Sendai-san chẳng thay đổi gì cả.
Ngày hôm sau khi chúng tôi hôn nhau, sáng nay, và cả sau khi chúng tôi ăn trưa, cô ấy vẫn giữ nguyên biểu cảm và giọng nói như trước khi chúng tôi hôn nhau.
Tất nhiên, tôi cũng không thay đổi gì cả.
Chẳng qua là tôi chỉ làm một điều mà trước đây chúng tôi đã làm rất nhiều lần mà thôi.
Những điều Sendai-san đã làm với tôi trước giờ, chẳng có điều gì khiến tôi cảm thấy khó chịu cả, và lần này cũng vậy. Tôi cũng đã không ngăn cản cô ấy, nên cũng chẳng cần phải chơi trò phạt vạ gì cả.
Chỉ là, tôi bực mình vì Sendai-san đã phá vỡ lời hứa, vậy mà vẫn giữ nguyên thái độ như không có chuyện gì xảy ra.
Rõ ràng là Sendai-san là người đề nghị chúng tôi trở thành bạn cùng phòng cơ mà.
Chúng tôi đã hứa sẽ cùng nhau xem phim, nhưng tôi lại cảm thấy không yên vì cô ấy có vẻ như sắp phá vỡ lời hứa “không làm gì cả” tới nơi.
Tôi đưa tay lên tai mình.
Dùng ngón tay chạm vào chiếc khuyên tai.
Dù tôi có thể bắt cô ấy thề rằng sẽ không phá vỡ lời hứa với chiếc khuyên tai nhỏ này, nhưng tôi lại không muốn cho cô ấy thấy tai mình cho lắm.
Tôi đặt chiếc gương lên bàn rồi vén tóc ra sau tai.
Nhìn vào chiếc khuyên tai phản chiếu trong chiếc gương nhỏ.
Phải mất khoảng một tháng để lỗ xỏ khuyên tai ổn định lại.
Tôi không thể tháo nó ra được.
Không phải là tôi muốn thay nó bằng một chiếc khuyên tai mới sớm đâu, nhưng vì Sendai-san đã nói những điều kỳ quặc như là nó hợp với tôi hay là nó dễ thương các kiểu, nên tôi mới để ý đến chiếc khuyên tai này. Tôi muốn giấu nó khỏi tầm mắt của cô ấy.
Sendai-san lúc nào cũng nói những điều thừa thãi thôi.
Tôi gỡ tóc ra khỏi tai mình rồi nhìn đồng hồ.
Sắp đến giờ hẹn rồi.
Lúc tôi định cất chiếc gương đi, mắt tôi lại nhìn vào đôi môi mình.
Tôi nhớ lại bàn tay ấm áp của Sendai-san chạm vào má tôi hôm trước. Đôi mắt cô ấy, mãi không chịu nhắm lại, còn nhìn tôi với vẻ nghiêm túc lạ thường, và cả đôi môi mềm mại mà cô ấy đã chạm vào, tất cả đều bắt đầu hiện lên từ trong ký ức của tôi.
Tôi dùng ngón tay vuốt ve đôi môi mình.
Cách đây không lâu, tôi cũng đã chạm vào đôi môi mình như thế này.
Lau đi đôi môi của Sendai-san, người đã đề nghị trang điểm cho tôi, và rồi nhìn vào gương, cũng như bây giờ—.
Ánh mắt tôi dán chặt vào chiếc gương trước mặt, và khi thấy bản thân mình đang dùng ngón tay chạm vào môi trong đó, chẳng nghĩ gì tôi che cái gương lại bằng tay.
“Ây”
Cái lạnh từ cái gương làm tôi hối hận. Lúc tôi vội vàng bỏ tay ra khỏi chiếc gương thì trên đó đã in hằn dấu bàn tay của tôi mất rồi.
“A—, Mồ. Gì cũng tại Sendai-san hết.”
Tôi đứng dậy rồi rời khỏi phòng.
Đứng trước phòng Sendai-san, tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Gõ cửa hai lần, tôi nghe thấy giọng nói “vào đi” từ bên trong. Tôi lại hít một hơi thật sâu rồi thở ra, sau đó mở cửa.
“Đến thật luôn nè”
Sendai-san, người đang tựa lưng vào giường, nói với giọng kiểu đang ngạc nhiên.
“Không thích thì thôi tôi về.”
Thừa biết là cô ấy không có ý là bảo tôi về, nhưng tôi vẫn quay lưng lại, và trước khi tôi kịp giả bộ đóng cửa thì giọng của cô ấy cất lên.
“Vào đi mà”
Nghe thấy giọng nói dịu dàng hiếm hoi đó, tôi quay lại, và thấy Sendai-san đang đứng dậy, mặc chiếc váy màu nhạt bồng bềnh.
Dạo gần đây, cô ấy mặc váy nhiều hơn bình thường. Dù khác với váy đồng phục, nhưng nó lại khiến tôi nhớ đến Sendai-san thời còn cấp 3.
Tôi vẫn luôn trung thành với quần jean, và dù Sendai-san có nói với tôi một lần rằng là nên thử mặc váy khi đến đây đi rồi nhưng từ đó đến giờ thì chưa từng nhắc lại nữa. Cô ấy chỉ nói những thứ khiến người khác khó xử theo ý thích của mình mà thôi.
“Tớ cứ tưởng cậu sẽ không đến chứ. ……Mới vậy thôi mà đã bỏ đi rồi, mà tới rồi thì vào đi?”
Sendai-san vừa hỏi tôi một câu hỏi khó hiểu, vừa nắm lấy cánh tay tôi. Và rồi, cô ấy kéo tôi vào phòng.
“Ý là sao, mới vậy mà đã bỏ đi là sao?”
“Không hiểu thì thui”
Sendai-san cười một cách mập mờ.
Tôi định hỏi lại xem ý cô ấy là gì, nhưng cướp lời tôi, Sendai-san nói “Miyagi thích phim nào thì chọn phim đó đi.”. Và rồi, cô ấy đưa cho tôi cái máy tính bảng rồi nói “nè”. Tôi, hết cách rồi nên phải ngồi xuống.
Nửa người tôi cảm thấy tê tê.
Vai và cánh tay tôi, chỗ nào mà gần với Sendai-san, thì cứ như rằng là có dòng điện chạy qua vậy, khiến tôi cảm thấy bồn chồn không yên được. Nửa bên đó nó nhạy cảm đến nổi kiểu tôi có thể cảm thấy máu chảy bên đó luôn, nên tôi đẩy cô ấy một chút
“Chạm vào là phạt đó”
Tôi đặt con thú mỏ vịt vào giữa tôi và Sendai-san. Lúc tôi nhìn vào chiếc máy tính bảng để chọn phim, tôi nghe thấy một giọng nói vui vẻ một cách bất tự nhiên từ bên cạnh.
“Biết đâu, mấy cái hình phạt mà Miyagi nghĩ ra sẽ không phải là hình phạt đâu”
“Gì vậy, là sao?”
Tôi ngẩng đầu lên khỏi cái máy tính bảng và nhìn Sendai-san.
“Chỉ là một lời cảnh báo nho nhỏ thôi à. Ý là mấy cái hình phạt đó là mấy cái tớ thấy vui thì sao á.”
“Tôi không có định làm mấy trò mà Sendai-san thấy vui đâu.”
“À ý là cậu sẽ làm mấy trò không vui ấy hở?”
“Thì tất nhiên rồi”
Tôi khẳng định, Sendai-san bỗng dưng vỗ cái Pon vào đầu con thú mỏ vịt.
“Điều không vui của Miyagi có khi lại khác với cái kiểu không vui của tớ không chừng á nhé.”
Gì đây, cách né phạt à.
Hay là nó còn có ý nghĩa gì sâu xa hơn nữa à? Không biết được, nhưng những điều không vui với tôi mà lại là những điều vui với Sendai-san thì rất là vấn đề.
Cho đến bây giờ, Sendai-san vẫn luôn tuân theo những mệnh lệnh mà ai bình thường cũng sẽ từ chối. Cả lúc tôi bảo liếm chân tôi, lẫn lúc tôi bịt mắt, cô ấy đều không từ chối. Nếu giờ cô ấy có nói thẳng rằng là thấy mấy trò phạt vạ này vui thật thì cũng chẳng có gì lạ.
“Đồ Sendai-san biến thái”
“Tớ, đâu có nói hay làm gì biến thái đâu”
“Kiểu gì mà chẳng đang nghĩ mấy thứ kỳ lạ. À, mấy thứ dâm dâm đúng không”
Tự nhiên nói muốn hôn người ta, dù tôi đã từ chối rồi, ấy vậy mà đêm đó cô ấy vẫn tôi cho bằng được. Nên có suy nghĩ mấy thứ hơn thế nữa thì cũng chả lạ gì.
“Tớ đâu có nghĩ mấy thứ đen tối đâu”
Sendai-san với cái nụ cười siêu giả tạo này.
Ước gì tôi có thể nhìn vào trong đầu cô ấy.
Có cười tươi rồi nói không có đi nữa, thì còn lâu tôi mới tin
“Bớt xạo đi. Đồ ma vương dê xòm Sendai-san.”
“Thôi được chưa. Cứ như thể tớ chỉ biết nghĩ đến mấy chuyện đen tối thôi vậy. Với cả, Miyagi, đứa nói tớ suy nghĩ đen tối, mới là đứa đen tối duy nhất ở đây đấy. Nếu cậu không nghĩ đến mấy chuyện đó thì đã không nói ra từ “dâm dâm” gì đó rồi”
“Tôi không có nghĩ gì cả. Sendai-san biến thái, dâm dục”
Tôi đặt chiếc máy tính bảng xuống sàn, cầm thân con thú mỏ vịt lên rồi đập đập liên tục vào cánh tay của Sendai-san. Sau hai cú đánh với lực khá mạnh cùng con thú mỏ vịt vào người, Sendai-san lại bật cười khúc khích.
“Xin lỗi mà. Giỡn thôi. Cậu chọn phim đi”
“Nè”, cô ấy nói và đưa lại cho tôi cái máy tính bảng.
Tôi liếc Sendai-san một cái rồi nhìn vào những tựa phim đang hiển thị trên màn hình.
Lần trước, tôi đã chọn một bộ phim mà Sendai-san có thể sẽ chán giữa chừng, và rồi rốt cuộc mọi chuyện lại trở nên phiền phọt ra. Nên hôm nay, tôi muốn chọn một bộ phim mà cô ấy có thể xem đến cùng mà không mở mồm ra phàn nàn gì cả. Nhưng mà, tôi lại không muốn xem phim kinh dị, cái thể loại mà hình như Sendai-san sẽ thích.
Vài bộ phim hiện lên trong đầu tôi.
Tôi chọn một bộ anime đã được chiếu trên TV rất nhiều lần từ trong đống quá khứ, được cả người lớn lẫn trẻ em yêu thích, và nói ra tựa đề của nó. Sau đó, tôi hỏi “xem này chưa?”.
“Chưa, mà không phải Miyagi xem rồi à?”
“Ừ, phim tôi thích đó”
Tôi tìm bộ phim đó rồi nhấn nút phát.
Tôi để ý đến Sendai-san, người đang ngồi cạnh mình.
Thật luôn, vai và cánh tay tôi, chỗ gần với cô ấy là y như rằng cảm thấy tê tê.
Cũng như lần trước, Sendai-san vứt con thú mỏ vịt đang nằm giữa hai chúng tôi, lên giường.
“Xem cho đàng hoàng đi đó”
Tôi nói rồi hơi dịch người ra xa Sendai-san một chút, và cô ấy dịch lại gần tôi, lấp đầy cái khoảng trống mà tôi vừa tạo ra. Tôi vỗ vào cánh tay Sendai-san, và cô ấy đáp lại bằng một câu ngắn gọn là “tớ xem mà”. Rồi nắm tay tôi.
Chỉ là nắm nhẹ thôi, nên không đau, nhưng cánh tay tôi lại phản ứng như thể bị giật điện. Lúc tôi định rút tay lại, Sendai-san lại nắm chặt tay tôi hơn.
“Tớ sẽ xem phim cho đàng hoàng mà, nên không sao đâu”
Sendai-san nói điều gì đó, chẳng biết là đúng hay sai.
“Nếu cậu không thích thì tớ bỏ ra”
Cô ấy nói thêm với giọng nhỏ nhẹ.
Mà, chỉ là nắm tay thôi thì.
Chừng đó thì tôi có thể cho phép.
Không nắm lại cái tay đó, nhưng tôi vẫn để cô ấy nắm tay mình như vậy rồi hướng mắt lại vào màn hình.
Sau khi cao trào của bộ phim kết thúc, những dòng credit bắt đầu chạy trên màn hình.
Sendai vẫn tiếp tục hướng mắt về cái màn ảnh.
Dù cô ấy có thỉnh thoảng nói chuyện với tôi, nhưng không giống như lần trước, cô ấy không hề đả động gì tới những chuyện không liên quan tới bộ phim. Nếu có vấn đề thì, đó sẽ là khoảng cách chúng tôi gần như đã biến mất, theo đúng nghĩa đen.
Bây giờ, Sendai ở gần đến nỗi vai chúng tôi gần như là chạm vào nhau.
Lúc mới bắt đầu xem phim, chúng tôi đâu có ngồi gần nhau đến thế này. Lẽ ra phải có thêm chút khoảng cách nữa chứ.
"Dù tớ hiếm khi xem anime, nhưng bộ này cũng hay đó chứ"
Sau khi bộ phim kết thúc, Sendai huých nhẹ vai tôi. Tay chúng tôi chạm vào nhau, và tôi có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác ở vùng da đang tiếp xúc với tay cô ấy.
Khoảng cách của Sendai-san kỳ lạ quá.
Đâu cần phải ngồi gần nhau đến thế này mới có thể nhận xét về bộ phim chứ. Tôi ước gì cô ấy có thể ngồi xa tôi ra một chút.
"Thế thì tốt. Cơ mà, ――định vậy tới bao giờ?"
Tôi nâng cánh tay đang bị Sendai-san nắm lên.
"Tới khi nào Miyagi bảo buông ra"
"Vậy thì, buông ra"
Ngay khi tôi nói vậy, bàn tay đang nắm lấy tay tôi siết chặt lại, đau đến mức làm tôi phải nhăn mặt lại.
"Sendai-san, buông ra coi"
"Cậu ghét bị tớ chạm vào đến thế à?"
Cánh tay đang dính chặt vào tôi được buông ra.
Nhưng bàn tay thì cô ấy vẫn không chịu buông.
Chỉ là lực nắm đã giảm bớt đi mà thôi.
"Sao tự dưng lại hỏi vậy?"
"Thì nếu cậu ghét thì tớ muốn biết lý do ấy"
"Bộ Sendai-san không ghét bị tôi chạm vào à?"
Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, Sendai lại làm lên cái mặt nụ cười giả tạo rồi quay sang phía tôi.
"Trông tớ giống ghét không?"
"...... Không"
"Vậy thì tới lượt Miyagi trả lời"
Như thể đang thúc giục tôi, bàn tay đang nắm lấy tay tôi siết chặt lại. Tuy không đến mức là đau, nhưng rõ ràng là cô ấy không cho phép tôi trốn.
"Thì cũng không hẳn là ghét......"
Tôi miễn cưỡng lên tiếng.
"Không hẳn?"
"Không lắm, nhưng giờ buông ra đi"
Tuy không ghét bị cô ấy chạm vào, rồi thì nắm tay cũng được thôi. Nhưng mà, nếu cứ tiếp tục nắm tay nhau như vậy, thì tôi, không cảm thấy được thoải mái cho lắm. Nãy xem phim thì phim làm tôi phân tâm nên không có để ý cái bàn tay này cho lắm, nhưng giờ hết phim rồi.
Nên là, phải buông tay ra.
Thế nhưng, tay chúng tôi vẫn đang nắm chặt lấy nhau, khiến tôi cảm thấy bồn chồn không yên được, cứ như có thứ gì đó đang rình mình phía sau lưng vậy.
"Sendai-san"
Tôi gọi tên cô ấy với hàm ý phản đối.
"Rồi rồi"
Cùng với một giọng nói như thể sắp thở dài tới nơi, cô ấy buông tay tôi ra.
Tôi nắm chặt bàn tay vừa được trả lại tự do, nắm vào rồi lại mở ra.
Lặp lại động tác nắm chặt rồi mở bàn tay vài lần, cảm thấy cứ như đây không phải là tay tôi vậy. Cảm giác như nó là tay của người khác ấy, khiến tôi nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, và rồi giọng nói của Sendai vang lên.
"Phim hết rồi giờ làm gì giờ? Ăn gì thì vẫn còn hơi sớm ha"
"Thôi, tôi về phòng đây"
Nói rồi tôi đứng dậy, Sendai-san nắm lấy cái gấu áo của tôi.
"Ở lại đây thêm chút nữa đi"
Sendai nắm lấy vạt áo tôi, kéo mạnh. Vạt áo thun của tôi bị kéo giãn ra một chút.
Dù tôi có thể đứng dậy bằng cách giật mạnh cái áo ra, nhưng tôi không muốn làm hỏng chiếc áo thun của mình nên. Tôi chọn cách ngồi xuống, để cằn nhằn Sendai-san.
"Buông ra coi"
"Nãy, cậu bảo nếu chạm vào thì sẽ bị phạt, giờ không phạt nữa à?"
"Không phạt. Buông ra"
"Miyagi làm cái tuần lễ vàng của tớ thành ra thế này mà"
Sendai-san buông vạt áo tôi ra, rồi chỉ ngón tay vào cổ. Ở đầu ngón tay cô ấy là dấu hôn màu đỏ mà tôi để lại.
Mờ thì đã mờ đi, nhưng nó vẫn còn ở đó.
"Bộ dành thêm chút thời gian ở bên tớ khó vậy sao?"
Sendai-san nở một nụ cười phiền phức.
"...... Thế thì làm gì?"
"Để xem nào. Hay là tớ trang điểm cho Miyagi nhé?"
"Không chịu"
"Đi mà. Tớ hứa sẽ làm cậu dễ thương lên mà. Tóc nữa, làm cho sao để hiện siêu rõ cái khuyên tai luôn cho."
Sendai đưa tay về phía tôi, chạm vào tóc tôi. Và khi cô ấy định vén tóc tôi ra sau tai, nên tôi hất tay cô ấy ra.
"Đã bảo là không mà. Đừng có chạm vào tóc tôi"
Giọng tôi nó lớn hơn tôi tưởng, khiến chính bản thân tôi cũng phải giật mình. Song, nụ cười của Sendai-san cứng đờ lại, tôi vội thêm vào câu "xin lỗi".
Không phải là tôi không thích bị chạm vào tóc hay gì.
Chỉ là tôi không muốn để lộ cái đôi bông tai của mình mà thôi.
Nhưng, tôi không muốn phải nói ra điều đó.
Không khí trong phòng như đông cứng lại, khiến tôi bắt đầu lúng túng. Giờ phải làm gì đây, không biết, nên tôi định đứng dậy, và rồi Sendai-san lại lên tiếng với một tông giọng vui vẻ.
"Tớ, không chạm vào tóc cậu nữa, nên để tớ trang điểm cho nhé? Trang điểm nhẹ thôi"
Tôi biết Sendai-san đang rất để ý đến cảm nhận của tôi bây giờ, nên khó lòng mà từ chối được. Nhưng, thực sự là tôi cũng không muốn trang điểm.
Tôi ôm chặt lấy đầu gối của mình, rồi đưa ra một đề nghị khác.
"Làm gì khác đi"
"Vậy thì, làm búp bê để tớ thay đồ chút đi"
"Thay đồ, ý là mặc đồ của Sendai-san á hả?"
"Là vậy đấy. Tớ sẽ mặc cho Miyagi mấy cái hợp với Miyagi"
"Sao toàn nói mấy thứ kỳ lạ thôi vậy"
Không phải là tôi muốn từ chối tất cả mọi thứ, nhưng những đề nghị của Sendai-san quá là khó chấp nhận. Tôi ước gì cô ấy có thể nói ra những điều gì đó bình thường hơn một chút.
"Mà, thế thì làm mấy cái Miyagi muốn cũng được, cậu có gì muốn làm không?"
"...... Cũng, không"
"Thế thì thôi. Nếu không có gì muốn làm, thì cậu chọn một trong hai đi, trang điểm hay thay đồ?"
Tuy tôi không muốn trở thành đồ chơi của cô ấy, nhưng có vẻ như tôi không có lựa chọn nào khác ngoài hai thứ đó nữa. Để có thêm lựa chọn thì phải nghĩ ra gì muốn làm, mà trong căn phòng này thì chẳng có gì mà tôi muốn làm cả. Nếu là Maika thì giờ tôi đã có thể giết thời gian bằng mấy cái chuyện trời ơi đất hỡi rồi.
Nhưng đối với Sendai-san, tôi không biết phải làm gì thì được trong những lúc như thế này.
Điều duy nhất tôi biết là tôi không muốn để cô ấy nhìn thấy mình sau khi trang điểm hay mặc mấy bộ đồ của cô ấy. Dù tôi có chọn cái nào đi nữa, thì Sendai-san chắc chắn sẽ nói cái gì đó, nên tôi chẳng muốn để cô ấy nhìn thấy chút nào.
"Miyagi mà không chọn thì tớ chọn đó nha"
"Nếu phải chọn một trong hai, thì thay đồ"
Nếu tôi chọn trang điểm thì Sendai-san có thể chạm vào mặt tôi, cả tóc nữa. Thậm chí là cả khuyên tai thì cũng chẳng có gì là lạ. Với cái suy nghĩ đó, thay đồ sẽ an toàn hơn nhiều.
Dù tôi chẳng muốn trở thành con búp bê thay đồ.
Hơn nữa, style của tôi và Sendai-san lại khác nhau.
Dù là váy hay quần, thì không biết nó có vừa với eo tôi không, rồi nếu tí nữa không kéo cái khóa quần lên được thì toang mất. Khuôn mặt chúng tôi cũng khác nhau nữa, nên tôi không nghĩ đồ của cô ấy sẽ hợp với tôi.
"Rồi, vậy thì thay đồ nhé. Miyagi, qua đây"
Sendai-san kéo cánh tay tôi lúc này đang ôm lấy cái đầu gối của mình.
“Ở đâu mà chả được. Mau đưa đồ đây"
"Không được, quay qua đây"
Cô ấy kéo mạnh tay tôi, và tôi miễn cưỡng xoay người lại.
"Trước tiên thì cởi đồ ra đã"
Nói rồi, Sendai-san tự nhiên như trái đất nắm lấy vạt áo thun của tôi. Và rồi, cứ như thế mà định kéo nó lên.
"Đợi đã"
Tôi vội vàng giữ lấy tay cô ấy.
"Hửm?"
"Hửm, cái đầu cậu ấy. Tôi tự cởi được nên ra ngoài đi. Cơ mà, đưa đồ cho tôi trước đã"
"Đồ thì, nào Miyagi cởi đồ ra thì tớ đưa. À còn, ra ngoài gì á, này là phòng tớ mà nhỉ"
Rõ ràng là Sendai-san sai vậy mà, cô ấy lại nhìn tôi với vẻ mặt kiểu tôi mới là người sai ấy.
Đúng thật là đây là phòng của Sendai-san, nhưng cái lý lẽ gì thế. Bình thường thì, người ta sẽ đưa đồ trước khi bắt người khác thay đồ cơ mà.
"Thế thì sao? Đưa đồ đây"
Tôi đưa tay ra, thúc giục cô ấy.
Thế nhưng, Sendai-san không những không đưa đồ cho tôi, mà cô ấy còn tiến lại gần, luồn tay vào trong áo của tôi. Chạm lòng bàn tay, sờ eo tôi.
Bàn tay cô ấy di chuyển lên xuống trên cơ thể, chạm vào xương trên. Một cảm giác nhột nhột, tôi nắm lấy cái bàn tay đang nghịch ngợm từ bên ngoài áo.
"Sendai-san, quả nhiên cậu chỉ toàn nghĩ tới mấy chuyện dâm dục mà thôi"
"Tớ đâu có nghĩ tới mấy dâm dục gì đâu. Nhanh cởi đồ ra đi. Cậu không cởi thì làm sao mà thay đồ được?"
"Tôi tuyệt đối không cởi đâu. Ra ngoài cho tôi, tới khi tôi thay đồ xong thì thôi. Với lại, chuẩn bị đồ trước đi"
"Không được. Nếu cậu không muốn thay đồ trước mặt tớ, thế thì trang điểm đi. Trang điểm thì không cần cởi đồ"
Câu trả lời đã được quyết định từ trước rồi.
Sendai-san luôn luôn như vậy.
Cô ấy đưa ra lựa chọn, nhưng không cho tôi quyền lựa chọn.
"Sendai-san, đồ tồi"
Tôi lườm cô ấy, người đang ở rất gần tôi, và bàn tay đang áp vào eo tôi rút ra khỏi áo.
"Miyagi, tớ sẽ cho cậu chọn lại lần nữa. Trang điểm hay thay đồ, chọn cái nào?"
"......Sendai-san thích gì thì cứ việc"
"Vậy thì, trang điểm nhá"
Nói rồi, Sendai-san mang tới một chiếc hộp khá lớn. Và khi cô ấy ngồi xuống trước mặt tôi, cô ấy nói thêm rằng cô ấy sẽ cố để gắng không chạm vào tóc tôi.
Chẳng vui gì cả.
Tóc tai tôi, thứ đáng ra cô ấy không nên chạm vào, lại là thứ đầu tiên bị chạm vào với cái lý do “vướng víu khi trang điểm”. Tóc mái của tôi bị hất lên và giữ lại bởi chiếc băng đô mà cô ấy hớn hở lôi ra, tóc hai bên cũng bị vén ra đằng sau tai, thành ra giờ cái khuyên tai của tôi cứ thế mà lộ ra.
Tôi biết là nếu trang điểm thì tóc sẽ vướng, nên cũng lờ mờ đoán được sẽ ra nông nỗi này rồi. Lẽ ra tôi có thể từ chối rồi chuồn khỏi đây, nhưng mà lỡ phóng lao rồi thì phải theo lao thôi. Biết là vậy, nhưng tôi vẫn khó chịu ra mặt.
“Tớ muốn trang điểm cho cậu từ lâu lắm rồi á.”
Giọng nói phấn khích vang lên.
Không giống tôi, tâm trạng của Sendai-san chắc là đang vui lắm.
“Giờ thì, lớp nền trước nhé.”
Từ trong hộp trang điểm, cô ấy lấy ra một lọ nhỏ, rồi thoa thứ kem màu trắng đục lên trán và mũi tôi.
Cũng dễ hiểu là nếu trang điểm thì phải chạm vào mặt, nhưng mà Sendai-san ở gần quá. Với cả ánh mắt cô ấy cứ như đang nhìn mà cũng như đang không nhìn tôi. Cùng với vẻ mặt nghiêm túc, cô ấy thoa đều lớp kem nền vừa bôi lên mặt tôi.
Bồn chồn quá.
Không biết phải làm gì, nên tôi nhắm mắt lại, và đúng như tôi đợi, lớp nền được bôi lên quanh mắt tôi.
“Tiếp theo là kem nền.”
Tôi không hiểu sao cô ấy phải giải thích kỹ càng như vậy, nhưng cùng với lời tuyên bố đó là tiếng lạch cạch của thứ gì đó được lấy ra khỏi hộp. Rồi, thứ chắc là kem nền đó được bôi lên mặt tôi.
Cảm giác cứ như mình biến thành tờ giấy rồi ấy.
Dù cho nó có là kem lót, kem nền gì đi chăng nữa, thì với tôi nó cũng chỉ là mấy thứ màu mè được thoa lên lên mặt tôi, chẳng khác gì vẽ vời trên mặt tôi cả.
Chỉ việc ngồi im thin thít thì cũng nhàn thật, nhưng mà chẳng có gì để làm nên chán lắm. Định nói chuyện thì Sendai-san bảo đừng có nói, định sờ mặt vì thấy ngứa ngứa thì lại bị bảo là đừng có sờ.
Bị cấm đoán đủ thứ đồ, tôi bắt đầu thấy bực bội. Một lúc sau, tay Sendai-san dừng lại, và tôi mở mắt ra.
“Thế là được rồi đúng chưa?”
Sendai-san nhìn tôi với cái vẻ mặt nghiêm túc, mắt chạm mắt.
“Còn lâu. Mới có chuẩn bị thôi, chuẩn bị.”
“Chán rồi. Cứ ngồi im một chỗ thế này, chán chết.”
Tôi nắm lấy tay Sendai-san đang lục lọi tìm thứ gì đó trong hộp trang điểm.
“Nhịn thêm chút nữa đi.”
“Không thích.”
“Không thích, cái gì mà không thích. Ráng nhịn thêm mười phút nữa đi.”
“Thế, năm phút.”
Nói rồi, tôi bỏ tay cô ấy ra, và Sendai-san liền lẩm bẩm gì đó. Rồi sau đó, cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi, lấy gì đó từ trong hộp trang điểm ra, rồi liên tục ra lệnh cho tôi nhắm mắt, mở mắt. Cuối cùng, khi năm phút trôi qua với việc cô ấy cứ liên tục sờ vào lông mày với mí mắt tôi, tôi lại một lần nữa kêu lên “thế là được rồi chứ gì”.
“Năm phút ngắn quá làm sao mà xong được.”
Sendai-san bất mãn nói.
“Nhưng rõ ràng lúc nãy chúng ta đã hứa là năm phút mà.”
“Thế thì, thêm đánh má hồng với son nữa thôi. Xong liền ấy mà.”
Mặc kệ tôi có đồng ý hay không, Sendai-san vẫn lấy thứ gì đó giống như là đồ để đánh má hồng với son môi từ trong hộp trang điểm ra rồi đặt lên cái bàn.
Giờ có giằng co, cãi nhau thì cũng chỉ rước thêm mệt, mà giờ có quay về phòng thì mặt tôi cũng đã biến thành cái tờ giấy rồi.
“Hai cái đó là hai cái cuối đấy nhé, tôi thề với cậu đấy”
Tuy tôi không bắt cô ấy thề thốt gì, nhưng Sendai-san liếc nhìn tai tôi rồi nói “Biết rồi”. Rồi, cô ấy cầm má hồng lên, dùng cây cọ to hơn cả cọ vẽ mà quét lên má tôi.
Cái mà cô ấy đang làm với tôi như thể đang vẽ lên một khuôn mặt mới vậy. Đây là kỹ thuật chắc có liên quan đến điểm số môn mỹ thuật, cái thứ mà tôi không hề có. Điểm mỹ thuật của tôi tệ lắm.
“Son môi, tớ sẽ bôi trực tiếp nhé.”
Sendai-san tuyên bố.
Nhưng, thứ chạm vào môi tôi không phải là son môi mà lại là ngón tay cô ấy, ngón tay ấy khẽ chạm rồi di chuyển.
Từ giữa môi dưới cho đến khoé môi hai bên.
Sendai-san từ từ di chuyển ngón tay dọc theo đôi môi tôi.
Chuyện này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi.
Sendai-san sẽ không bao giờ chạm vào môi tôi một cách vô nghĩa cả.
Cảm giác như tim thắt lại, tôi đẩy tay cô ấy ra.
“Không phải là son môi à?”
Ngón tay ấy rời đi mà không hề kháng cự, thay vào đó là thỏi son chạm lên môi tôi.
Khóe mắt tôi giật giật.
Tôi không thích son môi lắm. Tôi không thích cảm giác bết bết dính lên môi của mình, nên chỉ dùng khi môi khô nứt thôi. Ngay lúc này, tôi muốn lau sạch cái lớp son vừa được bôi lên đi. Tôi muốn đẩy tay Sendai-san ra lắm, nhưng tôi nắm chặt tay mình lại và cố nhịn.
Tôi không muốn lớp son bết dính ấy dây ra chỗ khác.
Khi bàn tay tôi nắm chặt đến mức móng tay như muốn cắm vào da thịt thì thỏi son cũng rời khỏi môi tôi.
“Xong rồi. Cậu tháo nó ra được rồi đó.”
Sendai-san chỉ tay vào chiếc băng đô.
Như lời cô ấy nói, tôi tháo chiếc băng đô đang giữ tóc mái của mình ra, và rồi nhận lấy chiếc gương từ tay cô ấy.
“Cậu thấy sao?”
Nghe cô ấy hỏi, tôi nhìn vào gương.
Người trong gương là tôi, nhưng lại trông giống như một người nào đó không phải là tôi.
Tôi nhìn xuống môi mình, nó được tô cùng một màu với môi Sendai-san.
Tuy là cùng màu, nhưng trông lại hoàn toàn khác biệt.
Tuy biết là không nên, nhưng tôi vẫn đưa tay chạm vào.
Khác với mọi khi, môi tôi giờ đây thật bết dính.
Lúc hôn Sendai-san dù có tô son thì cũng không thấy khó chịu lắm, nhưng sao khi tô lên môi mình thì lại thấy bết dính thế này nhỉ.
“Miyagi, nhận xét coi.”
Bị thúc giục, tôi nhìn Sendai-san chứ không phải chiếc gương.
“… Trông hồng hào hơn.”
“Cũng không sai, nhưng mà phải nói là dễ thương chứ.”
“Cảm giác nó cứ kỳ kỳ sao á.”
“Kỳ cái gì mà kỳ. Tớ trang điểm cho cậu để cậu dễ thương hơn mà, nên là nhất định là phải dễ thương rồi.”
“Không hợp lắm.”
“Dễ thương mà, thật đó.”
Đúng như tôi nghĩ, Sendai-san chỉ đang trêu tôi thôi. Nếu thật lòng nghĩ vậy thì nên đi khám mắt đi. Còn nếu không cần đi khám mắt thì im đi cho tôi nhờ. Những lời thừa thãi ấy, những lời mà tôi không quen nghe, khiến tôi cảm thấy nhột nhạt khó chịu.
“Hay tớ chỉ cậu cách tự trang điểm nha?”
Tôi đưa chiếc gương trả lại cho Sendai.
“Khỏi. Không cần đâu.”
“Nếu cậu không muốn tự làm thì, tớ làm cho cũng được.”
“Không cần. Giờ thì thoả mãn rồi chứ gì. Tôi đi rửa mặt đây.”
“Từ đã. Mất công trang điểm rồi, giờ đi ăn với tớ không?”
“Không đi. Tôi đã bảo là sẽ không đi chơi với Sendai-san trong kỳ nghỉ này rồi mà. Với cả, cái này thì sao?”
Tôi chạm vào cổ Sendai.
Dấu vết tôi để lại vẫn còn đó.
“…….Quên mất.”
“Vẫn còn rõ lắm đấy.”
Cũng không hẳn là rõ đến mức đó.
Nếu muốn thì vẫn có thể che đi được. Cơ mà, nếu cô ấy bảo muốn che nó đi rồi mới ra ngoài thì cũng phiền phức, với cả giấu nó đi cũng chẳng vui vẻ gì. Ước gì nó không biến mất khi kỳ nghỉ này kết thúc.
“Hay là thôi vậy.”
Sendai-san thở dài rồi tựa lưng vào giường. Mặc dù cô ấy không thể nào thấy được bằng mắt, nhưng Sendai-san vẫn đưa tay lên sờ thử cổ mình. Vết đỏ đó đã bị bàn tay cô ấy che khuất, và tôi nắm lấy tay cô ấy.
“Gì thế?”
Sendai-san hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Đừng cử động.”
“Mệnh lệnh à?”
“Không phải. Nhưng mà, tôi đã nghe lời cậu để cậu trang điểm rồi, nên giờ cậu cũng nghe lời lại đi chứ.”
Mắt tôi chạm mắt Sendai-san, người vẫn đang tựa vào giường.
Tôi kéo tay cô ấy ra, để lộ ra vết đỏ đó.
Sendai không cử động.
Tôi đưa ngón tay chạm lên môi cô ấy.
Lớp son trên môi cô ấy không làm tôi khó chịu như trên môi mình. Lúc hôn cô ấy, tôi chưa bao giờ cảm thấy khó chịu cả.
Tôi lướt ngón tay, vuốt ve cằm cô ấy, rồi lướt lên vết đỏ.
Tuy tôi không ra lệnh, nhưng Sendai không hề nắm lấy tay tôi. Tôi áp mặt vào cổ cô ấy, chạm môi lên vết đỏ, yết hầu Sendai-san chuyển động.
“Kỳ nghỉ sắp kết thúc rồi đấy.”
“Tớ biết.”
Chính vì thế, tôi sẽ không định để lại dấu hôn ở những chỗ dễ thấy.
Tôi cởi một chiếc cúc áo của Sendai-san ra.
Lướt môi, đến phía trên xương quai xanh một chút.
Tôi áp môi vào chỗ giao nhau giữa cổ và vai, rồi mút mạnh.
Tôi có cảm giác như nhiệt độ cơ thể Sendai-san lúc này có hơi cao hơn so với mọi khi thì phải.
“Miyagi, sẽ để lại dấu đó.”
Bị vỗ vai, tôi rời môi đi.
Dù không rõ bằng lần trước, nhưng dấu hôn vẫn hiện rõ lên đó.
Nhưng chắc là không sao, nó ở chỗ khuất mà.
“Sendai-san bảo là không ghét bị tôi chạm vào mà?”
“Cái này mà chỉ là chạm vào hả?”
“Sendai-san cậu thích bắt bẽ thật đấy.”
Tôi vùi mặt vào cổ cô ấy.
Rồi cắn nhẹ lên dấu hôn vừa được tạo ra.
Cắn nhẹ một cái, rồi lướt nhẹ đầu lưỡi quanh nó.
Lúc này, khoảng cách giữa tôi và cô ấy gần hơn bao giờ hết, gất nhất trong ngày.
Thơm quá.
Dù tôi có dùng dầu gội của cô ấy trong phòng tắm đi chăng nữa thì có lẽ cũng chẳng thể nào có được mùi hương này. Dù có trang điểm giống nhau, thì tôi và Sendai-san vẫn là hai người hoàn toàn khác biệt. Cô ấy xinh đẹp hơn, thông minh hơn, và dù cho có làm cùng một việc, thì kết quả vẫn sẽ khác nhau.
Tôi cắn nhẹ lên cổ Sendai-san.
Dùng lực, và rồi tôi có thể cảm nhận được hàm răng mình đang ghim sâu vào làn da của cô ấy.
Tuy không thể hoà làm một, nhưng tôi có cảm giác như chúng tôi đã trở nên gần gũi hơn. Nhưng rồi, Sendai-san bỗng kêu lên “đau”, nên tôi đành phải dừng lại. Tôi liếm nhẹ lên dấu răng mờ nhạt, rồi tôi áp môi mình vào dái tai cô ấy, và rồi tôi bị cô ấy nắm chặt tay.
“Nè, phạt hả?”
Sendai-san như thể vừa nhớ ra điều gì đó mà nói.
“Không phải.”
“Vậy thì là gì?”
Đây không phải là mệnh lệnh, cũng chẳng phải hình phạt.
Chỉ là tôi muốn để lại dấu vết trên người cô ấy mãi mãi mà thôi.
Dù là khuyên tai cũng được. Nhưng tại Sendai-san sẽ không cho phép nên nó mới thành ra như thế này.
“Gì mà chả được.”
Đại học bắt đầu, công việc gia sư cũng bắt đầu.
Số lượng những điều về Sendai-san mà tôi không biết ngày một tăng lên.
Nên tôi nghĩ là cho dù mình có xen vào một chút trong số đó cũng chẳng sao.
Nên cho phép tôi để lại một chút dấu vết đi chứ.
“Không được. Tại sao?”
Sendai-san tự nhiên lại hỏi những điều mà bình thường cô ấy sẽ không hỏi.
Nhưng mà dù có bị hỏi bao nhiêu lần thì tôi cũng không muốn trả lời.
Do Sendai-san làm những điều mà tôi không biết ở những nơi mà tôi không biết.
Những lời như thế, tôi không thể nói ra được. Dù có thành thật đến đâu thì cô ấy cũng sẽ gạt phắt đi, bảo rằng đó không phải là lý do để cắn và để lại dấu vết như vậy.
Tôi ấn mạnh đầu lưỡi vào vùng da cổ trắng ngần, cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ cơ thể của Sendai-san, liếm láp cổ cô ấy. Quả nhiên, cơ thể cô ấy nóng hơn bình thường.
Tôi áp môi vào dưới tai, mút nhẹ. Không biết đã in dấu gì lên đó chưa, tôi lướt nhẹ lưỡi sang dái tai, rồi lại mơn trớn nó bằng môi. Khác với vùng cổ, dái tai Sendai-san mát lạnh, mang lại cảm giác thật dễ chịu.
“Này Miyagi. Hơn nữa là không ổn đâu.”
Bàn tay đang giữ chặt tay tôi của Sendai-san siết mạnh hơn.
Bỏ ngoài tai lời cảnh cáo, tôi vẫn tiếp tục liếm láp dái tai, thậm chí còn cắn nhẹ, và cô ấy vòng tay qua lưng và ôm lấy tôi.
“Tôi không có thích đâu.”
Tôi đẩy nhẹ người Sendai-san ra, và nghe thấy giọng nói của cô ấy bên tai.
“Cậu định tiếp tục đúng không? Thế thì cũng nên chấp nhận một chút những điều tớ muốn chứ.”
“Buông ra.”
Cánh tay đang ôm lấy lưng tôi siết chặt hơn.
“Tôi không làm nữa, buông ra đi.”
Tôi dùng hết sức đẩy Sendai-san ra, mạnh hơn lúc nãy rất nhiều. Cuối cùng thì cô ấy cũng chịu buông tôi ra.
“Miyagi, đừng có đột nhiên làm mấy trò vậy nữa.”
Sendai-san vừa nói vừa đưa tay lên xoa nhẹ vùng da trên xương quai xanh của mình.
“Cậu không có tư cách để nói tôi.”
Người tự tiện chạm vào người khác đâu chỉ có mình tôi.
Sendai-san cũng vậy mà, cô ấy cũng hay chạm vào người tôi, thậm chí còn hôn tôi nữa. Nghĩ đến đó, tôi thấy Sendai-san chẳng có tư cách gì mà lên tiếng cằn nhằn tôi cả.
“Miyagi.”
Sendai-san gọi tôi, rồi thở dài một hơi.
“Sao?”
“Lần tới, đi ăn với tớ không?”
Nghe thấy câu nói mà tôi không ngờ tới, tôi buột miệng nói “Được thôi”. Tuy không phải là tôi không muốn đi, nhưng bị dụ dỗ để trả lời như vậy thì chán lắm.
“Thế nhé, hứa rồi đấy.”
Trước khi tôi kịp phàn nàn, Sendai-san đã nhanh tay nắm lấy tay tôi. Khoảng cách giữa hai chúng tôi rút ngắn lại trong tích tắc. Dù bị mái tóc che khuất, nhưng tôi vẫn cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ đôi môi của Sendai-san phớt nhẹ qua tai mình.
Ngay trên khuyên tai, một nụ hôn rõ ràng.
“Sao cứ tự tiện quá vậy?”
“Thay cho móc ngoéo á.”
“Móc ngoéo bình thường dùm cái.”
“Khuyên tai này là để nhắc nhở về lời hứa mà, nên là làm vậy cũng đâu có sao. Biết đâu cậu quên thì sao, lỡ như thế thật.”
Sendai-san nói tỉnh bơ như đúng rồi, nhưng tự nhiên tôi cũng thấy hợp lý.
“Khoan đã. Không thấy lạ à? Đây là khuyên tai để Sendai-san không quên lời hứa của tôi, chứ không phải là để tôi không quên lời hứa của Sendai-san đâu.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất