Sau khi nghe xong những lời nói của Tần Mạnh Đinh, Tần Duy cảm thấy buồn nôn đến nỗi suýt chút nữa đã nôn ra luôn rồi. 

Nếu là người khác thì có lẽ anh vẫn thực sự tin vào mấy lời bậy bạ của đối phương. 

Nhưng Tần Duy lại không hiểu rõ Tần Mạnh Đinh là người thế nào ư? 

Trước đây, khi mẹ anh là Lý Lục Loan nhập viện, Tần Duy đã đích thân đến nhà bác hai này để mượn tiền. 

Lúc đó, anh suýt chút nữa đã quỳ xuống và hết lòng cầu xin. Ông ta chỉ cho anh mượn một triệu rưỡi rồi đuổi anh đi. 

Cũng chính từ khoảnh khắc đó, Tần Duy đã hoàn toàn thấy rõ Tần Mạnh Đinh là người ra sao. 

“Bác hai à, bác không cần nói những lời giả dối này đâu.” 

“Tôi đã thanh toán tiền thuốc men của bác cả rồi. Bác hãy cầm ba trăm triệu này về đi.” 

Tần Duy nói. 

Bây giờ, sắc mặt của Tần Mạnh Đinh mới dần dần trở nên u ám. 

Thấy Tần Duy Bất không hề thay đổi lập trường của mình bất kể ông ta nói gì, thế là Tần Mạnh Đinh đành phải nói với Lý Lục Loan: “Lục Loan à, hay là cô giúp tôi khuyên nhủ Duy Nhi nhé?” 

“Hiện giờ Phúc Tài đã trưởng thành rồi, nếu không có một công việc tốt thì chuyện lấy vợ cũng sẽ khó khăn. 

“Cô cũng đâu thể mặc kệ thằng bé được. 

Mặc dù Lý Lục Loan không biết Tần Duy có thể hỗ trợ hay không nhưng bà ấy vẫn ủng hộ cách làm của Tần Duy. 

“Anh hai, đây là chuyện của Duy Nhi nên tôi tôn trọng ý kiến của thằng bé. Tôi cũng không thể quyết định việc này được đâu. 

“Duy Nhi nói đúng. Nếu ba trăm triệu kia của anh không phải là thật lòng thật dạ thì anh cứ cầm về đi. Nếu đã chi tiền mà lại không làm được việc thì anh cũng sẽ không cam lòng đâu” 

Lý Lục Loan trả lời. 

Sắc mặt của Tần Mạnh Đinh càng ngày càng âm u. 

Trong lòng ông ta không khỏi hối hận. Nếu sớm biết như vậy thì trước đó, Tần Mạnh Đinh đã không nên làm phật lòng cả nhà Tần Duy một cách gay gắt. 

Tần Phúc Tài bèn đứng dậy để khẩn cầu Tần Duy: “Anh Duy à, sau khi em mất việc, bạn gái của em đã lập tức chia tay em rồi. Bây giờ em sống không ra người cũng chẳng ra quỷ. Anh không thể nào bỏ mặc em được. 

Tần Duy vừa cười vừa hỏi lại: “Tần Phúc Tài, đây là chuyện của cậu. Cậu cầu xin tôi làm gì?” 

“Em đã hỏi thăm rồi. Anh quen biết tổng giám đốc Trần của hội thương mại Tứ Hải, đúng chứ? Chỉ cần anh gọi cho đối phương thì em có thể quay lại làm việc. Đến lúc đó, em nhất định sẽ cảm ơn anh một cách đàng hoàng” 

Tần Phúc Tài thành khẩn lên tiếng. 

“Thôi đi. Lúc nãy ba cậu còn nói rằng không chịu thừa nhận những họ hàng nghèo khổ như chúng tôi, vậy nên bây giờ tôi cũng không nhất thiết phải giúp cậu đâu” “Dù sao thì gia đình chúng tôi cũng chẳng nợ các người thứ gì cả” 

Tần Duy lạnh lùng đáp trả. 

Bình bịch! 

Tần Phúc Tài bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Tần Duy. 

“Anh Duy, em cầu xin anh đấy! Em thực sự rất cần công việc này. Xin anh nói với hội trưởng Trần tha thứ cho em đi mà! 

Việc Tần Phúc Tài đột ngột quỳ xuống là điều Tần Duy không thể ngờ tới. 

Trong ấn tượng của anh, gia cảnh của Tần Mạnh Đinh giàu có nên sẽ không đến nỗi quỳ xuống cầu xin sự lượng thứ sau khi mất việc thế này. 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Lục Loan hơi mềm lòng nên đã nói với Tần Duy: “Duy Nhi à, nếu không phiền phức thì con cứ giúp đỡ một chút đi. 

Tần Duy suy nghĩ một thoáng, cuối cùng gật đầu: “Được rồi. Bây giờ cậu hãy tới khu ổ chuột với tôi một chuyến đi. Tôi sẽ giúp cậu. 

Tần Phúc Tài sửng sốt, ngẩng đầu lên rồi hỏi: “Sao lại đi đến khu ổ chuột?” 

“Bác cả bị người ta đánh bị thương nên muốn đòi lại công lý. Nếu cậu dám đi thì tôi sẽ xin người ta tha thứ cho cậu. Còn nếu cậu không dám đi thì chẳng còn gì để bàn bạc nữa!” 

Tần Phúc Tài cũng là cháu trai của Tần Mạnh Lân. 

Do đó, Tần Duy đã cho anh ta cơ hội này. 

Có thể nắm bắt được cơ hội này hay không thì phải xem Tần Phúc Tài có dám đi theo hay không. 

“Cái gì? Cháu muốn đến khu ổ chuột để đòi lời giải thích hả? Phúc Tài, vậy thì nguy hiểm lắm. Chúng ta đừng đến đó” 

Tần Mạnh Đinh vừa nghe thế đã biết ngay Tần Duy muốn làm gì. 

Ông ta nhanh chóng từ chối giúp Tần Phúc Tài. 

Nhưng Tần Phúc Tài lại nghiến răng nghiến lợi, trả lời rằng: “Anh Duy, em đi 

Tần Duy hơi bất ngờ khi thấy Tần Phúc Tài đồng ý. 

Người này trở nên tận tâm như vậy từ khi nào thế? 

“Được, cậu đứng lên đi.” 

Tần Duy gật đầu. 

Tần Phúc Tài bèn đứng lên. 

“Mẹ, bác cả, con sẽ đưa Phúc Tài đến khu ổ chuột một chuyến. Hai người cứ yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu” 

“Dù sao đi nữa, không phải ai cũng có thể ức hiếp người nhà họ Tần chúng ta đâu. 

Ánh mắt của Tần Duy lóe lên tia sáng sắc bén, sau đó ra khỏi phòng bệnh. 

Tần Phúc Tài theo sau. 

Hai người bước ra khỏi bệnh viện. 

“Cậu đợi tôi ở cổng bệnh viện nhé. Tôi lái xe. 

Tần Duy nói một tiếng với Tần Phúc Tài, sau đó đến bãi đậu xe để khởi động. 

Tần Phúc Tài hơi kinh ngạc. Anh ta vẫn không hề hay biết Tần Duy đã mua xe rồi. 

Chẳng bao lâu sau, Tần Phúc Tài nhìn thấy một chiếc Bentley đậu trước mặt mình. 

Cửa xe được hạ xuống, Tần Duy hỏi: “Cậu thất thần gì đấy? Còn không lên xe đi à?” 

Tần Phúc Tài trợn tròn mắt. 

Dù có suy nghĩ đến độ nổ não thì anh ta cũng chưa từng nghĩ rằng: Thứ mà Tần Duy đang lái lại là một chiếc xe hơi hạng sang Bentley! 

Anh họ của Tần Phúc Tài đã trở nên giàu sang như vậy từ khi nào? 

Chiếc xe này cũng phải có giá thấp nhất là ba tỷ. 

Anh ta ngồi ở ghế phụ rồi hỏi với vẻ thảng thốt: “Cái này... Xe này là do anh mua hả?” 

“Sao nào? Trông không giống à?” 

Tần Duy nghiêng đầu nhìn Tần Phúc Tài. 

“À, không phải. Anh Duy, có phải anh đã thực sự kiếm được nhiều tiền lắm không?” 

Tần Phúc Tài hỏi tiếp một cách chấn động. 

“Tần Phúc Tài, cậu cứ dè dặt như vậy thì chẳng giống cậu chút nào” 

Tần Duy cười cười rồi đáp. 

“Anh Duy à, trong khoảng thời gian này, em đã suy ngẫm rõ ràng rồi. Trước đây em đã làm rất nhiều chuyện quá đáng. Em xin lỗi anh nhé” 

“Xin lỗi anh” 

Thái độ của Tần Phúc Tài cực tốt. 

Tần Duy lại sửng sốt thêm mấy giây nữa. 

Lẽ nào người này đã thật sự tìm lại lương tâm rồi sao? 

“Cậu nhận ra điều này lúc nào?” Tần Duy kinh ngạc hỏi lại. 

Tần Phúc Tài hạ cửa xe xuống rồi châm một điếu thuốc. 

Anh ta nhìn ra ngoài cửa xe với ánh mắt hơi suy sụp. 

“Kể từ khi bị công ty sa thải, em đã bắt đầu hiểu anh rồi” 

“Trong khoảng thời gian này, em thực sự đã đồng cảm sâu sắc.” 

Tần Duy vừa lái xe vừa nghe Tần Phúc Tài bắt đầu kể lại trải nghiệm của mình trong khoảng thời gian này. 

Trong những ngày tháng ở tập đoàn Tứ Hải, anh ta đã phấn khích đến mức không xem trọng ai cả. 

Nhưng sau khi bị đuổi, Tần Phúc Tài đã mất đi nguồn thu nhập, lại không tìm được công việc tốt nên chỉ có thể ru rú ở nhà và ăn bám ba mẹ. 

Bạn gái vốn sắp kết hôn với Tần Phúc Tài lại yêu cầu sính lễ với cái giá trên trời thì mới đồng ý lấy anh ta. 

Hơn nữa, người đó còn muốn có nhà có xe. 

Bây giờ Tần Phúc Tài mới chỉ tốt nghiệp chưa được bao lâu, tuy có năng lực nhưng anh ta có thể tiết kiệm được bao nhiêu cơ chứ? 

Cho dù là ba của anh ta - Tần Mạnh Đinh – trông có vẻ sở hữu rất nhiều tiền nhưng thực ra lại chẳng có bao nhiêu tiền cả. 

Trong tình cảnh này, cuối cùng bạn gái của Tần Phúc Tài đã chia tay anh ta. 

Hơn nữa đối phương còn tuyên bố rằng: Nếu anh ta không đưa ra sính lễ trị giá ba tỷ thì cô ta sẽ không kết hôn với Tần Phúc Tài. 

Trong khoảng thời gian này, Tần Phúc Tài đã bị đả kích nặng nề, đồng thời cũng bị đồng nghiệp cũ, người thân lẫn bạn bè chèn ép và chế giễu. 

Cũng chính lúc này, anh ta mới nhớ tới sự khó khăn của Tần Duy. 

Khi Tần Duy sa sút, anh ta vừa châm chọc vừa cười khẩy, lời nói cũng đầy mỉa mai. 

Bây giờ phong thủy đã thay đổi rồi. Anh ta mới biết loại cảm giác này cũng chẳng dễ chịu chút nào. 

Sau khi nghe xong câu chuyện của Tần Phúc Tài, Tần Duy không thể không im lặng trong giây lát. 

Nhưng nói đi nói lại thì khả năng chịu đựng áp lực của Tần Phúc Tài thực sự quá tệ. 

Chỉ có một chút đả kích này mà anh ta đã trở nên suy sụp đến vậy rồi ư? 

“Cậu có thể hiểu ra là tốt rồi. Thủy triều lúc lên lúc xuống. Đâu ai có thể cam đoan rằng mình sẽ luôn thuận buồm xuôi gió đâu chứ” “Nhưng mà nể tình họ hàng nên cậu cứ yên tâm đi. Sau khi giải quyết chuyện của bác cả thì tôi sẽ giúp cậu xử lý vấn đề công việc. Tần Duy lên tiếng. 

“Anh Duy, cảm ơn anh nhé. 

Tần Phúc Tài chân thành gật đầu. Nhưng khi nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe mắt của anh ta lại lóe lên ý cười nhàn nhạt và xảo quyệt. 

eyJpdiI6ImRBVVdXVFlnNnlDN2ZOZVpxZUN6cFE9PSIsInZhbHVlIjoieThKc3QxWmR0MlQzNWxxNVJnZzFLSnpoVklwUmVMRWdBTzl5YVEzdnRhYjBLc3huRUVhM2NlZVJ1bWlOd2ppaXlHUHgrV3FZeDYyN3pVXC9aVHNBMmRSSHFWcWpUXC96T1wvXC9ZUWJIdm4zdVoxTjU3SkthWjZTbVN0WHlHWFREemxaTGJhVDhCamJ1U28yNDFnSTR1RTlMQUZsODJ3TFwvejRVS2g0RFpDc0pxTWloRUgwOVZTbzU4YlFwbzFveCtVcFQxbFwvUzJKQW1OV2NORm03V0RxQXhjZz09IiwibWFjIjoiNzA0ZDE0NTlmN2RlM2NlYjlhN2FhYzhjNGFlMTA5NmUyZTdiNTY1ODc2MjMyODczMjJjNDYzZjU3Y2Q3MDZhMyJ9
eyJpdiI6InZQbEFBeXlRTmpTWjlTN1hMQ1VsbEE9PSIsInZhbHVlIjoiXC8xcVFSWmdVbEZMeFM3eWNiWlc3aFMzK0wzUnZtTGk1aGxhUmZaRk1oOXYzWG01VEtQcGFqcVgycVNcL1p2OVI3bnEwNVNxRHA4M2VjMUxWUVcyNlJ4Y1UwMkJLWFRVZDNZTXM3OFhlNWVkVjJiXC94YzAyK21rRllxUW1zZ05jZUVMbGgxXC9kTDlUV1dHSmt0Mk1PWDI2Q1EyRWVJYUdlMUFUV0tZNTVDS2EyMzRtS0xTeEtMajlJU1ZcL1NidVpSaGtvNmx2TlNrSWl2akE5dEZZMUNadjU2RHdRajZBa2l5RVR6TWVZMXdtUG85QWZyVHFKWTdcL3l2RTBPWU5cL21zM1BpaFhZcHFSb2dFUHNtOXhudm5OV3EyeWs0aVwvaGVyYnRGQkQ3K0dRK1N4NnloRGw1b3RuOWZIU3RtaUpXajNia1JVSmtqTnA2Ym81dmJuRE15VVwvSzJONFwvZzgzMVwvcVdyd1d5aERuZEx6OFk9IiwibWFjIjoiNTBkM2RhNjgyNWMzZWRjYzRmZWQyNGUwMGE2Y2RmZjZiYzQ0ZmU2NDQwZDFkNTU4NDBkZGZlMjFjNGU3NjI3YSJ9

 

Ads
';
Advertisement