Trần Minh Thư xuất hiện cùng với mấy người Lý Tuyết Nhàn, có điều sau khi thấy Bạch Vũ, cô ta vẫn luôn nấp ngoài cửa. Nghe tiếng gọi của Bạch Vũ, vẻ mặt Trần Minh Thư thay đổi liên tục, cuối cùng cô ta vẫn cắn răng bước vào: "Anh Vũ"
“Minh Thư, cô đến đúng lúc lắm.”
Triệu Mỹ Ngọc bước tới, vội vàng nắm tay Trần Minh Thư, nói lớn:
“Bây giờ, ngay trước mặt Bạch Vũ, cô hãy nói cho mọi người biết, đêm đó có phải chính anh tôi đã cứu Hải Quỳnh từ tay Mạnh Giang Nam hay không?”
Cô ta nhìn Bạch Vũ đầy khiêu khích: “Để cho người này đỡ phải nghĩ rằng anh tôi anh hùng cứu mỹ nhân.
Lý Tuyết Nhàn cũng nhìn về phía Trần Minh Thư: "Cứ nói thật đi, đừng sợ, nếu có gì thì dì sẽ bảo vệ cháu"
“Bạch Vũ, được rồi. Đừng làm loạn.”
Lam Hải Quỳnh quát Bạch Vũ: “Chẳng phải anh muốn làm rõ mọi chuyện sao?”
Bạch Vũ nhìn chằm chằm Trần Minh Thư, nói: “Minh Thư, nói đi”
“Chú, dì, Lam tổng, đêm đó người đến hoàng cung Caesar cứu Lam tổng....
Trần Minh Thư vừa khóc nức nở vừa nói:
“Là cậu Triệu, chính là cậu Triệu. Anh ta còn đâm Mạnh tổng chín phát. Chính cậu Triệu đã cứu Lam tổng”
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Triệu Tuấn Hào, Triệu Mỹ Ngọc và những người khác đều nhìn về phía Bạch Vũ, trên mặt họ tỏ rõ vẻ khinh thường và đắc ý.
Lam Hải Quỳnh cụp mắt, vẻ mặt hận sắt không thành thép.
Còn Bạch Vũ, tất cả sự tức giận và hung ác của anh lập tức biến mất không còn dấu vết...
Anh bước lên hai bước, nhìn Trần Minh Thư nói nhỏ:
“Tôi đã nghĩ đến rất nhiều trường hợp, chỉ không thể ngờ rằng, cô lại đổi trắng thay đen như vậy.
Trần Minh Thư quỳ xuống, cô ta cúi đầu cắn chặt răng, không nói gì.
“Cơ mà đấy cũng không phải chuyện xấu.
Bạch Vũ lại mỉm cười:
“Đêm đó, cô đã chịu thay rất nhiều cho Hải Quỳnh, hơn nữa còn bị họ bắt nhầm, nên hôm nay tôi sẽ không trách cô”
“Chỉ có điều, những gì tôi nợ cô cũng đã trả hết.
“Tôi tin rằng, chắc hẳn anh em Triệu Tuấn Hào đã cho cô rất nhiều lợi ích...
Sắc mặt Trần Minh Thư thay đổi liên tục, Bạch Vũ chẳng những không tức giận mà trái lại còn vô cũng bình tĩnh.
Anh hiểu rõ hơn về bản tính con người.
Gương mặt Trần Minh Thư tái nhợt, cúi đầu không nói gì...
“Bạch Vũ, đừng nói nhảm nữa. Giờ Trần Minh Thư đã nói rõ rằng anh tôi đã cứu người, sau này anh đừng có bôi nhọ người khác nữa.
Triệu Mỹ Ngọc vội chạy tới trách mắng Bạch Vũ: “Nếu cậu đã không bảo vệ được Hải Quỳnh, vậy hãy để anh tôi bảo vệ đi”
Lý Tuyết Nhàn cười mỉa: "Còn to mồm đòi sự thật, chẳng phải tự rước nhục đó sao?"
Vẻ mặt Lam Hải Quỳnh đấu tranh dữ dội, trong mắt ngập tràn đau khổ và thất vọng. Cô ta đã cố gắng để quên đi chuyện ngày hôm đó, chỉ mong Bạch Vũ giữ lại cho mình chút danh dự.
Nếu không cho người khác biết chuyện, cô ta thoát nạn được là nhờ có Triệu Tuấn Hào, còn chồng mình thì yếu đuối chẳng làm được gì, vậy Bạch Vũ làm sao có thể giữ được mặt mũi?
Ai ngờ Bạch Vũ vẫn quyết làm rõ đến cùng.
Bạch Vũ không hề so đo chuyện Trần Minh Thư đổi trắng thay đen, cũng chẳng định giải thích với Lam Hải Quỳnh. Nếu Lam Hải Quỳnh thật sự yêu anh thì làm sao cô ta có thể không điều tra ra sự thật.
Bỗng anh cảm thấy, đây là một cơ hội tốt để ly hôn.
“Hải Quỳnh, anh không xứng với em.
Bạch Vũ nhìn Lam Hải Quỳnh, nói: “Chúng ta ly hôn đi.
Mắt Triệu Tuấn Hào và Triệu Mỹ Ngọc cùng bừng sáng.
“Ly hôn?”
Vừa nghe xong, Lam Hải Quỳnh lập tức nổi giận: “Bạch Vũ, anh đang thẹn quá hóa giận sao?”
“Mới bị người khác vạch trần mà anh đã lấy ly hôn ra để giữ danh dự cho mình?”
“Ban nãy tôi đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần là anh đừng có đào lại chuyện ở hoàng cung Caesar, chính là để giữ gìn cái danh dự mỏng manh của anh.
“Nhưng anh lại chẳng hề hiểu nổi khổ tâm của tôi, cứ nhất định phải tìm kiếm chân tướng. Giờ kết quả là tự vả vào mặt mình nên không chịu nổi nữa sao?”
“Bạch Vũ, anh có thể trưởng thành một chút được không? Đừng có làm mấy cái hành động ăn vạ trẻ con như hôm nay nữa.
"Hơn nữa, lần trước tôi đã nói với anh rồi mà."
"Chuyện ly hôn, chỉ có Lam Hải Quỳnh này mới có quyền nói, anh không có tư cách nhắc đến chuyện ly hôn.
Cô ta buồn bã nhìn Bạch Vũ: "Anh đừng nói là anh không nhớ bản thỏa thuận kết hôn lúc trước.
"Anh biết, anh chỉ cảm thấy thay vì chúng ta cứ cố nhẫn nhịn chịu đựng nhau, chẳng bằng mỗi người tự đi con đường riêng.
Bạch Vũ vẫn giữ bình tĩnh: "Mong rằng khi anh đi rồi, mối quan hệ giữa em và nhà họ Lam sẽ trở nên khá hơn.
“Hải Quỳnh, nghe rõ chưa? Ly hôn đi."
Lý Tuyết Nhàn hào hứng: "Anh ta đã nói đến mức này rồi, không ly hôn thì để khi nào nữa?"
Triệu Mỹ Ngọc cũng lên tiếng: " Hải Quỳnh, cậu ta cứ bắt nạt em, em phải ly hôn cho cậu ta biết mặt"
“Câm miệng ——"
Lam Hải Quỳnh hét lên, cảm xúc có chút mất kiểm soát: "Không ai có thể nói chuyện ly hôn, chỉ có tôi mới có quyền ly hôn, ai cũng không thể."
"Bạch Vũ, tôi không yêu anh, nhưng tôi cũng sẽ không buông tha anh dễ dàng như thế đâu"
"Tôi biết anh đã tằng tịu với Tống Quế Khanh, anh muốn ly hôn sớm để đi lang chạ với cô ta."
"Tôi nói cho anh biết, đừng hòng. Kể cả tôi không có tình cảm với anh nhưng cũng sẽ không tác hợp cho anh dễ dàng như vậy đâu"
"Nếu muốn ly hôn thì phải hoàn thành dự án Vân Đỉnh sơn trang cho tôi hoặc đợi đến khi em hoàn toàn chán ghét anh, anh mới có thể rời đi?
Kể từ khi trưởng thành, cô ta đã chẳng thể tự quyết định cuộc sống của mình, giờ ngay cả chuyện ly hôn cũng bị đám người này gây áp lực. Cô ta phải bảo vệ chút quyền lực đáng thương này.
Bạch Vũ hờ hững nói: "Chuyện ly hôn với em chẳng có liên quan gì đến Tống Quế Khanh"
“Không có liên quan gì?”
Lam Hải Quỳnh nổi giận, rút dưới gối một xấp ảnh, ném vào mặt Bạch Vũ.
Xấp ảnh rơi xuống, Bạch Vũ giơ tay cầm lấy một tấm ánh.
Đúng là hình ảnh xoa bóp chân mập mờ ngày đó giữa Bạch Vũ và Tống Quế Khanh.
Thấy bức ảnh đó, Lý Tuyết Nhàn giận tím mặt: “Thắng lang thang kia, chưa ly hôn mà cũng dám ngoại tình, đúng là làm mất hết danh dự của nhà họ Lam”
Triệu Tuấn Hào và Triệu Mỹ Ngọc tỏ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa. Tuy họ chưa thể nhân cơ hội để khiến hai người ly hôn nhưng cả hai đều tin rằng quan hệ giữa Bạch Vũ và Lam Hải Quỳnh sẽ đổ vỡ.
“Anh và cô ta không có gì hết..
Bạch Vũ thờ ơ: "Đương nhiên, nếu em cứ cho rằng anh và cô ta có quan hệ mờ ám thì anh cũng chấp nhận"
Lam Hải Quỳnh lao đến trước mặt Bạch Vũ, túm cổ áo anh hét lên:
“Lúc vợ anh bị người khác sỉ nhục, anh lại trốn trong nhà né tránh hèn nhát không dám cứu ai”
“Lúc vợ anh nằm viện dưỡng bệnh, anh lại vội vàng chim chuột với người khác.
“Lúc vợ anh cố gắng giữ lại chút danh dự cho anh, anh không quan tâm, tự vả mặt mình lại còn thẹn quá hóa giận...
“Bạch Vũ, anh khiến em quá thất vọng.”
Sau khi la hét, Lam Hải Quỳnh tát một phát vào mặt Bạch Vũ, tiếng động vang rõ.
Cô ta cắn môi, tay run rẩy.
Cô ta không biết tại sao mình lại vung tay tát người kia, thế nhưng cô ta thật sự không thể chịu nổi sự yếu đuối và ích kỷ của Bạch Vũ...
Bạch Vũ không nổi giận, cũng không cảm thấy đau, anh chỉ nhìn thẳng vào mắt Lam Hải Quỳnh, thấy đôi mắt cô ta dần ngấn lệ.
Đầu óc anh trống rỗng, lảo đảo rời khỏi phòng bệnh, không thể quên cảnh Lam Hải Quỳnh lau nước mắt.
Tại sao cô ta lại khóc? Khóc vì cái gì?
Rõ ràng cô ta chẳng hề quan tâm đến anh, vậy thì cần gì phải nổi giận với Tống Quế Khanh...
“Cốc cốc cốc ——"
Gần như cùng lúc, có ai đó gõ cửa thật mạnh. Mấy người đàn ông mặc đồng phục bước vào, vẻ mặt nghiêm nghị.
Mọi người chợt quay lại nhìn về phía những người mới vào.
Người đàn ông dẫn đầu lịch sự lên tiếng:
"Chào mọi người, chúng tôi là cảnh sát từ đồn cảnh sát Tam Hoàn, tôi tên là Chu Hoa Kiệt, đây là thẻ công tác của tôi"
Lý Tuyết Nhàn bị rời sự chú ý, liếc mắt nhìn tấm thẻ công tác:
“Các anh đến đây có việc gì?”
Giọng nói của bà ta vô cùng mất kiên nhẫn
“Liên quan đến lời khai trong vụ án của Mạnh Giang Nam, chẳng phải hôm qua đã hỏi hai lần rồi sao?”
Lam Quốc Khánh cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy, chuyện cần nói cũng đã nói rồi, còn gì để nói nữa đâu?”
Chu Hoa Kiệt nói to:
Sắc mặt Triệu Tuấn Hào lập tức thay đổi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất