chi Lâm vô cùng cao siêu, chắc chắn sẽ không làm chúng ta thất vọng.
Bạch Vũ nghe vậy, khẽ cau mày, đối phương trông có vẻ như đang khen Kim Chi Lâm, nhưng thực tế đang dồn Tôn Bất Phàm đến đường cùng, nhất định phải chữa khỏi bệnh vô sinh cho bọn họ.
Nếu không, Kim Chi Lâm chỉ là thổi phồng, Bạch Vũ và Tôn Bất Phàm là kẻ lừa đảo.
Anh liếc nhìn người vợ trẻ tuổi, khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao ráo, mắt xếch, eo thon, mặt trắng, tóc dài ngang vai, trông rất quyến rũ.
Đặc biệt là lúc khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, cho người khác cảm giác như đang phóng điện.
Đôi chân dài, đi tất lưới lộ ra ngoài, càng thêm sự quyến rũ của người phụ nữ đã có gia đình.
Những người phụ nữ như thế này, đi trên đường cũng sẽ có rất nhiều người ngoái nhìn.
Thực tế, có rất nhiều bệnh nhân nam và người nhà bệnh nhân lén nhìn người phụ nữ này.
Ngay cả Tôn Bất Phàm thi thoảng cũng liếc nhìn, thực sự rất đẹp.
Nhưng Bạch Vũ luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Để tôi xem xem
Tôn Bất Phàm không nghĩ nhiều, bắt mạch cho người vợ trẻ, năm phút sau, ông ta cau mày, từ trước đến nay chưa từng tỏ ra nghiêm trọng như vậy.
Người chồng vội vàng hỏi: “Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?”
7
“Để tôi bắt mạch lại.
Tôn Bất Phàm thở dài, lại bắt mạch cho người vợ trẻ, rất lâu sau, ông ta cười khổ lắc đầu, vẻ mặt bất lực.
Mạch của người vợ trẻ rất khó lý giải, ông ta hành nghề y lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gặp.
Ông ta nhìn Bạch Vũ: “Tiểu sư tổ, y thuật của tôi còn kém, mạch này tôi không bắt ra được.
Bạch Vũ rất bình tĩnh, đi đến bắt mạch cho người phụ nữ trẻ tuổi, chưa đến ba giây anh đã thu tay lại.
Sau đó, anh nhìn đôi vợ chồng trẻ, nói: “Hai người cút đi.
“Cút đi?”
Người chồng mặt vuông tỏ ra khó chịu: “Bác sĩ, các ông có thái độ gì đấy? Có thể chữa được thì chữa, không chữa được thì cứ nói, chửi rủa vợ chồng tôi làm gì?”
Người vợ trẻ cũng trợn mắt, tỏ vẻ tức giận: “Đúng thế, Kim Chi Lâm là biển chữ vàng, sao lại có thái độ tồi tệ như vậy?”
“Cho dù các anh không thể chữa được bệnh, cũng không thể xúc phạm người khác như vậy được.
Những người đang xếp hàng đợi khám bệnh cũng xì xào bàn tán, tất cả đều chỉ trích Bạch Vũ bất lịch sự với người bệnh, không hề có thái độ của một bác sĩ.
Tôn Bất Phàm ghé sát vào Bạch Vũ, nhỏ giọng nói: "Tiểu sư tổ, sao thế?”
“Hai người không cút?"
Bạch Vũ uống một ngụm trà: "Đợi lát nữa hai người có muốn cũng không cút được đâu.
Người chồng mặt vuông tên Đại Khuê sắc mặt đột nhiên lạnh đi
“Bác sĩ, các anh có ý gì? Có bác sĩ nào như các anh không?"
“Chúng tôi phải khiếu nại, tố cáo anh, đóng cửa cái phòng khám này của anh”
Người vợ trẻ cũng gào lên: “Kim Chi Lâm không tôn trọng bệnh nhân, không có y đức”
Tôn Bất Phàm muốn tiến lên khuyên can, Bạch Vũ giơ tay ra ngăn lại, mặc kệ hai người bọn họ kêu gào, thu hút rất nhiều người đến xem.
Chẳng mấy chốc, người dân và bệnh nhân ở trước Huyền Hồ Cư cũng chạy đến hóng chuyện, mỹ nữ có đẹp đến đâu cũng không thú vị bằng bác sĩ và bệnh nhân choảng nhau.
Trong nháy mắt, Kim Chi Lâm đã chật kín người.
“Mọi người xem đi, vợ chồng chúng tôi từ tỉnh khác, đi đường xa đến đây, thành tâm thành ý đến Kim Chi Lâm để cầu thầy trị bệnh.
“Bác sĩ trình độ kém, không chỉ không cảm thấy nhục, còn chửi rủa vợ chồng chúng tôi, trước mặt mọi người đuổi chúng tôi đi.
Đại Khuê giống như được bơm tiết gà, gào lên: “Mọi người nói xem, phòng khám như thế này có nên tồn tại không?”
Mọi người lại xì xào bàn tán về Kim Chi Lâm, ai ai cũng tỏ ra thất vọng với phòng khám lâu đời, còn nói sau khi đổi người, chất lượng của phòng khám xuống dốc không phanh.
“Hai người nói sai rồi, tôi có sĩ nhục vợ chồng anh chị đâu, tôi còn đánh nữa”
Bạch Vũ lững thững bước tới, sau đó bốp bốp vung tay tát hai cái, làm cả hai ngã xuống đất.
"A...."
Vợ chồng Đại Khuê hét lên đau đớn, sau đó che mặt, rống lên:
“Bác sĩ của Kim Chi Lâm đánh người, bác sĩ của Kim Chi Lâm đánh người, mọi người mau báo cảnh sát đi
Nhiều người tức giận chỉ trích Bạch Vũ vô đạo đức, còn lấy điện thoại ra gọi điện báo cảnh sát.
“Mau báo cảnh sát đi, tiện thể gọi cả giới truyền thông đến đây nữa.
Bạch Vũ cười, vỗ tay: “Nói với bọn họ, ở phòng khám Kim Chi Lâm có một người đàn ông muốn mang thai
Mang thai? Đàn ông?
Mọi người nghe thấy vậy đều khựng lại.
Vợ chồng Đại Khuê cũng vô cùng kinh ngạc, không thể tin được nhìn Bạch Vũ.
“Khốn nạn, anh nói linh tinh cái gì thế?”
Đại Khuê tức giận nói: “Anh bôi nhọ chúng tôi, chúng tôi phải kiện, phải đóng cửa cái phòng khám này.
“Kiện?”
Bạch Vũ không nói gì, chỉ mỉm cười, đi lên tát cho vợ chồng Đại Khuê hai cái, khiến bọn họ ngã xuống đất.
“Anh đưa một người chuyển giới đến đây, ép chúng tôi giúp anh ta sinh con, anh còn không biết xấu hổ còn đòi kiện?”
“Ba anh có thể mang thai hay là ông nội anh có thể mang thai?”
Bạch Vũ giẫm lên người vợ trẻ, Đại Khuê chưa kịp xông lên, anh đã xé rách váy của người vợ trẻ.
"A...."
Người vợ trẻ theo bản năng hét lên, giơ tay che đi bộ phận nhạy cảm của mình, nhưng đã quá muộn.
Bạch Vũ không dừng lại, trở tay giật mạnh một cái, kéo áo của cô ta xuống.
Phẳng lì.
“Mẹ nó, là đàn ông thật.
“Cay mắt chết đi được.
“Chết tiệt, đàn ông muốn mang thai sinh con, đây không phải là quấy rối sao?”
“Bảo bác sĩ biến chó thành người còn dễ hơn ép bác sĩ giúp đàn ông mang thai.
Mọi người xì xào bàn tán, chửi vợ chồng Đại Khuê, có mấy người suýt nữa còn xông lên đánh, cảm thấy bọn họ lừa dối tình cảm của mọi người.
Tôn Bất Phàm cũng đột nhiên hiểu ra, chả trách không bắt được mạch, hóa ra người vợ trẻ là một người chuyển giới.
Nhưng, mẹ nó, trông quá xinh đẹp.
Đại Khuê vội vàng đỡ “vợ” dậy, sau đó chỉ vào Bạch Vũ, quát lên: “Anh, anh cứ đợi đó, tôi sẽ không tha cho anh đâu....
“Đợi? Ai cho anh đợi?"
Bạch Vũ đi lên, đạp cho Đại Khuê một phát: “Đánh gãy hai tay của anh ta, rồi ném ra ngoài.”
Chó Đen đang hóng chuyện, dẫn người đến.....
Sau vụ việc của vợ chồng Đại Khuê, Kim Chi Lâm càng nổi tiếng, có thêm rất nhiều bệnh nhân, ngay cả bệnh nhân của Huyền Hồ Cư cũng chạy sang bên này.
Bạch Vũ rất bất lực, vốn dĩ hi vọng Huyền Hồ Cư sẽ gánh một phần bệnh nhân, kết quả số lượng bệnh nhân tăng lên gấp đôi, khiến anh và Tôn Bất Phàm khám đến sáu giờ mới hết bệnh nhân.
“Tiểu sư tổ, chuyện của Đại Khuê chắc có có người xúi giục, nếu không sẽ không ăn no rửng mỡ đến phá thương hiệu của chúng ta.
Tôn Bất Phàm vừa lấy lá trà pha trà, vừa tò mò nhìn Bạch Vũ nói: “Sao cậu không bảo Chó Đen thẩm vấn bọn họ xem?”
“Không cần thẩm vấn cũng biết là Huyền Hồ Cư cử đến.
Bạch Vũ nhếch miệng cười nói: "Chỉ là chuyện gì cũng phải để lại đường lui, sau này còn có thể nhìn mặt nhau”
Anh rút từ trong túi ra ra một tấm séc, lúc xé áo của người vợ trẻ anh đã nhặt được.
Tôn Bất Phàm nhìn qua, nhận ra đó là tấm séc của Huyền Hồ Cư.
“Hóa ra sư tổ đã có chứng cứ.
Tôn Bất Phàm giơ ngón cái lên:
“Nhưng bị đối phương đánh một trận mà không đánh lại, có phải sẽ bị coi là dễ bắt nạt không”
Giọng điệu của Bạch Vũ rất ôn hòa: “Một là cho bọn họ một cơ hội, dù sao đối phương cũng đang chữa bệnh cứu người.”
“Hai là đánh gãy tay của hai người Đại Khuê, Huyền Hồ Cư cũng phải bồi thường không ít, không có trăm đến trăm rưỡi triệu không xong chuyện đâu, coi như một hình phạt nhỏ đối với bọn họ.
“Nhưng bất cứ ai biết tốt xấu sẽ không đến gây phiền phức cho chúng ta nữa.
Anh cười nói: “Đương nhiên, nếu cứ muốn chiến đấu một mất một còn với chúng ta, thì tôi cũng không ngại để cho Huyền Hồ Cư biến mất”
Tôn Bất Phàm khẽ gật đầu: “Đã học được.
Ông ta học được rất nhiều từ Bạch Vũ về cách đối nhân xử thế, đối với kẻ thù, Bạch Vũ tàn nhẫn, vô tình, nhưng đối với những người bình thường, Bạch Vũ lại vô cùng ôn hòa.
Ba ngày tiếp theo, Kim Chi Lâm cũng không xảy ra chuyện gì, trái lại số lượng bệnh nhân tăng lên mấy lần, tất cả đều đến vì y thuật của Bạch Vũ.
Bạch Vũ cũng không tự cao, ngồi khám bệnh cùng với Tôn Bất Phàm, mỗi ngày đều tiếp hơn năm mươi bệnh nhân, mệt đến mức lưng eo đau nhức.
Tuy nhiên, số lượng bệnh nhân khám và chữa bệnh tăng lên, ánh sáng trắng của ngọc sinh tử cũng tăng lên, rất nhanh đã khôi phục được bảy mảnh.
Bạch Vũ cố gắng bận rộn để lấp đầy cuộc sống, cũng thử quên đi những chuyện không vui ở nhà họ Lam, nhưng chỉ nghĩ đến Lam Hải Quỳnh, trong lòng vẫn cảm thấy khó chiu.
Mặc dù cuộc hôn nhân vẫn chưa kết thúc, Bạch Vũ luôn cảm thấy có một sợi dây vô hình đang kéo mình lại.
"Ting...."
Đúng lúc này, điện thoại của Bạch Vũ khẽ rung, anh cúi đầu nhìn, là cuộc gọi của Lam Hải Quỳnh.
Theo bản năng anh cúp máy.
Nhưng ngay sau đó, điện thoại lại rung lên, vẫn là Lam Hải Quỳnh.
Bạch Vũ do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhận điện thoại: “Có chuyện gì...
“Ông ấy bị thương rất nặng”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất