Tôi cầm con mèo đen trên giá sách lên, lăn ra giường. Giờ thì tới giờ ngủ rồi, nhưng tôi lại chẳng buồn ngủ chút nào.
Tôi vuốt ve đầu con mèo đen.
Kể từ khi chuyển đến đây, Sendai-san chưa bao giờ phá vỡ lời hứa một lần nào, vậy mà hôm nay, cô ấy lại làm điều đó. Cho nên là, tôi có quyền ra lệnh cho cô ấy. Mà nói ra lệnh thì cũng không đúng lắm. Nói chính xác hơn là tôi có quyền bắt cô ấy nghe theo một yêu cầu của tôi, một cái quyền mà tôi vất vả lắm mới có được. Nói chung là nó chẳng quang minh chính đại gì cho lắm.
Tôi đặt con mèo đen lên ngực mình.
Phạt thì cũng có giới hạn của phạt.
Cô ấy chỉ phải nghe theo một yêu cầu của tôi thôi.
Có lẽ Sendai-san sẽ nghe theo, trừ khi tôi bắt cô ấy làm điều gì đó quá đáng. Từ trước đến nay, cô ấy đều làm theo hầu hết những mệnh lệnh của tôi. Nếu tôi bảo cô ấy liếm chân, chắc cô ấy cũng sẽ liếm, còn bảo hôn thì chắc chắn là sẽ hôn.
Nhưng mà, cô ấy chỉ nghe theo một yêu cầu mà thôi.
Và chẳng hiểu sao từ khi chuyển đến đây, Sendai-san chẳng bao giờ phá luật cả, nên tôi cũng không biết đến bao giờ mới có thể có được cái quyền này lần nữa. Nghĩ đến đó, tôi lại chẳng biết nên bắt Sendai-san làm gì.
Có lẽ là do giờ chúng tôi đã là bạn cùng phòng, nên tôi không thể tùy tiện quyết định như hồi còn học cấp ba được nữa. Tôi có cảm giác như có vài điều mà tôi không được phép ra lệnh ấy.
Vậy rốt cuộc nên phạt như thế nào đây?
Nghĩ nát óc mà vẫn chẳng ra.
Tôi dán con mèo đen đang nằm trên ngực tôi lên tường.
Mũi nó chạm vào tường, rồi tôi lập tức thả ra.
Phạt chỉ là trò đùa thôi mà.
Chẳng cần phải nghiêm túc suy nghĩ làm gì.
Phải chi là vậy.
Chính Sendai-san đã khiến tôi không thể nào thoải mái suy nghĩ được, khi không tự dưng kể về cái công việc làm thêm mà tôi chẳng biết gì về nó.
Tôi đặt con mèo đen sang một bên, tắt đèn.
Co người lại, tôi nhắm mắt.
Giá như cô ấy nói cho tôi sớm hơn về cái chuyện làm thêm đó.
Sau đó, khi tôi hỏi thì Sendai-san bảo đó là gia sư, và cô ấy vẫn chưa quyết định là có làm hay không, nhưng tôi đoán là cô ấy sẽ nhận lời.
Nếu bắt đầu làm gia sư, Sendai-san sẽ dạy học cho người khác, giống như lúc dạy tôi vậy.
Cùng một giọng nói đó, cùng khoảng cách đó, chỉ có hai người.
Dù tôi không nghĩ là cô ấy sẽ làm gì đó khác ngoài dạy học, nhưng tôi vẫn thấy khó chịu.
Từ khi vào đại học, những điều tôi không biết về Sendai-san đã tăng thêm. Cô ấy ít khi kể về chuyện đại học, nên có lẽ giờ đây chỉ có năm mươi phần trăm Sendai-san là Sendai-san tôi biết mà thôi.
Dù tôi biết rằng chỉ cần hỏi là cô ấy sẽ trả lời, nhưng nghĩ đến việc tôi sẽ không thể nào biết rõ về cô ấy như hồi cấp ba khiến tôi chẳng muốn hỏi han gì cả. Giờ lại thêm cái công việc làm thêm mà tôi chẳng biết gì, đau đầu quá.
Tôi kéo con mèo đen vào trong chăn.
Dạo gần đây tôi ngủ khá ngon, nhưng chắc là đêm nay lại thức trắng mất rồi. Tôi bắt đầu đếm những con mèo đen.
Một con, hai con, ba con.
Thay vì cừu, những con mèo đen nhồi bông nhảy qua hàng rào.
Trong lúc đó, hình ảnh Sendai-san đang làm thêm hiện lên trong đầu tôi.
Nếu bắt đầu làm gia sư, biết đâu cô ấy sẽ lại trở thành Sendai-san hay phá luật như trước đây. Nếu cô ấy phá luật, tôi sẽ lại có thể ra lệnh cho cô ấy dưới danh nghĩa là phạt, nhưng nghĩ đến việc cô ấy sẽ ưu tiên công việc hơn tôi khiến tôi bực bội. Tôi không bắt cô ấy phải đặt tôi lên hàng đầu, nhưng tôi không muốn bị lãng quên.
Phải nghĩ ra cách nào đó để Sendai-san không quên lời hứa.
Có lẽ phạt như thế thì sẽ ổn.
Tôi vừa đếm những con mèo nhảy qua hàng rào, vừa nghĩ xem nên làm gì. Dù chẳng nghĩ ra được gì, nhưng cứ suy nghĩ mãi khiến đầu óc tôi dần mơ hồ.
Ba trăm con mèo, chưa đến bốn trăm con.
Tôi ngủ thiếp đi trước khi nghĩ ra được nên bắt Sendai-san làm gì.
Và trước khi đồng hồ báo thức reo năm phút, tôi tỉnh dậy.
Ăn đồ ăn sáng do Sendai-san chuẩn bị.
Cô ấy chẳng nói gì về chuyện phạt cả.
“Hôm nay tớ về trễ”, cô ấy nói rồi rời khỏi nhà, để lại cho tôi một thông tin mà tôi chẳng muốn nghe chút nào. Tôi dọn dẹp bát đĩa, thay đồ rồi cũng ra khỏi nhà.
Ước gì cô ấy không nhận lời.
Ngồi trên tàu điện, tôi cầu mong cho Sendai-san gặp xui xẻo.
Nếu là bạn cùng phòng bình thường thì đáng lẽ tôi nên chúc cô ấy may mắn mới phải, nhưng tôi chẳng thể nào nói ra được. Chính tôi là người bảo cô ấy cư xử cho ra dáng bạn cùng phòng vậy mà, giờ đây chính tôi lại không làm được điều đó, thất vọng ghê.
Xuống tàu, đến trường, tâm trạng tôi vẫn chẳng khá hơn chút nào.
Bước vào phòng học, tôi thấy Maika rồi đi lại ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
“Chào buổi sáng”
Tôi lên tiếng, và cô ấy cũng chào lại.
“Shiori, nay trông cậu buồn ngủ thế?”
Ngoại hình Maika có thay đổi từ khi vào đại học, nhưng tính cách thì vẫn vậy. Vẫn dịu dàng, và tinh ý như mọi khi.
“Lỡ đọc sách đến tận khuya ấy”
Tôi không thể nói rằng tôi mất ngủ vì cứ nghĩ mãi về Sendai-san được.
Tôi ngả người ra lưng ghế và nhìn Maika.
Hôm nay cô ấy buộc tóc dài hơn tôi một chút, và tôi để ý đến chiếc khuyên tai nhỏ xinh trên tai cô ấy.
“Cái khuyên tai đó, cậu tự xỏ hả?”
“Ừm”
“Đau không?”
“Một chút á”
“Vậy là vẫn đau ha”
“Cũng không đau như tớ nghĩ, mà chắc cũng tùy người. Shiori cũng muốn xỏ khuyên tai à?”
“Không phải vậy”
Chiếc khuyên tai nhỏ xinh thật đáng yêu.
Nhìn Maika ngày càng dễ thương khiến tôi nghĩ rằng có lẽ tôi cũng nên thử đeo khuyên tai, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nó sẽ đau dù chỉ một chút cũng đủ khiến tôi thấy e dè rồi. Nếu có cách nào đó không đau thì có lẽ tôi sẽ thử, nhưng thôi, cũng chẳng muốn tốn công tìm hiểu làm gì.
Chỉ là, tôi vẫn cứ để ý đến cái chiếc khuyên tai đó.
Có lẽ do hồi cấp ba, Sendai-san từng bảo rằng cô ấy không thích xỏ khuyên tai. Mà gần đây đầu óc tôi cứ liên tưởng mọi thứ đến Sendai-san, và tôi nhận ra rằng mình đang nghĩ về cô ấy.
“Thì cứ làm đi. Có nhiều cái dễ thương lắm, mình diện đồ đôi đi”
Maika nói rồi kéo tai tôi.
“Ưm…”
Tôi nhìn khuyên tai của Maika.
Chiếc khuyên tai nhỏ xinh được gắn lên lỗ xỏ trên tai cô ấy.
Nếu có thể giữ lời hứa theo cách đó thì.
Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu tôi.
Nhưng tôi không thể xỏ lỗ tai cho Sendai-san được. Dù cô ấy đã nghe theo hầu hết mệnh lệnh của tôi, nhưng cô ấy đã từ chối việc xỏ khuyên.
“Nếu cậu tò mò thì mình đi xem thử không? Dù có xỏ hay không thì đi xem cũng vui mà. Hôm nay cậu rảnh không?”
Nếu xét về thời gian thì hôm nay tôi rảnh cả ngày. Sendai-san sẽ đi gặp ai đó mà tôi không biết, nên chắc cô ấy sẽ về trễ.
“Rảnh á, đi thôi”
Ở cạnh Maika rất vui, và tôi cũng chẳng muốn ở nhà một mình.
Còn Sendai-san thì, cũng sẽ đi ăn với ai đó.
Dù tôi không biết là mình có mua khuyên tai hay không, nhưng tôi quyết định sẽ dành thời gian sau giờ học với Maika.
Trong tay tôi là một chiếc túi giấy.
Bên trong là thứ tôi đã mua cùng Maika.
Hôm qua, sau khi đi ăn doria với Sendai-san, tôi đã định đưa nó cho cô ấy nhưng lại không thể. Hôm nay tôi cũng đã do dự suốt cả ngày, và đến tận bây giờ, sau khi ăn tối xong, tôi vẫn chưa đưa được nó cho cô ấy.
Tôi đi lòng vòng trong phòng, rồi thở dài trước giá sách.
Con mèo đen đang nhìn tôi chằm chằm.
Phải làm sao đây.
Suy nghĩ một lúc, tôi bước ra khỏi phòng và nhìn vào khu vực chung.
Hình như Sendai-san đang ở trong phòng nên tôi không thấy cô ấy đâu cả. Tôi cầm lấy con thú mỏ vịt đang ngồi chễm chệ trên kệ, rồi gõ cửa phòng Sendai-san, lần đầu tiên kể từ khi đến đây.
Cốc, cốc, gõ hai lần, rồi đến lần thứ ba.
Giọng Sendai-san vọng ra từ bên trong, và cánh cửa mở ra.
“Sao thế?”
“Cho tôi vào. Tôi sẽ phạt cậu”
“Giờ á?”
Sendai-san nói với vẻ do dự, rồi nhìn vào chiếc túi giấy và con thú mỏ vịt mà tôi đang cầm.
“Giờ luôn. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu, và nếu cậu không muốn cho tôi vào phòng thì cậu ra đây cũng được.”
Lúc tôi nhìn đồng hồ trước khi ra khỏi phòng thì đã hơn 9 giờ rồi, cũng không phải là quá muộn. Vẫn còn sớm để đi ngủ, nên vẫn còn thời gian để thực hiện hình phạt.
Hình phạt mà tôi định làm cũng không có gì quá đáng cả. Chỉ cần sử dụng thứ trong chiếc túi giấy này thôi, và sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Chỉ cần nghe theo một mệnh lệnh thôi mà, dễ như ăn cháo.
“Ở phòng tớ cũng được. Cậu vào đi.”
Nói rồi, Sendai-san mở to cánh cửa ra. Tôi tự hỏi liệu có nên nói “xin phép” hay không, rồi quyết định im lặng bước theo cô ấy vào trong.
Một chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường.
Giá sách và bàn học.
Đây là lần đầu tiên tôi bước vào phòng Sendai-san, và nó khác hoàn toàn so với căn phòng Sendai-san từng ở trước đây. Sách và giá sách đều ít hơn, và giường cũng là loại giường sắt. Mặc dù tôi chưa bao giờ vào phòng cô ấy nhiều đến mức quen thuộc, nhưng căn phòng mới này chẳng giống phòng của Sendai-san chút nào. Sự khác biệt đó khiến tôi cảm thấy cảm thấy bồn chồn.
“Cậu muốn ngồi chỗ nào cũng được.”
Sendai-san ngồi xuống, tựa lưng vào giường.
Tôi phân vân không biết nên ngồi đâu, rồi quyết định ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
“Con thú mỏ vịt này là sao?”
Sendai-san vỗ nhẹ vào đầu con thú mỏ vịt, thứ đang được tôi dùng làm vỏ bọc hộp khăn giấy.
“Khăn giấy.”
“Ừ thì nhìn là biết rồi. Cậu định dùng nó để phạt tớ đấy à?”
“Có lẽ.”
“Có lẽ là sao? Cậu định bắt người ta làm gì vậy?”
“Đây là hình phạt.”
Tôi đưa chiếc túi giấy cho Sendai-san, rồi đặt con thú mỏ vịt lên bàn.
“Cái gì đây?”
“Cậu mở ra xem đi.”
Nói rồi, Sendai-san mở chiếc túi giấy.
“Miyagi, cái này…”
Sendai-san nói với giọng trầm hơn bình thường, rồi nhíu mày. Sau đó, cô ấy lấy những thứ trong túi giấy ra và đặt lên bàn.
Khuyên tai.
Dung dịch sát trùng.
Bông gòn.
Tất cả đều là những thứ cần thiết để xỏ khuyên tai, và Sendai-san thở dài.
“…Cái này thì, không được đâu đấy. Đúng là giao kèo là nghe theo một mệnh lệnh, nhưng không phải là mệnh lệnh nào cũng được đâu.”
“Nhưng đâu có quy định là không được xỏ khuyên tai đâu?”
“Đúng là không có, nhưng hiển nhiên là hình phạt để lại sẹo vĩnh viễn trên cơ thể người khác như thế này thì không được rồi.”
Mặc dù Sendai-san không tức giận, nhưng giọng điệu của cô ấy thể hiện sự ngán ngẩm. Nhưng tôi đã lường trước được phản ứng này.
Tôi cầm lấy dụng cụ xỏ khuyên từ trên bàn và dúi vào tay Sendai-san.
“Mắc gì không được. Xỏ khuyên cho tôi đi.”
“Dù Miyagi có muốn thì tớ cũng không có muốn đâu.”
“Cậu có xỏ hay không thì kệ cậu chứ. Người xỏ khuyên là tôi cơ mà.”
“…Ểh?”
“Ểh, cái đầu cậu ấy? Cái đó là để xỏ khuyên cho tôi. Sendai-san dùng cái đó rồi xỏ khuyên cho tôi đi.”
Tôi đã nghĩ rằng nếu bảo Sendai-san xỏ khuyên tai cho cô ấy thì chắc chắn cô ấy sẽ từ chối, nên tôi đã nghĩ ra cách để đảm bảo giao kèo vẫn được thực hiện.
Câu trả lời đến ngay lập tức.
Tôi chỉ cần thực hiện giao kèo với chính mình là được.
Cơ thể của tôi, tôi muốn làm gì thì làm.
Và Sendai-san chắc chắn sẽ nghe theo mệnh lệnh nếu nó không phải là xỏ khuyên tai cho chính cô ấy.
“Hình phạt là dành cho tớ mà nhỉ?”
“Đúng. Nên nghe lời dùm cái. Chỉ cần dùng cái này để xỏ khuyên tai cho tôi thôi mà, dễ ẹc.”
Tôi chỉ vào dụng cụ xỏ khuyên mà tôi đã đưa cho Sendai-san.
“Cậu không thấy kỳ lạ à?”
“Không kỳ lạ.”
“Miyagi, cậu muốn xỏ khuyên à?”
“Không muốn. Tôi ghét đau, và tôi cũng chẳng hứng thú gì với khuyên tai cả.”
Thực ra thì xỏ hay không cũng chẳng sao cả, nhưng tôi muốn nhấn mạnh rằng tôi không muốn xỏ khuyên.
“Vậy thì, sao cậu lại xỏ khuyên?”
“Để Sendai-san không quên lời hứa.”
“Tớ không hiểu cho lắm. … Ý cậu là sao?”
Dù tôi không đi làm thêm, nhưng tôi cũng biết rằng nếu bắt đầu làm gia sư, thì sẽ có một lịch trình cố định khó có thể thay đổi. Và tôi cũng biết rằng những lời hứa với tôi là thứ dễ dàng thay đổi, thứ có thể bị trì hoãn.
Mặc dù tôi biết mình đang ích kỷ, nhưng tôi không thích việc lời hứa của mình bị trì hoãn, và tôi không muốn nó bị lãng quên, dù cho có làm gia sư hay không.
Vì vậy, tôi đã chọn cách sử dụng chính mình để thêm một chút trọng lượng cho những lời hứa này.
“Nếu cậu làm điều gì đó như đục một lỗ trên người người khác, thì cậu sẽ không quên chuyện hôm nay. Mỗi khi nhìn thấy tôi, cậu sẽ phải nhớ đến lời hứa mà cậu đã hứa.”
Khả năng ghi nhớ của con người là có hạn, và chúng ta không thể nào nhớ được tất cả mọi thứ. Tuy nhiên, nếu chúng ta làm điều gì đó đủ ấn tượng, nó sẽ in sâu vào ký ức. Nếu tôi kết hợp việc không được phép phá vỡ lời hứa với hành động xỏ khuyên, Sendai-san sẽ khó mà quên được nó. Đó là lý do tại sao Sendai-san phải là người xỏ khuyên tai cho tôi.
“Rồi cậu sẽ nhớ lại việc mình đã thất hứa và cảm thấy hối hận.”
“Cậu nghiêm túc đấy à?”
“Nghiêm túc.”
“Cậu tự xỏ đi. Làm thế giống như tớ đang ép Miyagi xỏ khuyên vậy, làm vậy khó chịu lắm.”
“Không được. Sendai-san cậu cứ xỏ khuyên tai cho tôi, thứ mà tôi không muốn, rồi hối hận. Cậu phải cảm thấy tội lỗi.”
Tôi muốn Sendai-san cảm thấy tội lỗi nhiều nhất có thể.
Cậu ấy đã ép buộc tôi xỏ khuyên tai khi tôi không muốn.
Tôi muốn điều đó khắc sâu vào tâm trí cô ấy.
“——Tớ, chưa dùng cái này bao giờ đâu đấy nhé.”
Sendai-san thở dài và mở hộp dụng cụ xỏ khuyên. Sau đó, cô ấy lấy tờ hướng dẫn ra và bắt đầu đọc.
“Sendai-san, cậu chưa từng xỏ khuyên cho Ibaraki-san hay ai khác à?”
“Chưa. Mọi người đều tự xỏ, cậu là người đầu tiên.”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng đây không phải là điều cô ấy thường làm.
Nếu đây là lần đầu tiên, nó sẽ càng ấn tượng hơn.
Tôi giải thích sơ qua các bước cho Sendai-san.
Sát trùng, đánh dấu.
Tôi nghĩ nó cũng giống như những gì được viết trong tờ hướng dẫn, nhưng tôi vẫn nói cho cô ấy biết những gì tôi đã tìm hiểu.
“Bắt đầu bằng việc sát trùng nhé.”
Nói rồi, Sendai-san vén tóc tôi ra sau tai và sát trùng theo đúng quy trình. Sau đó, cô ấy kéo dái tai tôi như để kiểm tra.
“Cậu chạm vào như vậy thì còn sát trùng làm gì nữa?”
Tôi vỗ nhẹ vào cánh tay Sendai-san.
Nhưng cô ấy không chịu buông tay.
Cô ấy tiếp tục chạm vào tai tôi.
“Nhột quá.”
“Tớ định tận hưởng cảm giác tai của Miyagi trước khi nó bị xỏ khuyên á mà.”
Nói rồi, Sendai-san trượt tay từ dái tai xuống. Đầu ngón tay cô ấy vuốt ve sau tai tôi, rồi lướt xuống cổ.
Càng lúc càng ngứa.
Ban đầu chỉ là đầu ngón tay, nhưng giờ thì cả bàn tay cô ấy đang áp vào cổ tôi, truyền hơi ấm sang. Cảm giác như khoảng cách của Sendai-san đang dần thu hẹp lại, tôi đẩy vai cô ấy ra.
“Sát trùng lại đi.”
“Được rồi.”
Nói rồi, Sendai-san dùng bông gòn ướt lau tai tôi và cầm bút lên.
Có lẽ là do dung dịch sát trùng, tai tôi cảm thấy mát lạnh.
“Cậu muốn xỏ ở đâu?”
“Đâu cũng được.”
“Vậy tớ tự quyết định nhé.”
Sendai-san do dự một chút, rồi dùng bút đánh dấu lên dái tai tôi. Sau đó, cô ấy cầm dụng cụ xỏ khuyên lên.
“Cậu chắc chưa?”
“Chắc.”
Sẽ đau lắm.
Chắc chắn là sẽ đau.
Maika đã nói rằng nó không đau như cô ấy nghĩ, nhưng bị nguyên cây kim to đâm xuyên qua tai thì không thể nào mà không đau được. Hơn nữa, vì chẳng biết sẽ đau thế nào nên tôi cảm thấy sợ.
Tôi nhắm chặt mắt lại.
Nhưng dù đợi bao lâu, cơn đau vẫn không đến.
“Sendai-san, chưa xong hả?”
Tôi mở mắt ra và hỏi.
“À không, tớ chỉ đang phân vân là liệu tớ có thực sự nên làm điều này không ấy.”
“Đã bảo là làm đi rồi mà.”
“Tớ thực sự sẽ xỏ đấy.”
Sendai-san nói với giọng lo lắng một cách khác thường, như thể đang muốn chắc chắn.
“Sendai-san, cậu phiền quá. Làm nhanh đi.”
Sợ chết đi được.
Tôi nuốt những lời đó vào trong.
“Vậy, tớ làm đây.”
Cùng với lời nói, dụng cụ xỏ khuyên chạm vào tai tôi.
Tôi nhắm mắt lại và siết chặt tay, rồi một tiếng “bụp” khá lớn vang lên bên tai, kèm theo một cơn đau nhói. Nhưng cơn đau chỉ thoáng qua và không đau như tôi tưởng. Cái cảm giác dái tai tê tê mới là thứ khiến tôi khó chịu.
“Tớ xỏ bên này nữa nhé.”
Bông gòn được ấn vào tai tôi, và tai tôi lại cảm thấy mát lạnh.
Lần này, tôi mở mắt ra và nhìn Sendai-san.
Sau câu nói “tớ làm đây”, tiếng “bụp” lại vang lên, và cơn đau lại ập đến.
Sendai-san thở ra và đặt dụng cụ xỏ khuyên đã qua sử dụng lên bàn.
“Đau không?”
Sendai-san vừa nói vừa sát trùng tai tôi, nơi vừa được xỏ khuyên.
“Đau lắm. Giờ tai tôi vẫn còn tê tê.”
Tôi phóng đại cơn đau không-đến-nỗi-nào và chạm vào tai mình. Ngón tay tôi chạm vào một vật nhỏ hình tròn, và tôi cảm thấy một thứ gì đó lạ lẫm ở sau tai.
“Cậu muốn nhìn không?”
Cùng câu, “nè”, tôi nhận chiếc gương nhỏ từ Sendai-san và soi tai mình.
Một chiếc khuyên nhỏ màu bạc.
Mặc dù không giống với của Maika, nhưng nó cũng khá tương tự. Chiếc khuyên mới khiến tôi trông khác lạ.
“Cảm giác kỳ lạ thật.”
Tôi chạm vào tai mình lần nữa và rời mắt khỏi gương, rồi bắt gặp ánh mắt của Sendai-san, người dường như đang nhìn tôi.
“Hợp với cậu đấy.”
Mặc dù tôi không biết cô ấy có nghiêm túc hay không, nhưng Sendai-san cười mỉm và nói.
Sendai-san thỉnh thoảng lại nói những điều mà tôi không thể phân biệt được là thật hay giả.
Vì vậy, tôi không biết liệu lời khen “hợp với cậu đấy” của cô ấy khi nhìn thấy khuyên tai của tôi là thật lòng hay không nữa. Nụ cười của cô ấy dường như chỉ là để che giấu cảm xúc thật, khiến tôi không thể tin tưởng được.
Tôi không biết phải nói gì với Sendai-san, nên tôi chạm vào khuyên tai và nhìn vào đầu ngón tay.
“Cứ tưởng sẽ chảy máu.”
Tôi chạm vào dái tai vừa được xỏ khuyên, nhưng không có máu dính vào ngón tay. Tôi không hiểu tại sao, nhưng hình như xỏ khuyên tai không chảy nhiều máu đến thế.
“Vậy là con thú mỏ vịt ở đây là để phòng khi chảy máu á hả?”
Sendai-san cầm con thú mỏ vịt nhú ra hộp khăn giấy từ trên bàn và vỗ nhẹ vào đầu nó.
“Biết đâu.”
Khi tôi tìm hiểu về cách xỏ khuyên tai, tôi đã đọc được rằng nó hầu như không chảy máu, và Maika cũng nói vậy. Dù vậy, tôi vẫn mang khăn giấy theo đề phòng, nhưng hình như là không cần thiết rồi.
“Miyagi, cậu cũng nhát gan và hay lo lắng thật đấy nhỉ.”
Sendai-san nói, vừa vẩy vẩy bàn tay của con thú mỏ vịt.
“Không có nhát gan, cũng chẳng có lo liếc gì hết.”
“Lúc xỏ khuyên, cậu run như cầy sấy ấy.”
“Cậu còn lo hơn tôi cơ mà.”
“Ừ thì. Tại cậu cứ bảo phải xỏ cho thẳng.”
Ánh mắt Sendai-san chuyển từ con thú mỏ vịt sang tai tôi. Và rồi cô ấy im lặng.
“Sao tự nhiên lại im lặng vậy?”
“Tai, tớ chạm được không?”
Dù tôi chưa đồng ý, tay cô ấy đã đưa ra, và tôi vỗ vào nó.
“Không được. Người ta bảo là không nên chạm vào khuyên tai ngay sau khi xỏ.”
“Nhưng Miyagi vừa chạm xong mà.”
“Tôi sẽ sát trùng sau.”
“Trước sau gì cũng sát trùng, giờ tớ chạm vào thì cũng có sao đâu.”
“Không được. Mà mắc gì tôi phải để cậu chạm vào hả?”
“Tớ muốn xem kỹ xem khuyên tai có được xỏ đúng cách không thôi mà, và nếu không được chạm vào khuyên tai thì tớ chạm vào tai cậu một chút cũng được mà.”
“Không cần kiểm tra, đã xỏ thẳng rồi, và nó ổn cả, nên không cần Sendai-san phải xem qua.”
Không cần phải chạm vào để kiểm tra.
Chỉ cần nhìn vào gương là biết khuyên tai đã được xỏ thẳng hay chưa.
Tôi nghĩ rằng việc cô ấy muốn kiểm tra chỉ là cái cớ để làm những điều không nên làm mà thôi. Sendai-san luôn làm những điều kỳ lạ khi tôi không để ý.
“Miyagi, cậu biết gì không?”
Sendai-san nói với giọng dịu dàng một cách đáng ngờ, có lẽ là đã từ bỏ việc chạm vào tai tôi.
“Biết gì?”
“Người ta bảo là xỏ khuyên xong sẽ đau hơn lúc xỏ đó.”
“Tìm hiểu rồi, biết rồi.”
“Vậy à.”
Sendai-san đặt con thú mỏ vịt xuống sàn và nắm lấy tay phải của tôi. Tôi vô thức rụt tay lại, nhưng cô ấy kéo mạnh hơn, và một thứ gì đó ấm áp chạm vào phía trên dái tai.
Những ngón tay Sendai-san ấn vào cổ tay tôi.
Hơi đau.
Nhưng tai tôi còn khó chịu hơn. Thứ mềm mại đang chạm vào là môi của Sendai-san, và cảm giác quen thuộc mà tôi đã không cảm nhận được từ lâu khiến tôi vừa nhột vừa dễ chịu. Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn lúc nãy.
Tất cả là tại Sendai-san.
Môi cô ấy rời đi, rồi lại ấn mạnh vào tai tôi.
Tai tôi nóng ran lên.
Tôi dùng tay trái đẩy mạnh vào vai Sendai-san.
“Đừng có tự nhiên làm mấy chuyện kỳ lạ coi. Nhiễm trùng thì sao.”
“Có sao đâu, chỗ này có xỏ khuyên đâu. Với lại, đây không phải là chuyện kỳ lạ, mà là phép để giảm đau á.”
Sendai-san nói những lời mà tôi đã từng nghe vài lần trước đây. Đó chỉ là cái cớ để biện minh cho hành động của cô ấy mà thôi. Mặc dù không đau đến mức phải la hét, nhưng tai tôi vẫn đau ngay cả sau khi cô ấy “làm phép” đi nữa.
“Làm vậy thì đau làm sao hết được.”
“Phép đâu có tác dụng ngay lập tức đâu.”
“Sendai-san, đừng có nói nhảm nữa.”
“Cậu biết là phép của tớ có tác dụng mà.”
Cậu sẽ ghi đúng đáp án
Sendai-san đã nói vậy và “làm phép” cho tôi.
Tuy nhiên, tôi không biết liệu bùa chú đó có thực sự giúp tôi đậu đại học hay không. Không, nghĩ kỹ lại thì chắc là không phải. Đó là nhờ tôi đã học hành chăm chỉ mà thôi. Và nhờ Sendai-san đã dạy tôi, chứ không phải nhờ nụ hôn trá hình bùa phép đó.
“Phép của Sendai-san cũng chỉ là làm những gì cậu muốn thôi chứ gì.”
“Vậy Miyagi thì muốn làm gì?”
“Những điều Sendai-san không muốn làm.”
“Tớ không muốn được làm phép. … Nghĩa là nếu tớ nói vậy thì Miyagi sẽ làm phép cho tớ hở?”
“Không phải vậy.”
“Vậy thì cứ để tớ làm phép cho cậu đi.”
Sendai-san kéo tay tôi, tay cô ấy vẫn đang nắm chặt. Khiến cơ thể tôi nghiêng về phía trước, và tôi gỡ tay cô ấy ra khỏi cổ tay mình.
“Từ, Sendai-san…”
Bàn tay vừa được gỡ ra lại nắm lấy vai tôi.
Sendai-san tiến lại gần, và cô ấy áp môi vào n tai tôi.
Đây là khoảng cách gần nhất giữa chúng tôi kể từ khi đến đây.
Kể từ khi sống chung, chưa bao giờ môi Sendai-san chạm vào người tôi như thế này, và tôi luôn cố gắng để điều đó không xảy ra. Nói đúng hơn, tôi đã cố gắng duy trì một khoảng cách phù hợp giữa hai người bạn cùng phòng. Nhưng bây giờ, mọi nỗ lực của tôi đều trở nên vô nghĩa khi Sendai-san ở ngay bên cạnh và chạm vào tôi.
“Miyagi.”
Cô ấy gọi tên tôi bên tai.
Hơi thở của cô ấy phả vào tai tôi, khiến tôi thấy nhột.
Môi cô ấy lại áp vào tai tôi, và chỗ đó trở nên ấm áp.
Quá gần.
Tôi nên tránh xa ra.
Nhưng tôi không thể đẩy Sendai-san ra như lúc nãy.
Một thứ gì đó khác ngoài môi chạm vào tôi. Đó là đầu lưỡi của cô ấy, tai tôi bắt đầu ướt dần. Đúng như lời cô ấy nói, cô ấy không chạm vào khuyên tai. Tôi nghĩ là cô ấy đang cố gắng cẩn thận.
Lưỡi cô ấy cử động, khiến tôi rùng mình.
Vừa nhột vừa khó chịu.
Lưỡi cô ấy liếm láp bề mặt da tôi, khiến tôi cảm thấy khó thở. Cảm giác khó chịu dần chuyển thành dễ chịu, tôi thở hổn hển và đẩy vai cô ấy ra.
“Từ, Sendai-san… Tránh ra.”
Tôi dùng hết sức đẩy cô ấy ra. Mặc dù vẫn còn hơi gần so với thứ bạn cùng phòng, nhưng khoảng cách này không đủ để cô ấy hôn tai tôi nữa. Tôi lấy một tờ khăn giấy từ con thú mỏ vịt gần đó và lau tai. Sau đó, tôi dùng con thú mỏ vịt đánh vào đùi Sendai-san.
“Ui da.”
Sendai-san làm quá kêu lên.
“Đã bảo đừng làm mấy chuyện kỳ lạ rồi mà. Hơn nữa, bạn cùng phòng có làm những điều như này đâu.”
“Bạn cùng phòng thì cũng làm mấy chuyện như làm phép cho nhau mà.”
“Không phải làm kiểu này. Sendai-san ấy, cư xử cho ra dáng bạn cùng phòng coi.”
“Nhưng do, Miyagi…”
Sendai-san ngập ngừng.
“Tôi làm sao?”
“…Bảo tớ xỏ khuyên tai cho cậu mà.”
“Đúng là tôi có nói vậy, nhưng có bảo là làm gì hơn thế không hả.”
Tôi lại dùng con thú mỏ vịt đánh Sendai-san một cái nữa.
“Ui da.”
“Tôi đau hơn. Sát trùng lại cho tôi đi.”
Tôi đưa bông gòn và dung dịch sát trùng cho Sendai-san.
Cô ấy im lặng nhận lấy và thấm dung dịch vào bông gòn. Rồi cô ấy ấn bông gòn lên khuyên tai.
Cả hai tai tôi được lau sạch, và bông gòn rời đi.
Tai tôi ướt và lạnh.
Khác với môi và lưỡi của Sendai-san.
Khi cô ấy chạm vào, nó nóng hơn――
Tôi định chạm vào tai mình, nơi vừa được sát trùng, nhưng lại siết chặt tay lại.
“Thôi, tôi về phòng đây.”
Dụng cụ xỏ khuyên, dung dịch sát trùng, bông gòn.
Tôi bỏ tất cả vào túi giấy, cầm nó lên và đứng dậy. Làm rồi, Sendai-san kéo áo tôi.
“Miyagi.”
“Chuyện gì?”
“Nãy nói rồi nhưng mà, khuyên tai hợp với cậu lắm á. Trông dễ thương lắm.”
“Bớt nịnh đi. Mấy câu đó có liên quan gì đến kiểu dáng đâu.”
Khuyên tai đi kèm với dụng cụ xỏ khuyên là để giúp lỗ xỏ ổn định, và tôi đã chọn nó dựa trên chất liệu chứ không phải kiểu dáng. Nó được làm bằng thép y tế, và tôi không nghĩ nó có kiểu dáng đẹp đến mức Sendai-san phải khen là dễ thương.
“Nhưng tớ thực sự nghĩ nó dễ thương mà.”
“Thôi đi.”
Tôi quay lưng lại với Sendai-san.
Tôi bước đi được một, hai bước thì lại nghe thấy tiếng cô ấy.
“Khoan đã. Cái này thì sao?”
Tôi quay lại và thấy Sendai-san đang cầm vỏ bọc hộp khăn giấy hình thú mỏ vịt.
“Cậu cứ để nó ở phòng cậu đi.”
“Nhưng tớ đã có hộp khăn giấy rồi.”
Tôi quay lại chỗ cô ấy. Tôi lấy con thú mỏ vịt từ Sendai-san, tháo vỏ bọc ra khỏi hộp khăn giấy và đưa vỏ bọc cho cô ấy.
“Nè.”
“Ý cậu là tớ phải đeo nó vào hộp khăn giấy ở phòng tớ á hả?”
“Có còn hơn không mà. Không gắn thì thôi, tôi đeo lại cho cái này.”
“Gắn mà, đưa cho tớ đi.”
Sendai-san nhận vỏ bọc từ tôi, rồi nói thêm “À mà còn một chuyện nữa.”
“Chuyện gì?”
“Tuần lễ vàng, cậu có ngày nào rảnh không?”
Cô ấy hỏi một điều mà tôi hoàn toàn không ngờ tới. Nhưng tôi có thể trả lời ngay lập tức mà không cần phải lục lại lịch trong đầu.
“Có đó, nhưng tuyệt đối không chịu đâu.”
“Tớ còn chưa nói gì mà.”
“Nói ra thì kiểu gì cũng vậy thôi đúng không.”
“Mà, thì đúng là vậy.”
“Nếu là chuyện khác thì tôi sẽ suy nghĩ.”
Sở thích của tôi và Sendai-san không hợp nhau. Mặc dù tôi không biết sở thích của cô ấy là gì, nhưng chúng tôi học khác trường, khác đại học, và hầu như không có điểm chung gì. Ngay cả phim chúng tôi muốn xem cũng khác nhau cơ mà. Thế thì thà ở nhà còn hơn.
“Vậy thì cậu để trống lịch vài ngày đi. Tớ sẽ nghĩ ra cái gì đó.”
Vừa nói, Sendai-san vừa vỗ nhẹ vào đầu con thú mỏ vịt đang nằm bẹp dí dưới sàn.
“Rồi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất