Nắng sớm chiếu xiên qua vòm cây anh đào rủ bóng xuống thảm cỏ mềm như nhung. Tiếng gió lướt qua mặt hồ nhân tạo trong suốt, mang theo mùi hương hoa ngọc lan nhè nhẹ, đan quyện cùng tiếng nước róc rách từ đài phun đá cẩm thạch giữa vườn – khiến cả không gian tĩnh lặng tựa như được rút sạch khỏi thế giới nhộn nhạo bên ngoài. 
 
Mộc Ly Tâm ngồi dưới chiếc ô vải trắng ngà dựng nơi hiên sau biệt thự, trước mặt là chiếc bàn đá lớn chạm khắc hoa văn Ý cổ điển, laptop bạc đang mở, bên cạnh là tập tài liệu được kẹp cẩn thận. Mái tóc đen tuyền búi hờ sau gáy, cài một cây trâm ngọc trai thanh nhã. Bà mặc một bộ váy dài màu ngà, thân dáng cân đối nhưng khí chất thì ung dung như nước chảy trong hồ cổ – ẩn chứa sự sắc bén sau mỗi động tác nhấc tay đặt bút. 
 
Thực ra, bà đã quá mệt mỏi với không khí điều hòa lạnh lẽo và tường kính khép kín trong phòng làm việc tầng hai. Cái không gian quá yên ắng đó làm bà thấy ngột ngạt hơn là tập trung. Vì thế, sáng nay bà chọn dọn văn kiện ra sân – một phần để thư giãn tâm trí, phần khác cũng là thói quen duy mỹ ẩn trong xương cốt của một người làm về cổ vật. 
 
Bà đã ngồi đó gần một giờ đồng hồ, tay thỉnh thoảng gõ lên bàn phím, thỉnh thoảng nhấc tách trà hoa cúc nhấp một ngụm, mùi hương dìu dịu như xoa dịu tâm trí. Bên tai là tiếng chim hót lanh lảnh, hòa cùng thanh âm róc rách từ thác nước nhân tạo nhỏ chảy trong hồ cá. Khiến cho Mộc Ly Tâm – người phụ nữ từng là tâm phúc đặc công, giờ đây là chủ mẫu quyền uy của Tề gia – cảm giác thư thái hơn bao giờ hết. 
 
Tiếng bước chân thong thả vang lên trên lối đá dẫn từ sảnh phụ. 
 
Phong Vân William, áo sơ mi trắng mở hai cúc cổ, quần lửng vải thô sẫm màu, một tay đang cầm một ly cà phê đen nóng, tay còn lại đút túi quần – ung dung tiến đến. Cậu kéo ghế đối diện, không đợi mời mà tự nhiên ngồi xuống, ánh mắt cong cong như chẳng có chuyện gì. 
 
“Chị, Hạ Gia đã đến New York rồi.” Cậu bắt đầu báo cáo. “Hiện đang ở khách sạn The Langham - an ninh đã được kiểm tra, thiết bị chống ghi âm chống đột nhập đều được lắp đặt theo đúng tiêu chuẩn chị đưa ra, hiện đang chờ chỉ thị cho lần đấu giá tới của Hilaurs.” 
 
Ly Tâm không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn dán vào dòng chữ trên tài liệu. Chỉ có một tiếng “ừm” nhẹ lướt qua bờ môi, như thể đã biết sẵn mọi chuyện từ trước. 
 
Phong Vân William ngả người ra sau, nói bằng chất giọng vừa lười biếng vừa kiêu ngạo: 
 
“Lần này chỉ thị đấu giá do chị trực tiếp phụ trách, đúng không? Sao không để bọn họ tự làm như mọi lần?” 
 
Không vội đáp lại. 
 
Nửa phút sau, Ly Tâm mới khẽ dừng tay. Bà ngẩng đầu. 
 
“Em biết chị thành lập Hilaurs không phải để rảnh rỗi kiếm vui đâu.” 
 
Phong Vân William tất nhiên biết rõ, sau khi sinh Tề Thiên Vũ được ba năm, Mộc Ly Tâm – người phụ nữ tưởng như đã lùi về hậu trường với thân phận "chủ mẫu" – lại khiến hắc đạo nói riêng và thế giới nói chung – phải chấn động bằng việc sáng lập tổ chức đấu giá Hilaurs, biến nó từ một cái tên vô danh thành thế lực chiếm lĩnh thị trường nghệ thuật toàn cầu với doanh thu lên cao ngất ngưỡng chỉ sau một năm hoạt động. Từ cổ vật phương Đông đến tranh thánh Tây Âu, không có món nào qua tay chị ta mà không tăng giá gấp bội. 
 
Dưới ánh sáng vàng nhạt buổi sáng, đôi mắt Ly Tâm vẫn sáng rực như thuở đôi mươi, đôi mi cong như hàng vẽ thủy mặc, làn da trắng ngần không son phấn vẫn mang theo vẻ kiêu ngạo lại bất cần – vẻ đẹp của người đàn bà từng đi qua bao nhiêu giông gió quyền lực, vẫn có thể đứng ở nơi cao nhất mà không mất đi phần nữ tính. 
 
“Đấu giá là nghệ thuật.” Ly Tâm nhấc tay, rót trà vào chén sứ trắng men lam. 
 
Hilaurs – tổ chức đấu giá quốc tế danh tiếng bậc nhất, được bà sáng lập – không phải để phô trương quyền lực, cũng không nhằm gây dựng đế chế phụ thuộc vào danh nghĩa Tề thị.  
 
Mà là vì chính bà – Mộc Ly Tâm – cũng có một thế giới riêng của mình. 
 
Đam mê cổ vật, yêu nghệ thuật, tôn trọng giá trị lịch sử.  
 
Hilaurs đã vươn lên dẫn đầu thế giới, doanh thu nửa năm hơn năm mươi tỷ USD, vững vàng ngự trên đỉnh cao, khiến những cái tên trăm năm như Christie’s hay Sotheby’s cũng phải dè chừng. 
 
“Lần này tổ chức ở New York?” Ly Tâm chậm rãi lên tiếng, khẽ nhấp một ngụm trà. 
 
Vị hồng trà Earl Grey lan trên đầu lưỡi, đắng dịu. 
 
Phong Vân William nhìn màn hình iPad của mình rồi gật đầu: 
 
“Phiên đấu chính nằm trong chuỗi toàn cầu – sau New York sẽ tới Thượng Hải và Hồng Kông.” 
 
Ly Tâm gật gù, đặt chén trà xuống. 
 
Thật ra, đây là một trong số rất ít những dịp bà có thể ra khỏi lãnh địa mà không có Tề Mặc bên cạnh. Tề Mặc... đến tận bây giờ, vẫn quản bà như thời mới quen, nhưng đã thoải mái để bà làm điều bà muốn. 
 
Sau bao năm sống cùng người đàn ông ấy, bà đã quen — quen với việc đi đâu cũng phải nhắn về, quen với chuyện đêm công tác không có Tề Mặc bên cạnh là ngủ không ngon, quen với việc tự do luôn có giới hạn... nhưng cũng quen với sự bao bọc như tường đồng vách sắt. 
 
Và thế là đủ rồi. 
 
“Chị muốn xếp lịch gặp mặt với Hạ gia trong hôm nay sao?” Phong Vân William bất ngờ hỏi. 
 
Mộc Ly Tâm gật đầu, ngẩng mặt nhìn em trai. 
 
“Lên lịch trong hôm nay đi. Ngày mai Tiểu Du không có tiết học, đúng không?” 
 
Giọng bà thản nhiên như vô tình, như cố ý  — nhưng rõ ràng… là đã kiểm tra lịch học con gái từ trước. 
 
Phong Vân William bật cười, cầm cốc cà phê của mình lên, lắc nhẹ. 
 
“Chị kiểm tra lịch học của Tiểu Du cơ à? Chà, chẳng phải trước giờ chị vẫn bảo tôn trọng tự do của nó sao?” 
 
Cạch! 
 
Ly Tâm liếc mắt, thuận chân đạp vào chân ghế đối diện – không mạnh, nhưng vừa đủ để Phong Vân William nghiêng người tránh không kịp. 
 
“Thằng chết dẫm này, cái miệng trả treo bao năm vẫn thế.” 
 
“Đó không phải kiểm tra. Đó gọi là quan tâm.” Giọng bà nhàn nhạt “Mẹ thì vẫn là mẹ, quan tâm có gì sai.” 
 
“Con bé đã mười tám rồi. Cũng đến lúc phải học quản lý những thứ này dần.” 
 
Phong Vân William khẽ lắc đầu, nhưng môi vẫn cong cười – nụ cười không hề giễu cợt. 
 
“Em thấy chị càng nói càng giống Tề Mặc rồi đấy.” 
 
Mộc Ly Tâm không phủ nhận, chỉ cụp mắt nhìn dòng thời gian trên laptop: 
 
“Sống với người đó mấy chục năm, không giống mới là lạ.” 
 
***
Căn tin trường MIT, khu A2.

Ánh nắng cuối buổi sáng chiếu xiên qua lớp kính chống tia UV, rọi vào bàn dài nơi Tề Du và Lam Tịch Dao đang ngồi đối diện. Bên ngoài là vườn hoa với những cánh đào rụng thưa trên nền cỏ xanh thẫm, không gian lặng như bảo tàng cổ kính, chỉ còn tiếng gió nhẹ và âm thanh cộc cộc của giày dép sinh viên gõ trên nền gạch.
 
“Tham gia buổi kiểm duyệt của Biocell-X sao?” Tề Du khẽ nhướng mày, đôi mắt cong cong mang theo vẻ hứng thú, ánh nhìn quét qua người con gái đối diện.
 
Ngồi đối diện, Lam Tịch Dao gật đầu nhẹ, động tác mềm mại như cánh sen trong hồ tĩnh thủy.
 
Tề Du tựa người ra sau, ngón tay thon dài miết nhẹ lên thành ly nước ép, chiếc đồng hồ L.U.C kim cương phản chiếu ánh sáng dịu. Giọng cô thong thả:
 
"Khi nào đến buổi kiểm duyệt của chị?" 
 
Tịch Dao nhẹ nhàng rút từ tập tài liệu da cao cấp một tấm thiệp trắng in nổi hoa văn chìm – giấy mời kiểm duyệt Biocell-X từ trường Washington, dập mộc bảo mật, số serial riêng, được mã hóa bằng QR cá nhân.
 
Cô đẩy nhẹ tờ thư mời về phía trước, giọng mềm mại nhưng dứt khoát:
 
“Thứ hai tuần sau”
 
“Còn ba ngày nữa, đây là giấy mời.”
 
Tề Du đón lấy, ánh mắt quét sơ qua nội dung. Dòng chữ in rõ ràng bằng hai thứ tiếng, thời gian, địa điểm và quyền truy cập đã được mã hóa tuyệt đối. 
 
Không có thông tin thừa.
 
Những buổi kiểm duyệt như vậy – thường là nơi định đoạt cả vận mệnh thương nghiệp lẫn sinh mạng y tế. Thiết bị thử nghiệm, sáng chế bản quyền, công bố chuỗi gen… chỉ cần một rò rỉ, sẽ kéo theo vô số nhà đầu tư, đối thủ, và cả truyền thông vấy mực.
 
Tề Du gật đầu:
 
“Em sẽ sắp xếp để đến đúng hẹn.”
 
Cô cầm thư mời lên, cất vào túi tote – nửa nghiêm túc nửa trách nhẹ:
 
“Mấy chuyện như thế này, lần sau chị cứ báo cho em là được. Không cần phải đích thân mang đến tận nơi thế này.”
 
Tịch Dao mỉm cười, nụ cười nhè nhẹ như khói trà đầu sương:
 
“Chị đang nhờ vả bé Du mà. Có lòng thành, phải thể hiện một chút chứ.”
 
Tề Du không đáp, chỉ cười khẽ, tay nhấc ly nước ép – uống một ngụm, ánh mắt cong lên một đường tinh nghịch.
 
Đúng lúc đó, chuông điện thoại vang lên. Lam Nhiên đang ngồi ngả lưng trên ghế, lười biếng nghịch điện thoại, bỗng khẽ nhướng mày nhìn màn hình.
 
Tên hiển thị: X1 – trợ lý cấp cao.
 
Anh đưa điện thoại lên, vừa đứng dậy vừa uể oải phất tay:
 
“Anh ra xe nghe điện thoại chút. Hai đứa nói chuyện tiếp đi.”
 
Tịch Dao gật đầu, hơi nghiêng người theo dõi anh bước đi. 
 
“Ừm, anh đi đi. Em cũng ra sau.”
 
Lam Nhiên quay đầu nháy mắt, vừa lùi ra lối đi vừa trêu:
 
“Nhóc Du nhớ đến Washington đấy. Bao cả thành phố chờ em.”
 
Tề Du lười biếng nhếch môi:
 
“Muốn bao thì bao tiểu bang ấy, thành phố thì nhỏ quá.”
 
Lam Nhiên bật cười, ngón tay giơ cao tạo thành dấu “OK” rồi thoắt cái đã khuất sau mấy đường quẹo.

Ads
';
Advertisement