Kể từ ngày đó.

Kể từ ngày tôi xỏ khuyên tai cho Miyagi, cô ấy đã bắt đầu đến phòng tôi. -- Mặc dù chỉ mới hai lần mà thôi.

Lần đầu tiên là khi tôi nhờ cô ấy cho mượn manga, và Miyagi đã mang nó đến phòng này nhưng ngay lập tức lại quay về. Lần thứ hai là hôm nay, khi tôi nhờ cô ấy cho mượn từ điển trong lúc ăn tối, cô ấy đã mang nó đến phòng.

Trong phòng tôi cũng có từ điển.

Tôi không cần phải mượn nó, nhưng tôi muốn thử xem liệu Miyagi có mang nó đến phòng tôi một lần nữa hay không. Tôi nghĩ Miyagi cũng nhận ra rằng từ điển chỉ là cái cớ. Tuy nhiên, cô ấy đã đến phòng tôi, và bây giờ, cô ấy lại đang ngồi bên cạnh.

Chắc cô ấy đang rảnh vì giờ Tuần lễ Vàng.

Hoặc có thể là vì tôi đã nhờ cô ấy dành thời gian cho tôi trong kỳ nghỉ lễ này.

Tôi không biết chính xác lý do là gì, nhưng dù sao thì Miyagi cũng đang ngồi gọn gàng bên cạnh tôi và đọc cuốn manga mà cô ấy đã cho tôi mượn.

Tôi đóng cuốn manga mà tôi đang đọc lại và nắm lấy tay con thú mỏ vịt.

Mặc dù vị trí cố định của tôi từ trước đến nay là bên cạnh Miyagi, và vị trí cố định của Miyagi là bên cạnh tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi bồn chồn. Tôi nghĩ đó là do chúng tôi đã hơi giữ khoảng cách kể từ khi đến đây.

Có lẽ nói chuyện sẽ giúp tôi phân tâm, nhưng tôi không thể nghĩ ra điều gì để nói. Vì Miyagi đang đọc manga, nên tôi không cần phải cố gắng nói chuyện. Tôi cũng có cảm giác rằng nếu tôi nói chuyện, cô ấy sẽ nói rằng tôi ồn ào. Mặc dù tôi biết rằng im lặng là tốt hơn, nhưng tôi muốn nói chuyện khi Miyagi ở bên cạnh thế này.

Tôi buông tay thú mỏ vịt ra và nắm lấy tay nó một lần nữa.

Bàn tay không có hơi ấm, nhỏ bé và mềm mại, thật là yếu ớt.

Thú mỏ vịt, thứ đã buộc phải chuyển từ khu vực sinh hoạt chung đến phòng tôi, có lẽ là một thông điệp rằng Miyagi sẽ đến căn phòng này. Nếu không, thì việc hộp khăn giấy trong phòng tôi có vỏ hay không cũng chẳng quan trọng đâu. Tuy nhiên, tôi không biết tại sao Miyagi lại chọn đến căn phòng này nữa.

Tôi tiếp tục nắm chặt tay con thú mỏ vịt.

"Sendai-san, cậu thích nó à?"

Một giọng nói vang lên từ bên cạnh, nơi vẫn luôn im lặng, và khi tôi rời mắt khỏi thú mỏ vịt và nhìn Miyagi, cô ấy, người đáng lẽ đang phải đọc manga, lại đang nhìn tôi.

"Cái gì cơ?"

"Thú mỏ vịt. Tôi thấy cậu cứ chạm vào nó mãi, nên tưởng là cậu thích nó."

"Mà, cũng tạm."

Trả lời như vậy rồi vỗ nhẹ pon pon vào đầu con thú mỏ vịt. Mặc dù tôi không bận tâm vì Miyagi đã nhìn thấy tôi đang nghịch vỏ hộp khăn giấy, nhưng tôi không biết đặt tay vào đâu, nên tôi mới mở cuốn manga đang đọc dở ra. Tôi dựa lưng vào giường và ngả người ra sau. Tôi lật một trang, hai trang, và đến trang thứ năm. Giọng nói của Miyagi lại vang lên.

"... Khi nào công việc gia sư bắt đầu?"

Tôi đóng cuốn truyện tranh vừa mới mở và nhìn sang bên cạnh.

Sau khi nghe Senpai nói về công việc gia sư, tôi đã quyết định nhận việc ngay tại chỗ.

"Hình như là sau kỳ nghỉ lễ. Miyagi, cậu không làm thêm à?"

"Không."

"Cậu định tham gia câu lạc bộ nào à?"

"Không có hứng thú. Sendai-san, không tham gia à?"

"Không á. Tớ muốn dành thời gian cho những việc khác hơn."

Những người bạn mà tôi đã kết bạn sau khi vào đại học đều nói những câu như “câu lạc bộ này được nè” hay “câu lạc bộ kia tốt lắm á”. Nghe cứ như được bán kèm với “Đại học” vậy. Tôi cũng đã từng bị hỏi "Hazuki sao?". Tuy nhiên, tôi không muốn mở rộng mối quan hệ bạn bè, và những lúc tụ tập thì cũng chả có gì muốn làm. Dành thời gian cho làm thêm còn ý nghĩa hơn. Nếu Miyagi ở nhà, tôi cũng muốn dành thời gian để ăn cơm cùng cô ấy hơn.

"Tôi tưởng sau khi vào đại học rồi thì Sendai-san sẽ tham gia mấy clb đồ, rồi tụ tập đàn đúm đồ, và làm những điều điển hình của một sinh viên đại học chứ."

"Tớ trông giống kiểu người như vậy lắm hả?"

"Giống. Nhìn giống chuẩn bị đi chơi Tuần lễ Vàng rồi đấy."

Miyagi nói với vẻ mặt nghiêm túc, như thể cô ấy không đang nói đùa.

"Không đi đâu. Tớ sẽ ở nhà."

"Tại sao lại ở nhà?"

"Tại sao á. ... Tại sao ấy nhỉ?"

Vì Miyagi ở nhà nên tớ mới ở nhà.

Chỉ đơn giản là vậy, nhưng khi nghĩ kỹ lại, câu trả lời đó thật kỳ lạ. Tôi và Miyagi không thân thiết đến mức sẽ cùng nhau đi chơi, và chúng tôi cũng không phải là kiểu người tích cực dành thời gian cho nhau. Chỉ là tôi đơn phương muốn đi chơi cùng cô ấy và dành thời gian cho cô ấy thôi. Và đôi khi Miyagi cũng sẽ chiều theo ý tôi.

Tôi nuốt tiếng thở dài sắp bật ra.

Hay tôi nên đi chơi với bạn bè ít nhất một lần trong kỳ nghỉ lễ nhỉ.

"Miyagi, cậu không có kế hoạch gì à?"

Có một ngày trống trong kỳ nghỉ lễ.

Đó là tất cả những gì tôi biết về lịch trình của Miyagi.

"Tôi sẽ đi chơi với Maika."

Quả nhiên là vậy.

Khi nhận được câu trả lời như dự đoán, lần này tôi không thể kìm được tiếng thở dài nữa.

"Vậy thì đi chơi với tớ nữa đi."

"Đi với Maika là đủ rồi. Hơn nữa, tôi với Sendai-san có sở thích nào hợp nhau đâu."

Miyagi, người vừa nói rằng cô ấy tuyệt đối không muốn đi chơi với tôi, lại nói ra những lời đó một cách dễ dàng như vậy.

Sẽ đi chơi với Utsunomiya, nhưng lại không muốn đi chơi với tôi.

Câu trả lời như vậy khiến tôi thấy khó chịu.

Chẳng vui gì cả, buồn nôn thật sự.

"Thế à."

Mặc dù sở thích của chúng tôi khác nhau, nhưng vẫn có những thứ tôi muốn cùng cô ấy xem.

Mặc dù bây giờ nó bị che khuất bởi mái tóc, nhưng Miyagi đang đeo khuyên tai mà tôi đã xỏ cho cô ấy. Nhưng mà, đó không phải là chiếc khuyên tai mà tôi đã chọn. Nếu có thể, tôi muốn cô ấy đeo chiếc khuyên tai mà tôi đã chọn. Nếu đó là thứ để nhắc nhở tôi về mấy cái lời hứa, thì tôi muốn đó phải là chiếc khuyên tai mà tôi chọn cơ. Tôi muốn cùng Miyagi đi tìm cái khuyên tai hợp với cô ấy hơn.

Nhưng, tôi cũng biết rằng cô ấy sẽ chẳng bao giờ đi xem khuyên tai cùng tôi đâu.

"Miyagi, sinh nhật cậu là khi nào á?"

Mặc dù tôi biết rằng cô ấy sẽ không nhận quà ngay cả khi tôi tặng vào sinh nhật, nhưng tôi vẫn hỏi.

"Tự nhiên hỏi cái gì vậy?"

"Tớ không biết sinh nhật của cậu là khi nào á mà."

"Tháng chín."

"Cái đó tớ nghe rồi. Nhưng ngày nào?"

Khi tôi nhận được mặt dây chuyền, tôi đã biết rằng sinh nhật của Miyagi là vào tháng chín rồi. Nhưng không biết gì hơn.

"....... Tôi không muốn nói bây giờ."

Miyagi cau mày như thể cô ấy có linh cảm xấu.

"Vậy thì hãy cho tớ biết sau nhé."

"Nếu tôi đổi ý."

Cô ấy nói một cách thờ ơ và nhìn xuống cuốn manga.

Dù cho đang ngồi kế bên tôi một cách tự nhiên vậy mà, lạnh lùng thật đấy.

"Cái khuyên tai, là do Miyagi tự chọn hả?"

"Tôi mua nó với Maika."

Nay Miyagi toàn nói mấy thông tin nhàm chán gì đâu không.

Mặc dù tôi muốn nói chuyện, nhưng những gì tôi muốn nói là những điều vui vẻ hơn cơ.  Chứ không phải là nói chuyện với Miyagi chỉ để rồi nhận lại mấy cuộc nói chuyện mà tôi không muốn nghe.

"Nè, vén tóc ra khỏi tai đi."

Tôi kéo tóc Miyagi, người không ngẩng mặt lên khỏi cuốn truyện tranh.

"Tại sao?"

"Vì tớ không nhìn thấy khuyên tai."

"Xem làm cái gì."

"Cậu xỏ là để tớ xem mà đúng không, cái khuyên tai ấy."

"Giờ có hứa cái gì đâu"

"Nhưng đã hứa sẽ làm gì đó cùng nhau trong Tuần lễ Vàng mà."

Có lẽ đó không phải là lời hứa ràng buộc như khuyên tai.

Nhưng tôi muốn kiểm tra xem cô ấy có đang đeo khuyên tai hay không.

Vì cô ấy sẽ không tháo khuyên tai ra cho đến khi lỗ xỏ lành lại, nên tôi nghĩ rằng cô ấy vẫn đang đeo nó. Tuy nhiên, tôi muốn nhìn thấy chiếc khuyên tai trên tai Miyagi, nơi mà tôi đã xỏ.

Giờ thì tôi đã hiểu lý do tại sao Miyagi lại muốn kiểm tra mặt dây chuyền hồi còn cấp ba rồi. Tôi cũng muốn kiểm tra khuyên tai của Miyagi như vậy.

"Cho tớ xem khuyên tai đi."

Tôi đưa tay về phía tai phải của Miyagi. Mặc dù cô ấy có vẻ như sắp phàn nàn, nhưng Miyagi không né tránh. Tôi vén mái tóc đen của cô ấy ra khỏi tai.

Chiếc khuyên tai màu bạc lọt vào tầm mắt tôi.

Nó, thứ mà tôi đã xỏ, trông giống như một dấu hiệu cho thấy Miyagi thuộc về tôi. Mặc dù tôi biết nó không phải là thứ như vậy, nhưng việc Miyagi nhờ tôi xỏ khuyên tai cho cô ấy và việc tôi tự tay xỏ lỗ tai Miyagi và đeo khuyên tai cho cô ấy chồng lên nhau, khiến tôi cảm thấy nó là một thứ gì đó đặc biệt.

Mặc dù tôi muốn chạm vào khuyên tai, nhưng vì lỗ xỏ vẫn còn mới, nên tôi nghĩ rằng tốt hơn là không nên chạm vào nó.

"Vậy là được rồi chứ gì.”

Miyagi định vén tóc lại che tai, và tôi nắm lấy tay cô ấy. Và tôi đặt môi lên tai cô ấy giống như ngày tôi xỏ khuyên.

Miyagi cũng đã từng làm điều tương tự với tôi.

Cô ấy đã hôn lên mặt dây chuyền và chạm vào nó nhiều lần.

"Sendai-san!"

Tôi có thể nghe giọng của Miyagi đang vang lên.

Tôi liếm tai cô ấy, cẩn thận không để chạm vào khuyên tai.

Hơi lạnh và hơi cứng.

Tôi ấn lưỡi vào như thể muốn truyền hơi ấm của mình.

Vai Miyagi khẽ run lên.

Bàn tay cô ấy, không biết đã nắm lấy từ lúc nào, siết chặt lấy cánh tay tôi.

Tôi hôn lên tai cô ấy một lần nữa.

Một lần, hai lần.

Lần thứ ba, tôi hôn lên phần trên khuyên tai.

"Chỗ đó đau, đừng mà."

Miyagi đẩy tôi ra.

Tôi ngoan ngoãn rời đi và nhìn vào mặt cô ấy, cô ấy không có vẻ gì là đau đớn cả.

"Vậy tớ sẽ làm ở chỗ không đau."

Tôi chạm nhẹ vào phần trên tai cô ấy bằng môi.

Miyagi lại đẩy tôi.

"Sendai-san, tránh ra coi."

Khi tôi ấn mạnh môi vào và thể hiện ý định không muốn , tay Miyagi chạm vào cằm tôi. Và cứ thế, tôi bị đẩy ra với một lực mạnh, và cơ thể tôi hơi lùi lại. Khi tôi định nắm lấy bàn tay thô bạo đó và phàn nàn, Miyagi kéo tôi lại gần và dái tai tôi nóng bừng.

Đau.

Rất đau.

Dái tai tôi bị thứ gì đó cứng cắn chặt.

Đó là răng của Miyagi, nói cách khác, tôi đang bị cô ấy cắn.

Nói chung, Miyagi không bao giờ nương tay trong những lúc như thế này cả. Ngay cả bây giờ, cô ấy cũng đang cắn chặt răng, và tai tôi đau và nóng. Hành động phản kháng lại những gì tôi làm có phần quá mạnh bạo rồi. Giờ có đứt lỗ tai đi nữa thì cũng chả bất ngờ gì

Rồi cảm giác dần biến mất.

Tôi nghĩ giờ mình nên đẩy Miyagi ra giống như cô ấy làm khi nãy.

Tôi biết chứ.

Tôi thật kỳ lạ.

Tôi vòng tay qua lưng Miyagi.

Rồi kéo cô ấy lại gần và ôm chặt cô ấy.

Thứ gì đó đang cắn chặt tai tôi biến mất, kéo theo cơn đau biến mất.

Miyagi ở trong vòng tay tôi. Cô ấy ở rất, và rất gần. Vì hơi ấm từ những phần cơ thể đang chạm vào nhau truyền đến, tôi muốn gần cô ấy hơn nữa. Tuy nhiên, tôi không thể gần cô ấy hơn được nữa. 

"Gì vậy. Bộ muốn bị cắn thêm hả?"

Miyagi nói như đang giận dữ.

"Nếu tớ nói “muốn” thì sao?"

"Quả nhiên Sendai-san là đồ biến thái."

Mặc dù không cần thiết phải đẩy tôi ra xa hơn nữa, nhưng Miyagi lại đẩy vai tôi ra rồi tạo khoảng cách. Sau đó, cô ấy rút một tờ khăn giấy từ hộp khăn giấy hình thú mỏ vịt và lau tai mình.

"Sendai-san, cậu cũng lau tai đi."

Miyagi đưa hộp khăn giấy hình thú mỏ vịt cho tôi.

Mặc dù tôi rất vui vì cô ấy để tâm đến tai tôi, nhưng để tâm chứ đừng có cắn.

Tôi định đưa tay lên tai, nơi cảm giác đã mất đi một nửa, và rút một tờ khăn giấy. Giờ có phàn nàn thì cũng chẳng lọt được tai cô ấy, nên tôi ngoan ngoãn lau tai mà không nói gì.

"Nghỉ lễ rồi thì làm gì?"

Miyagi lí nhí hỏi.

Mặc dù tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ ngay lập tức quay về phòng, nhưng vậy mà cô ấy vẫn ngồi bên cạnh tôi. Tuy nhiên, cô ấy không quay mặt về phía tôi.

"Miyagi muốn làm gì?"

"Cái đó."

Nói xong, Miyagi chỉ tay lên bàn.

"Máy tính bảng?"

Trong căn phòng không còn những thứ đã từng có trước khi chuyển đến, lại có những thứ chưa từng có trước đây. Một trong số đó là cái máy tính bảng trên bàn, nó đóng vai trò như một chiếc tivi trong căn phòng không có tivi này.

"Đúng. tôi muốn xem phim hoặc gì đó trên đó."

Nghe cũng được đấy.

Hay đúng hơn là, đó là điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra mà chúng tôi có thể làm mà không cần đi đâu cả.

"Làm ở phòng tớ được không?"

"Được thì được, nhưng nếu cậu đừng làm mấy chuyện kỳ lạ là được"

"Không làm đâu mà."

"Cậu vừa làm xong."

"Tớ không làm gì đâu tớ thề."

Khi tôi khẳng định như vậy, Miyagi từ từ quay mặt về phía tôi.

Tôi lại vén tóc ra khỏi tai Miyagi một lần nữa và nhìn chiếc khuyên tai.

Chiếc khuyên tai là bằng chứng cho thấy tôi đã thay đổi hình dạng của Miyagi.

Đó chỉ là một thay đổi nhỏ, chỉ là việc thêm một món đồ trang sức nhỏ, một thay đổi mà có lẽ có người sẽ không nhận ra. Tuy nhiên, đối với tôi, đó là một sự kiện rất quan trọng.

Sự tồn tại của tôi đã ảnh hưởng đến hình dạng của Miyagi.

Theo một cách mãi mãi.

Không đời nào tôi quên được lời hứa đó.

"Đừng có mà nuốt lời á."

"Yên tâm. Không nuốt lời đâu."

Tôi chạm nhẹ vào khuyên tai và che tai Miyagi bằng tóc.

Để nhắc nhở về lời hứa, cô ấy có thể viết nó ra giấy và đưa cho tôi, hoặc dán nó lên cửa phòng tôi cũng được vậy mà, Miyagi đã chọn cách gắn nó vào khuyên tai. Cho nên, tôi sẽ không nuốt lời đâu.

Tuy nhiên, tôi cũng muốn phá luật để bị ra lệnh một lần nữa.

Nhưng có chết cũng không được nói mấy cái suy nghĩ này cho Miyagi.

Trời hôm nay xấu thật.

Chắc hẳn đa số mọi người sẽ phàn nàn về việc trời mưa trong kỳ nghỉ lễ lắm nhỉ, nhưng đối với một đứa chỉ có ở nhà như tôi thì chả bận tâm gì mấy. Vấn đề duy nhất lúc này, có lẽ là bộ phim đang chiếu trên máy tính bảng này nó chán thật sự.

“Hay không?”

Tôi hỏi Miyagi, người đang ngồi cạnh tôi, chăm chú nhìn vào màn hình.

“Cũng được”

“Được chỗ nào á?”

“Ừmm, nhiều chỗ”

Miyagi trả lời như trả lời.

Trên màn hình, những nhân vật kỳ quặc đang di chuyển một cách kỳ lạ. Vậy mà Miyagi vẫn dán mắt vào đó, chẳng thèm liếc tôi lấy một cái.

Xem phim trên máy tính bảng.

Đó là kế hoạch mà Miyagi đề xuất cho cái kỳ nghỉ lễ này, và cũng là kế hoạch hợp lý nhất đối với hai chúng tôi, những người có rất ít điểm chung với nhau. Nhưng, vì ít điểm chung nên cái gu xem phim nó cũng chẳng chung được với nhau nốt. Vì vậy, “Phim mà Miygai thích là được á”, và tôi đã phó mặc cho Miyagi lựa chọn, nếu biết trước sẽ thế này thì tôi đã nghiêm túc chọn phim rồi.

Bộ phim được chuyển thể từ game lúc đầu thì khá hay, nhưng càng về sau thì tôi càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không biết là do tôi không chơi game, hay là bản thân bộ phim nó đã khó hiểu sẵn nữa, nhưng túm cái váy lại là nó không hay cho lắm.

“Miyagi, chỗ nào hay vậy?”

Tôi huých vào Miyagi đang ngồi sát rạt vào tôi.

Miyagi không nói gì, cũng không có phản ứng gì.

Tôi cũng chán với Miyagi kiểu này.

Nói thẳng ra, là tôi đã chán cái tình huống này lắm rồi.

Thật là buồn tẻ thật sự.

Giá mà đây là phòng của tôi thì tốt biết mấy. Nếu đang ở rạp phim, tôi sẽ không thể phàn nàn về việc bộ phim chán như thế này.

“Nèe, Miyagi”

Tôi huých vô vai cô ấy một cái nữa, rồi Miyagi đưa tay ra, tạm dừng bộ phim đang chiếu trên cái máy tính bảng.

“Sendai-san, nãy đến giờ cậu hơi bị ồn đó nhé. Không muốn xem thì thôi, im dùm cái đi”

Vừa để tay trên màn hình, vừa đẩy vai tôi.

Lực đẩy không quá mạnh, chắc là không có giận. Nhưng mà, giọng Miyagi có chút trầm xuống, lại còn đang trưng ra bộ mặt khó chịu nữa. Cô ấy thích bộ phim đến mức chẳng muốn bị làm phiền là chuyện tốt nhưng, Miyagi càng thấy vui thì tôi lại càng thấy chán, rất là mất cân bằng. Chia sẻ thời gian với cô ấy sao mà khó khăn quá.

“Uống gì không? Tớ lấy cho”

Tôi đứng dậy để thay đổi không khí.

“Soda”

Một giọng nói đều đều vang lên.

“Ok. Cậu cứ xem tiếp đi”

Rời khỏi phòng, tôi mở tủ bát đĩa. Lấy ra một cái ly, tôi thở dài.

Giá mà tôi chọn một bộ phim kinh dị để nó hù cho Miyagi sợ thì tốt rồi. Để tối nhỏ sợ đến mức không dám ngủ một mình thì tốt rồi. Mặc dù tôi không nghĩ Miyagi sẽ ngoan ngoãn chịu xem phim kinh dị một đâu, nhưng nếu được như vậy thì tốt biết mấy.

“...Mà, nếu thế thật thì chắc mình cũng chỉ sẽ bị cắn hoặc bị đá cho mà xem”

Tôi lấy nước cam và soda từ tủ lạnh, rồi rót chúng vào ly. Phân vân không biết nên cầm hai ly như vậy, hay là đặt chúng lên khay, cuối cùng tôi quyết định đặt chúng lên khay rồi quay trở lại phòng.

Tôi đặt ly soda trong suốt và ly nước cam màu vàng cam xuống bên cạnh máy tính bảng.

“Cám ơn”

Miyagi nói mà không rời mắt khỏi màn hình.

Tôi ngồi xuống cạnh cô ấy, nhưng thay gì nhìn cái màn hình, tôi đi nhìn Miyagi.

Áo hoodie dày cùng quần jean.

 Chắc do trời hôm nay khá lạnh rồi còn mưa nữa, nên cô ấy mới mặc ấm như thế này. Con người sợ lạnh tên Miyagi. Hoàn toàn khác với tôi, áo thun váy dài.

Kiểu tóc của Miyagi thì không thay đổi gì, vẫn như mọi khi.

Nên, hôm nay tôi vẫn không thể nhìn thấy tai cô ấy.

Mặc dù đã xỏ khuyên tai, vậy mà Miyagi vẫn không chịu để lộ tai. Mặc dù tôi đã bảo cô ấy để lộ khuyên tai ra đi, nhưng cô ấy còn chẳng thèm nghe. Có lẽ cô ấy ngại, hoặc có thể không. Tôi không rõ lý do nhưng, cô ấy càng giấu thì chỉ làm tôi càng muốn nhìn thêm mà thôi

Tôi đưa tay về phía Miyagi, người chỉ chăm chú nhìn vào máy tính bảng.

Chạm vào mái tóc che khuất tai cô ấy.

Miyagi lập tức hất tay tôi ra một cách khó chịu. Dù thế, một lần nữa tôi lại chạm vào tóc cô ấy, vén nó ra sau tai.

Khuyên tai lộ ra, Miyagi lại tạm dừng bộ phim đang chiếu.

“Đừng có làm phiền nữa”

Tôi phớt lờ lời nói của Miyagi, đưa tay chạm vào cổ cô ấy.

Lướt nhẹ ngón tay trên chiếc cổ, Miyagi cau mày lại.

“Sendai-san, cậu ra xa thêm chút đi”

Cô ấy đẩy mạnh vai tôi, rồi nhét con thú mỏ vịt vào giữa.

“Đừng chạm vào tôi cho đến khi phim kết thúc, muốn đặt thì đặt lên cái đống khăn giấy này này.”

Miyagi nói ra những lời nhạt nhẽo.

Nếu tôi im lặng, bộ phim sẽ được phát tiếp.

Thôi, nếu chọc tiếp thì có khi mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn nữa, nên tôi với tới ly nước cam. Uống khoảng một nửa, rồi đặt nó lại lên bàn.

“Nèe, Miyagi”

Mặc dù biết cô ấy sẽ không trả lời, nhưng tôi vẫn gọi.

Miyagi không thèm nhìn tôi, mắt thì vẫn dán chặt vào màn hình.

“Tớ muốn hôn”

Vì đã hứa sẽ không làm điều gì kỳ lạ rồi, nên tôi sẽ không làm thật.

Mặc dù tôi không nghĩ đó là điều kỳ lạ, mà, biết đâu, Miyagi sẽ nghĩ khác tôi thì sao. Dù sao, chỉ cần nói ra thì cô ấy cũng sẽ cho phép mà thôi.

“Miyagi”

Tôi gọi lại, vì Miyagi vẫn không thèm nhìn tôi.

“Mắc gì tôi phải hôn Sendai-san chứ?”

Miyagi nói với giọng khó chịu mà không rời mắt khỏi màn hình.

“Do tụi mình đã làm trước đó rùi”

“Giờ với trước khác. Giờ là bạn cùng phòng mà”

Miyagi nhìn tôi.

Lời nói của cô ấy không có gì là hay ho, nhưng cũng không sai.

Tôi đặt con thú mỏ vịt lên giường, rồi nghiên mình tựa vào vai Miyagi.

“Sendai-san, nặng quá”

Mặc dù phàn nàn với cái giọng vô cảm đó, nhưng Miyagi lại không đẩy tôi ra.

“Miyagi không muốn hôn hở?”

“Không muốn”

“Biết ngay là sẽ nói vậy mà”

“Vậy thì đừng có hỏi nữa”

Ánh mắt Miyagi quay trở lại với màn hình.

Cái tiếng phát ra từ máy tính bảng ồn ào thật sự.

“Miyagi, ra mệnh lệnh cho tớ đi. Nếu giờ cậu nói thì tớ sẽ nghe đó.”

“Không cần.”

Miyagi luôn phủ nhận mọi thứ tôi nói. Nhưng hôm nay tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm vì điều đó. Ngay cả khi đã xỏ khuyên tai, Miyagi vẫn là Miyagi.

Mặc dù đôi khi tôi muốn cô ấy thay đổi, nhưng tôi cũng lo lắng về điều đó. Tôi sợ rằng nếu tiến quá xa, Miyagi sẽ rời khỏi ngôi nhà này mất. Vì vậy, lúc này, tôi cảm thấy an tâm hơn khi Miyagi luôn từ chối những gì tôi muốn. Nếu cô ấy không từ chối, tôi sẽ không thể kiềm chế được. Tôi sẽ muốn tiến xa hơn nữa, tôi sẽ được nước mà làm tới mất.

“Sendai-san, cậu không định xem phim à?”

Miyagi đẩy tôi ra.

Khoảng cách giữa chúng tôi trở lại như lúc đầu, đặt con thú mỏ vịt vô là được rồi.

“Muốn lắm chứ, nhưng bộ phim này chán quá”

Tôi tắt ngang cái máy tính bảng.

“Tôi, đang xem mà”

“Xem phim khác đi. Kinh dị chẳng hạn”

“Tuyệt đối không muốn”

Miyagi lườm tôi, không thèm che giấu sự bất mãn luôn. Và rồi, mặc dù là đã tự nói là đừng chạm vào, nhưng Miyagi lại đưa tay về phía tôi. Vượt qua ranh giới vô hình là con thú mỏ vịt, cô ấy nắm lấy chiếc áo thun của tôi, ngay phần trước ngực. Bị kéo mạnh một cách không thương tiếc, tôi nắm lấy tay Miyagi.

“Cậu kéo mạnh thế, rách áo tớ bây giờ”

Tuy không phải là áo đắt tiền gì cho cam, nhưng tôi cũng không muốn nó bị rách. Tuy nhiên, Miyagi phớt lờ lời của tôi, tiếp tục kéo mạnh chiếc áo. Giờ mà không làm gì thì có khi rách áo thật mất, nên tôi nghiêng người về phía Miyagi.

“Thả ra đi mà”

Tôi cố gắng gỡ những ngón tay đang nắm chặt lấy áo thun của tôi ra, nhưng không được. Khuôn mặt Miyagi tiến lại gần, hơi thở phả vào cổ tôi. Vô thức, vai tôi run lên. Khuôn mặt cô ấy càng lúc càng lại càng gần, song có một thứ gì đó ấm áp chạm vào cổ tôi.

Mút mạnh vào da thịt tôi, là môi của Miyagi.

Mặc dù không đau bằng lúc bị kim đâm vào, nhưng tôi vẫn cảm thấy nhói nhói.

Và rồi đầu lưỡi chạm vào, thật ấm áp.

Miyagi vẫn không rời ra.

Quá gần rồi.

Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập, thứ âm thanh mà đáng ra tôi không thể nghe thấy.

Nó còn ồn ào hơn cả bộ phim vừa rồi nữa.

Đôi môi ấy càng lúc càng sát hơn, mút mạnh hơn.

Cơn đau lan tỏa từ da thịt vào tận sâu bên trong cơ thể tôi.

Chắc chắn sẽ để lại dấu.

Chẳng tốt lành gì mấy.

Dù biết là thế, nhưng tôi vẫn muốn vòng tay ra sau lưng cô ấy. Tôi đưa cánh tay đang do dự lên chạm vào mái tóc của cô ấy, và ngay lập tức Miyagi rời khỏi tôi.

Không còn cơn đau nữa.

Mặc dù không biết cổ tôi trông như thế nào, nhưng tôi vẫn có thể đoán được.

“Cậu bị ngốc à, Miyagi. Chắc chắn để lại dấu rồi”

“Sendai mới là người sai mà”

Miyagi nói với giọng khó chịu, nhìn chằm chằm vào cổ tôi.

“Nhưng đâu phải muốn làm gì thì làm đâu”

Bị cái ánh mắt sắc như dao của Miyagi nhìn chằm chằm, thì tôi biết cổ mình trông như thế nào luôn, nhưng tôi vẫn lấy gương ra để kiểm tra.

Quả nhiên.

Bên cạnh cổ họng, một dấu hôn đỏ chót nằm chình ình trên cổ tôi.

“Này nhé, Miyagi. Nếu cậu muốn làm thì làm chỗ nào mà khó thấy ấy. Rồi giờ tính sao với cái dấu này đây”

“Nếu làm ở nơi kín đáo, thì Sendai-san sẽ không hối hận”

“Vấn đề không phải là hối hận hay không. Siêu tệ luôn đấy, để lại dấu ở mấy cái chỗ này”

“Sendai-san, bảo là sẽ không đi chơi với ai trong kỳ nghỉ mà. Thế thì, để dấu ở chỗ nào thì liên quan gì”

“Trong khi Miyagi lại đi chơi với Utsunomiya?”

“Tôi đi chơi, nhưng còn Sendai-san phải ở nhà, ở nhà luôn cũng được”

Miyagi nói rồi đẩy vai tôi.

“Miyagi cũng ở nhà đi”

“Không muốn. Tôi đã hứa với Maika rồi”

Thật bực bội, bực bội, bực bội.

Tôi cực kỳ khó chịu.

Nhìn lại vào gương một lần nữa.

Dấu đỏ chót vẫn hiện rõ.

Hơn nữa, nó còn ở nơi rất dễ thấy.

Tôi đã nghĩ đến việc đi chơi với bạn bè trong kỳ nghỉ lễ, nhưng bây giờ thì khỏi luôn rồi. Mặc dù có thể che dấu nó bằng áo cổ lọ, nhưng đó không phải là lựa chọn hay ho vào thời điểm này. Nếu tôi để lộ dấu đỏ đỏ này mà đi chơi, chắc chắn mọi người sẽ bắt đầu hỏi han. Rồi nếu giả vờ có bạn trai, chắc chắn sẽ bị kêu kiểu, dắt tới cho xem hay là coi ảnh gì gì đó nữa, nên là không thể nói bừa được.

Miyagi thật sự rất cực đoan.

Mặc dù nói là không muốn hôn tôi, vậy mà cô ấy vẫn làm những điều như thế này. Người bình thường sẽ không bao giờ làm điều này với bạn cùng phòng của mình cả. Tôi không biết Miyagi muốn mối quan hệ của chúng tôi như thế nào nữa. Và bản thân tôi cũng không biết mình muốn gì. Mọi thứ, mong lung quá.

Chỉ là, tôi muốn ở bên cạnh cô ấy.

Phù, tôi thở ra một hơi, tôi đặt chiếc gương xuống.

Chạm tay lên cổ, tôi xoa nhẹ vào cái dấu.

“Miyagi”

“Sao?”

Quay sang tôi, Miyagi với vẻ mặt kiểu “tôi chẳng làm gì sai cả”, nhìn tôi.

Tôi thất vọng bản thân mình vì quá dễ dàng tha thứ cho Miyagi.

Ấn vào thái dương, tôi thở dài ra mặt.

“Xem tiếp, ha?”

Tôi bật lại cái máy tính bảng mà mình đã tự tay tắt khi nãy.

Nửa đêm, tôi nhìn cái vết tích mà Miyagi để lại trên người.

Trong gương, một màu đỏ hiện lên rõ ràng.

Những thứ được tạo ra ngày hôm nay thì sẽ không biến mất trong ngày hôm nay.

Tôi đặt chiếc gương cầm tay lên bàn và tựa người vào giường.

Nếu dùng kem che khuyết điểm và kem nền, thì tôi có thể che đi những cái dấu đấy. Nhưng, nếu ở nhà thôi thì che làm gì.

"...Không lẽ ở nhà thôi hả. Chán thật đấy."

Mặc dù không có việc gì cần phải làm ở nhà, nhưng nếu ra ngoài với những cái dấu mà Miyagi đã để lại thì phiền phức lắm.

Tôi vẫn chưa hứa hẹn gì với bạn bè hay ai cả.

Tôi chỉ mới nghĩ đến việc đi chơi cùng với họ thôi. Tôi không có nơi nào muốn đến, và cũng không có nơi nào cần phải đến. Hết kỳ nghĩ rồi quay lại trường, xong muốn hay không cũng sẽ gặp.

Với lại, dành thời gian thư giãn ở nhà cũng không đến nỗi tệ.

Nhưng khi nghĩ về những gì Miyagi đã làm, tôi cảm thấy không thoải mái.

Kể từ khi học cấp ba, tôi luôn có cảm giác mình là người duy nhất phải chịu đựng những điều tồi tệ.

Ví dụ như, cô ấy làm cái dấu hôn lên cánh tay tôi chỉ để thử xem nước cốt chanh có thể làm mờ cái vết hôn đó nhanh hơn hay không này.

Ví dụ như, cô ấy cởi cái cúc áo đồng phục bị ướt của tôi rồi làm dấu hôn lên ngực tôi này.

Miyagi không bao giờ làm điều gì tử tế cả.

Dù cho thế thì tôi đã chọn sống với Miyagi và rồi ở đây. Giờ mà giải thích với tôi của quá khứ thì chắc nó không tin được đâu.

Tôi ấn mạnh vào vết tích mà Miyagi để lại.

Miyagi trông như một người nói không với sự kiềm chế, mặc dù chút dè dặt lúc đầu. Nhưng giờ thì còn chẳng thèm do dự nữa.

Tôi rời lưng khỏi giường và ôm đầu gối.

Ánh mắt tôi hướng về phía con thú mỏ vịt nằm dài dưới gầm bàn.

Con thú mỏ vịt mọc khăn giấy từ lưng được mua để cả hai chúng tôi sử dụng, nhưng nó có vẻ giống như đồ của Miyagi hơn. Có lẽ vì nó giống với hình con cá sấu trong phòng của Miyagi, và tôi chấp nhận một cách tự nhiên những thứ như vậy tồn tại trong phòng. Trước đây, việc đồ đạc của Miyagi ngày càng nhiều trong phòng khiến tôi luôn cảm thấy nặng nề, nhưng bây giờ tôi cảm thấy bộ đồng phục của Miyagi hay cái áo thun được cất trong tủ quần áo là một phần cấu thành căn phòng của tôi.

Tôi đứng dậy và lấy hộp đựng trang sức từ trên cùng của tủ quần áo. Tôi đặt nó lên bàn và lấy ra chiếc mặt dây chuyền mà Miyagi đã đưa tôi.

Chiếc mặt dây chuyền được để lại trong tay tôi thay vì cái phong bì vào ngày lễ tốt nghiệp, và tôi đã không đeo nó kể từ đó.

Tôi muốn chạm vào Miyagi như khi tôi đeo chiếc mặt dây chuyền này.

Tôi ước gì mình đã hôn Miyagi khi cô ấy đang xem phim.

Tôi móc sợi dây chuyền bạc vào ngón tay.

Chiếc mặt dây chuyền nhỏ hình mặt trăng phản chiếu trong mắt tôi.

Tôi dùng đầu ngón tay kiểm tra sợi dây chuyền và nắm chặt chiếc mặt dây chuyền nhỏ.

Tôi không muốn quay lại thời điểm đó, nhưng tôi ghen tị với bản thân mình lúc đó.

Tôi kéo con thú mỏ vịt lại gần và đặt chiếc mặt dây chuyền lên đầu nó. Nằm xuống giường, tôi gõ nhẹ vào tường.

Vì tôi không tạo ra tiếng động lớn nên không có tiếng trả lời, nhưng tôi nghe thấy tiếng động từ phòng bên cạnh. Trong đêm khuya yên tĩnh, tôi biết đó là tiếng mở cửa mà không cần phải lắng nghe kỹ.

Tôi nhấc người khỏi giường.

Tôi băn khoăn có nên ra khu vực chung hay không.

Không có gì để nói cả.

Sau khi suy nghĩ khoảng một phút, tôi đứng dậy. May là tôi đang mặc áo len. Nên có thể thoải mái ra khu vực chung.

Khi tôi mở cửa, tôi thấy Miyagi đang đứng trước tủ lạnh với đèn bật sáng. Miyagi đang mặc một chiếc áo len quen thuộc, hay nói đúng hơn là chiếc áo len mà tôi đã mượn khi ngủ lại nhà cô ấy trong kỳ nghỉ đông.

"Cậu không ngủ à?"

Khi tôi lên tiếng từ đầu bàn, một giọng nói lạnh lùng đáp lại, "Ngủ, nhưng tôi khát." Miyagi lấy một chai soda từ tủ lạnh. Cô ấy rót vào ly và uống khoảng một phần ba chất lỏng trong suốt.

"Sendai-san không ngủ à?"

Miyagi nhìn tôi với chiếc ly trên tay.

"Tớ cũng đang nghĩ hay là uống gì đó á mà."

Tôi nói lý do nghe rất lý do cho việc tại sao tôi ra đây.

"Nước cam nhé?"

"Ừmmm, thứ mà Miyagi đang uống là được ròi. Cho tớ một ngụm đi."

"Là soda đấy."

"Nhìn là biết mà."

"... Vậy, uống hết đi."

Nói xong, Miyagi bước tới chỗ tôi và đưa cho tôi chiếc ly.

"Tớ không cần nhiều thế này đâu."

Tôi không khát, và tôi cũng không thích đồ uống có ga. Hơi khó cho tôi khi bị ép uống soda còn lại khi lý do của tôi chỉ là ngẫu hứng.

Tôi uống một ngụm theo đúng nghĩa đen cơ, và cố gắng trả lại chiếc ly. Nhưng Miyagi không nhận lấy. Hết cách, tôi uống khoảng một nửa chiếc ly rồi đặt nó lại lên bàn thì Miyagi lên tiếng, "Sendai-san."

"Ngày mai cậu có ra ngoài không?"

"Nhờ ai đó mà, giờ tớ có muốn cũng không được."

"Hưmm."

Miyagi nói một cách thờ ơ trong khi là người hỏi, rồi tôi nốc cạn ly soda đã đặt trên bàn. Sau đó, cô ấy nói rằng cô ấy sẽ dọn dẹp và chuẩn bị đi rửa ly.

"Nói chuyện chút nữa đi?"

Tôi nắm lấy cánh tay của Miyagi.

"Không có gì để nói cả."

"Không có cũng được mà."

Tôi nhấc chiếc ly lên và đặt nó lên bàn.

Tôi tiến gần Miyagi thêm một bước.

Tôi đưa tay ra và chạm vào môi cô ấy bằng đầu ngón tay.

"Nói chuyện mà."

Nói xong, Miyagi cau mày. Biểu cảm của cô ấy trông rất khó chịu, nhưng cô ấy không bỏ chạy. Vì vậy, tôi buông cánh tay mà tôi đang nắm.

"Miyagi nói gì đó đi."

"Người muốn nói là Sendai-san cơ mà."

“Thế à."

Tôi xoa má Miyagi và áp lòng bàn tay lên đó.

Cô ấy hẳn phải biết tôi muốn làm gì, và tôi nghĩ cô ấy sẽ lại trốn đi ngay lập tức.

Ký ức của tôi kết nối với thời trung học.

Phòng chuẩn bị âm nhạc mà tôi đã gọi Miyagi đến sau lễ hội văn hóa.

Tôi đã gọi Miyagi, người đang tận hưởng lễ hội văn hóa mà không có tôi, và nắm lấy cánh tay cô ấy. Và tôi đã nói với cô ấy rằng nếu không muốn bị hôn, thì chạy đi.

Lúc đó, tôi cũng không có ý định hôn cô ấy vậy mà, tôi đã muốn làm vậy và đã chạm vào Miyagi.

Tôi không muốn nói rằng nó hoàn toàn giống như bây giờ, nhưng mà nó cũng, khá giống.

Mặt tôi sát lại gần Miyagi hơn.

Cô ấy không nói gì. Nhưng mắt thì lại không nhắm, vì vậy tôi tự nhắm mắt lại.

Và tôi đặt môi mình lên môi cô ấy.

Mềm mại và ấm áp.

Là cái cảm giác quen thuộc của đôi môi.

Tuy nhiên, chắc là do lâu rồi tôi mới chạm vào chúng hay gì, nên trái tim tôi đập thình thịch khiến đầu óc tôi trống rỗng. Tôi cảm thấy khó thở mặc dù chỉ đơn giản là chạm môi, tôi rời ra. Ngay lập tức, tôi hôn cô ấy một lần nữa, lần này tôi ấn môi mình mạnh hơn. Tôi nắm lấy cánh tay của Miyagi. Khi tôi cố gắng kéo cô ấy lại gần, cô ấy giật tay lại và đẩy vai tôi.

Không đủ.

Tôi muốn hôn cô ấy nhiều hơn nữa.

Tôi nắm lấy tay cô ấy.

Nhưng một lần nữa, cô ấy giật tay ra và lần này chân tôi bị đá một cái.

"Sao cậu không chạy đi?"

Miyagi không bỏ chạy khi cô ấy muốn. Tôi cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ bỏ chạy, nhưng cô ấy lại dễ dàng chấp nhận. Nếu cô ấy bỏ chạy trước khi tôi hôn cô ấy, thì tôi đã không phải muốn nhiều hơn.

"...…..Tôi chỉ đang thử xem Sendai-san có nói dối hay không thôi. Mà quả nhiên đúng là nói dối rồi. Lúc xem phim, đã hứa là không làm điều gì kỳ lạ rồi vậy mà."

"Chỉ áp dụng trong phòng của tớ thui."

"Tôi ghét điểm này của Sendai-san."

Miyagi nói bằng một giọng đầy oán giận và đá vào tôi một lần nữa, hơi cao hơn mắt cá chân, mạnh hơn lần trước.

"Lần này đau đấy."

Mặc dù cô ấy đã kiềm chế bản thân, nhưng khi bị tôi phàn nàn về việc bị đá khá mạnh, thì cô ấy lại đá vào cùng một chỗ lần nữa.

"Tôi, về phòng đây."

Miyagi quay lưng về phía tôi.

Khi cô ấy quay người và đi về phía phòng như đã tuyên bố, tôi gọi cô ấy sau khi cô ấy đi được ba bước.

"Miyagi sẽ làm gì vào ngày mai ?"

"Ra ngoài với Maika."

Miyagi trả lời mà không quay lại.

"Dự báo thời tiết, nói là mai mưa á."

"Sendai-san, quả nhiên là nói dối. Nãy tôi xem rồi, nó báo là mai nắng cơ mà"

Miyagi quay phắt lại và bác bỏ dự báo đểu mà tôi đưa ra.

"Vậy thì, có khi tớ nhìn nhầm không chừng. Mà ngày mốt cậu có rảnh không?"

"......Rảnh"

"Do cái dấu này nên tớ không đi đâu được hết, nên xem phim lần nữa đi."

Tôi chạm vào cổ mình và mỉm cười.

Thật không công bằng khi chỉ có mình tôi không thể ra khỏi nhà, chán chết. Miyagi là người đã khiến tôi không thể ra ngoài, vì vậy cô ấy phải chịu trách nhiệm. Tôi không yêu cầu cô ấy phải làm cho tôi vui hay gi, nhưng tôi sẽ gặp rắc rối nếu cô ấy không dành thời gian cho tôi.

"Tôi sẽ không bao giờ xem phim mà Sendai-san thích đâu."

eyJpdiI6Im1HbFoyYVl1TjZ1KzRWS1MzSDRnQ2c9PSIsInZhbHVlIjoibEVpV1dEUVJnNGY2SEFBaTZMVHcrM1BXTkkwdmVUY0R1S0pETmpWMXBIeW5EYjkwM3c4RGp4MmlkaUl6UkpkanpKYlQ2XC9CaGpWU3cxbzdFVFl3UkZ5N2FJSXBhSWhOWTdWZnRNNVlnZlYwPSIsIm1hYyI6Ijg3ODkyMDUyNGQ2ZTRkNzU0OWY4MWEwMjEwZDUzYTk1NzUxNzQ1ZWE1ODUzN2VjM2YwZDAwNjkyZWU1MTY3ZjYifQ==
eyJpdiI6Im1aUEYrWmd1aG1zdUxVSTE3amRnWXc9PSIsInZhbHVlIjoiNnA2VEh3ell3T3lPT3N2RytqVVZPNVdGdmJZZlRSczNMU0o5XC91UW1HTnRNVWVuTnRGTjY0R0s0bUw4ZTQwNzA2d0Q3TThFamlzMHVVaEJCWFVjN1Z6ejduSWo3S1daSHdDUitBU0ZvOVkyY3F5Y2VpMnV6M1JFZytoZnh1SklLSTlyNURIRkhqN1FzQW9GcGpvXC9WcGErTlwvREdlTVBhdEQzMTg0Z0xxVloxbXMxWGVvRGpBXC9FZjBqV0Ywb0oycUsySU0rcktSXC90dWFIeTd5WkhVNFBpZW5nUTNqWVlUMXZTWXRHWjJEVElWdFJoMnprVFRUK2wwNDFjbXAyNWd5REJDalkyQmsxYWNYSjQxXC9tcW5uQVpydFB4Rml3QzNXWWZFZVVNZzN1Rk04UzNtOVFzTXp2N2hmTmJ6Y1BaaW42SG1WR2tQT2xCXC9kQ1hpRnpqY1J5TTZZY2JSMThKYUJGS3dhdzc0MWV2XC9ncTFScDUralYyTmdJeFU3SzVDdk84a0tqRjExQk9NbFwvR2NjK2M5TDhWUT09IiwibWFjIjoiODVlNWJhYzI4NTM1MGU0YmIxOTEwMDkwNGIxM2E5YWI0YmU5ZjM4MzI2MGY5MDc1ZTU1NjRkMmZiNGJiM2NjZSJ9

 

Ads
';
Advertisement