Không khí trong phòng trở lại yên tĩnh.
Tịch Dao vuốt nhẹ nếp áo, ánh mắt liếc qua bóng Tề Du vừa đặt ly nước xuống bàn, sắc sảo nhưng lười biếng. Ánh chiều hắt vào viền tóc cô, sáng lên một đường biếc mờ như lửa đang ngủ.
“Dạo này chị và anh hai–”
Một tiếng tách khẽ vang lên từ nơi thùy tai của Tề Du – tiếng vang rất nhỏ, chỉ những ai từng quen với thiết bị chuyên dụng trong giới ngầm mới có thể nhận ra. Cô hơi nghiêng đầu, đưa ngón tay thon dài lên chạm nhẹ vào chiếc hoa tai bằng bạch kim đính kim cương hồng Lulu Rose – một vật phẩm có tính năng kết nối tín hiệu bí mật, không khác gì một thiết bị liên lạc từ xa, do chính Mộc Ly Tâm – người mẹ có xuất thân thần thâu thể kỷ hai mươi mốt củ cô, chế tác riêng cho cô.
Cô ra hiệu cho Tịch Dao chờ một chút rồi đưa tay lên chuôi hoa tai – điều chỉnh âm thanh.
Ngay sau đó, âm thanh truyền đến màng nhĩ.
“Kết thúc tiết học thì về New York, cuối tuần rồi.” Giọng nói Ly Tâm không nhanh không chậm.
Tề Du nghe câu nói kia, môi cong lên một chút như hiểu rõ ẩn ý sau ba chữ "về New York".
Tịch Dao không bỏ lỡ vẻ mặt ấy, hơi nghiêng đầu, hạ giọng hỏi:
“Dì Ly Tâm liên lạc sao?”
Giọng cô không quá cao, nhưng mang theo vài phần thân mật và quen thuộc. Đối với Lam Tịch Dao, ngoài Mộc Tùy Tâm – mẹ cô, thì chỉ có người chế tác là Mộc Ly Tâm – dì cô, mới sử dụng cách liên lạc độc đáo kiểu này thôi.
Tề Du gật đầu nhẹ.
Cô cầm ly nước ép, đôi mắt liếc nhìn Lam Tịch Dao, ánh sáng lóe lên nơi đáy mắt.
“Đã đến giờ em phải lên lớp rồi,” cô cất lời, thanh âm bình thản, nhẹ như gió xuân.
Tịch Dao đứng lên theo bản năng, cũng bật cười khẽ. Cô vươn tay kéo nhẹ lại tay áo Tề Du, giọng điệu trêu ghẹo:
“Chị quên mất, bé Du xinh đẹp của chị mau đi đi, chị cũng về đây.”
Hai người sóng vai bước ra khỏi khu căn tin trong toà nhà khu A2. Phía ngoài hành lang, ánh nắng chiều lướt qua những tán cây phong đang xanh mướt, tạo nên khung cảnh mát mẻ, yên lành của nước Mỹ – vừa tươi mới, vừa bình yên.
Tề Du dừng lại một chút nơi bậc thềm, quay đầu nhìn Tịch Dao, giọng cô trầm xuống một tông:
“Chị về cẩn thận. Nếu có chuyện gì, cứ gọi cho em.”
***
Không khí sáng sớm mang theo hương gió mặn từ sông Charles, hòa lẫn mùi cà phê sữa vừa vơi nửa cốc và âm thanh trò chuyện ồn ào từ những sinh viên quốc tế phía sau.
Lam Nhiên vừa ra khỏi căn tin thì điện thoại rung lên lần nữa. Cậu chẳng vội vã như thường lệ, ngón tay lật màn hình, ánh mắt thản nhiên... cho đến khi chất giọng trầm thấp, cung kính từ đầu dây bên kia vang lên.
“Thiếu Luật, đã bắt được kẻ rò rỉ thông tin nội bộ của Hắc Luật Hội. Hiện tại... chúng tôi đang giữ hắn tại New York, đợi chỉ thị.”
Bước chân Lam Nhiên chậm dần, rồi khựng lại hẳn khi đến đoạn đường lát đá thẳng tắp dẫn ra cổng chính của học viện. Cậu liếm má trong, động tác không nhanh không chậm, nhưng như một tín hiệu chuyển giao trạng thái.
Vẻ ngả ngớn pha ranh mãnh thường ngày biến mất hoàn toàn. Chỉ còn lại bóng người cao gầy đứng dưới tán cây phong, sống lưng thẳng, áo sơ mi trắng bạc gió, cả người như bị bóc khỏi lớp mặt nạ cười đùa — để lộ khí chất lãnh huyết thuộc về giới cầm quyền thực sự.
Cậu bật cười thành tiếng.
Nhưng tiếng cười ấy... lại khiến người nghe bên kia điện thoại bất giác ớn lạnh.
“Giỏi thật đấy.” Giọng cậu trầm hẳn, kéo đuôi âm như cắt từng sợi thần kinh đối phương. “Rốt cuộc là thằng súc sinh nào?”
Người bên kia đáp tên.
Ngắn gọn.
Rõ ràng.
Không dám lệch nửa lời.
Lam Nhiên khựng một nhịp.
Ánh mắt cậu hạ thấp, rồi bỗng nhướng lên, ánh sáng trong đáy mắt biến đổi.
Không giận.
Cũng không bất ngờ.
Chỉ là một sự tĩnh lặng đến kỳ dị.
Cậu đưa tay vuốt ngược mái tóc, vốn được chải chuốt gọn gàng nay bị phá rối thành từng sợi rối hoang – tạo nên một vẻ phóng đãng ngang tàng, lẫn vào tầng lãnh khốc trong nháy mắt.
“Đưa đến Tịnh Các.” Giọng nói thốt ra không cao, không nặng, nhưng lại giống như lệnh hành quyết lạnh lùng được đóng dấu từ chính điện phủ quân vương.
Tịnh Các – nơi sâu nhất trong hệ thống tra thẩm nội bộ của Hắc Luật Hội. Một khi bước vào... không còn ai bước ra nguyên vẹn.
Cúp máy, Lam Nhiên đứng yên một thoáng. Sau đó, cậu lấy điện thoại, soạn vài dòng tin nhắn gửi cho Lam Tịch Dao.
Laran:
Anh buồn ngủ nên đi trước.
Em về quay về Washington cẩn thận, đừng để bị bắt cóc.
Anh không có tiền chuộc em đâu.
Tin nhắn ngắn gọn nhưng vẫn đầy sự trêu chọc quen thuộc của Lam Nhiên đối với những người thân. Cậu nhét điện thoại vào túi quần, bước qua bậc thềm đá, băng qua con đường lớn.
Không xe riêng, không hộ tống, cũng chẳng có không vệ sĩ.
Chỉ một chiếc taxi bình thường vừa chạy tới—cửa xe mở ra, Lam Nhiên cúi đầu bước vào, động tác nhanh gọn, ánh mắt không dao động. Tài xế còn chưa hỏi đích đến, cậu đã ném ra một câu:
“Lower East Side. Giao lộ số 14 – sân bay trực thăng tư nhân RML.”
Xe lăn bánh, lặng lẽ lao vào dòng người đông đúc nơi thành phố đông đúc, mang theo người vốn luôn ngả ngớn, ngông cuồng—nhưng chưa bao giờ là kẻ dễ đối phó.
Cùng lúc đó, Lam Tịch Dao bước chậm rãi dưới tán cây xanh tươi. Gió nhẹ lùa vào vạt áo khoác trắng ngà khiến dáng người cô càng thêm cao mảnh, sống lưng thẳng tắp. Ánh nắng xiên chéo trên đường gạch làm bóng cô in nghiêng dài phía sau, vừa thoải mái vừa tận hưởng bầu không khí này, như chính tâm trạng cô lúc này.
Đi được nửa đoạn hành lang đá, điện thoại khẽ rung.
Mở ra là tin nhắn mới đến.
Laran:
Anh buồn ngủ nên đi trước.
Em về quay về Washington cẩn thận, đừng để bị bắt cóc.
Anh không có tiền chuộc em đâu.
Tịch Dao cười khẩy, đôi môi khẽ nhếch lên, như có như không mang theo tia mỉa mai.
“Việc gấp?”
Buồn ngủ ư? Về trước ư?
Chắc lại kéo nhau đi ăn chơi chỗ nào, nói thì nghe như đang bận chuyện sinh tử vậy. Cái kiểu lấy cớ chuồn ra trước này, Lam Nhiên đúng là giở mãi không chán.
Cô lẩm bẩm, giọng vừa bất lực vừa thản nhiên, ánh mắt thoáng lướt về phía bầu trời cao rộng như muốn nhìn xuyên qua lớp mây để xem người anh trai vốn bất cần kia lại đang "phiêu du" ở nơi đâu.
Tịch Dao lắc đầu, chuẩn bị tắt điện thoại thì màn hình lại sáng lên lần nữa.
Qitianyurs:
Em có đang rảnh không?
Cái tên hiện lên khiến Tịch Dao đứng khựng lại một nhịp, hàng mi dài khẽ run, đôi môi vô thức hé mở, rồi nhanh chóng lướt tay gõ phím.
Laxiyao:
Em vừa xong việc đây.
Tin nhắn được gửi đi trong chưa đến một giây. Nhưng một phút trôi qua, rồi hai phút… ba phút…
Không ba dấu chấm hiển thị đang gõ chữ.
Không có hồi âm.
Tịch Dao dừng bước, đôi chân không tự chủ mà chững lại giữa hành lang yên ắng. Gió lùa qua khe áo, mang theo chút se lạnh đầu xuân tháng một. Cô nghiêng đầu, khẽ nhíu mày.
Tề Thiên Vũ… là đang dùng chiêu gì vậy?
Nhắn hỏi một câu rồi im lặng.
Lạc mềm buộc chặt à? Giăng lưới rồi để người ta tự chui đầu vào sao?
Im lặng sau một câu hỏi quan tâm. Cô thừa biết người đàn ông đó không bao giờ làm chuyện gì không có lý do. Nhưng chính cái kiểu “ném đá dò đường” như vậy lại khiến lòng cô chẳng yên được.
Lam Tịch Dao mím môi, thầm mắng một câu “đáng ghét”, nhưng khóe môi lại khẽ cong, ánh mắt lộ ra vài phần bất lực.
Cô lắc đầu nhẹ, vỗ vỗ hai bên má như để kéo lại lý trí, tự nhủ bản thân không được suy nghĩ lung tung. Thế nhưng bước chân lại nhanh hơn, lòng ngực cứ đập rộn lên như có người vừa lặng lẽ gieo vào đó một hòn sỏi, làm mặt hồ phẳng lặng bỗng nổi sóng gợn.
Rời khỏi cổng trường, xe Bentley màu đen bóng đã chờ sẵn bên vệ đường. Tài xế nhanh chóng xuống xe mở cửa – chờ sẵn.
Tịch Dao lên xe, giọng trầm đều:
“Về Washington.”
Xe lăn bánh rời khỏi cổng, cuốn theo một vệt nắng đổ dài trên con đường sỏi đá. Phía sau, tán phong đung đưa, một chiếc lá đỏ cuốn theo gió rơi xuống – rơi rất chậm, như chính nhịp tim cô lúc này – đang treo lơ lửng giữa hồi hộp và chờ đợi.
Dù là nói Tề Thiên Vũ đang theo đuổi lại cô nhưng chỉ riêng cô mới biết, cô còn mong chờ những khoảng khắc này hơn cả anh.
***
Tề Thiên Vũ lúc này đang đích thân ở tuyến hàng vận chuyển qua Washington – qua những việc xảy ra, anh vẫn nên cẩn trọng trong thời điểm này. Tự xem xét qua.
Đèn trong phòng họp khẽ hắt xuống sàn đá đen như mực, phản chiếu lên giày da và bộ vest sẫm màu. Tề Thiên Vũ đứng cạnh chiếc bàn điều khiển dài bọc thép, khí chất trầm ổn như một vị hoàng đế trẻ trong triều đại máu lạnh.
Khác với vẻ thoải mái, nhàn nhạt thường ngày – lúc này ánh mắt anh thâm sâu, lạnh lẽo tựa hàn đàm ngàn trượng. Khuôn mặt tuấn tú góc cạnh, sống mũi cao, đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên tia lãnh liệt của kẻ từng chỉ huy hàng nghìn chiến dịch đẫm máu.
Một Nguỵ Lâm bước vào, đưa cho anh tập hồ sơ đã được kiểm duyệt.
“Bên Ấn Độ vừa yêu cầu chuyển giao lô hàng thế hệ mới và kho hàng tại Mumbai đã sẵn sàng.”
Tề Thiên Vũ không ngẩng đầu, giọng nói trầm thấp, kiệm lời nhưng sắc bén như dao:
“Lệnh cho đội Hoả Diệm áp tải, chỉ cho phép dùng tuyến ẩn số 4. Không để sơ suất nào xảy ra.”
Ánh mắt hắn đảo qua bản đồ khu vực Châu Á được chiếu ba chiều trên mặt bàn, hàng loạt tuyến đường vận chuyển, điểm tiếp tế, các nhà kho ngầm hiện rõ như bản mạch sống của cả một đế quốc hắc ám khổng lồ.
Nhưng giữa muôn vàn tính toán sát phạt, điện thoại anh khẽ sáng lên.
Laxiyao.
Em vừa xong việc đây.
Tề Thiên Vũ thoáng khựng lại, ánh mắt xẹt qua một tia dịu nhẹ không ai nhận ra.
Năm chữ ngắn gọn, nhưng lại khiến đáy lòng anh dâng lên từng gợn sóng nhẹ.
Khóe môi Tề Thiên Vũ cong lên, một nụ cười nhạt, thấp thoáng tà mị
Anh không vội trả lời – từ từ ngẩng đầu nhìn Nguỵ Lâm.
“Đã xong rồi?”
“Đã xong rồi ạ.”
“Chuẩn bị xe đi, tôi cần đến đại học Washington.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất