Tịch Dao xoay người. Ánh mắt cô đã nhuốm một màu tức giận, sát khí tỏa ra nhẹ như sương lạnh phủ kín núi.
“Các cậu vừa nói gì?”
Tiếng cô vang lên, trong trẻo, không lớn, nhưng chấn động.
Đám sinh viên ngoái đầu lại, nhất thời sửng sốt trước nhan sắc của Lam Tịch Dao.
“Nếu các cậu cảm thấy bản thân đủ tư cách đánh cược, thì nên cược với đúng người. Hoặc... chuẩn bị tinh thần bị người thật nghiền nát.”
Một tên trong đó huýt sáo, nhếch môi:
“Uầy, lại thêm một đóa hoa đẹp nữa này. Muốn nghe kỹ hơn không, tiểu mỹ nhân?”
“Khoan, hình như đây là… Lam Tịch Dao – hoa khôi của đại học Washington.”
“Chà, cuộc đời chúng ta được vây quanh bởi nhiều mỹ nữ quá đấy.”
Những lời lẽ vô sỉ, bỡn cợt đê tiện cứ thế tràn ngập không gian, mỗi từ mỗi câu như lưỡi dao cùn sắc bén cắt ngang lòng kiêu hãnh của Lam Tịch Dao.
Tài xế trông thấy cảnh tưởng trước mắt, khẽ gọi hai chữ “Thiếu gia” để thu hút sự chú ý của vị kia.
Lam Nhiên ngồi trong xe, nhìn ra liền thấy Lam Tịch Dao đang đứng trước một đám nam sinh. Trong không có vẻ gì là hòa thuận.
Cậu đẩy cửa – từ trong xe bước ra, ánh mắt sắc lạnh như băng. Còn chưa kịp lên tiếng đã thấy Tịch Dao lao tới trước nhanh như cắt, bàn tay trắng nõn nhưng cứng cáp giáng thẳng một cái đấm xoay trúng cằm vào mặt của kẻ đứng đối diện kia.
Hai tên bên cạnh chưa kịp định thần, Tịch Dao đã xoay chân đá vào đầu gối tên thứ hai, gập người lách qua, chỏ thẳng vào cổ họng kẻ thứ ba.
Tư thế đánh dứt khoát, động tác liền mạch.
Không thừa một nhịp, không chừa một đường rút.
Ba tên còn lại trong số chúng hét lên:
“Sh*t.”
“Con này điên rồi!”
Ngay lúc đó, tiếng động cơ Cadillac Escalade lặng lẽ vang lên.
Chiếc xe màu đen tuyền dừng lại phía sau chiếc Bentley của Lam Bang, thân xe bóng loáng phản chiếu ánh nắng cùng vài cánh hoa đào rơi rụng.
Tề Du ngồi phía sau, nâng mắt khỏi màn hình điện thoại, lông mày hơi nhíu lại khi nhìn thấy một đám đông hỗn loạn phía trước.
Cô quay đầu sang bên:
“Tần Diệp, khi nào tôi gọi thì hẳn cho xe tới.”
Tần Diệp gật đầu, gương mặt điềm tĩnh như nghe lệnh.
Tề Du mở cửa xe, đôi giày pha màu xanh – vàng Triple S của Balenciaga chạm lên nền đá. Áo hoodie màu xanh lam cùng quần thể thao màu xám trong tuỳ tiện nhưng cá tính, gió thổi qua mái tóc đen buông lơi, vẽ nên dáng hình kiêu bạc – lạnh nhạt – ung dung bất cần.
Cánh đào rơi lả tả giữa nền trời trong xanh, rải xuống từng mảng hồng phấn như vết son dính trên da thịt sàn xám. Những cánh hoa rơi bên vỉa hè, bị giày nam giày nữ dẫm nát, xen lẫn những tiếng rên rỉ, văng tục và cả tiếng gầm gừ nén nhục của đám nam sinh đang bị đánh không kịp trở tay.
Cửa xe mở ra, Tề Du bước xuống với vẻ mặt nhàn nhạt, ánh mắt thản nhiên lướt qua hiện trường như thể chỉ là đang xem một buổi diễn thời trang đường phố có chủ đề “trừng trị ngu xuẩn”.
Cô đeo túi tote dòng Low Key, thong thả bước tới trước.
Lam Nhiên đứng bên vỉa hè, tay đút túi, tựa lưng vào thân xe, từ đầu đến cuối không nhúc nhích.
Thái dương bị ánh sáng chiếu vào khiến đường xương hàm góc cạnh nam tuấn, càng tôn lên nét ngang tàng, phóng đãng.
Tề Du bước đến bên cạnh cậu, ánh mắt lướt một vòng qua hiện trường chiến sự phía trước, mày khẽ nhướng, giọng lười biếng mà mang theo chút châm chọc:
“Chị Dao đánh nhau như vậy, anh không can à?”
Lam Nhiên quay đầu lại, ánh mắt thoắt một cái bỗng trở nên trêu đùa, đôi môi cười cong cong:
“Tiểu Du của chúng ta đây rồi. Anh chờ em nãy giờ đấy.”
Dứt lời, hắn lại quay về tư thế cũ, mắt nhìn về phía em gái mình vẫn đang tàn sát nốt đám nam sinh:
“Anh thích nhìn người khác bị đánh.”
Lam Tịch Dao tung một cú đá vòng chân, gót giày cao chạm thẳng vào quai hàm tên thứ tư, tiếng răng va nhau nghe như thủy tinh nứt vỡ. Tên thứ năm tính đánh úp từ phía sau, Tịch Dao nghiêng người, khuỷu tay trái thụi mạnh vào ngực hắn, rồi xoay người dùng vai đẩy cả người hắn ngã dúi vào gốc cây.
“Tao sẽ báo cảnh sát đó.” Tên thứ sáu đứng giữa chiến trường – đồng bọn đã nằm la lếch kêu rên.
“Cảnh sát?” Lam Tịch Dao nhếch môi cười, tay không quên kéo tên thứ năm lại, bẻ quặt tay hắn ra sau, đạp đầu gối hắn quỵ xuống. Cô nhìn thẳng tên cuối cùng, giọng như băng tuyết vỡ tan trong mùa xuân:
“Gọi đi, xem ai mới là người phải ngồi lên cái xe ầm ĩ đó.”
Tên cuối cùng hốt hoảng rút điện thoại, chưa kịp mở khóa đã bị một cú đấm từ Tịch Dao đánh trượt vai, xoay ngược điện thoại bay thẳng xuống lề đường. Sáu tên gục dưới chân cô, thở không ra hơi.
"Miệng chó không mọc được ngà voi." Lam Tịch Dao lạnh lùng nói từng chữ, ánh mắt sắc bén đầy uy hiếp, hoàn toàn trái ngược với vẻ dịu dàng thường ngày của cô.
Nói đoạn, Lam Nhiên bật người đứng thẳng, bước về phía trước một bước, đứng song song với Tề Du – ánh mắt cô lãnh đạm như thể chẳng quan tâm thiên hạ có sập đến nơi. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt như hồ nước sau cơn mưa, ánh lên một tia giễu cợt:
“Còn em, Dao Dao đánh nhau mà em không can sao?”
Tề Du nhún vai, khóe môi cong lên nhàn nhạt:
“Anh không can, em can làm gì? Em thích nhìn chị Dao đánh nhau.”
Họ biết rõ – đám nam sinh trước mặt, dù có cao to lực lưỡng, căn bản không phải đối thủ của Lam Tịch Dao.
Lam Nhiên cười phá lên, tiếng cười ngả ngớn nhưng không giấu được vẻ yêu thích:
“Không ngờ em có sở thích biến thái như thế đấy.”
Tề Du đút hai tay vào túi quần thể thao, cúi đầu khẽ cười, ánh mắt hờ hững:
“Ừ, nên mới chơi được với anh đấy.”
Lam Nhiên giơ hai tay đầu hàng, bật cười sảng khoái.
Hai người đứng cạnh nhau, một kiêu – một ngông, một lười biếng – một hứng thú. Dưới chân họ là đám xác thịt co quắp, còn cách đó mười bước, Lam Tịch Dao đứng giữa tàn cuộc, mái tóc bay nhẹ trong gió, gương mặt không một giọt mồ hôi, tay áo blazer dính vài vết bụi xước.
Cô quay đầu nhìn về phía hai người kia, ánh mắt sâu thẳm, như thể vừa hoàn tất một buổi sát sinh thường nhật.
Tề Du bước đến gần hơn, khẽ gọi:
“Chị Dao, xong chưa?”
Lam Tịch Dao liếc đám người dưới chân, hờ hững phủi tay:
“Xong rồi. Tạm thời chúng chưa đủ sức kháng nghị.”
“Dao Dao, sau này, việc đánh người cứ giao cho anh. Sao lại để tay em phải bẩn như thế?”
“Chuyện này liên quan đến bé Du, tay em bẩn một chút thì có sao.”
Lam Tịch Dao đi đến nhẹ nhàng ôm lấy Tề Du vỗ về.
“Bé yêu của chị, mới đi học đã bị ăn hiếp rồi.”
Tề Du thở nhẹ một hơi, mỉm cười pha chút bất lực.
“Không ai ăn hiếp em cả.”
Cô mới đi học được một ngày hôm qua, căn bản còn chưa kết giao với ai.
“Có! Lũ khốn này đây.”
Dứt lời, Lam Tịch Dao như lại bị chọc giận, cô quay người ra tay, tung chân đá mạnh vào chân một nam sinh đang nằm gần đó, khiến hắn loạng choạng lăn qua một bên, sắc mặt biến đổi hoàn toàn vì đau đớn. Tịch Dao không cho bọn chúng cơ hội thở dốc, lạnh lùng nghiêm nghị:
“Các người dám nhục mạ em gái của tôi, không chỉ là nằm ngắm trời một chút là xong đâu.”
Lam Nhiên nhìn một màn trước mắt, nhướng mày bật cười thành tiếng, vẻ mặt hứng thú như đang xem một trò hay hiếm thấy:
“Chúng ta vào trường chứ? Hay em còn muốn huấn luyện thể lực cho đám sinh viên thêm chút nữa?”
Tịch Dao bật cười, trở về nét dịu dàng hằng ngày.
“Giờ phải gặp em gái nhỏ, không rảnh.”
Tề Du nghiêng đầu, cong môi nhẹ:
“Em đứng đây nãy giờ, không thấy chị Dao rảnh chút nào đâu.”
Lam Nhiên nhét tay vào túi, nhướn mày:
“Được rồi, mấy cô gái bạo lực. Vào thôi, không lát nữa có thêm người ra khiêng xác.”
Câu vừa thoát khỏi môi, Lam Nhiên nhận lại cái nhìn lạnh sống lưng của em gái khiến cậu cười hòa.
“Tề Du bạo lực, không phải em.”
Tề Du nhướng mày nhìn Lam Nhiên, cười khẩy một tiếng.
Cũng đúng, cô không chối bỏ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất