Trước đó một ngày.
Khu căn cứ của Spectre đặt tại một tỉnh tự trị của người Do Thái – một đơn vị hành chính thuộc Liên bang Nga, nằm ở vùng Viễn Đông.
Nơi này giáp với hai vùng Khabarovsk và Amur của Nga, đồng thời tiếp giáp với tỉnh Hắc Long Giang của Trung Quốc. Vị trí chiến lược của khu vực khiến nó trở thành một điểm giao thoa quan trọng giữa Nga và Đông Bắc Á – điều kiện lý tưởng để Spectre xây dựng một trung tâm đầu não bí mật, tách biệt nhưng thuận lợi cho việc kiểm soát mạng lưới rộng lớn của mình.
Nơi phòng “Khuyết Ẩn” – căn phòng xưa nay chỉ có vào, khó có ra. Khuyết Ẩn nằm sâu dưới lòng đất, cách ba tầng hầm chống bom, bốn cánh cổng khóa vân tay, và hàng trăm camera ẩn. Không gian ở đây lạnh đến mức mỗi hơi thở thốt ra đều hóa thành sương mỏng, từng phiến đá cẩm thạch xám sần sùi hút hơi ẩm và ánh sáng, khiến căn phòng như một ngôi mộ cổ sống động, thở ra hàn khí u uẩn.
Tạ Cố Thương ngồi trên ghế sắt đúc thủ công, vỏ ghế phủ da nâu sẫm, sống lưng hắn tựa nhẹ vào lưng ghế, tay gác hờ trên tay vịn. Bộ quân phục đen tuyền không mang quân hàm, nhưng chỉ riêng ánh mắt nhàn nhạt nhìn xuống cũng đủ khiến người ta có ảo giác như đang quỳ trước toàn bộ hệ thống quyền lực vùng Trung Đông – Á.
Dưới chân hắn – cách một khoảng – Phó Tư Dạ đang quỳ. Gã quỳ trên sàn bê tông trộn đất cát chưa được mài nhẵn, từng vết xước dưới gối chảy máu rỉ thành vệt.
Gã cúi đầu, không nói một lời. Dẫu cho Phó Tư Dạ là thủ lĩnh của mạng lưới đánh thuê lớn nhất Trung Đông lẫn giới hắc đạo hiện tại – từng đứng trên chiến trường Iraq nhìn binh sĩ gục rạp như rạ – thì lúc này đây, khí thế ấy đã bị vùi sâu dưới tầng áp lực của người đàn ông trước mặt.
Tạ Cố Thương lên tiếng, giọng trầm đều:
“Tại sao lại tự hành động ở Columbia?”
Câu hỏi ngắn gọn, không chứa phán xét, cũng không mang tức giận. Nhưng chính vì không mang cảm xúc, càng khiến kẻ đối diện cảm nhận được sát khí đang ẩn sau từng âm tiết.
Phó Tư Dạ biết rõ. Tuyến vận chuyển ở biên giới Columbia là do Lam Bang kiểm soát — từ trước đến nay thế lực Trung Đông và Lam Bang chưa từng có va chạm, huống chi Tạ Cố Thương còn đang có liên minh ngầm với Tề gia – nơi có mối liên kết quan hệ thân thiết với Lam Bang.
Chỉ cần một sai lệch, là từ đồng minh sẽ thành thù địch.
Phó Tư Dạ ngẩng đầu, đôi mắt có máu – nhưng không có oán giận:
“Lão đại, anh tin tôi không?”
Tạ Cố Thương nhìn hắn. Mắt hắn không nheo, cũng không động.
“Tôi đang chờ lý do để tin cậu.”
“Tôi phát hiện dấu hiệu có một tổ chức lính đánh thuê không rõ nguồn gốc nhắm vào tuyến hàng của Lam Bang—”
Tạ Cố Thương ngắt lời, mắt hơi nheo lại, tựa tiếu phi tiếu:
“Thì sao? Chuyện của Lam Bang liên quan gì đến chúng ta?”
“Tôi theo dõi thấy bọn chúng không chỉ nhắm vào lô hàng. Chúng định để lại hiện trường vỏ đạn 5.56 – loại đạn độc quyền của Tề gia.”
Hắn khẽ ngẩng đầu, nói chậm:
“Bọn chúng muốn dẫn dắt Lam Bang hiểu nhầm Tề gia là kẻ chủ mưu.”
Tạ Cố Thương cười khan.
Giọng cười như gió đêm lướt qua huyệt thái dương – lạnh, rời rạc, tàn độc.
Phó Tư Dạ biết, Tạ Cố Thương không phải không hiểu âm mưu, mà là không chấp nhận lý do sơ sài.
“Ngoài ra, chúng không chỉ định cướp hàng – mà là tái định tuyến toàn bộ xe vận tải, sau đó đưa số hàng giả có gắn ‘mật mã vân tay sinh trắc’ của hệ thống tài khoản thuộc Tề gia vào thay thế lô hàng gốc. Thậm chí... dựng sẵn một đoạn video mô phỏng trích xuất từ vệ tinh, gắn mã hóa định tuyến giả danh – Tề gia vào đoàn xe đánh tráo”
Tạ Cố Thương nhướng mày.
“Mật mã?”
“Là đoạn mã truy vết được mã hóa theo chuỗi giao dịch vệ tinh con của Tề gia. Khi đó, Lam Bang sẽ nghi ngờ Tề gia nhúng tay. Nếu không khống chế kịp thời... sẽ dẫn đến xung đột giữa hai bên.”
Phó Tư Dạ đưa lên một con chip, rút từ cổ áo, trịnh trọng đặt lên mặt đất.
“Tôi đã nhặt được chúng.”
Tạ Cố Thương khẽ nhướng mi, đáy mắt tối đi một tầng.
Tuyến giao dịch ẩn – chỉ có những người đứng trụ quản lý các dòng vốn ngầm trong Tề gia mới biết đến. Nếu thật sự có ai đụng vào được chuỗi đó, nghĩa là đã có nội gián.
Phó Tư Dạ tiếp tục:
“Tôi biết rõ, nếu để toàn bộ kế hoạch của chúng thành công, thì dù anh và Tề Thiên Vũ có đang hợp tác, thì những sự vụ trong tương lai cũng khiến lòng tin bị bào mòn.”
“Vậy nên cậu đánh rắn động cỏ?” Tạ Cố Thương nghiêng đầu, giọng trầm thấp mang theo sự bình thản.
“Đúng vậy. Tôi cho nổ xe thứ hai – vốn là xe giả, khiến chúng tưởng kế hoạch bị bại lộ. Chúng tháo lui, nhưng cũng đồng nghĩa Lam Bang… nghĩ tôi chính là kẻ chủ mưu đánh cắp lô hàng.” Phó Tư Dạ hạ thấp giọng “Nhưng nếu sự việc thành công – Lam Bang nghi ngờ, sẽ bắt đầu từ tuyến vũ khí. Nếu Tề gia phản ứng, bọn chúng sẽ kích nổ mâu thuẫn. Kế hoạch là một cú đánh đôi—phá liên minh từ hai đầu.”
“Kế ‘Tọa sơn quan hổ đấu’, mà bọn khuyển tử này lại dám áp dụng với Tề gia và Lam Bang.”
Không khí trầm mặc một thoáng.
Tạ Cố Thương nhắm mắt, khẽ gật đầu.
Hắn biết Phó Tư Dạ không dễ động thủ nếu không có lý do đáng giá. Nhưng vụ này quá nguy hiểm – nếu Tề gia nghi ngờ hắn thao túng từ trong bóng tối, cả cục diện liên minh sẽ rạn nứt.
Nhưng bất chợt…dường như hắn đã bỏ qua điểm quan trọng nào đấy.
Làm sao bọn chúng có thể dễ dàng để cho Phó Tư Dạ nắm được tin tức? Có thể nói – mạng lưới tình báo của Spectre rất nhạy và nhanh – nhưng dễ dàng nắm được tin và sự việc chờ đến lúc Phó Tư Dạ ra tay. Không phải là cái bẫy được tính toán sao?
Tiếng gió rít khe khẽ từ ống dẫn khí duy nhất len vào bức tường đá lạnh, va vào vách sắt tạo nên những hồi vọng rất khẽ — nhưng cũng đủ để khiến một kẻ từng sống giữa bom đạn như Phó Tư Dạ cảm thấy sống lưng tê rần.
Hắn vẫn quỳ — không phải vì cúi đầu, mà vì tôn trọng ranh giới duy nhất giữa sống và chết: lệnh của Tạ Cố Thương.
Người đàn ông kia vẫn ngồi bất động nơi ghế chủ vị, thân hình cao lớn chìm trong bóng râm đổ xiên từ đèn trần, ánh sáng chỉ đủ để hắt lên sống mũi cao thẳng, và nửa đôi mắt như được khắc bằng đao thép.
Tạ Cố Thương không nói, không động.
Sự im lặng của hắn mang theo một loại uy áp khiến người khác hít thở cũng phải lựa thời điểm. Ngay cả một người thường ngày thong dong, ngạo nghễ như Phó Tư Dạ cũng bắt đầu cảm thấy — sự bồn chồn chậm rãi len vào huyết quản như kim độc ngấm lạnh.
Chỉ khi Phó Tư Dạ mấp máy môi định mở lời, Tạ Cố Thương mới khẽ thở ra một hơi.
Tiếng thở không lớn, nhưng tựa hồ một đạo phong hàn lướt qua bình nguyên chết, mang theo âm sắc lặng lẽ nhưng đầy ám chỉ.
“Phó Tư Dạ.”
Tạ Cố Thương rốt cuộc cũng mở miệng.
Giọng hắn nhẹ đến mức như gió xuân thoảng qua, nhưng lại mang theo cảm giác rét buốt của gió Bắc.
“Cậu bị lừa rồi.”
Chỉ bốn chữ, nhẹ như khói sương, nhưng lại nặng như núi đá đè xuống.
Phó Tư Dạ sững người.
Tạ Cố Thương dựa lưng, hai ngón tay nâng nhẹ cằm, ánh mắt chìm xuống, ánh nhìn như đang phân tích một bàn cờ cát che dấu dưới đáy huyết hà.
“Toàn bộ kế hoạch đó — là một bàn cờ hai lớp.”
“Bọn chúng không chỉ muốn đánh tráo một lô hàng. Mà là đánh tráo cả sự tín nhiệm giữa ba phe.”
Ánh mắt hắn như dòng nước lạnh lẽo xuyên thấu mọi lớp ngụy trang.
“Nếu cậu không ra tay, chúng dùng kế gắp lửa bỏ tay người, khiến Lam Bang tin rằng Tề gia chủ mưu. Nếu cậu ra tay, chúng dồn hết tội vào đầu cậu—người của ta.”
Tạ Cố Thương nhếch môi, ánh cười chẳng mang theo chút ôn hòa.
“Một mũi tên, ba đích.”
Giọng hắn chậm rãi, đều đều như niệm một bài chú trấn hồn:
“Đâm vào Lam Bang, xé rách vỏ bọc hòa bình.”
“Gài dấu Tề gia, thổi bùng ngờ vực.”
“Kéo tôi vào giữa, chặt đứt liên kết.”
“Bàn cờ này… không nhỏ đâu.”
Phó Tư Dạ không dám ngẩng đầu, trán đã rịn mồ hôi lạnh.
Lần này, gã đã cảm tính rồi.
Tạ Cố Thương cười khẽ, nhưng nụ cười đó lại không mang theo ý vị vui đùa, mà là thứ châm biếm trào lộng đến mức khiến người khác nghẹn lời.
“Tôi phải thừa nhận bọn khốn này, cũng có đầu óc.”
Hắn đứng dậy, thân hình cao lớn phủ xuống như bóng của dã thú cổ xưa.
“Nhưng tiếc thay, chúng lại chọn sai quân cờ đầu tiên.”
Hắn đi vòng qua Phó Tư Dạ, dừng bước ngay sau lưng gã, tay không chạm, nhưng từng hơi thở như dao cắt vào gáy.
“Phó Tư Dạ, là người của tôi – không ai có tư cách đẩy cậu ra làm vật tế.”
Một câu ngắn ngủi, lại như khắc xuống đá lạnh.
“Tôi đã gửi tin cho Lam Bang rồi.”
Phó Tư Dạ giật mình, ánh mắt thoáng run.
“Tôi nói với họ rằng hành động của cậu không nằm trong mệnh lệnh của tôi. Nhưng cũng không phủ nhận cậu thuộc Spectre.”
Gã ngẩng đầu, ánh mắt chấn động.
Tạ Cố Thương tiếp lời, giọng trầm thấp như sóng ngầm:
“Nhưng nếu lần sau cậu dám ra tay mà không có mệnh lệnh, không cần đợi Lam Bang tới… tôi sẽ tự tay giải quyết cậu.”
Phó Tư Dạ khẽ nuốt nước bọt.
Tạ Cố Thương nói ra những câu này – nghe qua sẽ khiến người khác nghĩ hắn máu lạnh, không quan tâm đến cả thuộc hạ. Nhưng thật ra, Tạ Cố Thương là đang bảo vệ gã nên mới cho gã có cơ hội giải thích.
Ánh mắt Tạ Cố Thương trở nên tối sầm, chậm rãi quay người.
“Chuẩn bị đi, chúng ta phải đích thân đến Mỹ.”
“Lão đại, anh có thể cho người gửi thông tin đến Lam Bang.”
“Nói chuyện với các vị gia chủ, không nên bất kính.”
Người có thể khiến Tạ Cố Thương nói bằng chất giọng tôn trọng tuyệt đối, chỉ có thể là…
“Gửi thông tin đi, tôi sẽ đích thân đến Lam Bang và Tề gia.”
Từng bước chân hắn vang vọng trong hành lang thép dài như mê cung, không vội, không gấp – như kẻ đã thấy được toàn cục từ lâu, chỉ đang chờ đối thủ tự mình vấp ngã.
Trong bóng tối đó, có một con rồng—đang tỉnh dậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất