Dù điều hòa trong xe không quá lạnh nhưng Lam Hải Quỳnh vẫn thấy cả người lạnh toát. 

Cô ta ngồi trong chiếc Audi cũ của Lam Quốc Khánh, vẫn im lặng nhìn ngoài cửa sổ. Cảm giác thất bại cắn nuốt cả người cô ta. 

Từ trước đến nay, lần đầu cô ta chật vật như vậy. Cô ta đã hạ giọng có ý giữ Bạch Vũ, không ngờ Bạch Vũ vẫn bỏ đi không hề chùn bước. 

Bạch Vũ, người cô ta muốn gọi tới là tới, nói đi là đi không còn tồn tại nữa rồi. 

Lam Hải Quỳnh biết cô ta rất cực đoan, biết ràng mình không đúng. Từ khi kết hôn đến giờ, cô ta chưa từng coi Bạch Vũ là chồng. 

Nếu bảo cô ta phải từ bỏ tất cả tôn nghiêm để níu kéo thì người đã quen với việc mạnh mẽ quyền lực như Lam Hải Quỳnh không thể làm được, cho nên cô ta cảm thấy Bạch Vũ đang muốn tra tấn mình đến chết. 

“Hải Quỳnh, con bình tĩnh lại được không? Rời khỏi nó là con không sống nổi được hả?” 

Lý Tuyết Nhàn ngồi bên cạnh, thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của con gái, bà ta khó chịu lên tiếng dạy bảo: 

“Từ bao giờ nó lại quan trọng với con như thế?” 

Lam Hải Quỳnh rất buồn rầu: “Mẹ, không phải như thế. 

“Vậy thì là thế nào? Con xem nó đi, nó có để con hay ba mẹ vào mắt không?” 

Chu Hoa Kiệt đã đến, tuy đã làm rõ chân tướng rằng người nhảy vào hoàng cung Caesar cứu con gái mình là Bạch Vũ, nhưng cũng vậy mà tát thật mạnh vào danh dự của Lý Tuyết Nhàn. 

Bà ta cảm thấy không có chỗ dung thân, hơn nữa còn thẹn quá hóa giận, càng chửi bới Bạch Vũ nặng lời hơn. 

“Nó cũng chẳng có gì tốt. Rõ ràng nó đã đâm người khác nhưng lại cố ý không nói rõ chân tướng, bày trò để Triệu Tuấn Hào nhận tội thay. 

“Nếu không phải có cả nhân chứng và video, e rằng lần này Triệu Tuấn Hào phải ngồi tù ba năm” 

“Tết khốn nạn Bạch Vũ đúng là tàn nhẫn, còn chẳng hề chừa lại mặt mũi cho chúng ta” 

Đối với Lý Tuyết Nhàn, đúng sai không quan trọng, quan trọng là Bạch Vũ đã khiến bà ta cứng họng, bà ta ước có thể khiến Bạch Vũ nhanh chóng cút khỏi nhà họ Lam. “Nói thế hình như không đúng. 

Lam Quốc Khánh hơi chần chừ: “Rõ ràng là Triệu Tuấn Hào đã cướp công, còn xuyên tạc sự thật rồi cố ý thể hiện trước mặt chúng ta, sao lại biến thành Bạch Vũ không đúng?” 

“Hơn nữa Bạch Vũ bị chúng ta mắng tàn nhẫn như vậy mà cũng không thể phản bác đã là tình nghĩa và tốt bụng lắm rồi” 

Ông ta vẫn còn chút lý trí: “Chúng ta nợ Bạch Vũ một lời xin lỗi. 

“Xin lỗi? Xin lỗi gì cơ? Kể cả tôi xin lỗi nó, nó cũng dám nhận sao? Không sợ bị sét đánh à?” 

Lý Tuyết Nhàn răn dạy Lam Quốc Khánh không chút khách sáo: "Hơn nữa, chẳng phải Tuấn Hào cướp công là vì nó yêu Hải Quỳnh quá nhiều sao?" 

“Bây giờ trong xã hội này, không màng danh dự bị ảnh hưởng vẫn cướp công vì người con gái mình thích chẳng phải là một người đàn ông tuyệt vời hay sao?” 

“Thà phụ người trong thiên hạ, cũng phải thắng được trái tim người đẹp, hiểu không?” 

Chỉ qua vài lời hoàn mỹ, trong nháy mắt đã biến Triệu Tuấn Hào thành kẻ si tình, hành động của anh ta chẳng những không hề xấu xa mà còn vô cùng si tình. Lam Quốc Khánh lắc đầu: "Không nói lý” 

“Nếu không hiểu thì cứ ngậm miệng, đừng dạy hư con gái. 

Lý Tuyết Nhàn lập tức bảo Lam Quốc Khánh ngậm miệng, sau đó bà ta nhìn Lam Hải Quỳnh, nói: 

“Hải Quỳnh, theo mẹ thấy vẫn nên ly hôn đi, Bạch Vũ không thích hợp với con đâu, còn Tuấn Hào đáng để suy xét đó. 

“Nếu gả cho Tuấn Hào, chẳng những con có thể thoát khỏi thứ ngáng chân Bạch Vũ, mà còn có sự giúp đỡ lớn lao của tập đoàn Triệu Thị, như vậy có thể khiến công ty Thiên Đường phát triển lớn mạnh.” 

“Công ty Thiên Đường càng lớn mạnh, quyền sở hữu tài sản trong tay càng lớn, có lẽ chúng ta có thể khởi động lại vân đỉnh sơn trang. Nếu không chúng ta cũng có thể tới Long 

Đô." 

Chẳng ai nhận ra, gương mặt già nua của có Lam Quốc Khánh đã có thêm chút lạnh lẽo tựa kim loại, tuy nhiên rất nhanh sau đó lại biến mất không dấu vết. 

“Mẹ đừng nói nữa. 

Lam Hải Quỳnh bực bội: “Con sẽ không ly hôn” 

“Tại sao lại không ly hôn? Giận dỗi? Không cam tâm? Có ý nghĩa gì đâu. 

Lý Tuyết Nhàn khó chịu: “Chúng ta không cần tranh cãi xem ai là người chủ động ly hôn, có khi đây là kế lạt mềm buộc chặt của Bạch Vũ đó.” 

“Cứ chia tay dứt khoát đi, con sẽ được tự do” 

“Đừng quên nửa năm trước, con cũng muốn ly hôn nhưng Bạch Vũ giả vờ ngu ngốc, bám dính như cao da chó. Nó đã nhân lúc con mềm lòng để ăn bám hơn nửa năm. 

“Giờ nó đã chủ động đề nghị, vậy cứ đồng ý đi, đỡ tốn một khoản tiền cho nó” 

Lý Tuyết Nhàn phân tích lợi và hại cho Lam Hải Quỳnh, mong hai người sớm đường ai nấy đi, sau đó để Triệu Tuấn Hào làm con rể cho bà ta. 

“Mẹ, đừng nói nữa. 

Lam Hải Quỳnh không hề cho mẹ mình chút mặt mũi nào: “Chuyện của con không cần mẹ phải lo. Con sẽ giải quyết,” 

Lý Tuyết Nhàn dựng ngược lông mày, rất muốn dạy bảo Lam Hải Quỳnh không biết tốt xấu, nhưng khi thấy dáng vẻ hoang mang lo lắng của cô ta, cuối cùng bà ta lại thở dài: “Được rồi, mẹ không khuyên con nữa, mấy hôm nữa em gái con về, con bé sẽ thông não cho con. 

Hiểu con chẳng ai bằng mẹ, nhìn vẻ mặt này của con gái, bà ta hiểu rằng cô ta đã có chút cảm tình không nên có với Bạch Vũ... 

Từ sau khi rời khỏi bệnh viện, Bạch Vũ đã dựa vào ghế trên xe taxi, nhằm chặt mắt cố điều hòa cảm xúc. 

Khi mở mắt, anh đã hoàn toàn hiểu rõ. 

Kể cả ban nãy có chút xúc động và đau lòng, hay tệ hơn là ý muốn ôm chặt Lam Hải Quỳnh vào trong ngực cũng phải kìm nén. 

Anh đã sống hèn mọn vì thứ tình cảm này quá nhiều lần rồi, nếu không có sự tin tưởng và nhiệt tình của người phụ nữ thì anh cũng chẳng còn sức lực để chống chọi với những mâu thuẫn có thể xảy ra sau này. 

Sau khi ra quyết định, Bạch Vũ cũng không quay về bệnh viện. Anh cảm thấy không vui lắm nên lập tức quay về Bạch Thạch Châu thăm mẹ. 

“Bạch Vũ, con về rồi sao?” 

Thẩm Phương Hoa mở cửa chống trộm, thấy Bạch Vũ bên ngoài. Bà rất vui mừng, lập tức kéo Bạch Vũ vào nhà. 

“Tới đúng lúc lắm, mẹ vừa mua nửa con gà, đợi lát nữa mẹ nấu gà tam ly cho con. 

Sau đó bà còn nhìn xung quanh: 

“Yên tâm, mẹ nấu nhanh lắm, ăn xong hẵng về, không để con về nhà họ Lam muộn đâu. 

Nhìn dáng vẻ chiều chuộng của mẹ mình, trong lòng Bạch Vũ mềm nhũn, mấy thứ vớ vẩn đều biến mất, mẹ mãi là nơi chắn gió bão vững trãi nhất của con: 

“Mẹ, không phải vội đâu, đêm nay con ở đây, mai sẽ về” 

Anh xắn tay áo: “Mẹ cứ nghỉ đi, để con nấu cơm.” 

“Hải Quỳnh đâu? Sao lại không về cùng con?” 

Thẩm Phương Hoa như đã nhận ra điều gì đó: 

“Con có muốn gọi điện cho nó không, bảo nó đến đây cùng ăn cơn, mẹ sẽ nấu món thịt heo hầm mà nó thích” 

Bạch Vũ vội xua tay: “Không cần đâu, cô ta bận lắm, không rảnh tới đây ăn cơm đâu. 

“Con trai, con không cần phải giấu mẹ, có phải con đang cãi nhau với tử Hải Quỳnh hay không?” 

Thẩm Phương Hoa vừa liếc mắt đã hiểu Bạch Vũ cười miễn cưỡng, nhưng bà không lên tiếng trách móc hay khuyên nhủ gì mà chỉ nắm tay Bạch Vũ cười hiền hậu: “Mẹ không hiểu chuyện của người trẻ bọn con, có điều mẹ chỉ muốn nói, mẹ hoan nghênh con về nhà bất cứ lúc nào” 

“Con cũng đừng lo rằng mẹ bệnh, mẹ có thể tự nuôi sống mình, không trở thành gánh nặng của con đâu. 

Bà thở dài: “Đều do mẹ, chỉ tại mẹ và ba con đều vô dụng, nên đã hại con thảm như vậy.” 

Bạch Vũ cười: “Mẹ, đừng nói như vậy, con không sao đâu, con có thể giải quyết chuyện của mình. Mẹ cứ ngồi đi, để con nấu cơm.” 

“Gần đây buôn bán nước mát sao rồi?" 

Anh cố rời sự chú ý của mẹ mình. 

“Vẫn ổn, sau khi trừ tiền thuê, tiền điện nước, mỗi ngày có thể kiếm được hơn hai trăm. Cơ mà nếu qua mùa hè thì chắc không ổn. 

Thẩm Phương Hoa bật cười: "Không sao, đến lúc đó mẹ lại bán đậu hũ, vẫn có thể kiếm được ít tiền. 

“Mẹ thích là được, nhưng phải nhớ không được để mình quá mệt mỏi. 

Bạch Vũ vừa nói chuyện phiếm, vừa chui vào bếp mở tủ lạnh lấy nửa con gà, sau đó anh lấy một con dao trên giá dao. 

Anh vừa mở đá sinh tử đã thấy nóng bỏng cả tay. 

Bạch Vũ xém chút nữa đã ném dao ra ngoài. 

“Tiểu Vũ, con dao đó ba con tìm thấy ở chỗ thanh lý, thái rau thuận tay lắm” 

Thẩm Phương Hoa nhắc nhở: "Con nhớ cẩn thận, con dao ấy sắc lắm. Tuần trước mẹ lấy để chặt xương sườn, chặt sắc như cắt bí. 

eyJpdiI6Inp5cm5UbHUxdHE3MmZuSkpkRUVlRUE9PSIsInZhbHVlIjoiRHJEaVg1bDB4WDl6QUF0YjVHTDZtenFwcEd1RUp2dHZKNFwvTm9obzFRTDJBZUJZZHJBOW1JdXVcL0hVU0RcL1Y2NXNKeWlkRGVDYVNuR0dSRVFoVVRVUEFVS3VCRzlrQ3dIYUtuak9iVFF2dEVIcEcwWXc4eWRTckpVcStFV25HSkgiLCJtYWMiOiI3MThlOTIyOTFmODdiMzdkYzY5MzkzY2Y1ZTM1ODlmYzg0NjMxMWI3Y2QyMjJmMTMxN2ZmODVhYzkyMTFkMjVlIn0=
eyJpdiI6ImVFbkRrZ3p0QmRTQ2h3ZEFnb1wvUWhRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IndxUzM3bFZIVzRDQjUyWUpUWVlsT1dtTzNickVvc3JYWGtaNitZcitRWmF2dVp1dEVXUGZVSDNsUjRPUyszZDh5Mk9OZ3ZZeFkzdTQrR2VHUUFUVnRGU1hBdis5SUJmTG84eThFa1hVVldKQ2puRUxvRWJKWGRyQThYdklKeWtOb2dsYndjazdiNlRjcHkzcFgrbjZ2aFR1NHo1Qkw5aVRRZytiQnFjc1BIYXBjV2JJQTJGc0dKQlIzUk04eWFPSHd6V3RHOFBKS0ZZM1ptU3UybGVicVY5YklqVHI2amZkSU0xRnB1NSttZHpJMHlydkhFNDZDTGluZ2FpcGZNQ0d2UjJMYnR5UzA5RDF4a3B3bUNzdFlPQjl0MXAzOFRzVkpoSGhGSUg4YzVEaWlzZkRtUHhTT0wxQ2tTVXM0Nm9sZE9tOVNNV0lxNkwyMGdpMEt1VFlWYnpoY3NmcGFtQW5GMjViUm1LYmloaUxESEZPMVAzT3M4OWpLTkVodlUrZW9xY05UbENLejg2YkNVeVFsUFhyVWN3T09EQWNXZDArdnJRM293UmhORWhcL1ZVTTJ6azlwdkluR2ZDSTNzWVwvYys0N2g5bjQxOU9HS1B3UHZ1N00yM0E9PSIsIm1hYyI6IjcxODA3MmI4Y2QzM2YzMDE5YWVmMjg2YjFlNGVlNTNhMTkxZTgzM2I0ZjQ1MWNmZGRjMWQwNDJjNjJmYzg1M2EifQ==

Núi mèo, 1988......

Ads
';
Advertisement