“Rất vui được gặp em”.

Ba mươi phút sau khi trao đổi lời chào hỏi xã giao thường lệ, cơ thể tôi, thứ đang cứng đờ như bê tông cốt thép, cuối cùng cũng đã thả lỏng ra đôi chút. Senpai đã nói rằng dạy kèm không khó như tôi nghĩ đâu, nhưng mà ai làm bất cứ điều gì lần đầu tiên mà chẳng lo lắng cơ chứ.

Công việc gia sư bán thời gian của tôi bắt đầu sau kỳ nghỉ lễ đúng như dự kiến, nhưng mà nó không giống như lúc tôi dạy Miyagi học.

Tôi không biết nên nói chuyện phiếm đến mức nào là ổn, hay nên giữ khoảng cách với học sinh bao nhiêu là đủ. Senpai có nói rằng cứ cư xử như một gia sư là được, nhưng tôi lại chẳng thể nào hình dung ra được hình ảnh một gia sư nào cho ra hồn cả, và thế là tôi ở đây, trong sự ngơ ngác.

“Hanakami Kikyō ạ”, người đang tự giới thiệu đây là cô học trò đầu tiên của tôi, một học sinh cấp hai năm ba, và bây giờ, em ấy đang chăm chú nhìn vào cuốn sách bài tập ở phía bên kia bàn đến nỗi như thể muốn đục một lỗ trên đó vậy.

Tôi nhấp một ngụm trà lúa mạch mà mẹ của Hanakami đã pha cho.

Hoài niệm ghê.

Vào những buổi sau giờ học, thì Miyagi cũng thường pha trà lúa mạch như này cho tôi.

“Sensei”

Hanakami-san ngước đầu lên và nhìn tôi.

Từ “Sensei”, thứ mà tôi chưa bao giờ được gọi cho đến khi bắt đầu cái công việc gia sư này, khiến tôi có cảm giác nhột ngứa và bồn chồn.

“Có chỗ nào không hiểu hả em?”

Tôi nhìn xuống cuốn vở trên bàn, nó đã được lấp đầy bởi những nét chữ ngay ngắn. Sau ba mươi phút, tôi nhận ra Hanakami là một học sinh khá là giỏi, và có vẻ như em ấy không cần phải thêm một gia sư. Mẹ của em ấy đã nói với tôi là muốn tôi dạy em ấy học để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh cao trung, nhưng tôi nghĩ là với mức độ này thì không cần phải lo lắng đâu.

“Dạ không có chỗ nào em không hiểu ạ, nhưng sao Sensei lại làm gia sư vậy ạ?”

Mắt tôi chạm phải đôi mắt của Hanakami-san, người đang nhìn thẳng vào tôi và nói.

Mái tóc ngắn của em ấy khiến tôi có cảm giác em ấy là một người năng động, nhưng giọng nói của em ấy rất điềm tĩnh. Không giống như Miyagi, em ấy vén tóc ra sau tai. Nhưng điểm chung giữa em ấy và Miyagi là đều mặc đồng phục đúng quy định.

“Ừm…”

Tôi khẽ mũi, trầm ngâm suy nghĩ.

Nếu tôi trả lời là “vì tiền” thì có vẻ không ổn lắm với tư cách là một giáo viên ha.

“Chắc là do chị thích dạy cho người khác nhỉ.”

“Hồi trước Sensei có hay dạy ai học không?”

“Có bạn á.”

Dù đó không phải là một từ ngữ thích hợp để nói về Miyagi, nhưng tôi không thể nói với em ấy về công việc bán thời gian của mình. Tôi lấp liếm bằng một câu trả lời qua loa, rồi chuyển chủ đề để tránh việc bị hỏi thêm về “bạn bè”,

“Hanakami-san, em là kiểu người thích dạy người khác học, hay là thích được người khác dạy?”

“Em là kiểu người thích được người khác dạy ạ. Trước đây Onee-chan thường hay dạy em học”

Nghe những lời không mấy dễ chịu đó, tôi liền uống một ngụm trà.

Một người chị gái tài giỏi và một đứa em gái tầm thường.

Khi còn nhỏ, cả hai chúng tôi đều được cha mẹ yêu thương, nhưng khi sự khác biệt giữa tôi và chị gái ngày càng rõ ràng, thì tình yêu thương của cha mẹ chỉ còn hướng về phía chị gái. Thái độ của cha mẹ đã tạo ra một khoảng cách giữa hai chị em chúng tôi, và đến tận bây giờ nó vẫn chưa thể nào biến mất.

Màh, nhưng.

Giờ nghĩ lại thì tôi thấy nó có khi cũng tốt.

Nếu như gia đình tôi vẫn như hồi đó, thì giờ tôi đã không thể nào sống cùng với Miyagi rồi.

Tôi cầm ly trà lên, nuốt trôi những ký ức về gia đình cùng với ngụm trà.

“Bây giờ em không nhờ chị dạy nữa à?”

“Do chị ấy học ở trường cấp ba nội trú vì được tuyển thẳng nhờ thành tích thể thao ấy ạ.”

“Ra vậy”

Tôi đặt chiếc ly rỗng xuống bàn.

Tuy em ấy trông có vẻ ngoài rất vui vẻ, nhưng tôi không thể nào tưởng tượng ra cảnh chị gái của em ấy lại giỏi thể thao. Nhưng dù sao thì đó cũng chỉ là chuyện vặt, điều quan trọng là bầu không khí trong căn phòng này đã bắt đầu dịu đi nhiều.

Căng thẳng một chút cũng thì cũng được, nhưng nếu cứ căng thẳng mãi thì rất mệt.

Khoảng cách tuổi tác giữa tôi và Hanakami-san không nhiều.

Nhưng tôi không biết giữa chúng tôi có điểm chung nào không, vì vậy chúng tôi chỉ có thể nói những chuyện phiếm với nhau trong lúc học.

Hai lần một tuần, chín mươi phút.

Tôi nghĩ rằng sẽ mất một thời gian nữa để làm quen với việc trở thành gia sư của Hanakami-san. Và khi chúng tôi bắt đầu cởi mở hơn một chút với nhau thì chín mươi phút trôi qua, công việc dạy kèm của tôi cũng kết thúc.

Sau khi chào mẹ của Hanakami-san, tôi bước ra cửa.

Khi tôi đang thay giày thì Hanakami-san, người có chiều cao tương đương với Miyagi, cúi đầu chào “em cảm ơn ạ”. Sau đó, em ấy cười thật tươi và tiễn tôi ra cửa.

Nói đến đây thì tôi chợt nhận ra là hình như tôi chưa bao giờ thấy Miyagi cười như thế thì phải. Tôi ước gì Miyagi cũng có thể cười như Hanakami-san.

Tôi lên tàu về nhà.

Hanakami-san, một cô bé nhanh nhẹn và dễ bảo.

Khác hẳn với Miyagi, đứa cứng đầu cứng cổ.

Nhưng mà, Miyagi mà ngoan ngoãn nghe lời thì cũng đáng sợ thật.

Trên chuyến tàu về nhà khác với mọi khi, tôi lại có những suy nghĩ thật bất lịch sự. Sau khi ra khỏi cổng soát vé, tôi đi dọc con đường quen thuộc. Leo lên ba tầng lầu, tôi mở cửa. Giày của Miyagi thì có, nhưng tôi không thấy cô ấy ở đâu trong không gian chung.

Bụng tôi kêu lên “ọc ọc”.

Vì tôi đã nói với Miyagi là sẽ về trễ, nên chắc giờ này cô ấy đã ăn tối xong rồi. Dù biết câu trả lời nhưng tôi vẫn phải hỏi, tôi gõ cửa phòng Miyagi.

Một lần, hai lần, ba lần.

Miyagi mở cửa thẳng bước ra chỗ không gian chung, và trước khi tôi kịp nhìn vào bên trong thì cánh cửa đã đóng sầm lại.

“Cậu ăn cơm chưa?”

Trước khi Miyagi kịp nói gì đó, tôi hỏi.

“Ăn rồi”

“Cậu ăn gì thế?”

“Mì ly”

Miyagi trả lời với cái giọng khó chịu.

“Nấu đàng hoàng đi chứ”

“Ăn gì thì cũng như nhau thôi. Dù gì cũng ăn một mình mà. Rồi chuyện cần nói là nó đó hả?”

“Để tớ rót chà, cậu uống không?”

Thực ra không có gì cả, nhưng tạm thời cứ xem như là tôi có chuyện muốn nói đã. Tôi định bụng nếu Miyagi chưa ăn cơm thì sẽ rủ cô ấy ăn cùng, nhưng giờ cô ấy ăn rồi thì không còn lý do gì để tôi phải ở đây nữa.

“Sendai-san, cậu ăn cơm chưa?”

“Tí tớ ăn sau”

“Thế ăn trước đi”

“Vậy thì, Miyagi uống trà đi”

Nói rồi, tôi kéo tay Miyagi, người đang toan quay về phòng, rồi ấn cô ấy xuống ghế. Vừa bật ấm đun nước, tôi vừa mở tủ lạnh.

Mặc dù không phải là Miyagi, nhưng tôi không muốn phải nấu nướng gì đó cho một mình vào giờ này nữa.

Tôi đổ nước sôi vào nồi, sau đó cho gói cà ri hầm vào. Trong lúc chờ nồi cà ri nóng, tôi rót trà vào cốc rồi đưa cho Miyagi. Sau đó, tôi múc cơm ra đĩa, rồi chan cà ri lên trên.

Tôi biết là phải để riêng cơm và cà ri ra, nhưng hôm nay tôi không muốn phải rửa nhiều bát đĩa. Do có hơi mệt sau ngày đầu đi dạy, nên tôi quyết định ăn giống cái hôm mà chúng tôi đã ăn chung trước đây.

Lúc tôi đặt đĩa cà ri lên bàn rồi ngồi xuống, thì Miyagi kêu lên “Nè”.

“…Việc làm thêm ấy, học sinh của cậu thế nào?”

“Ngoan lắm đó. Kiểu chăm học với cũng rất lễ phép nữa.”

“Hểhh”

Miyagi nói với giọng điệu có vẻ không mấy quan tâm.

“Thêm nữa là cũng rất ngoan ngoãn ha, khác với Miyagi”

Nói rồi, tôi múc một thìa cà ri lên ăn. Sau khi nuốt xuống, tôi nhìn Miyagi, cô ấy đang dùng ngón tay gõ gõ nhẹ lên bàn.

“Tôi không cần phải ngoan ngoãn trước mặt Sendai-san”

“Thế Miyagi, cậu ngoan ngoãn trước mặt ai?”

“Ai cũng được ngoài Sendai-san ra”

“Biết ngay là sẽ nói thế mà”

Miyagi ngoan ngoãn thì cũng đáng sợ thật, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng muốn được nhìn thấy cô ấy như vậy.

Ví dụ như là, Miyagi sẽ ngoan ngoãn cho tôi xem tai của cô ấy nếu tôi muốn nè.

Khác với Hanakami-san, hôm nay Miyagi vẫn che kín tai của mình. Mái tóc ngán đường che mất đi đôi khuyên tai, thứ mà cô ấy đeo để cho tôi xem. Tuy tôi nghĩ là khi ở đại học, cô ấy sẽ không che giấu chúng nữa, và nếu Utsunomiya muốn xem thì chắc chắn cô ấy sẽ cho xem ngay.

Tôi nuốt tiếng thở dài cùng với miếng cà ri.

Sau khi ăn thêm một miếng nữa, tôi lên tiếng.

“Miyagi này. Cậu đeo khuyên tai rồi thì vén tóc lên cho tớ xem đi chứ”

Phía đối diện cái bàn, Miyagi cau mày.

Và rồi, sau một hồi làm ra cái mặt suy nghĩ, cô ấy vén tóc ra đằng sau tai.

Tôi suýt nữa thì làm rơi cả cái muỗng trên tay, nên tôi liền đặt nó xuống đĩa.

“Sendai-san, hứa đi”

Miyagi tiến lại kế bên tôi.

“Hứa gì?”

“Ngày mai, Sendai-san sẽ nấu cơm”

“…Được thôi. Cậu muốn ăn gì?”

Tôi đưa tay ra, chạm vào khuyên tai của Miyagi thay cho lời hứa. Thật ra tôi muốn hôn lên tai của cô ấy hơn cơ, nhưng Miyagi của lúc này cảm giác không giống như Miyagi mà tôi biết, nên tôi không thể làm gì hơn.

“Món Sendai-san thích là được”

Tôi lục lọi cái Menu trong đầu mình rồi trả lời “Tớ biết rồi”.

Giữ lời hứa với Miyagi hôm qua là một việc dễ dàng.

Nấu bữa tối chẳng phải chuyện gì quá to tát.

Thế nhưng, tôi lại không thể quyết định được là nên nấu món nào cả.

Tôi cứ thế mà đi lòng vòng lòng vòng trong siêu thị.

Tôi cứ thế đi lòng vòng trong siêu thị. Miyagi bảo cứ làm món tôi thích, nhưng tôi nào có nghĩ ra được món gì.

“Làm gì giờ ta”

Thịt lợn, thịt bò, thịt gà.

Tôi nhìn chằm chằm vào quầy thịt được xếp thẳng tắp trên kệ.

Cũng chẳng phải chuyện gì đáng phải đau đầu suy nghĩ.

Có lẽ, ý “món tôi thích” là có nghĩa là “gì cũng được”. Nên là, tôi giờ có làm món gì thì chắc cũng được, cơ mà tôi không muốn phải làm món mà Miyagi không ăn, thế nên tôi mới băn khoăn đến vậy. Tuy đã ở cạnh cô ấy một khoảng thời gian kha khá, nhưng tôi vẫn chả biết Miyagi thích gì, ghét gì.

Lần đầu tiên tôi nấu ăn ở nhà Miyagi, tôi đã làm gà rán.

Lúc đó tôi chẳng thèm nghĩ ngợi gì đến sở thích của Miyagi, nên đã có thể dễ dàng quyết định thực đơn.

“Hay là gà rán nhỉ?”

Lần trước Miyagi khen ngon rồi ăn cơ mà, nên có khi cũng được.

Nghĩ đến đây, tôi lại nhớ đến hôm đó. 

Hôm ấy, tôi bảo Miyagi cắt bắp cải, và thì thay vì cái bắp cải, cô ấy lại cắt vào tay, rồi tôi phải liếm máu của cô ấy. Miyagi cứ luôn bắt tôi làm mấy chuyện kỳ quặc.  Từ dạo ấy đến giờ cũng chẳng có ai bắt tôi phải liếm máu của họ. Chỉ có mỗi Miyagi mới dám như thế.

Tôi thở dài, cố gắng kéo dòng suy nghĩ về lại với cái thực đơn bữa tối.

À, hình như có lần Miyagi lấy hamburger đông lạnh ra cho tôi ăn. Không chỉ một lần, nên có lẽ cô ấy cũng thích.

Tôi lấy thịt xay từ quầy hàng, cho vào giỏ. Sau đó, tôi đi lòng vòng quanh siêu thị cho thêm hành tây với vụn bánh mì vào, rồi lấy điện thoại ra. Nguyên liệu làm hamburger trong đầu tôi khá là mơ hồ. Cứ có cảm giác thiếu thiếu gì đó, nên tôi lấy điện thoại ra tìm công thức, và quả nhiên có vài thứ tôi chưa mua, thế là tôi cho thêm sữa với hạt nhục đậu khấu (là cái gì vậy?) vào giỏ. Vì trong tủ lạnh vẫn còn trứng nên tôi không mua nữa mà đi thẳng ra quầy thanh toán.

Về đến nhà, tôi thấy giày của Miyagi ở cửa. Nhưng vì không thấy cô ấy ở phòng khách, nên tôi đứng trước cửa phòng cô ấy, nói vọng vào là tôi sẽ làm hamburger.

Tôi cất hành tây cùng những thứ khác vào tủ lạnh, lấy thớt và màng bọc thực phẩm ra bàn. Sau đó, tôi băm nhỏ hành tây rồi phi thơm nó lên.

Cho thịt xay vào tô, vừa chườm nước đá vào đáy tô vừa nhào. Cho thêm muối, tiêu, nhục đậu khấu (là cái gì vậy?:0 )  rồi tiếp tục nhào. Cho hành tây đã phi vào, vụn bánh mì ngâm sữa cùng với trứng vào, rồi tiếp tục nhào. Nhào mãi, nhào mãi, nhào đến cái mức mà tôi suýt nữa thì quên mất mình đang làm cái gì là ok. Hamburger nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng hoá ra làm thì cũng tốn công sức đến vậy.

Giá như lúc nãy tôi mua loại đã trộn sẵn cho rồi. Nhưng giờ tôi cũng đâu thể bỏ dở giữa chừng được, nên tôi nặn thành hình tròn, rồi bắt chước mấy đầu bếp trên tivi, đập qua đập lại giữa hai lòng bàn tay.

Giờ thì chỉ cần nướng là xong. Tôi bật bếp, cho từng miếng thịt hamburger lên chảo. Vừa nghe tiếng xèo xèo phát ra từ chiếc chảo, tôi vừa làm salad rồi gọi Miyagi.

Trong lúc đợi hamburger chín, tôi đậy nắp chảo lại,  Miyagi cũng từ trong phòng mà bước ra. “Mừng về nhà”, cô ấy lẩm bẩm, rồi im lặng lấy bát, đĩa cùng với cơm ra.

Tự dưng hôm qua lại nghiêm túc bắt tôi hứa trên cái bông tai là phải nấu bữa tối cho cô ấy cơ đấy, bắt tôi phải hứa một lời hứa thậm chí còn không đáng để thề với bông tai nữa cơ.

Thật tình, tôi thấy việc nấu bữa tối cho cô ấy đâu đến mức phải hứa hẹn long trọng như vậy.  

Miyagi đặt đĩa lên bàn, rồi nhìn tôi. Nhìn thế nào cũng không thấy vui vẻ hay hào hứng gì cả. Không hiểu sao cô ấy lại bắt tôi phải hứa làm bữa tối nữa.

“Sốt đâu?”

Miyagi nhìn đĩa thức ăn, hỏi.

“Tớ làm ngay đây”

Tôi đổ tương cà cùng sốt worcestershire vào chảo rồi đun nhỏ lửa. Rưới sốt lên đĩa hamburger, rồi tôi bưng ra bàn.

“Itadakimasu”

Tôi và Miyagi đồng thanh.

Vì không có dao nên tôi cắt hamburger bằng, đũa.

Miếng hamburger mềm xốp, khi cắt ra, phần nước thịt bên trong ứa ra, chứng tỏ là tôi đã rán cũng khá là ok. Cắn một miếng, mở tiệm bán là được rồi, tôi muốn tự thưởng cho mình một tràng pháo tay vì đã làm ra được thứ tuyệt vời đến vậy. Nhưng mà, Miyagi vẫn chẳng nói gì cả.

“Ngon hong?”

Tôi hỏi Miyagi đang im lặng ăn ở phía đối diện.

“Ngon. Sendai-san ấy, thích hamburger à?”

“Mà mà?”

Nếu phải nói thích hay không thì, thích thì cũng có, nhưng không phải tôi làm vì tôi thích, nên tôi chỉ có thể trả lời một cách mơ hồ như vậy.

“Sao lại trả lời ở dạng câu hỏi vậy? Chẳng phải cậu làm vì cậu thích nó à? ”

“Mà, chắc vậy. Miyagi thích hamburger hả?”

Vừa nghĩ hay là từ giờ thêm hamburger vào danh sách món yêu thích, tôi vừa nhìn Miyagi.

“Mà mà”

Miyagi đưa ra một câu trả lời không thể nào đoán được là thật lòng hay không, rồi cho miếng hamburger vào miệng. Tôi cũng cắt nhỏ hamburger, cho vào miệng.

Cả hai không ai nói thêm gì, cứ thế im lặng ăn.

Món hamburger tôi bỏ ra bao tâm huyết, giờ đã biến mất trong bụng chưa đầy một nửa thời gian tôi bỏ ra để làm nó.

“Sendai-san, giờ cậu định làm gì?”

Sau khi đặt đũa xuống, Miyagi hỏi, nhưng mắt vẫn không nhìn tôi. 

“Ôn bài cho buổi dạy thêm sau. À mà, phải nói là ôn lại kiến thức mới đúng. Học sinh của tớ học cấp hai, mà kiến thức cấp hai xưa quá rồi, quên cũng kha khá rồi, phải học lại thôi, không thì lo lắm”

“Chăm chỉ ghê, dạy thêm mà bày đặt”

“Dạy thêm cũng phải nghiêm túc chứ bộ”

“Hừm.”

Miyagi đáp cụt ngủn, rồi đứng dậy đi lấy trà lúa mạch trong tủ lạnh. Dù Miyagi có rót cho tôi một cốc, nhưng tiếng cốc va vào mặt bàn "cạch" rõ hơn mọi khi, đủ để tôi biết Miyagi đang không vui.

“Cám ơn.”

Chẳng có lấy một lời đáp lại nào cho lời cảm ơn của tôi.

Miyagi im lặng ngồi xuống đối diện.

“Miyagi cũng đi làm thêm đi”

“Không.”

Câu trả lời cộc lốc, và chúng tôi lại chìm vào im lặng.

Nhìn vào mạch chuyện vừa rồi, tôi có thể đoán được lý do mà Miyagi không vui.

Nói về chuyện làm thêm là không ổn rồi.

Hôm qua, sau khi tôi nói về chuyện làm thêm, Miyagi cũng có mấy cái biểu hiện lạ lạ này.

“…Sau khi dọn xong, tôi tới phòng Sendai-san được không?”

Miyagi đột ngột hỏi.

Chẳng liên quan tí nào.

Không, sai rồi.

Tôi phải ôn bài cho buổi dạy thêm tiếp theo.

Đã nói vậy mà.

Nên là, để cô ấy vào phòng thì rắc rối lắm.

“Cũng được.”

Miệng tôi đột nhiên cử động không chút do dự, chẳng hiểu sao tôi lại đồng ý và nói ra những lời khác với điều mình đang suy nghĩ.

“Vậy, tôi dọn đây”

Nói rồi, Miyagi bưng cái ly và đĩa đứng dậy.

Cái này, thật kỳ lạ.

Nhưng tôi lại không thể từ chối.

Học hành có thể đợi đến khi Miyagi trở về phòng.

Hay tranh thủ lúc đi tàu điện làm cũng được.

Tiếng bát đĩa va vào nhau vọng ra từ phòng khách.

Tôi chẳng thể nào mở miệng nói “Để tớ phụ một tay” được.

Dù không phải lần đầu Miyagi vào phòng tôi, nhưng tôi vẫn cứ thấy hồi hộp.

Tiếng kêu lạch cạch của đĩa chén nghe thật rõ, khiến tôi đứng dậy, lúc này Miyagi đã đến trước mặt tôi.

“Xong rồi.”

“Đến phòng luôn hả? ”

“Ừ.”

Bình thường, nếu mà tôi hỏi vậy á, thì Miyagi thường sẽ nói là “Nếu không muốn thì khỏi”, hay gì đó đại loại vậy, vậy cơ mà nay chẳng nói gì cả. Rồi cả hai cùng quay về phòng, Miyagi thản nhiên ngồi xuống cạnh tôi. Thế nhưng, cô ấy chỉ có ngồi xuống mà thôi, ngồi xong là im bặt luôn. Không hiểu là không muốn nói chuyện hay sao mà cô ấy cứ giữ vẻ mặt khó ở đó, cầm đại cuốn từ điển trên bàn, đặt lên đùi rồi lật lật.

“Gì á, rốt cuộc là sao thế?”

Tôi lên tiếng hỏi Miyagi, người đã đòi vào phòng tôi mà giờ lại im thin thít.

“Sao là sao?”

Miyagi ngẩng đầu lên khỏi cuốn từ điển.

“Là ý là sao tự nhiên cậu lại không vui?”

“Không vui bao giờ?”

Không, rõ ràng là đang không vui còn gì.

Giọng thì trầm hơn, lại còn không thèm nhìn tôi nữa.

Không hiểu sao giờ cô ấy lại giận dỗi hơn lúc nói muốn vào phòng tôi nữa. Từ lúc ăn tối, Miyagi đã không có vẻ gì là vui rồi, nhưng so với lúc đó, thì bây giờ còn tệ hơn nữa.

“Cậu có chuyện muốn nói mà đúng không?”

“Không thì không được đến à?”

“Cũng không phải không được đến, nhưng đến đây rồi thì tỏ ra vui vẻ lên chút đi chứ.”

“Có khó chịu hay gì đâu.”

Cứ hễ như thế này là Miyagi lại cứng đầu.

Dù có đang giận dỗi, cô ấy cũng nhất quyết không chịu thừa nhận, và cuộc trò chuyện sẽ là những đường thẳng song song, sẽ không bao giờ giao được nhau.

Chuyện Miyagi bỗng dưng không vui cũng không phải là hiếm, nhưng tôi cũng muốn cô ấy có thể dịu dàng một chút, vì dù sao thì cô ấy cũng là người đã tự ý đòi vào đây mà.

“Nếu không khó chịu thì cười lên một cái cũng được mà nhỉ?”

Tuy không mong Miyagi sẽ cười giống Hanmaki-san hay gì, nhưng cười lên một cái thì cũng đâu có chết. Hôm nay tôi đã giữ lời hứa là nấu bữa tối rồi, thay đổi cả lịch ôn bài để ở cạnh Miyagi rồi, nên là ít nhất tôi nghĩ mình cũng có quyền để yêu cầu cô ấy nghe lời một chút.

“Đang cười đây.”

Dù Miyagi nói thế, nhưng nhìn cô ấy chẳng khác gì đang dỗi cả.

“Làm gì có.”

“Lúc ở đại học đó.”

Chắc chắn là thế rồi.

Phải rồi nhỉ, tôi biết rõ, Miyagi lúc nào cũng cười nói vui vẻ khi không có tôi. Lúc còn học cao trung, tôi đã rất nhiều lần bắt gặp cô ấy cười. Lúc năm hai, khi còn học chung, cô ấy lúc nào cũng cười trước mặt Utsunomiya, và khi lên năm ba, tôi cũng đã từng thấy cô ấy cười đùa ở hành lang. Bất cứ khi nào không có tôi, Miyagi sẽ đều cười. Nghĩ đến việc bây giờ Miyagi cũng sẽ cười như vậy trước mặt Utsunomiya như hồi đó, khiến tôi cảm thấy khó chịu.

“Ý tớ là, bây giờ, ngay tại đây, cười đi”

Tôi và Miyagi học ở hai trường đại học khác nhau.

Nếu bây giờ cô ấy không cười, thì tôi sẽ chẳng còn cơ hội nào để nhìn thấy nụ cười của Miyagi nữa. Nếu đã phải nhìn, thì thà là nhìn Miyagi vui vẻ còn hơn là nhìn Miyagi cau có, và nếu được thì tôi muốn cô ấy cười với tôi.

“Có cái gì vui đâu mà cười.”

“Chỉ cần cười mỉm lên thôi mà, có khó gì đâu. Đây, nhếch mép lên xíu nào.”

Nói rồi, tôi đặt ngón tay lên khoé miệng Miyagi, nhẹ nhàng nâng nó lên.

“Bịch”, cuốn từ điển trên đùi Miyagi rơi xuống.

Dù nghĩ chắc chắn Miyagi sẽ còn bực hơn nữa, nhưng dù tôi có làm gì thì mọi chuyện cũng sẽ chẳng khá hơn, nên kệ đi. Tôi dùng ngón tay vừa rồi, cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt Miyagi. Ngược lại với khóe miệng bị ép nâng lên, Miyagi nhíu mày, trông khá là hài hơn là giận. Rồi cô ấy nắm lấy cổ tay tôi. Ngón tay tôi rời khỏi khuôn mặt Miyagi, và bị cắn.

Cắn mạnh đến mức tôi có thể cảm nhận được bằng cả xương.

Theo phản xạ, tôi rụt tay lại.

Nhưng ngón tay tôi vẫn không thoát ra được.

Không những không thoát ra được, mà Miyagi còn cắn chặt hơn.

“Miyagi, đau quá”

Cơ thể tôi cứng đờ trước cơn đau bất ngờ.

Hàm răng kia như muốn nghiền nát xương thịt, khiến ngón tay tôi đau nhức đến tận óc.

“Đau lắm rồi đấy”

Tôi vỗ vỗ vai Miyagi, cầu xin cô nàng trả tự do cho con tin là ngón tay mình. Mong muốn nhỏ nhoi là được thấy nụ cười của cô nàng giờ đã biến thành cơn đau âm ỉ không dứt.

Việc Miyagi không biết nương tay là chuyện thường ngày, nhưng hôm nay thì đặc biệt đau. Cô ấy cắn tôi mạnh đến ngu người luôn.

Đau đớn, nóng ran, đầu óc choáng váng.

“Miyagi!”

Tôi đập mạnh vào vai cô ấy đến nỗi tạo ra mấy tiếng “bạch bạch”. Dù vậy,  ngón tay tôi vẫn nằm gọn trong hàm răng sắc nhọn, Lần này, tôi chạm vào khuyên tai của cô nàng. Thực lòng, cơn đau khiến tôi chỉ muốn giật phăng cái khuyên tai đó đi, nhưng tôi cũng chỉ kéo nhẹ một cái. Dái tai mềm mại bị kéo căng ra, hàm răng đang giữ chặt ngón tay tôi cũng nới lỏng. Nhân cơ hội, tôi rút ngón tay ra, thoát khỏi cái hàm răng ấy.

“Bỏ cái thói gặm tay người khác đi. Cậu gặm hamburger rồi không đủ à?”

Trên ngón tay tôi, dấu răng của Miyagi vẫn đang hằn rõ mồn một. Giờ mà Miyagi nói là muốn ăn tráng miệng bằng ngón tay tôi thì tôi cũng tin ngay luôn. Đến giờ vẫn còn đau.

“Nếu muốn gặm thì tôi sẽ gặm gì đó ngon hơn.”

Miyagi thản nhiên nói ra những lời vô lễ, rút vài tờ khăn giấy rồi lau mạnh lên ngón tay tôi. Làm cơn đau nhói lên một cái.

“Muốn tôi cười thì Sendai-san làm gì đó buồn cười đi chứ”

Miyagi đặt cuốn từ điển cái mà rơi khỏi đầu gối cô ấy lên bàn rồi nhìn thẳng vào tôi.

“Kiểu có làm gì thì cậu cũng không có cười nên mới thôi thôi”

Tôi xoa xoa ngón tay đau nhức. Dù đã quen với những trò hành hạ của Miyagi, nhưng tôi vẫn nhíu mày.

“Nếu không cần cười thì ngay từ đầu đừng có làm mấy trò vớ vẩn đó nữa”

“Tớ cũng nghĩ vậy. Cố chọc cười người không muốn cười thì ngu thật.”

“Biết vậy thì Sendai-san cười thay tôi đi”

Miyagi đặt ngón tay lên khoé miệng tôi, cố gắng kéo nó lên như cách tôi đã làm. Ngón tay thô bạo miết lên má khiến tôi khó chịu, tôi gạt tay cô ấy ra.

“Này nhé, rốt cuộc là cậu muốn gì? Tớ bắt đầu thấy khó chịu rồi đấy”

“Muốn gì à—?”

Lời nói của Miyagi đột ngột bị đứt quãng.

Ánh mắt cô nàng dán chặt vào ngón tay tôi.

Chính là ngón tay bị cắn lúc nãy. Linh cảm chẳng lành, tôi vội rụt tay lại nhưng không kịp. Ngón tay mang dấu răng bị Miyagi tóm gọn.

“Đau mà, bỏ ra”

Tôi cố kéo ngón tay đang bị nắm về phía mình. Thế nhưng, thay vì buông ra, Miyagi lại càng siết chặt hơn, kiểu muốn giật đứt nó hay sao ấy. Chịu thua với cơn đau nên tôi nghiêng người về phía Miyagi.

“Gì vậy, rốt cuộc là sao?”

Vừa nghiêng người vừa hỏi, nhưng Miyagi chẳng buồn trả lời.

“Muốn gì thì nói ra đi chứ”

Tôi gằn giọng. Lần này Miyagi mới chịu buông tay.

Nhưng ngay sau đó, cô nàng lại nắm lấy cái cổ áo blouse của tôi.

Miyagi áp sát mặt gần vào tôi, hơi thở của chúng tôi hoà quyện vào nhau.

Không ai nói gì.

Mắt chạm mắt, rồi né tránh.

Tôi gỡ tay Miyagi đang nắm lấy cổ áo ra, lần này, tôi đưa tay nắm lấy cánh tay của cô ấy.

“Tiếp theo đâu?”

“Chẳng có tiếp theo gì cả”

Miyagi gạt tay tôi ra, lùi lại một khoảng bằng đúng khoảng cách lúc nãy cô ấy tiến tới.

“Không có thì tạo đi”

“Sendai-san có…”

Miyagi lẩm bẩm rồi lại im ru, quả nhiên lại cắt ngang giữa chừng nữa.

“Nói đến hết câu đi?”

“—— Sendai-san có muốn cái tiếp theo không?”

“Nếu tớ nói có thì sao?”

“Nếu có thì, cầu xin tôi đi. Khi đó tôi sẽ cho cậu”

(私にお願いしてよ = nếu thấy quá đáng quá thì đây, dịch sao tùy m.n nhé =)) )

Cơn đau âm ỉ nơi đầu ngón tay đột nhiên biến mất.

Tôi nắm lấy tay Miyagi.

Cô nàng không chạy trốn, nhưng cũng chẳng thèm nhìn lấy tôi.

Bây giờ, tiếp tục những gì Miyagi vừa làm.

Chỉ cần nghĩ đến thôi mà ngón tay vừa bị cắn bỗng nóng ran. Tôi khẽ thở hắt ra.

“Vậy thì, hôn tớ đi”

Tôi nói với Miyagi, người vẫn đang cố né tránh ánh mắt tôi.

“Đó không phải là cầu xin”

“Làm ơn hãy hôn tớ. ——Được chưa?”

“Được thôi”  

Nói rồi, Miyagi tiến lại gần tôi.

Nhưng, trước khi môi chạm môi, Miyagi lại dừng lại. Bàn tay đang siết chặt của tôi kiểu như muốn buông ra.

Trong những lúc thế này, Miyagi lại nhát gan đến lạ. Những lúc không cần thì cô ấy cứ làm này làm nọ, nhưng đến lúc quan trọng thì lại đi sợ hãi.

“Cậu tự nói là nếu tớ cầu xin thì cậu sẽ làm mà, ngoan ngoãn làm theo đi chứ”

Để Miyagi không kịp trốn khỏi cái lời hứa đó, tôi nhắm mắt mình lại.

Cảm giác Miyagi bắt đầu đến gần hơn.

Bàn tay siết chặt lấy tay tôi hơn, và rồi đôi môi chạm vào nhau.

Nhẹ nhàng, nhưng lại nhanh đến nỗi tôi còn chẳng cảm nhận được hơi ấm.

Miyagi hôn lên tôi, rồi rời đi.

Mở mắt ra, tôi thấy Miyagi đã lùi lại một chút, như thể đang đề phòng tôi. Cái thái độ đó chẳng vui chút nào. Tôi không muốn nói là nụ hôn vừa rồi là đủ để giữ lời hứa.

“Ủa, hết rồi à?”

“Hết rồi”

“Lại lần nữa đi”

“Không. Sendai-san, đang nghĩ mấy thứ bậy bạ chứ gì”

Miyagi hất tay tôi ra.

Thế nhưng cô nàng vẫn ngồi cạnh tôi, chỉ là hơi xa hơn một chút.

Miyagi hôm nay cứ khác khác với bình thường sao ấy.

Nếu là mọi khi, thì chắc chắn nhỏ đã xù lông lên như con mèo hoang rồi không cho tôi lại gần rồi.

“…Utsunomiya vẫn khoẻ chứ?”

Tôi lên tiếng, vì sợ rằng nếu cứ im lặng thế này thì Miyagi sẽ lấy cớ mà về phòng mất. Nhưng vì cũng chẳng biết phải nói gì với Miyagi lúc này, nên đành phải tìm một chủ đề nào đó mà cả hai cùng biết.

“Vẫn khoẻ”

“Hay là dẫn cậu ấy đến đây chơi đi?”

“Mắc gì tôi phải dẫn Maika đến đây?”

“Bạn bè mà. Gọi đến thì có sao đâu”

“Không gọi”

Nhận được câu trả lời như dự đoán, cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc chóng vánh.

Mà, nếu Miyagi thực sự gọi Maika đến thật thì cũng rắc rối thật.

Chỉ là, tôi muốn nghe một Miyagi lúc ở trường đại học thì sẽ như thế nào. Nhất định, cô ấy biết rất nhiều điều về một Miyagi mà tôi không biết. Dù tôi cũng biết về một Miyagi mà Utsunomiya không biết, nhưng mà chính tôi cũng không rõ giới hạn của nó đến đâu nữa.

“Miyagi”

Vừa tìm kiếm một chủ đề mới, tôi vừa quay sang nhìn Miyagi.

“Cậu với Utsunomiya đã từng hôn nhau chưa?”

Miyagi chưng ra ngạc nhiên.

Nhưng mà, tôi thực sự muốn biết.

Tôi tò mò, liệu Utsunomiya đã từng cảm nhận được đôi môi mềm mại của Miyagi hay chưa.

“Sendai-san, cậu là kiểu người hay hôn bạn bè à?”

“Không hề”

“Thì tôi cũng vậy”

Miyagi, người chưa từng hôn bạn bè, vừa rồi đã hôn tôi. Đó là bởi vì tôi là bạn cùng phòng, chứ không phải bạn bè. Dù chúng tôi chưa từng là bạn bè của nhau bao giờ, nhưng tôi nghĩ như vậy là tốt nhất.

Tôi chạm vào má Miyagi.

Dù tôi tiến lại gần nhưng cô ấy không tỏ vẻ khó chịu.

Vì cô ấy không chịu nhắm mắt lại nên tôi tự nhắm mắt mình lại rồi hôn cô ấy.

Hôn đi hôn lại, nhiều lần như để bù đắp cho nụ hôn vừa rồi, lúc mà tôi còn chẳng thể cảm nhận được đôi môi mềm mại ấy.

Tôi tách đôi môi đang đóng chặt kia ra, rồi luồn lưỡi vào, sâu bên trong.

Hôn Miyagi.

Hơi ấm của chúng tôi hoà quyện vào nhau. Lưỡi chạm lưỡi, Miyagi vẫn ngoan ngoãn, chắc là cô nàng không ghét việc này. Chạm vào nơi sâu thẳm trong cơ thể Miyagi, nơi mà bạn bè không được phép chạm vào, khiến tôi càng muốn biết thêm về cô ấy. Lúc Miyagi cắn ngón tay tôi, tôi cũng cảm nhận được lưỡi, hơi ấm này. Thế nhưng, khi đó tôi chỉ thấy đau chứ không hề dễ chịu. Còn bây giờ, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, đến nỗi chỉ muốn cứ này thế mà hôn cô ấy mãi mãi thôi.

Đẩy trọng lượng cơ thể vào Miyagi.

Trong lúc tôi tính đẩy ngã cô ấy xuống thì cô ấy đẩy mạnh vào vai tôi, khiến khoảng cách giữa hai đứa lại một lần nữa bị kéo dãn ra.

“Sendai-san”

Không phải giọng điệu khó chịu gì, nhưng cũng không hẳn là vui vẻ gì.

“Gì thế?”

“....Bỏ việc làm thêm đi”

Cùng với lời nói khó hiểu sau nụ hôn, Miyagi nắm chặt lấy ngón tay bị cắn của tôi. Cơn đau ập đến, nhiệt độ cơ thể vừa tăng vọt bỗng chốc hạ xuống.

“Tại sao?”

Chẳng có lý do gì để Miyagi yêu cầu tôi phải nghỉ việc cả.

Người đi làm là tôi, và tất nhiên cũng đâu có gây phiền phức gì cho Miyagi. Và dĩ nhiên, tôi cũng chẳng có ý định đó.

Tôi nhìn Miyagi chằm chằm.

Thế nhưng, cô ấy chỉ làm ra vẻ mặt khó khăn mà im lặng.

“Bây giờ mà bỏ thì sẽ gây phiền phức cho người ta mất, với cả tớ cũng khá thích công việc này nên hong được”

So với làm việc ở cửa hàng tiện lợi hay quán ăn thì tôi hợp với công việc gia sư hơn. Hơn nữa, lương ăn theo giờ cũng cao. Làm ít giờ thì tôi sẽ có nhiều thời gian ở nhà hơn.

“Ai mà chả biết”

Miyagi buông tay khỏi ngón tay tôi.

“Vậy, sao cậu lại bảo tớ bỏ việc thế?”

“Nói thì nói thôi”

Miyagi lẩm bẩm, rồi nắm lấy tay tôi.

Quả nhiên lạ thật đấy.

eyJpdiI6IjR5TktRNUU5NWVyZTJ2MFwvR0RjSDRRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IllvSUF0bmFVakRUdHN4YnJEZ0RmZCtYMXlLeUh0YVhTQnVYS0dyNG5HQVd5ZDB6cUtLN05HU3NSUmk5UU9cL3NyUTNTUEhpSGZoNEx2R2dGM2ZxRVBxeUlGYXllUVNPNFdKWWhvMzF1cGJGRT0iLCJtYWMiOiIxM2Y4NzhmOWFmZTlkMzU5ZDgwMGNhODEzZjBhNGU1MzIyZDg3NDhmNDk4Y2RmOTVmZDZhMGM1NDI5N2JkZjVmIn0=
eyJpdiI6ImlLQ3JUYkpyc3owcmVnc1hwMFRqaHc9PSIsInZhbHVlIjoiZGdqM0YxV1VLdHhRRWtOWWZpM1ZqMXdXMzNBcTRXUHVvdUNsRVU0M1c3RmZnbHFkUFIwc2JcLzNKYWJoYktvaXF3UlwvcUx0RitcL2FwS3JKaGUyZlQ5bGpoRlhhNXpidndMVFBlQ0pHXC9rb21LSFY2bVVjRzBscnptN3Vjc3VHaFR0XC9JMjZPYlJSbTg1Tks4ZDR1eEtmK2FuMGdxVW9oNnJVTGRFekI1enZcL1U0UnlwalB2eWFzRncwZ2lSc2lma0k4NjFIa01WQm1Nd05VZ0YxZ2dWTGtaMVd4MDdJVmx2bGdXelh4Z0RVMklsTFhIa3R6UmV4UWlhU3RFditVYnMxRXdSZW9wWmNTSXpUcDdOSjNoQjBPVk9iZmtNdzdicnNyamV0WlFWMndOTWlqSklwcjdodkVyRm1hUTlrUHlaZEdMMHhkczRCZEc4ZGNWbXBiOFRweXBPK3k1RHllN1VvQXhOOE1objVLVTk2dlZjRlByOVF3bnVBcnpsSEhtaGZ5M3NXUFJ3RGVNMVZia0VTWUJTc0lqUjVqcXdFV1l1XC9uODVERVdDZXJ0S3liS21vWDhPeGgzMXVhNXNWMzNIVktcLzlQRFcrU21uZEhmMUlmQ2x1eXpneWVmNkR0VU1zQ3Y4T0dvRTJVVzdRMk1QaGs5SURMMWNcL0NLWm5yMWVUN1Z0bmV6THh0bWJLbGZ3S3dQQlhhS1RZZU9VaFQxZVpHZnIyUlhYNDg3WnlvN2RqTGN3M3YyQTRCRHFMa0JCZ0FYMjBPd1YrdjN0SnZucVpRRWlQOFZqUT09IiwibWFjIjoiNTM4ODRmMjg1ZmRkNmU1YzhkZGMyODE4NzYwMTUwNzMzNzM2NzBjYzI4ODZiYzAxODBlYmRiMDYyNTA3NmViNiJ9

 

Ads
';
Advertisement