Cả khu ổ chuột bẩn thỉu dơ dáy, bên trong chứa đầy xe tải, xe nâng, máy xúc, những tiếng rền vang đinh tai nhức óc.
Hòa lẫn với những tiếng chửi mắng, khóc lóc, tranh cãi, la hét...
Toàn khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Tần Duy chỉ nhìn thoáng qua đã hiểu được tình hình hiện trường.
Đây rõ ràng là đang cưỡng chế để dỡ nhà!
Một góc nào đó của khu ổ chuột.
"Mấy người đang làm gì vậy? Mấy người dựa vào đâu mà dỡ nhà chúng tôi? Dừng tay lại, mấy người dừng tay lại!"
Một cô gái mặc đồng phục học sinh một mình đứng chắn trước máy xúc, cô ấy yếu ớt dang hai tay ra, khuôn mặt đầy tức giận!
Phía sau cô ấy là một ngôi nhà đã bị dỡ bỏ một nửa!
"Chuyện gì đây? Tại sao lại dừng lại? Thời gian của ông đây rất quý giá, mẹ nó mau dỡ bỏ nó cho tao!"
Một người đàn ông đầu trọc mặc một chiếc sơ mi sặc sỡ, dưới tay kẹp một chiếc ví da bước tới với vẻ mặt tức giận.
"Con khốn này, mày không muốn sống nữa à, mau cút khỏi đây!"
Người lái máy xúc với vẻ mặt vô cùng tức giận, lạnh lùng nói với cô gái.
"Đây là nhà của tôi, mấy người dựa vào đâu dỡ nhà của chúng tôi!"
Tuy khuôn mặt cô gái nhợt nhạt nhưng đôi mắt lại rất sắc bén.
"Mẹ nó, lại gặp một đứa không sợ chết nữa, đây là người thứ mấy rồi nhỉ?"
Người đàn ông đầu trọc cười gắn, nói với đàn em của mình.
Đàn em của anh ta nói: "Đây đã là người thứ tám rồi, bảy người trước đó đều bị đánh gãy chân tay đưa đến bệnh viện ạ."
Người đàn ông đầu trọc càng cười nham hiểm, anh ta nói với cô gái: "Cô nhóc à, nghe thấy chưa? Nếu không muốn bị thương ngoài ý muốn thì nhanh chóng tránh đường cho ông đây, mày mà làm lỡ dở công trình tạo không tha cho mày đâu!"
“Ông! Mấy người xấu xa các ông, tôi sẽ gọi cảnh sát bắt các người!"
Cô gái chuẩn bị lấy điện thoại di động trong cặp ra gọi cảnh sát.
"Mẹ kiếp, muốn chết à!"
Một người đàn ông lao tới tát một cái thật mạnh vào mặt cô gái.
Rồi giật lấy chiếc điện thoại.
Người đàn ông đầu trọc nở nụ cười tàn nhẫn đi tới, nói với vẻ đầy giễu cợt: "Ngôi nhà này là của mày à?"
Một bên mặt của cô gái bị tát đến sưng tấy lên.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào người đàn ông đầu trọc không nói một lời.
"Tao nhớ trước đây cũng có một người đàn ông nói căn nhà này là của ông ta nhưng ông ta đã bị người của bọn tao đánh gãy một chân rồi vứt vào bệnh viện rồi, ông ta là gì của mày? Chắc là ba mày hả?"
Tần Gia Lệ nghe xong, sắc mặt cô ấy thay đổi rõ rệt.
Một linh cảm không lành xuất hiện trong đầu cô ấy.
Chẳng lẽ ba...
"Xấu xa, đám người xấu xa các ông!"
Trên mặt Tần Gia Lệ tràn đầy sự tức giận, nước mắt chảy dài trên mặt.
"Anh Đại Lang, con nhóc này trông cũng khá xinh, hay là...
Một người đàn ông nở nụ cười thô tục.
Người đàn ông đầu trọc hiểu ý, nháy mắt với anh ta.
Mấy đàn em của anh ta chợt tóm lấy Tần Gia Lệ, kéo cô ấy lên một chiếc xe tải.
Mặt Tần Gia Lệ đầy sợ hãi, liên tục hét lên.
"Cứu tôi với, cứu tôi với, cứu tôi với!!!"
Cô ấy không ngừng hét lên.
Nhưng xung quanh không một ai dám can thiệp!
Đám người này quá hung hãn, những người trước đó chống lại bọn họ đều bị đưa đến bệnh viện.
Cư dân ở đây đều là những người lương thiện, họ không dám lội vào vũng bùn nữa.
Việc không liên quan đến mình, tốt nhất đừng nhúng tay vào!
Cách đó không xa, Tần Duy nghe thấy tiếng la này.
Sắc mặt anh thay đổi: “Là tiếng của Gia Lệ, mau qua đó!”
Vẻ mặt Tần Phúc Tài cũng thay đổi theo, anh ta vội vàng nói: "Anh Duy, đừng kích động, những người này thoạt nhìn đã biết không dễ chọc, hay là gọi cảnh sát trước?"
"Gia Lệ đã bị bọn chúng ức hiếp như thế rồi, cậu còn nhịn được sao?!"
Tần Duy giận dữ trách mắng anh ta rồi lao tới.
Tần Phúc Tài không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo anh.
"Thằng khốn!"
Tần Duy giận dữ hét lên, một cước đá văng người đàn ông rồi cứu Tần Gia Lệ.
Nhìn thấy cảnh này, đột nhiên ánh mắt Dư Đại Lang trở nên lạnh lùng!
"Mẹ kiếp, dám xen vào việc của ông đây, mày tìm cái chết à!"
Dư Đại Lang chỉ tay vào Tần Duy, đột nhiên hàng chục tên côn đồ tay cầm dao, rìu bao vây Tần Duy.
Bỗng chốc ba người Tần Duy, Tần Phúc Tài và Tần Gia Lệ bị họ bao vây.
"Anh Duy, anh Phúc Tài, hai anh tới rồi!"
Nhìn thấy hai người anh trai, Tần Gia Lệ vô cùng vui mừng.
“Đám người xấu này đã đánh ba em, chúng còn muốn dỡ nhà của em, huhu, bọn chúng thật xấu xa.."
Hai mắt Tần Gia Lệ đỏ hoe, không kiềm chế được bật khóc nức nở.
"Gia Lệ à, có anh ở đây không ai dám ăn hiếp em đâu!"
Cả người Tần Duy tràn đầy sát khí!
Còn Tần Phúc Tài thì bị dọa đến tái cả mặt.
Mẹ nó, anh ta không ngờ Tần Duy lại kích động như vậy, trực tiếp xông ra như này.
Bên kia nhiều người như vậy, đây không phải là đang tìm đường chết sao?
Nếu sớm biết Tần Duy bốc đồng như vậy thì anh ta đã không đi theo Tần Duy rồi.
"Ai là Dư Đại Lang?"
Ánh mắt Tần Duy lạnh lùng, người đầy sát khí.
"Thằng nhãi này, mày quen tao à?"
Người đàn ông đầu trọc Dư Đại Lang đi lên phía trước, vẻ mặt u ám.
"Là mày làm gãy chân bác tạo à?"
Giọng Tần Duy trầm thấp, lạnh lùng quát.
Dư Đại Lang nở một nụ cười lạnh lùng dữ tợn: "Mặc dù tao không biết bác của mày là ai? Nhưng nếu tao đoán không lầm thì chính tạo là người đánh gãy chân chủ nhân ngôi nhà này!"
"Một đám tiện dân mà cũng dám chống lại phép vua à, tao khinh, tụi mày chỉ là những thứ dở hơi thôi!"
Nghe những lời này, sự lạnh lùng trong mắt Tần Duy càng rõ hơn.
"Tiện dân?"
"Phép vua?"
“Mày mà cũng có tư cách nhắc đến phép vua?”
Một luồng sát khí u ám lạnh lẽo tỏa ra xung quanh Tần Duy.
Đôi mắt lạnh lùng lúc này tràn ngập những cảm xúc như giận dữ, hung hăng và thô bạo!
Tần Duy đã hoàn toàn tức giận!
"Thằng nhãi con, dám xen vào chuyện của Dư Đại Lang tao đây, mẹ mày chán sống rồi. Hôm nay tao dám khẳng định ba người chúng mày, một đứa cũng đừng hòng rời khỏi đây!"
Vẻ mặt Dư Đại Lang vô cùng tức giận, ra lệnh cho đàn em ra tay.
Mấy chục tên đàn em của anh ta khí thế bừng bừng, dao gậy đầy tay, đùng đùng sát khí!
Mà lúc này Tần Phúc Tài bị chúng dọa đến mặt mày tái nhợt, răng run cầm cập, trên mặt tràn đầy sợ hãi.
"Người... người anh em à, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động tay như thế mà!"
Tần Phúc Tài đứng dậy, giọng nói đầy run rẩy.
“Nói cái đầu mày, nếu không muốn chết thì quỳ xuống dập đầu ông đây!”
Dư Đại Lang lạnh lùng quát.
Vẻ mặt Tần Phúc Tài thay đổi.
Anh ta quay sang nói với Tần Duy: "Anh... Anh Duy, bọn chúng nhiều người như vậy, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hay là chúng ta quỳ đi?"
"Nếu không một khi đụng chạm, e là mạng cũng không còn nữa, đám người này vừa nhìn đã biết ra tay rất tàn nhẫn!"
Tần Duy cau mày.
"Cậu sợ à?"
Nói nhảm, anh ta có thể không sợ sao?
Trong lòng Tần Phúc Tài thầm chửi rủa nhưng trên mặt lại không dám thể hiện ra: "Anh, đây là chuyện liên quan đến tính mạng đó, hay là chúng ta đầu hàng xin tha đi
Tần Duy rất thất vọng, anh tưởng Tần Phúc Tài vẫn còn chút lương tâm.
Không ngờ anh ta vẫn là một kẻ hèn nhát gió chiều nào theo chiều đó!
"Cậu không đầu hàng, tôi cam đoan cậu sẽ không có chuyện!" Ánh mắt Tần Duy đầy sự nghiêm túc, anh nhìn chằm chằm Tần Phúc Tài nói với giọng trầm thấp, nói lạnh lùng cất giọng: "Nhưng nếu như cậu quỳ xuống, từ giờ trở đi Tần Duy tôi sẽ không còn người anh em như cậu nữa!"
xong
anh lại
Sắc mặt Tần Phúc Tài không ngừng thay đổi, anh ta đang đưa ra lựa chọn.
Tính mạng với công việc, cái nào quan trọng hơn?
Câu trả lời hiển nhiên rất rõ ràng.
"Tần Duy, anh điên rồi, tôi không chơi với anh nữa!"
"Dù công việc có quan trọng đến đâu thì cũng không quan trọng bằng tính mạng của tôi!"
"Nếu không phải anh quen biết tổng giám đốc Trần, anh cho rằng tôi thật lòng coi anh là anh em sao!"
Vừa dứt lời, anh ta dứt khoát quỳ xuống.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất