Chiếc phi sa khổng lồ uy vũ lơ lửng trên vùng đại dương mênh mông bao la, ba thân ảnh đang đứng trên sân phi sa ai nấy quan sát xung quanh, đều chỉ thấy biển xanh vô tận, cho dù dùng tới thần niệm dò xét cũng chẳng phát hiện ra điều gì bất thường.
Lúc này thân ảnh thon dài xinh đẹp, mang theo khí thế phong hoa tuyệt đại bước ra từ khoang phi sa, còn ai ngoài Thiên Hận Hầu. Trông thấy nàng ta, cả ba kẻ đang đứng ngoài sân đều đồng loạt thi lễ lên tiếng chào, thần sắc ai nấy vẫn không bớt nghi hoặc.
Thấy biểu cảm của ba người, Thiên Hận Hầu chỉ ngón tay lên trên trời rồi chậm rãi nói: “Các ngươi chú ý quan sát phía trên kìa!”
Cả ba đồng thời ngẩng đầu quan sát thiên không, qua một hồi tập trung căng mắt họ mới trông thấy, một dãy sơn mạch nguy nga tráng lệ được sương mù bao phủ nhìn như tiên cảnh. Những dãy sơn phong ở trong trạng thái đảo lộn trên tận trời cao qua cả những tầng mây, chân núi cắm thương khung, đỉnh núi hướng xuống mặt biển!
“Lên!” Thiên Hận Hầu quát khẽ một câu, phi sa tức thì bắn thẳng lên trời cao, tiến tới gần dãy sơn mạch hùng vĩ ấy. Ánh mắt của ba tu hành giả hạ vị căng tròn, đây là lần đầu tiên họ trông thấy loại địa phương kì dị ngập tràn bí ẩn như thế này, trong lòng nổi lên cảm giác bản thân thật nhỏ bé.
Khi bay tới gần dãy sơn mạch, điều không tưởng đã diễn ra, vốn những ngọn núi trên không trung ở thế lộn ngược, đỉnh núi cắm xuống dưới, nhưng lúc này bọn họ lại cảm thấy bản thân đang cùng thế với dãy sơn mạch.
Từ trường xung quanh nơi này đã đảo ngược, khi tới gần chiếc phi sa liền đảo ngược theo, lực hút của thương khung đã nặng hơn lực hút của mặt biển. Phi sa trôi nổi phía trên đậm đặc sương mù, dãy sơn mạch nguy nga phía dưới cực kỳ u tĩnh, nhìn qua đã thấy những ngọn núi nơi đây phi thường cao, chắc chắn hơn ngàn dặm.
eyJpdiI6InZRY3BFeW1mTnhJWlpcL3VjV1d0TkVnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik92NERrY09SbmFDaEtnZTI3Z1g5cGt0RlpkK2FOTkwrXC9FNWdkcm1EWExnSCthMmw4NUs2cVordHpmVjQyMk5FamhDOWMzWGNEdnRPVzU5UDNcL0dLRGxrKzBLRGN4T2oyOWF4a1grSksyM2VlZFBPaEtnallmUU1pa24zK2RuVHlQblhWdzlEbXBlUWRPYU5zMklQd3duNHZXb2xMWloyVEhQR0x6cFNqK1J3eUUwWTdYdE10MGtRbis5U2pFUkxocVhUMGV2UEtBWWk3Z0hpK0pCa28yV1YzenQ4MGNWaG5EMXVLMUdYSWxCcEVOVGZoK1l6ODNZU2xWVnNiZ0FTMWxYTklBTlU4RGZ0QzRjRUpXNWFhRG1tNU51bURyQk9PR1htb2dlTGlUaGdLdmJwTFpmaCtYeDN3MlU3VGxwa0FkSUVtbUFvYUpMamZnSysySUFQdzhuQ1d6Z3BLdzU0dGUzaGN2S0NXWVg1dWNEV0Q3Tm50QzlKejkxTGNNcDhIamczZVVQb3NRUmRlYWhZY0xiSXVsd090dGhyZDFVUWp4NWkrYTlPalFqMk9hRDQ5SHhrZExRZmJ6K2kyVTlOa2tsa2ppYkJqQkxLMXpIXC9HcHQrMnVTczdlQnhVVXIxa05JMUZ3Y1wvRmdCNXdjcGJaSWxoRWZudXVaTkVnZ3dPRmhCOU94UlZ5MGhaaHVuMVJyMURPR2FWQXRlRkdvdHZDU0hTWnZtOXQreDRUZXBFeFQ3MWNqRVpyTitPa1ZFMWFvV1wvVmZqV2I0azlwd0FjTithZytYZ3d2ZTM3WnI3MG1SdUx5eHVPR3dcL2tkTmwyMm1lamYyd1crZEtnUlFNN0IzVno1ZG5FRGhaV2l6WFR3b1hGczVsbk1RakdjTXkwcmdYYkFZTEdibXNaaUhSaGI1bmdVU1Y2V3d4XC9YbW00VGdPMjMxSTZ5WWRNaU5hNWptNDNpZFppTjBqY0k5OFZ6d1NEQ2VIVnp2cXp2QkpSZ2UwTCtjd3U4eXpvUDRkNG9VYk1hTVlTUkluY09nS2daY2owUWhwY2JTWlIzbnRGc1BEWU1QcXRDeGs5dkJJSWo2WFRtQ002b2t0NzBXd3g5SlBqOVBKT2NwQ3lveFJIRUR6N0pGbE5OWHR0bUVndDlSTXBqTFB4S2hQWlRYMDdoUW5jVlB3eUlqRURkM01Ra1dnQjlLUmdYNEJSbXMzbzVybEh3Y1dQWjFZVmRjUGQxYkZBeWk2b2hPZ1lNVlcweStWNFdzT0RiSE91Q1A5eWtESGdKcTZNRktkN0MzeTlJOVZuNFliVVJRaExFaTdQY3gzdjczYmZxVmo4SUlrZUc2WmV2cE1IQkZzNjJPVnFXbWg1NFZZXC9IcExlbTZEVWoyOTZrQ3dJMjdud2RBYUdMQUU3RFZpTmlaXC9xZXJBVlRmNVwvc0dCMXRUOGcrQkNQcU53XC9PR09RTTl3UjNQNnFQVVFXRnoweG0yaTZSUitiNGx5ZlYzNTNoWStpWWRLd0xVeWhcL0RTK01ZQWJhbXJ5MkpRT0pDNGdTOGxDR0d4alNPTERHODg3QWJ1OVFIdVoyWlZFekhsVEFMeVp1U3NxbUd2ZmJVOTRRZ1I5aE5qTlpLa3k5OEJaalVPTFQ0VXN0NG9Iam1OdW5Bdlwva1NLTjljUlVYRnlwbDY3XC96eDVIZ3RYc3ExaXN4QnNLd2lRM09BVEN6NXJiTjQ3VU5LQlh6Q1wvcmJYaE9BOU04azRzZDBXNGdxeDlpdFRhVWY1enZXZ2YxdUJwVVlHblFKRXR5REx5aGpDWXNyQ1Z4WnI5SVwvRnphQWk0OE01K293VjM4ekVjOHdacFZ3cmQ3eWpzeGRTUFBxXC8wMFNaSG45VU9KbGdURnhockVDNkpoQWs1ZnFaaFEzNEpPQVVWS3RTaHNJVTEybDV4SlZZZUJxM1pEN29rT2VsMkJBNk1tXC9PS2lDN0Z6M3JLZm5vNFYyVDNJZGVBeHhaV0VQVVdocHhWYkxDN0N5enVrdGN3WTltVHNCV2JGSFpBUmRCVGZ5VXdKXC9ucW1Ic2tEZDIyZDIrZldBZUhFUlVHdDQzUzRxSERtVjFzUWE5TzZSMlRmY2pKZWtIWWVLVU9lSUZYdG9Vajl2WEJyOWxMempNTGxQRjJOSUdXUXVwOWZ2YnV0ZE1SVTdjaWxtUWI4NFQ3TkhBOHBwZnlQZWM3OGh6bk55SHZQOFF5MWQzNEx5STM1MSt1WVFIT1A0VDlua2JDeUdVMENBR2JCMnFCcEZKZ2FSNmgwU0VLUWJ2OFM2eWRadkMwQW1XZnp3QXRJeU04T083bTh0cGpOSVF1U0lMRGFPQURNdEZISTI0M3FWRnJoQVlVRkRcLzVGVmYxWkN2YURJVHo2a0VjNkhWWjZBUDdpaXE3YloyZmd0SVFPKzc5bzlIZWplTlJpYTZiME9zdlpjZlYwUWJNMFJSRFF2RzI3VDlDMFZZREtDdmc3d1RYcGhMamhtbGtMTGJ3eXVQS0t2Y1RGM3kzKzE3N3lmaG14YW5cL3d5VHFIRTBiTVJyaitRWSt5eWNWOTJoVmJydTZWdmxTRTdIeHRPT3lGMnhGQml5YUZRWGtzb1luWDliYlFRNUxZOEgybjhXbEgrc1lnQm9WenhOTHp1NllxUHRtQVhHdFBidFFKZCtZdkFYTUdFXC92RmFCc2VVWGtOa0xhQU9iekJaQUhOdFk2MU9HVUVTcDZKeXBSNndCXC9RRnBtck9ZXC9OUllOVlg1aWlYYXFONXErNjFmaTN5XC9tRFJ2UU5HS0ZYeTViKzdKY2x6dHVxT1NcLzV5VXRCd0NuMGtcL2ttNGl2TnVWMDR5UCtHNFQ5NTlnSHg5ZVpjNjVoTGRHY0ZOTHpLXC9IUStYS283ZnNMRHRxVm1Mc1RUR1BIYjg2SjlaQ2F6Y21DU3RSUXZHdThRd1huemRaQzNQejJvWkFGRmdOWTdLdE9BZzhkRktxdm9pSTBjd2ROc1R6Y25KcUUyamxJRStaNmFrVWpSMHROZ0VPSzdDNkJBQkpZS0RESUhcLzUwZ0ZjRVlDQ0NKcmZ2b0FNUFdZeThQRjd3dW1yb0xFM3NyZGlQd0xxeGhCeDVVNktQODdrV3JRTW5VQWJNUHBPWXpiQzEyTW9WUFwvSWxSNzlZXC9CcGtEMm1ycWFyY2p4SWsyMG1DRWRxMks0RWMrXC9tS1BxMVhHamNYd0Y0bUJHVW5lYlBvbEtqZGI0OUFuajh2allqNlUzSUhBMkp4VUNKV0Y5dnpUellISjRSZnJQVUxRdnYzZWxpQloxMDgzR1NrWmJvVHdENytzSFpTSFBjdXdpdUdPV3FRN0tvbEpZcXJ6dDR1a1JieCtmNEZFNzNwbmF1WmUramtJcmFXeFRmN2VzaERCNTVVM3BDV01MTFhkSSIsIm1hYyI6ImJmNzM3MmZmZGFlYWE2NTllNzdjZGIwODYyOWYzYzc1NjNlODFlZDBiMTYwMzQxZTkwYWRmODk5OTcxY2NlMTAifQ==
eyJpdiI6IkVESTJZOU5XdWNuVk5BSmpRSzZlRkE9PSIsInZhbHVlIjoiSUFaMzhIMUhnZ1RWRkVCWFpsTEVHUDJrZFcwUnNCM3ViRWg4U3NPVEsyRjVQTlNFbW4zWVNJaFdzejVNXC9FQWlpK1Fibjc1dHExelZZSXowV2tHS2NyZkg4UGpqRFwvd1Q0XC9kVURDRFlvOEk9IiwibWFjIjoiOGE5MjA4NDUyMmMyNzk5N2ExMWRlMjI5YmJiMTY3NWRjNTJmYzk2YjA3MjBiMTRjMWI5MjliNWJkYmYwMGYxYyJ9
Điều bất ngờ xảy ra, những bộ phận nham thú sau khi bị chém rời không hề nằm bất động, mà lại hóa thành những đầu nham thú có kích thước nhỏ hơn, số lượng đông đúc hơn, lúc nhúc như thủy triều ập về vị trí họ Diệt.
Hắn ta lập tức truyền sức mạnh lôi đình từ tiểu tháp lên lưỡi thanh chiến đao, sau đó thân ảnh chợt động, tả xung hữu đột vào giữa cơn lũ nham thú, thẳng tay chém gϊếŧ, sấm sét gầm lên rung trời!
Càn quét một hồi, thân ảnh hắn ta nhảy lên trời cao, sau đó kéo theo rậm rạp thiên lôi hung hăng bổ nhào xuống, đòn công kích Lôi Đình Kiếp như muốn bài sơn đảo hải tuyệt diệt hết thảy nham thú.
Cặp mắt bỗng dưng mở bừng, A Diệt không khỏi ngơ ngác vì hơi thở trước bản thân còn đang điên cuồng tiêu diệt nham thú, vậy mà hơi thở sau đã ngồi xếp bằng ngay ngắn trên một quảng trường rộng thênh thang, bầu không khí im ắng tĩnh mịch.
Đôi con ngươi hoàng kim đảo qua xung quanh, phát hiện cách đó không xa hai mộc linh là Dương Như Âm và Phong Háo Thắng cũng đang ngồi xếp bằng, nhắm nghiền cặp mắt. Thanh âm nữ tử bình tĩnh vang lên: “Không ngờ ngươi vượt qua bài khảo hạch tư cách của vùng hiểm địa này nhanh như thế đấy, hai người kia thực lực nhỉnh hơn ngươi nhưng hiện tại vẫn chưa ra được.”
Ánh mắt A Diệt hướng đến địa phương thanh âm phát ra, Thiên Hận Hầu đang ung dung đứng tại chỗ, mắt chậm rãi quang sát xung quanh, tựa hồ đang chờ đợi bọn họ thức tỉnh. Họ Diệt liền nhanh chóng đứng dậy, cung kính hỏi nàng ta: “Xin hỏi chủ thượng, khảo hạch tư cách rốt cuộc là gì vậy? Huyễn không phải huyễn mà thật cũng không hẳn là thật.”
“Chỉ là một bài kiểm tra nho nhỏ của vùng hiểm địa này, để xem kẻ xâm nhập có tư cách đứng tại nơi đây hay không thôi, hơn nữa mới chỉ là màn dạo đầu, sau đó vẫn còn có những khảo hạch khác. Về phần huyễn hay thật, ta cũng chẳng rỗi hơi tìm hiểu làm gì cả, cứ một đường phá tan tất cả là được!” Thiên Hận Hầu bá đạo đáp lời, sau đó tiếp tục thăm dò xung quanh.
Hai tiếng động khẽ đồng loạt vang lên, là hai kẻ còn lại vừa thức tỉnh, cả hai tuy vẫn còn mơ hồ nhưng đã ngay lập tức đứng dậy, nghi hoặc quan sát xung quanh. Mắt thấy A Diệt đã đứng từ sớm ở phía trước, hai mộc linh kia không khỏi bất ngờ, họ không nghĩ hắn lại có thể thức tỉnh trước cả bọn họ.
“Hừ, nếu không phải nham thú có phần khắc chế sinh mệnh thực vật như ta, thì ta đâu bị vây ở đó lâu như thế, để tên khốn nhân loại kia may mắn vượt mặt chứ.” Gã nam tử cao lớn họ Phong không cao hứng nghĩ thầm, ánh mắt nhìn tới họ Diệt luôn mang theo sát ý.
Hai mộc linh này dường như đã được Thiên Hận Hầu nhắc trước về vụ khảo hạch tư cách, nên không hề tỏ ra tò mò với chuyện vừa xảy ra, chúng nhanh chóng tiến tới sau lưng nữ tử uy nghiêm, rồi đứng im chẳng nói gì.
“Nếu đã tỉnh hết rồi thì đi thôi.” Thản nhiên phân phó một câu, Thiên Hận Hầu dẫn đầu bước đi, thẳng tới một góc gần nhất trên quảng trường này, ba kẻ phía sau ngay lập tức bước theo.
Xung quanh rìa quảng trường có rất nhiều hành lang rộng lớn, được xây dựng theo chiều hướng ngoằn ngoèo, nối đi xa tít tắp không thấy điểm cuối. Bốn thân ảnh thản nhiên bước đi trên một hành lang, có người không khỏi tò mò tại sao lại không trực tiếp bay qua mà phải đi bộ, nhưng không ai dám lên tiếng hỏi cả.
Đi được một lúc họ phát hiện tại một hành lang khác cũng có vài thân ảnh, đi đầu là một tên thiếu niên toàn thân bạch sắc, tóc trắng như tuyết, lông mày trắng tinh, y phục ngân bạch, nước da trắng nõn, tạo ra một loại khí chất sạch sẽ không nhiễm bụi trần. Sự hiện hữu của y khiến hai kẻ đi theo ngay phía sau chẳng mấy được chú ý, chỉ biết họ là một đôi nam nữ bề ngoài trẻ tuổi.
“Là Bạch Ngọc Thượng Quan! Không ngờ vị tiền bối ấy cũng tới nơi này, còn đem theo hai đồ đệ ưu tú nhất nữa.” Thanh âm Dương Như Âm vang lên, nói cho hai người đi kế bên biết thân phận của ba thân ảnh trên hành lang nơi xa.
Đằng ấy tựa hồ cũng đã phát hiện ra thân phận của những người bên này, vị thiếu niên bạch sắc lễ độ chắp tay hướng tới phía Thiên Hận Hầu, thấy vậy nàng ta cũng gật đầu một cái. Cả hai đoàn người vẫn thẳng tiến trên hành lang, không có một hành động nào khác, không dùng một chút sức mạnh thần thông nào, chỉ đơn giản là bước đi.
Thanh âm ầm ầm liên tục vang lên, ngày càng lớn hơn, khiến đám người hạ vị không khỏi nghi hoặc, đảo mắt tìm kiếm nơi phát ra thanh âm ồn ào đó. Thì ra tiếng ồn phát ra từ trên một hành lang, nơi đó có một thân ảnh cường tráng vạn vỡ đang hùng hổ lao nhanh, bước chân mỗi khi giẫm mạnh lên mặt sàn liền tạo ra âm thanh đinh tai.
Khi chạy ngang qua đoạn đường song song với hai hành lang có người, tên đó không hề quay đầu nhìn sang phía này, chỉ giơ lên nắm đấm chĩa ra ngón tay cái rồi hướng xuống dưới, thân ảnh chả mấy chốc đã đi xa.
“Cuồng Man Hầu, một cường giả rất hung hãn và tùy tiện, trước giờ chỉ nói chuyện bằng nắm đấm!” Họ Dương lại nhỏ giọng nói về lai lịch của kẻ vừa xuất hiện, gã ta là một mộc linh có thanh danh rất xấu tại tầng 3 mộc giới này.
Không lâu sau đoàn bốn người bọn họ đã đi tới cuối hành lang, chỉ thấy hành lang dẫn đến một khe hở không gian, không rõ bên kia sẽ là tràng cảnh như thế nào, nhưng có Thiên Hận Hầu đi đầu nên không một ai trong số ba kẻ phía sau lo lắng cả.
Thân ảnh cả đám lần lượt biến mất khỏi nơi này, đi qua khe hở không gian tiến vào một khu vực khác. Nơi đây là một vùng thảo nguyên mênh mông, mặt đất tương đối bằng phẳng, cỏ sinh trưởng tươi tốt, còn có không ít côn trùng nhảy nhót khắp nơi.
Trong lúc ba gia hỏa hạ vị đang tò mò quan sát xung quanh, thì mặt đất bỗng dưng rung chấn nhè nhẹ, cường độ dần tăng lên, tiếng thú rống cũng rất nhanh đã truyền tới, xa phía trước nổi lên bụi đất mù mịt, như có thứ gì đó khủng khϊếp đang tới gần.
“Là thú triều!” Nam tử họ Phong cả kinh thốt lên, vừa rồi hắn đã vận dụng một loại nhãn thuật quan sát tầm xa, nhìn rõ từng đầu dã thú hung tợn, khiến trong lòng hắn nổi lên e sợ. Hai kẻ khác ngưng thần quan sát phía trước, quả nhiên bụi đất bốc lên dày đặc là bởi vì bị vô số dã thú tạo nên, đây là thú triều quy mô lớn.
Sắc mặt ai nấy ngưng trọng, chỉ có Thiên Hận Hầu là vẫn thản nhiên như thường. Phía trước bọn họ cách vài chục dặm là thú triều quy mô lớn, được cấu thành từ mộc thú và ma thú cao giai, mức độ uy hϊếp vô cùng cao, nếu chỉ có một mình thì ba kẻ hạ vị đã sớm chạy thật nhanh với hi vọng có thể giữ được tiểu mệnh rồi.