Tôi biết mình đã làm điều tồi tệ với Sendai-san.
Tôi cũng đã tự kiểm điểm bản thân rồi.
Cơ mà, đã gần một tuần trôi qua kể từ ngày hôm đó rồi, nên là có thật sự là cô ấy cần phải dán băng cá nhân lâu đến thế không.
“Cậu định dán cái đó đến bao giờ vậy?”
Tôi nhìn vào ngón tay Sendai-san, rồi cắn miếng bánh mì nướng. Vị ngọt của mứt và vị mặn của bơ hoà quyện vào nhau một cách hoàn hảo, đã trở thành món ăn sáng quen thuộc của chúng tôi.
“Cái băng cá nhân á hả?”
Hồi cấp ba, khi Sendai-san nói muốn làm món gà rán, cô ấy đã nhờ tôi thái bắp cải hộ, và rồi tôi đã lỡ tay cắt vào ngón tay. Lúc đó, cái ngón tay đang chảy máu của tôi đã được cô ấy dán một cái miếng băng cá nhân nhưng chẳng hề dễ thương chút nào mà kiểu ưu tiên tính năng hơn là hình thức. Cái ngón tay của cô ấy mà tôi đã cắn, cũng đang dán một miếng y hệt như thế.
“Ừa”
“Ừm–”
Sendai-san rên rên rồi uống một ngụm nước cam.
Vào cái đêm mà cô ấy làm món hamburger, tôi đã cắn vào tay cô ấy mà không hề nương tay, để lại dấu răng trên ngón tay cô ấy. Tôi cũng biết là nó sẽ để lại dấu, nhưng không ngờ nó lại lâu đến thế.
“Chắc kiểu gì cái dấu nó cũng hết rồi mà nhỉ?”
“Phải vậy không ha”
Tuy cô ấy đáp lại tôi bằng một giọng nói không khác gì mọi khi, nhưng Sendai-san lại không nhìn tôi. Hôm nay là một trong những ngày hiếm hoi mà cô ấy không chịu nhìn vào mắt tôi, mà điều đó chỉ càng khiến tôi thêm khó chịu mà thôi. Và tôi lại chán nản với chính bản thân mình vì đã khó chịu với một điều cỏn con như thế.
“Bỏ cái băng cá nhân đó ra đi”
Tuy rằng tôi muốn nắm lấy tay cô ấy rồi dựt cái miếng băng cá nhân đó ra, nhưng tôi đành kìm nén lại và tiếp tục cắn miếng bánh mì nướng.
Tuy cô ấy không có giận tôi thật, nhưng không phải vì thế mà tôi được phép được đằng chân lân đằng đầu. Tôi biết nắm lấy tay người khác rồi làm mấy chuyện vô lý là điều không nên.
“Tớ mới dán lúc nãy nên là không được”
“Cậu dán để chọc tức tôi đấy à?”
“Chọc tức? Sao cậu lại nghĩ thế?”
Sendai-san nói một cách khó hiểu.
“Cậu giận tôi vì tôi đã cắn cậu đúng không?”
Tôi nói với một giọng điệu gay gắt, rồi vội vàng ăn một miếng trứng bác.
Chỉ có Sendai-san là tôi không thể nào hoà hợp được.
Tôi muốn đối xử với cô ấy bình thường hơn một chút, nhưng tôi lại không thể.
Vì chúng tôi sẽ sống chung với nhau cho tới khi tốt nghiệp đại học nên tôi muốn được thoải mái như lúc ở cạnh Maika vậy. Nhưng có vẻ điều đó là bất khả thi. Dù biết rõ điều đó, nhưng tôi vẫn cứ làm những điều có lỗi với Sendai-san, và mỗi khi ở cạnh cô ấy, tôi không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình. Tuy không phải là kiểu người khó hoà đồng với người khác, nhưng tôi chưa bao giờ cắn hay đá ai như thế cả, nhưng với cô ấy, tôi lại làm thế.
“Chuyện thường ngày mà, có gì mà phải giận chứ”
“Giả tạo”
Tuy cắn mạnh đến thế, nhưng tôi biết Sendai-san sẽ không giận tôi đâu. Nhưng mà, mỗi khi nhìn thấy miếng băng cá nhân trên tay cô ấy, tôi lại nhớ về những gì mình đã làm, rồi trái tim tôi như thắt lại, và những lời nói vô nghĩa cứ thế mà tuôn ra khỏi miệng.
Giá như lúc đó tôi không cắn mạnh đến thế.
Giá như lúc đó tôi không nói cô ấy nghỉ việc.
Những câu nói đó cứ mãi trôi nổi trong đầu tôi.
Tôi thừa biết là cô ấy sẽ không nghỉ cái công việc làm thêm đó chỉ vì tôi nói là bỏ đi, và thực tế là cô ấy đã không nghỉ. Sendai-san vẫn tiếp tục công việc làm gia sư, và thỉnh thoảng lại kể cho tôi nghe chuyện về học sinh của cô ấy.
Có những lúc cô ấy nghe lời, và cũng có những lúc không nghe lời tôi. Tuy tôi không biết được đâu là giới hạn của cô ấy, nhưng chắc chắn có những thứ mà cô ấy sẽ không bao giờ nghe theo.
Bông tai không được, và việc làm thêm cũng không được.
Dù tôi có nói cô ấy xỏ khuyên hay là nghỉ việc, cô ấy cũng sẽ không nghe theo. Ngay từ đầu, Sendai-san đã chẳng bao giờ thay đổi vì tôi rồi.
“Miyagi à. Mới sáng sớm đừng có khó chịu thế chứ”
Sendai-san nói với một giọng đều đều, rồi cắn một miếng bánh mì nướng.
“Ai khó chịu đâu”
“Không khó chịu thì là cái gì?”
Tôi chẳng khó chịu chỗ nào.
Cái khó chịu duy nhất ở đây là công việc của Sendai-san mà thôi.
Giá như cô ấy làm công việc khác, không phải gia sư thì đã tốt rồi.
Nếu là công việc khác thì tôi đã chẳng bận tâm như vầy.
“Chỉ là cách nói hơi khó chịu xíu mà thôi. Thật là, cứ bám lấy lỗi sai của người khác, xấu tính thật đấy”
Thay vì nói ra những điều mình muốn nói, tôi uống một hơi hết nửa cốc nước cam, rồi đặt nó xuống bàn.
“À mà. Tớ nghĩ chắc cậu cũng biết rồi, nhưng hôm nay tớ phải làm thêm nên sẽ về trễ. Cậu cứ ăn tối trước đi nhé”
“Biết rồi”
Một trong hai ngày mỗi tuần Sendai-san sẽ làm muộn với cái lịch trình không thay đổi đó khiến tâm trạng tôi trở nên u ám. Mỗi khi nghe thấy từ “gia sư” thì nó lại làm tôi lại nhớ về mùa hè năm ngoái. Khi cả hai đã dành thời gian ở bên nhau khi Sendai-san nói sẽ dạy tôi học.
Tuy là tôi nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra như lúc đó nữa, nhưng mỗi khi nghe thấy từ “gia sư”, thứ gắn liền với mùa hè năm đó, là y như rằng sẽ có hàng tá câu hỏi hiện lên trong đầu tôi.
Liệu cô ấy có ngồi bên cạnh họ như lúc dạy tôi học không.
Liệu cô ấy có nắm tay họ không.
——Tuy cô ấy đã nói là sẽ không hôn bạn bè, nhưng liệu cô ấy có hôn học sinh của mình không.
Tôi có quá nhiều điều muốn biết, và có những thứ tôi không thể nào hiểu nổi. Một trong số đó là việc khác trường đại học, tôi không thể đơn giản bỏ qua nó như một điều không thể tránh khỏi được. Dù đã kết nối với bản thân trong quá khứ lẫn hiện tại, tưởng tượng xem cô ấy sẽ trải qua cuộc sống đại học như thế nào rồi, nhưng tôi vẫn chưa thể nào chấp nhận được điều đó, nhưng bây giờ tôi đã nghĩ như vậy.
Nhưng mà, công việc gia sư thì khác.
Nó gắn liền với quá khứ của tôi, khiến tôi không thể nào tưởng tượng ra được. Luôn có một phần trong tôi muốn so sánh với khoảng thời gian mà hai đứa đã trải qua sau giờ học và kỳ nghỉ hè năm đó.
Làm thêm chỉ là một phần bình thường trong cuộc sống, không phải là thứ gì đó mà tôi nên bận tâm. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần quen với việc cô ấy đi làm thêm là được, nhưng không.
Mỗi khi tưởng tượng ra hình ảnh Sendai-san đang dạy học, tâm trí tôi lại trở về quá khứ.
Cô ấy, người đã dạy tôi học và nói rằng đó là công việc gia sư với cô ấy hiện tại, người đang làm gia sư như bán thời gian là hai người hoàn toàn khác nhau. Chẳng có gì là giống nhau cả. Dù biết là vậy, sự khác biệt giữa Sendai-san hồi đó và bây giờ, tôi muốn biết, và cũng không muốn biết.
Mệt mỏi quá.
Kể cả có hỏi Sendai-san thì tôi cũng chỉ nhận được những câu trả lời qua loa đại khái. Bản thân tôi cũng biết rõ việc so sánh cô ấy lúc đó với hiện tại là một điều rất là ngớ ngẩn.
Tôi biết.
Nhưng mà, tôi không thể nào ngừng lo lắng được.
Tôi muốn nuốt chửng cảm xúc khó chịu này như lúc tôi ăn món hamburger mà Sendai-san làm, và tiêu hoá nó đi. Nhưng dù có cố gắng thế nào thì nó vẫn cứ bám lấy tôi, khiến tâm trạng tôi trở nên tồi tệ thêm.
“Miyagi. Tớ đi nhé”
Sendai-san, người đã dọn sạch cái dĩa uống cạn cốc nước cam.
“Chờ đã. Lấy băng cá nhân rồi hãy đi”
“Vẫn còn bận tâm về nó hả?”
Thực ra thì cái băng đó ra sao thì cũng kệ nó chứ.
Chỉ là muốn níu kéo Sendai-san thêm một chút nữa mà thôi, nhưng tôi lại chẳng thể nghĩ ra được lý do gì cả.
“Ngón tay sao rồi cho tôi xem”
“Nhìn sao thì cũng chỉ là ngón tay thôi mà nhỉ”
Sendai-san nói với một giọng kiểu phiền phức, rồi thở dài một hơi.
Và rồi, cô ấy gỡ miếng băng cá nhân ra.
Ngón tay hơi thâm đỏ, trắng trẻo, mịn màng, và không một vết xước.
Chẳng có cái chỗ nào để mà dán băng cá nhân cả.
“Rõ là hết dấu rồi”
“Chắc do dán băng cá nhân nên nó mới biến mất hay sao á”
Sendai-san nói qua loa, rồi xoa xoa ngón tay. Sau đó, cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt không cảm xúc, rồi mỉm cười.
Dạo gần đây, cô ấy thường xuyên cười với tôi.
Nhưng Sendai-san lúc này không phải là Sendai-san thật sự. Gương mặt này trùng khớp với nụ cười của cô ấy khi chúng tôi cùng nhau đi xem phim vào kỳ nghỉ hè. Cũng vì lý do đó, tôi chỉ cảm thấy bất an mỗi khi nhìn thấy cô ấy cười mà thôi.
Tôi chạm vào bông tai của mình.
Nếu có thể, tôi muốn ràng buộc cô ấy bằng chiếc khuyên tai này, để đổi lấy lời hứa sẽ nghỉ việc. Nhưng bông tai chỉ là một món đồ trang sức không hơn không kém, nó không phải là thứ có thể biến quả bí ngô thành cổ xe ngựa, nó không phải là cây đèn thần với một vị thần có thể ban cho tôi điều ước. Nó chỉ là một thứ vô thưởng vô phạt, thứ kết nối tôi với lời hứa của Sendai-san mà thôi. Và cho dù có hứa hẹn đi chăng nữa thì trên đời này làm gì có gì là tuyệt đối.
“Miyagi, cậu dọn giúp được không?”
“Được”
“Cám ơn. Nay, tớ muốn đến trường sớm một chút”
Sendai-san đứng dậy, quay về phòng.
Tôi cắn một miếng bánh mì nướng.
Vị ngọt và mặn hoà quyện vào nhau, chẳng ngon gì cả.
Hôm nay khi cô ấy về nhà, thì sẽ phải ăn một mình một bữa tối vô vị này. Nghĩ đến đó, vùng quanh bụng lại đau lên, cảm giác hôm nay sẽ là một ngày nhàm chán.
Mì cốc, hay là bít tết hâm nóng.
Cũng có thể tự nấu.
Sau khi cân nhắc vài lựa chọn cho bữa tối, tôi quyết định lấy bít tết hâm nóng ra. Tôi ăn một mình, nấu nướng lích kích làm gì cho mệt. Sáng nay, lúc ra khỏi nhà Sendai-san có nói là tối nay cô ấy đi làm thêm về muộn, nhưng không cần cô ấy nói thì tôi cũng tự biết là nay ăn tối một mình rồi.
Tôi bày bít tết ra đĩa rồi lấy cơm. Giá mà lúc nãy tôi mua thêm salad hay gì đó thì tốt rồi, nhưng dù có thêm một món đi nữa thì ăn tối một mình vẫn là ăn một mình, chẳng vui vẻ gì. Ăn với ai đó thì thì món nào cũng ngon, còn ăn một mình thì dù có là món gì cũng nhạt nhẽo như nhau. Ăn chỉ để lắp đầy khoảng trống trong bụng mà thôi.
Tôi đưa đũa lên, bỏ bít tết và cơm vào bụng. Ở bên cạnh Sendai-san thì chúng tôi không có nói chuyện nhiều lắm, còn ăn một mình thì tôi chẳng cần phải nói năng gì cả, thế nên tôi ăn rất nhanh. Sau khi rửa bát đĩa xong thì tôi cũng chẳng còn việc gì để làm ở không gian chung nữa, nên tôi về phòng.
Tôi lấy con mèo đen trên giá sách xuống rồi ném nó lên giường.
Rồi tôi cũng lao lên giường như kiểu đang đuổi theo con mèo đen ấy.
Dù hôm nay không phải là một ngày tồi tệ, nhưng cũng không phải là một ngày gì tốt đẹp. Nhưng mà, tâm trạng tôi không được tốt cho lắm. Tôi chẳng muốn tắm rửa, cũng chẳng muốn thay đồ. Nhìn đống bài tập cần làm phiền phức chất chồng đằng kia, tôi ôm lấy con mèo đen.
"Meow."
Tôi phát ra âm thanh thay cho con thú nhồi bông, rồi xoa đầu nó.
Mỗi khi ở bên cạnh con mèo đen này, tôi luôn có cảm giác bình yên, và mỗi khi vuốt ve nó, tôi như được giải toả mọi ưu phiền. Nhìn nó một hồi, nếu mà nó kêu lên một tiếng thì có lẽ tâm trạng tôi sẽ khá hơn một chút.
Tôi đặt con mèo đen lên ngực rồi nhắm mắt lại.
Tuy không hề buồn ngủ, nhưng khi nhắm mắt lại, đầu óc tôi bỗng trở nên mơ màng, và rồi ý thức dần dần chìm vào giấc ngủ.
Chỉ một chút thôi.
Khoảng ba mươi phút thôi.
Vì lười đặt báo thức, nên tôi cứ thế mặc cho bản thân chìm vào giấc ngủ, ánh đèn phòng ngủ chiếu trên mí mắt. “Phù” tiếng thở đều đều của bản thân, tiếng con mèo đen rơi xuống “bịch”. Trong bóng tối le lói ánh sáng ấy, tôi chìm vào một giấc ngủ không sâu mà cũng không nông. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, tôi nghe thấy một tiếng động nhỏ phát ra từ phía xa xa.
Cốc cốc, cốc.
Khi nhận ra đó là tiếng gõ cửa phòng mình, tôi ngồi dậy.
"Gì thế?"
Đẩy cái giọng mắc kẹt trong cổ họng ra, tôi hỏi vọng ra phía cửa.
"Tớ mua bánh về nè, ăn cùng không?"
Giọng nói vui vẻ của Sendai-san vang lên từ phía sau cánh cửa.
"Bánh?"
"Ừm, bánh. Trước hết thì cậu mở cửa ra đi."
Bị thúc giục rời khỏi phòng.
Khi tôi đóng sầm cửa lại, Sendai-san nắm lấy cánh tay tôi.
"Tớ mua bánh kem dâu tươi, bánh tart dâu, với cả bánh phô mai lạnh và bánh phô mai nướng nữa. Cậu thích ăn gì thì ăn nhé."
"Có nhiều quá không?"
"Ăn khoảng hai cái được mà đúng không. Để tớ pha trà cho. Cậu ngồi đi."
Dù tôi chưa đồng ý là sẽ ăn, nhưng Sendai-san vẫn cứ kéo tay tôi tới cái bàn.
Sendai-san kéo ghế ra, rồi mỉm cười.
Nhìn lên bàn, tôi thấy có một chiếc hộp màu trắng, hẳn là bánh được mua đàng hoàng ở tiệm chứ không phải ở cửa hàng tiện lợi.
Tôi cũng không ghét bánh ngọt, với cả bụng tôi vẫn còn chỗ.
Dù không chắc có ăn được hai cái hay không, nhưng một cái thì chắc chắn được.
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống rồi nhìn Sendai-san.
"......Có chuyện gì vui à?"
"Không có chuyện gì vui thì không được mua bánh hả. Ăn đồ ăn ngon thì tâm trạng sẽ vui lên. Miyagi, cậu ghét bánh à?"
"Cũng thích."
"Vậy là được rồi. Tớ bắt nước rồi, đợi chút nhé."
Nói rồi, Sendai-san mang bình trà đã được bỏ lá trà vào cùng với hai chiếc cốc ra, rồi đổ nước sôi từ chiếc ấm siêu tốc mà hai đứa cùng mua lúc trước vào. Sau đó, cô ấy dùng điện thoại để canh thời gian thật chuẩn, rồi mới rót trà ra cốc.
"Cậu thích cái nào thì chọn đi."
Sendai-san vừa nói vừa mở chiếc hộp màu trắng ra.
Bên trong hộp, những chiếc bánh mà cô ấy vừa liệt kê được xếp ngay ngắn bên trong. Không biết có ăn hết nổi không nữa, nhưng dù có đưa cả bốn cái rồi bảo tôi ăn hết thì tôi cũng chẳng ngại đâu. Dù đã chấm được hai cái mà mình muốn ăn, nhưng tôi lại cảm thấy không nên chọn trước.
"Người mua chọn trước đi chứ."
Tôi đẩy quyền lựa chọn về cho Sendai-san, và cô ấy lấy đĩa ra, đặt cái bánh dâu tươi và bánh phô mai lạnh lên, rồi đặt trước mặt tôi. Đó đều là hai cái mà tôi muốn ăn, chắc là cô ấy chọn nó từ ánh nhìn của tôi rồi.
"Sendai-san thích ăn cái nào?"
"Bánh tart dâu với bánh phô mai nướng."
Cô ấy vừa nói vừa đặt hai cái bánh còn lại lên đĩa.
"Thật ra là cái nào?"
"Tớ mua những cái mà mình muốn ăn mà, nên là tớ thích cả bốn cái luôn."
Không biết cô ấy nghĩ là tôi sắp nói thêm gì đó phiền phức hay gì á, nên cô ấy bóc lớp màng bọc của cái bánh phô mai nướng ra. Rồi, "Itadakimasu", cô ấy vừa nói vừa dùng nĩa xiên vào đỉnh của miếng bánh hình tam giác đều rồi cho vào miệng.
Có vẻ như cô ấy muốn tôi im lặng ăn bánh, nên tôi cũng “Itadakimasu” một tiếng rồi bóc lớp màng của bánh kem dâu. Vì muốn ăn dâu sau cùng nên tôi gắp quả dâu đặt sang một bên, rồi cắt một miếng bánh hình tam giác, cho vào miệng. Lớp kem tươi không quá ngọt tan ra trên đầu lưỡi, hoà quyện cùng lớp bánh bông mềm mịn trôi tuột xuống bụng.
"Ngon không?"
Sendai-san vừa hỏi vừa ăn miếng bánh phô mai nướng thứ ba.
"Ừm. ……Cám ơn."
Sau khi cảm ơn cô ấy, tôi tiếp tục ăn chiếc bánh ngập tràn kem tươi. Khi tôi cho miếng bánh vừa xiên vào miệng, lớp kem tươi tan ra một cách thật dễ chịu, ngon đến mức khó tin là tôi vừa mới ăn tối xong.
Phía đối diện, Sendai-san vẫn đang im lặng thưởng thức chiếc bánh của mình. Cô ấy không hề nhắc tới chuyện làm thêm. Không hỏi tôi những câu hỏi kỳ quặc. Cũng chẳng nói với tôi những điều mà đám học sinh cấp hai ngày nay hay nghĩ.
Dù cô ấy có nhắc tới chuyện làm thêm hay không thì tôi cũng thấy khó chịu.
Tuy bánh kem rất ngon, nhưng sâu thẳm trong lòng tôi vẫn còn một thứ gì đó mà không thể nào tiêu hoá nổi.
"Sendai-san, qua đây đi."
Tôi gọi Sendai-san đang ngồi đối diện rồi chỉ vào vị trí chéo đối diện. Sendai-san nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu rồi đứng dậy, tôi nói thêm “cả ghế nữa”. Chiếc ghế ma sát với sàn nhà, tạo ra tiếng động cót két, và rồi Sendai-san ngồi xuống chỗ chéo đối diện tôi.
"Há miệng ra."
Sau khi nói với cô ấy, tôi dùng ngón tay múc một ít kem tươi. Lớp kem mịn màng bao phủ lấy ngón tay tôi, mang theo cảm giác mát lạnh.
Tôi có thể thấy rõ hàng lông mày của Sendai-san đang nhíu lại.
Dù biết những gì mình sắp làm không được tốt đẹp cho lắm, nhưng tôi vẫn nói “há ra” lần nữa, và cô ấy không chút do dự mà há miệng.
Tôi đưa ngón tay dính đầy kem tươi về phía miệng cô ấy.
Vừa đưa ngón tay vào trong cái miệng ngoan ngoãn hé mở, môi cô ấy lập tức khép lại, răng chạm nhẹ vào đốt ngón tay đầu tiên của tôi. Cảm giác lưỡi ấm nóng chạm vào ngón tay, như thể kem tươi đang tan chảy.
Sendai-san sẽ làm gần như bất cứ điều gì mà tôi nói.
Ngay cả bây giờ, mặc dù đó không phải là mệnh lệnh, cô ấy vẫn há miệng ra và liếm ngón tay cho tôi.
Nhìn cô ấy ngoan ngoãn làm theo lời tôi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Dù không còn là mệnh lệnh như trước nữa, nhưng vẫn có những điều không thay đổi.
Tôi ấn ngón tay vào sâu hơn một chút.
Như thể phản kháng, răng cô ấy cọ xát vào ngón tay tôi.
Nhưng khi tôi đẩy mạnh hơn nữa, lưỡi cô ấy quấn lấy ngón tay tôi. Ấm hơn và cứng hơn kem tươi, cảm giác lưỡi cô ấy luồn lách quanh ngón tay thật dễ chịu nhưng cũng thật khó chịu. Tôi vội vàng rút ngón tay ra, lấy một tờ khăn giấy từ hộp khăn giấy không có nắp và lau sạch.
“Mắc gì liếm nó vậy?"
"Miyagi bảo tớ liếm cơ mà."
Sendai-san nói như thể việc tuân theo lời tôi là điều hiển nhiên.
"Tôi chỉ bảo là há miệng ra thôi mà."
"Thế chẳng phải là bảo liếm còn gì"
Dù không sai, nhưng việc cô ấy nói những điều không cần phải nói ra một cách tự nhiên như vậy, khiến tôi cảm thấy như cô ấy sẽ làm theo bất cứ điều gì tôi nói vậy.
— Giờ, nếu mà tôi bảo nghỉ việc đi thì sao?
Suy nghĩ bất chợt ấy suýt nữa thì bật ra khỏi miệng, tôi vội vàng dùng nĩa cắt nhỏ chiếc bánh dâu tây. Một miếng bánh nhỏ được đưa lên miệng. Mặc dù không quá ngọt, nhẹ nhàng và mềm xốp, nhưng chiếc bánh trong dạ dày tôi bỗng trở nên nặng trĩu. Kem tươi và bánh ngọt như biến thành chì hay sắt vậy.
"Sendai-san. Lúc nãy cậu nói là dù không có chuyện gì vui cũng sẽ mua bánh về, nhưng thật ra là có lý do khác phải không?"
Tôi hỏi để lảng tránh cảm giác khó chịu trong dạ dày.
"Vì tớ muốn ăn gì đó ngon thôi."
"Thật không?"
"... Tớ chỉ muốn dỗ Miyagi mà thôi."
Sendai thở dài trả lời, rồi nói tiếp.
"Giờ trông cậu vẫn không vui lắm, tớ phải làm sao thì cậu mới chịu vui lên đây?"
"Tôi không có không vui."
"Rõ ràng mà. Tuy không đến mức phải cười, nhưng ít nhất cậu cũng nên tỏ ra vui vẻ hơn một chút chứ."
Dù tôi có cau có hay không cười, Sendai-san vẫn ở bên cạnh và quan tâm đến tôi như thế này. Vì vậy, thỉnh thoảng tôi cũng nên tỏ ra vui vẻ một chút, nhưng tôi không biết làm cách nào để có thể vui vẻ trước mặt cô ấy.
Sendai-san thật dịu dàng.
Nhưng tôi không thể dịu dàng với cô ấy, và tôi chỉ toàn làm những việc thách thức cô ấy mà thôi.
"Liếm nó đi. Biết đâu tôi sẽ vui lên đó."
Tôi chìa ngón tay không dính kem tươi về phía Sendai-san, và cô ấy nắm lấy tay tôi, kéo nó về phía mình. Đúng như lời tôi nói, đầu lưỡi cô ấy chạm vào ngón trỏ tôi, liếm láp nó. Thứ gì đó nóng hơn bàn tay cô ấy luồn lách trên ngón tay tôi, và mặc dù không hề có thứ gì để liếm, nhưng lưỡi cô ấy vẫn chuyển động như thể đang thưởng thức kem tươi vậy. Ngón tay tôi ướt át dần về phía gốc, và môi cô ấy áp vào mu bàn tay tôi.
Môi cô ấy rời đi rồi lại áp vào. Đầu lưỡi cô ấy chạm vào, liếm láp từ từ lên đến tận cổ tay. Tôi cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ Sendai-san, khiến các giác quan trên da tôi như nhạy cảm hơn. Mỗi khi lưỡi cô ấy lướt trên da, tôi lại rùng mình, vai vô thức run lên bần bật.
Tim tôi như thắt lại, khó chịu vô cùng.
Lưỡi Sendai-san di chuyển từ cổ tay tôi, men theo mạch máu lên cánh tay.
Khi môi cô ấy lại áp vào, tôi rụt tay lại, và bàn tay ấy dễ dàng trở về với tôi mà không hề có chút phản kháng.
Khi hơi ấm cơ thể của cô ấy tan biến, tôi cảm thấy thiếu hụt một điều gì đó.
Tôi muốn chạm vào Sendai-san hơn là ăn bánh.
"Nhắm mắt lại đi."
Khi tôi nói với Sendai-san, đôi mắt đang mở to của cô ấy liền khép lại mà không một lời đáp lại.
Tôi đứng dậy, chạm vào má cô ấy.
Bàn tay tôi trượt xuống, đầu ngón tay lướt nhẹ trên môi cô ấy. Khi tôi vuốt ve đến giữa môi, ngón tay tôi bị liếm láp. Ngay khi tôi rời ngón tay khỏi môi cô ấy, Sendai-san đã nắm lấy áo tôi. Và cứ thế, tôi bị kéo lại gần, và môi cô ấy chạm môi tôi.
Chỉ là một cái chạm nhẹ, nên tôi không cảm nhận được vị của kem tươi.
Chỉ cảm nhận được sự mềm mại, tôi rời môi đi.
Sendai-san mở mắt ra, ánh mắt chúng tôi giao nhau.
Tôi mở miệng trước khi cô ấy kịp nói ra những lời muốn nói.
"Sendai-san, cậu đã thất hứa với tớ vôi việc đi ăn cùng nhau rồi mà nhỉ."
Tôi nhắc lại lời hứa mà cô ấy đã hứa với tôi vào Tuần lễ Vàng, với chiếc khuyên tai là nhân chứng.
"Từ sau kỳ nghỉ, tớ bận quá nên."
Tôi ngồi xuống ghế, nhìn Sendai-san đang tìm cách bào chữa.
"Sendai-san là người rủ tôi trước cơ mà."
Tôi đáp lại ngắn gọn, lau ngón tay bằng khăn giấy, và Sendai-san nhấp một ngụm trà như thể không có chuyện gì xảy ra.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất