Bầu trời thủ đô Mỹ sáng sớm không một gợn mây, ánh nắng chiếu rọi qua lớp kính chống đạn của phòng khách tại Lam Bang. Khác với những sảnh tiếp khách thường thấy, phòng khách dành riêng cho để tiếp đãi khách của Lam Bang được thiết kế theo kiến trúc Đông – Tây giao hòa. Sàn gỗ gụ bóng lưỡng, rèm trắng xếp nếp nhẹ theo kiểu cổ điển Pháp, kết hợp cùng bộ sập trà gỗ tử đàn được điêu khắc tỉ mỉ theo họa tiết Bách Phúc, càng khiến không khí trong gian phòng vừa trang nghiêm vừa mang nét tĩnh mịch.
Khói trà bốc nhè nhẹ trong chiếc chén sứ trắng viền bạc, hương ô long ngấm trong hơi thở. Tạ Cố Thương ngồi một bên bàn, sắc mặt như thường, vẫn là bộ âu phục xanh than may đo thủ công, cà vạt không chỉnh quá chặt, cổ áo mở hai khuy — phong thái nhàn nhã đến mức khiến người đối diện phải đôi phần cảnh giác.
Vị trí chủ vị là Lam Tư, gương mặt nhàn nhã không biểu cảm, từ đầu đến cuối vẫn im lặng, ánh mắt sắc như lưỡi đao soi thấu từng khe hở trong lời nói của khách nhân. Còn Lam Cảnh Thần, ngối đối diện Tạ Cố Thương, tay chống nhẹ lên thành ghế, ánh mắt nửa hoài nghi, nửa tán thưởng.
Lam Cảnh Thần nhướng mày điềm đạm, cất tiếng trước:
“Anh đến đây nhanh thật. Tôi vừa bước khỏi phòng điều phối buổi sáng, Thuộc hạ của tôi đã báo anh có mặt.”
Tạ Cố Thương cười nhạt, không phủ nhận:
“Tôi đã gửi thông báo đến từ hôm qua. Bản gốc đích thân gửi đến tay Lam lão đại.”
Cảnh Thần liếc ba mình.
Vị lão nhân trung niên không hề phản bác, nghĩa là... tin này là thật.
“Phó Tư Dạ ra tay,” Tạ Cố Thương đưa mắt nhìn thẳng, giọng điềm nhiên như thể đang nói về chuyện của người ngoài, “là vì hắn phát hiện ra đội đánh thuê định đánh tráo hàng ngay tại điểm đổi xe. Hơn nữa, chúng đã chuẩn bị tín hiệu giả nhằm dẫn toàn bộ trách nhiệm truy ngược về phía người của tôi.”
Một câu nói gọn gàng, không nhiều lời thừa.
“Tức là,” Lam Cảnh Thần cười nhạt, “hắn chủ động đánh cỏ động rừng để tránh việc đám kia thành công, nhưng đồng thời cũng tự mình bị lôi vào hố?”
“Cũng không khác gì tự chặt đứt một ngón tay để cứu cả mạng,” Tạ Cố Thương ngẩng mắt, ánh nhìn sâu như vực thẳm, “nhưng nếu cậu là hắn, cậu sẽ để Lam Bang và Tề gia bị châm ngòi chiến sự, hay chọn bị Lam Bang hiểu lầm một thời gian?”
Lam Cảnh Thần rũ mắt cười nhếch — quả nhiên như mọi người nói, hắn là người đàn ông biết rõ đường lui hơn ai hết.
Tạ Cố Thương thong thả nhấp một ngụm trà, ánh mắt không hề rút về, mà nhìn thẳng Lam Tư, chậm rãi hạ tách xuống.
“Tôi đến đây không phải để cần sự thông cảm từ Lam Bang. Tôi chỉ muốn mọi việc minh bạch: Nếu thực sự là người của tôi động thủ, tôi sẽ không đến trước mặt Lam lão tiên sinh và Lam đại thiếu gia với hai bàn tay không. Nhưng vì đây là cái bẫy nhắm vào cả ba chúng ta — Tề gia, Lam Bang và Spectre — nên tôi phải lên tiếng.”
Ánh mắt anh dừng trên Tạ Cố Thương, như đang đánh giá lại con người mà chỉ mới chưa đến 24 giờ trước, còn đang bị nghi ngờ dính líu đến một cú đánh lén vào mạng vận tải của Lam Bang.
“Anh làm việc nhanh hơn tôi tưởng.” Cảnh Thần nói, giọng mang theo hàm ý sâu xa.
Lam Tư ngồi im, ánh mắt thâm sâu như giếng cổ, từng ngón tay đan nhẹ vào nhau. Ông không nói chỉ mỉm cười, nhưng sự im lặng của người đứng đầu Lam Bang còn áp lực hơn cả ngôn từ.
Căn phòng lặng ngắt như tờ.
Lam Tư lúc này mới đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi ở ghế khách, giọng ông trầm thấp như từ đá tạc ra. Vừa nhấc chén trà, ông vừa nói.
“Nói hay lắm — Nhưng chỉ là nói.”
Hắn rút từ trong áo một tập văn kiện, gói niêm phong đỏ, đóng dấu phân viện cấp cao của Spectre.
“Bên trong là toàn bộ báo cáo: thời gian, tọa độ, nguồn cấp vũ khí của nhóm đánh thuê đã định đánh tráo đoàn xe Lam Bang. Kể cả danh sách các cuộc gọi mã hóa mà Phó Tư Dạ truy được. Ngoài ra, còn có đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của đám lính đánh thuê có liên hệ với bên thứ ba – cũng là lý do vì sao Phó Tư Dạ bắt buộc phải ra tay. ”
“Yên tâm, tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng. Không phải đoạn ghi âm giả mạo sử dụng trí tuệ nhân tạo để chỉnh sửa.”
Lam Cảnh Thần cầm lấy, ánh mắt thoáng lóe sáng. Những gì Spectre nắm được... nhiều hơn anh nghĩ.
Lam Tư chậm rãi đặt chén trà xuống.
Không nói một chữ.
Chỉ có một động tác nhẹ của ông, khiến không khí trầm lắng như vừa được chốt lại.
“Đã không còn việc gì, tôi nên đi rồi.”
Tạ Cố Thương đứng dậy, gật đầu lịch thiệp, không một chút hèn mọn, càng không xun xoe nhưng cũng không cao ngạo. Sau đó, hắn xoay người rời khỏi phòng họp, bóng lưng cao lớn như thanh đao dựng đứng trong bão – khắc sâu trong ánh nhìn của hai cha con Lam Bang.
Ngay khi cửa phòng vừa khép lại sau lưng hắn, Lam Cảnh Thần lật tập kiện trên tay:
“Tạ Cố Thương quả là người không thể đánh giá bằng vẻ ngoài. Từng bước đều có mưu đồ.”
Lam Tư nhàn nhạt thở ra một hơi:
“Đúng. Nhưng chí ít… hắn là kẻ biết rõ khi nào nên giữ mạng cho người của mình, và khi nào nên đạp người khác chết thay. Đã lâu lắm rồi, ba mới thấy một người đáng để mắt như thế.”
Khi Tạ Cố Thương bước ra khỏi cánh cửa biệt thự rộng lớn, ánh sáng mặt trời đã chiếu nghiêng xuyên qua rừng thông phía ngoài. Phó Tư Dạ đã đứng chờ sẵn bên xe, hai tay đặt sau lưng, dáng người thẳng tắp như tường thành. Thấy bóng người quen thuộc, hắn lập tức bước tới mở cửa xe, cúi đầu cung kính.
Nhưng cánh cửa chưa kịp bật ra thì ánh mắt Tạ Cố Thương đã sắc lạnh như băng phong trên đỉnh Thiên Sơn, quét thẳng tới yết hầu của Phó Tư Dạ. Giọng nói hắn trầm thấp, lãnh khốc, từng từ rít qua kẽ răng, mang theo lưỡi dao vô hình kề dưới cổ đối phương:
“Nếu còn tự tiện hành động thêm một lần nữa, tôi chắc chắn sẽ xé xác cậu rồi vứt cho Anaconda ăn. Nhớ chưa?”
Phó Tư Dạ cúi thấp hơn, sống lưng căng cứng như dây cung bị giật ngược. Hắn không dám phân bua, càng không dám cầu xin, chỉ có thể thốt ra một chữ:
“Rõ.”
Tạ Cố Thương không nói thêm, bước vào xe, dứt khoát.
“Đến Tề gia.”
***
Hai giờ chiều – đại bản doanh Tề gia tại New York.
Ba chiếc Karlmann King sơn đen nhám, mang biển số nội bộ tối mật, lao vút qua rặng tùng La Hán cổ thụ dẫn đến đại bản doanh Tề gia – một vùng đất riêng biệt, được bảo vệ bởi các lớp an ninh cơ khí và sinh học, nơi mà trong truyền thuyết giới hắc đạo vẫn truyền tai nhau một câu:
"Những nơi khác, vào dễ – ra khó. Còn Tề gia: vào khó – ra còn khó hơn."
Ba con dã thú bọc thép lặng lẽ bò trên trục đường chính dẫn vào đại bản doanh Tề gia.
Từng vòng lốp lăn đều trên nền đá lát thủ công đậm sắc cổ xưa — một loại đá chỉ có thể khai thác tại Ý, ngấm nước mưa mười năm không bào mòn, thể hiện rõ khí độ bề thế mà Tề gia bồi đắp qua từng thế hệ.
Tạ Cố Thương ngồi phía sau, một tay đặt lên đầu gối, ánh mắt sâu như vực thẳm dõi ra ngoài cửa kính chống đạn. Ánh sáng xuyên qua lớp kính mờ, rọi hắt lên gương mặt đường nét cương nghị của hắn, làm nổi bật lên sự tĩnh lặng trấn định đến lạnh lùng nơi đáy mắt.
Khi xe lăn bánh chậm lại ngay trước bậc thềm đá khắc hoa văn cổ, Phó Tư Dạ xuống xe trước, vòng qua, mở cửa cho Tạ Cố Thương. Ánh mắt gã liếc nhanh, nhưng không hề mạo phạm – chỉ là bản năng sinh tồn khi bước chân vào long huyệt của một đế chế cổ điển.
Ngay khi hắn vừa đặt chân xuống nền đá, một người đàn ông trung niên vận tây phục màu đen cổ điển liền bước đến hành lễ, dẫn đường với thái độ đúng mực — không lạnh nhạt, cũng chẳng quá cung kính. Ánh mắt ông ta ổn định, sắc thái ôn hòa nhưng không thân thiết, thần sắc trầm tĩnh tựa mặt nước hồ trong những ngày cuối thu – không một gợn sóng.
Khi cách Tạ Cố Thương ba bước, ông ta dừng lại, nhẹ nhàng nghiêng người hành lễ:
“Mời hai vị theo tôi.”
Chỉ một câu, ngắn gọn, không thừa không thiếu. Âm điệu bình đạm, lễ độ vừa phải, không quá khiêm nhường để lộ yếu thế, cũng không cứng cỏi đến mức bất kính.
Ở Tề gia, quy củ chính là thứ ngấm tận xương tủy.
Họ không cung kính với người ngoài.
Càng không ai được thất thố hay nghênh ngang.
Đó là một loại uy nghi không cần phô trương – mà khiến người ta tự động thu liễm khí thế khi vừa bước qua cổng chính.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất