“Báo án?” 

Lý Tuyết Nhàn hạ giọng: "Chúng tôi còn chưa tìm họ tính sổ, họ còn báo án gì nữa?” 

Triệu Mỹ Ngọc cũng cứng miệng: “Đúng vậy, anh tôi tấn công là để cứu người, thế thì có tội gì?” 

“Chúng tôi còn chưa truy vấn việc cảnh sát các anh vô dụng, thế mà giờ các anh còn nhằm vào người có công? Liệu có công lý hay không?” 

“Nhất định chúng tôi sẽ tố cáo lên cấp trên, rằng các anh vô dụng, không biết xấu hổ, còn thất trách. 

Ngón tay cô ta liên tục chọc vào ngực Chu Hoa Kiệt, tỏ vẻ muốn làm khó dễ cho cánh cảnh sát. 

“Mọi người có quyền tố cáo.” 

“Chắc chắn vụ án Mạnh Giang Nam hạ thuốc cô Đường cũng sẽ được pháp luật trừng trị nghiêm khắc. 

Giọng nói Chu Hoa Kiệt càng thêm nghiêm khắc: “Nhưng chuyện Triệu Tuấn Hào đâm Mạnh Giang Nam và Tư Đồ Tĩnh chín nhát dao trước mặt mọi người cũng coi như cố ý gây thương tích.” 

“Giờ họ đã báo án, nên chúng tôi cần điều tra theo luật” 

“Cho nên mong các người đừng ngăn cản chúng tôi chấp pháp. 

Anh ta không hề nao núng với khí thế của Triệu Mỹ Ngọc: “Nếu mọi người có ý kiến gì, có thể khiếu nại.” 

Giọng nói Triệu Mỹ Ngọc run rẩy: “Mạnh Giang Nam và những người khác làm bậy mà còn không biết xấu hổ báo án nữa sao?” 

Chu Hoa Kiệt vẫn rất lịch sự: “Đây cũng là quyền lợi của bọn họ. 

Triệu Tuấn Hào nhìn Chu Hoa Kiệt với ánh mắt đầy ẩn ý: “Các anh đã điều tra rõ chuyện đâm người rồi sao?” 

Anh ta cảm thấy cảnh sát đang nhằm vào mình. Theo lý mà nói, chắc chắn Chu Hoa Kiệt và những người khác đã biết, anh ta không phải hung thủ đâm người. Dù sao Mạnh Giang Nam cũng chưa từng gặp anh ta. 

Nhưng anh ta lại không thể nghĩ ra, ai lại có quyền lực lớn đến như vậy, khiến cảnh sát bỏ qua những manh mối bên ngoài, tùy tiện coi anh ta thành hung thủ? 

Chẳng lẽ là Bạch Vũ đang giở trò? 

Suy nghĩ này vừa lóe lên đã nhanh chóng bị Triệu Tuấn Hào bóp nát, sao Bạch Vũ có thể là tay chân của cảnh sát? 

Lúc này, Chu Hoa Kiệt nhìn anh ta với ánh mắt sáng ngời: “Vẫn chưa điều tra rõ, vậy nên mới cần anh Triệu phối hợp điều tra” 

“Theo lời khai của cô Lam và Trần Minh Thư đều chỉ và xác nhận rõ, chính anh là người đã xông vào hoàng cung Caesar, đâm Mạnh Giang Nam, Tư Đồ Tĩnh và những người khác” 

Anh ta nhìn phía Triệu Tuấn Hào: “Mong anh phối hợp giúp chúng tôi phá án” 

“Đi đi Tuấn Hào, tất cả sẽ làm chứng cho anh. Anh đâm người là để cứu Hải Quỳnh. 

“Đúng vậy, đó chỉ tính là phòng vệ thôi, cũng chỉ vì tình thế nguy cấp nên có thể thông cảm. 

“Nếu đổi thành tôi, có lẽ không chỉ chín phát, mà có khi còn là mười nhát ấy chứ” 

“Đến lúc đó, Trần Minh Thư cũng sẽ làm chứng cho cháu, chứng minh rằng lúc ấy cháu bất đắc dĩ lắm mới phải đâm người mà thôi” 

“Cháu yên tâm, nhất định chúng ta sẽ mời luật sư tốt nhất cho cháu, cố gắng để cháu không ngồi tù. Mà kể cả có ngồi tù thì nhà họ Lam cũng sẽ nhớ kỹ tấm lòng của cháu. 

Vợ chồng Lam Quốc Khánh mỗi người một câu an ủi Triệu Tuấn Hào, điều này khiến cả người Triệu Tuấn Hào nóng bừng. Họ đang coi anh ta như hung thủ đấy sao? 

“Câm miệng, câm miệng!” 

Triệu Mỹ Ngọc hét lên với hai người kia, sau đó cô ta trừng mắt nhìn Chu Hoa Kiệt: 

“Anh cảnh sát, nếu tội danh này được thành lập, liệu có phải ngồi tù hay không?” 

“Sử dụng dao trái phép, tấn công trước mặt người khác với cách thức tàn nhẫn, để lại hậu họa nghiêm trọng” 

Chu Hoa Kiệt bình tĩnh nói: “Tôi không rõ lắm thời gian thi hành án, nhưng kiểu gì cũng phải hơn ba năm” 

Sau khi nghe thời gian thi hành án lên tới ba năm, Triệu Mỹ Ngọc lập tức há hốc miệng. 

Đùa quá lố rồi. 

“Người đâu, giải đi. 

Chu Hoa Kiệt ra lệnh. 

Ba cảnh sát lao lên giữ lấy Triệu Tuấn Hào, sau đó đẩy anh ta về phía cửa. 

“Anh cảnh sát, chỉ là hiểu nhầm, hiểu nhầm mà thôi” 

Triệu Mỹ Ngọc nhanh chóng phản ứng lại, cô ta mất hồn mất phía chạy tới hét lên: “Đêm đó, người đâm không phải anh tôi.” 

Lam Quốc Khánh ngạc nhiên: “Không phải Tuấn Hào cứu người hay sao?” 

“Không phải, không phải... 

Triệu Mỹ Ngọc liều mạng kéo tay cảnh sát: 

“Không phải anh tôi, không phải anh tôi, là Bạch Vũ. Chính là Bạch Vũ đã đâm... 

“Trần Minh Thư, Trần Minh Thư, mau nói cho cảnh sát là Bạch Vũ đã đánh người, cô đã giả khẩu cung.” 

“Nhanh lên, nhanh, tuyệt đối không thể anh tôi ngồi tù. 

Trần Minh Thư khóc lóc thảm thiết, không nói gì. Đột nhiên cô ta phát hiện ra, mình đã mất đi điều gì đó. 

Sáu tỷ phí bịt miệng trong túi cô ta hoàn toàn không thể so sánh với giá trị của Bạch Vũ. 

Bạch Vũ? 

Thấy Trần Minh Thư hối hận đến xanh ruột, Lam Hải Quỳnh giật mình. Cô ta mang vẻ mặt đầy hối hận chạy ra khỏi cửa phòng bệnh... 

Ngoài cửa bệnh viện, Lam Hải Quỳnh chính cần liếc mắt đã nhìn thấy bóng dáng nghèo túng, cô đơn, còn có chút buồn bã của Bạch Vũ. 

Cô ta không quan tâm đến ánh mắt của mọi người mà chỉ đi dép lê lao đến, giữ tay Bạch Vũ đang định chui vào xe taxi. 

“Bạch Vũ, Bạch Vũ, em đã độc đoán, em đã bị lừa..” 

“Em không nên nghi ngờ anh, chỉ là em thật sự không ngờ, đêm đó anh lại chạy vào hoàng cung Caesar để cứu em” 

Lời giải thích yếu ớt vô tác dụng này khiến ngay cả Lam Hải Quỳnh cũng nghi ngờ mức độ đáng tin của nó. 

Bạch Vũ không đáp lời, chỉ hất tay Lam Hải Quỳnh rồi tiếp tục chui vào trong xe. 

Người tới lui, có vô số ánh mắt tò mò nhìn về phía họ. 

“Em biết trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, cảm giác bị người khác vu oan hẳn chẳng hề dễ chịu gì. 

“Nhưng anh cũng không thể hoàn toàn trách em, lúc ấy em không hề tỉnh táo nên không thể biết rõ ai đã cứu mình. Hơn nữa Trần Minh Thư cũng nói Triệu Tuấn Hào đã cứu 

em." 

Đầu óc Lam Hải Quỳnh trống rỗng, lảo đảo đuổi theo giữ chặt Bạch Vũ. 

Bạch Vũ vẫn không hề đáp lời, anh lại hất tay Lam Hải Quỳnh. 

Lam Hải Quỳnh nhăn mặt, giọng nói sắc nhọc mất khống chế: 

“Bạch Vũ, rốt cuộc anh muốn gì?” 

“Em đã biết sự thật rồi, em cũng không trách gì anh, anh còn muốn thế nào nữa?” 

“Hơn nữa, lúc trước em gặp chuyện, anh cũng có trách nhiệm, như không phải anh ăn vạ đòi ba trăm tỷ thì sao em lại phải đi uống rượu với Mạnh Giang Nam?” 

Bạch Vũ tạm dừng bước, quay lại nhìn Lam Hải Quỳnh: “Anh cứ nghĩ, sau khi em biết chân tướng, chí ít em cũng sẽ nói một câu xin lỗi. 

“Nhưng dù thế nào em vẫn không hề nhận sai, vừa chạy tới đã phủi sạch trách nhiệm của mình.” 

“Không nói Triệu Tuấn Hào giấu giếm mình thì lại bảo Trần Minh Thư lừa gạt, thậm chí còn đẩy trách nhiệm lên người anh.” 

“Còn em, từ đầu đến cuối chỉ là một con thỏ trắng ngây thơ, chỉ tự trách bản thân sau khi bị bỏ thuốc không phân biệt rõ người nào. 

Trên mặt Bạch Vũ có ý cười: “Tất cả mọi người đều sai, chỉ có em là không có gì sai, kể cả khi em có trách oan hay đánh anh. 

Vẻ mặt Lam Hải Quỳnh hoảng hốt, không biết nói gì: “Em... 

Bạch Vũ thở dài: “Lam Hải Quỳnh, em có biết vấn đề lớn nhất của mình ở đâu không?” 

Lam Hải Quỳnh lảo đảo túm lấy tay Bạch Vũ: “Ở đâu?” 

“Vấn đề lớn nhất là trong lòng em không hề có anh, cho nên em chưa bao giờ tin tưởng anh. Kể cả khi em tận mắt thấy anh làm, em cũng sẽ nghi ngờ mà thôi.” 

“Chuyện ở hoàng cung Caesar lần này em có rất nhiều cách để biết sự thật, thế nhưng em lại chọn cách tin tưởng lời nói một chiều của Triệu Tuấn Hào. 

“Vì trong lòng em, Triệu Tuấn Hào còn đáng tin hơn anh” 

Bạch Vũ tự giễu: “Từ trước đến nay, anh chỉ là một kẻ bất lực vì một tỷ rưỡi mà bán đứng bản thân 

Lam Hải Quỳnh liên tục lắc đầu: “Không phải như thế, không phải như thế.... 

Bạch Vũ nhìn chăm chú vào gương mặt mà anh tường thương nhớ ngày đêm, xuất hiện trong vô số giấc mơ. 

“Hải Quỳnh, ly hôn đi, tha cho anh, cũng tha cho em đi.” 

Bạch Vũ giơ tay vỗ lên mặt người phụ nữ kia: “Để anh giữ lại chút tốt đẹp cuối cùng của em đi” 

Nghe vậy, Lam Hải Quỳnh như bị sét đánh, cô ta thất hồn lạc phách. 

Bạch Vũ tránh thoát khỏi tay cô ta, chui vào xe taxi. 

“Không ——” 

eyJpdiI6IlVrYzd2UVUwZmY2aXJCK3J2UjQ5MlE9PSIsInZhbHVlIjoiQlUzMHFmYW1FZll6VXpWcjdnb1M3WU91N2I5bkUrNGp1bmVTNmVzSzl4Z2s4dnZHUnZCaWRFZVwvcVdtZ0VKb2tWSElTaDhySlRaNE9KdVQ3MEt1NzRcL09oRU40UlwvK0FrMTlFMUJTQmlHQkdiNitqbWx0eUZuS2UrXC9wOXdVNHpsNnNEQ1RTTk4raTNRQTVjKzZmMFdQUkRXeExzT3pYOWZEK1ZWSGE4NlhJbm9JeDNTSElLM3VjYWZIWXFPWVwvZGNLTENHbVwvNmI0MDBjempRb3pvR3RMUVF2NGoyYWpSTkhhaHYwZjNOVEpnZk0zTVRWeHZmZU9DYmI1ME9IeDNLTzR2OVpYQUMzb05HcEhwOHZYbFdLZXVpaGlBZjY4M3BIMHNSbjQ0dlg1Qzg9IiwibWFjIjoiMzkyYzdmMGE0MGU0ODNkODg3ZTUzZWYyZjBiYjljMWNjZGNkMWRkNDJmNmVkNmVmMzg5OThiNTExMTFkYzQ0YyJ9
eyJpdiI6IktOZ3pWQ2NPMk9jaTN4NldOYUhlS1E9PSIsInZhbHVlIjoiN3J0eUZBWGJSNjg0QVY2d1wvRnNPT2V0ZUNpZ0dyU0hLMTBvclhPbFlRcWtPYnJGS2VnekUydlRCTnB3XC9GUGJKN3hSWkgzSEw2cVdTa3dRQ0pOZk1Kc3pwTUZBMHNcL2pnNkwxcllqNm1ZaGpka2UzT1pHbTZncjRQcW5SdXJQWW5lXC9FbHBJbDViU2JVdlBrWEt3bWduOWVXYUpaalRBblBkenUrZ0k5Nm82dHhhUEJcLzROMTEyemtKNGVITzdKbjRJQmFVOUxybVNpdlluWnFxZUNkOG1HYU1RYnRtZnJDb210bG4wNTZEZG1vPSIsIm1hYyI6IjMyOGFjNjRhYTg4ZjE0MmRiNmY2ZTIwODE3ZDU3ZDE3ZDIwODY5YjVlYjkzYjE4M2M4ZWM1ZDQ4OGVkYmFmY2EifQ==

Đột nhiên cô ta không thể phân biệt nổi, rốt cuộc mình không muốn ly hôn vì mặt mũi hay vẫn thực sự không nở.....

Ads
';
Advertisement