“Ba ơi, ba đã gặp Tần Duy hả? Hiện giờ anh ta đang ở đâu? Ba có biết bây giờ anh ta đang ở đâu không?”
Nghe ba già nhắc đến Tần Duy, sắc mặt của Tần Phúc Tài sáng lên, biểu cảm trở nên kích động.
Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Tần Phúc Tài, Tần Mạnh Đinh bèn nhíu mày rồi lập tức trả lời: “Bác cả của con bị người ta đánh gãy một chân rồi, Tần Duy hiện đang ở bệnh viện.”
“Ba đang nói chuyện nghiêm túc với con đấy. Việc con bị khai trừ khỏi tập đoàn Tứ Hải có liên quan gì đến Tần Duy?"
Tần Mạnh Đinh hỏi bằng giọng điệu trầm trầm.
Tần Phúc Tài im lặng một lúc, sau đó mới kể cho Tần Mạnh Đinh nghe những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm đó.
Nghe Tần Phúc Tài nói xong, Tần Mạnh Đinh càng lúc càng nhíu mày chặt hơn.
“Con trai, ý con là tên vô dụng Tần Duy kia quen biết các giám đốc cấp cao của tập đoàn Tứ Hải, con đã lập tức bị sa thải chỉ với một câu nói của nó ư?”
Tần Phúc Tài gật đầu: “Vâng. Ba à, trước đây con đã hỏi thăm vài người quen ở tập đoàn Tứ Hải rồi. Nghe nói người muốn sa thải con chính là chủ tịch của tập đoàn Tứ Hải, Trần Tứ Hải”
“Cái gì?”
Nghe câu này, vẻ mặt của Tần Mạnh Đinh đã thay đổi: “Ý con là, Tần Duy quen biết chủ tịch của tập đoàn Tứ Hải, hơn nữa còn gọi điện thoại để bảo đối phương đuổi con sao?”
Tần Phúc Tài gật đầu.
“Con trai à, con không nhầm lẫn chứ? Làm sao tên rác rưởi Tần Duy kia lại quen biết Trần Tứ Hải được? Trần Tứ Hải là một trong những nhân vật đứng đầu Trung Hải đấy”
Tần Mạnh Đinh lên tiếng với vẻ chấn động.
Tần Phúc Tài cũng đã suy nghĩ vấn đề này rất lâu rồi, nhưng từ đầu đến cuối anh ta vẫn không nghĩ ra được.
Tần Duy này có tài đức ra sao mà lại quen biết tổng giám đốc Trần?
Đây vốn là những người đến từ hai thế giới khác nhau mà.
Mặc dù Tần Phúc Tài đã ở tập đoàn Tứ Hải nhiều năm nhưng anh ta cũng chỉ từng gặp Trần Tứ Hải một lần tại cuộc họp thường niên của công ty thôi.
Mà chỉ cần một cuộc điện thoại, Tần Duy đã khiến tổng giám đốc Trần khai trừ anh ta rồi.
“Con trai à, nếu Tần Duy thực sự quen biết Trần Tứ Hải thì cũng chẳng phải là con không còn khả năng trở lại tập đoàn Tứ Hải đâu”
Sắc mặt của Tần Mạnh Đinh sáng bừng, đột nhiên thốt lên.
Tần Phúc Tài khẽ cau mày: “Ba, ý của ba là gì?”
“Nếu Tần Duy thực sự có năng lực này thì nó có thể đưa con trở lại tập đoàn Tứ Hải chỉ bằng một cuộc điện thoại thôi.”
Tần Mạnh Đinh đáp.
Tần Phúc Tài lắc đầu: "Ba, chuyện này không có khả năng đâu. Mối quan hệ giữa chúng ta và Tần Duy đã tồi tệ đến mức này rồi. Anh ta còn có thể giúp đỡ chúng ta hả?” “Dù sao chúng ta vẫn là họ hàng nên vẫn còn hy vọng để nói chuyện tử tế mà.
“Con trai à, con hãy sửa soạn một chút đi. Bây giờ chúng ta sẽ đến bệnh viện, lát nữa ba sẽ đi lấy ba trăm triệu.
Tần Mạnh Đinh lên tiếng.
“Ba à, ba cầm theo ba trăm triệu để làm gì vậy?”
Tần Phúc Tài khó hiểu nên hỏi tiếp: “Để xin lỗi Tần Duy sao?"
“Không phải. Đó là tiền thuốc men cho bác cả của con đấy. Nếu chúng ta muốn Tần Duy giúp đỡ con thì chỉ đưa tiền sẽ không đủ đâu. Chúng ta phải chơi lá bài tình cảm.
“Vâng.”
Hai người thu dọn một chốc rồi lại đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh của bệnh viện.
Sau cuộc trò chuyện với Tần Mạnh Lân, lúc này Tần Duy mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nơi Tần Mạnh Lân sinh sống là một khu ổ chuột. Môi trường ở đó rất khắc nghiệt.
Tuy nhiên, khi chỉ tiêu phá dỡ rồi di dời sang nơi khác được ban hành trong năm nay, khoản bồi thường mà những nhà phát triển đã hứa hẹn là sáu trăm triệu cho mỗi hộ gia đình.
Nhưng khi thực sự triển khai, những nhà phát triển thâm hiểm và độc ác đó chỉ cấp mười lăm triệu để mưu tính tống khứ các hộ gia đình.
Đương nhiên Tần Mạnh Lân không đồng ý, vậy nên ông ấy đã tranh cãi với đội ngũ phá dỡ và di dời.
Cuối cùng ông ấy đã bị người ta đánh gãy một chân.
“Thật là quá đáng! Sao đám người này có thể làm vậy được chứ? Bọn họ có còn là con người không!”
Vẻ mặt của Lý Lục Loan đầy phẫn nộ.
Sắc mặt của Tần Duy cũng lạnh lẽo như băng, vô cùng căm tức.
“Bác cả, bây giờ những người đó vẫn còn sống ở khu vực tồi tàn kia sao?”
“Còn.” Tần Mạnh Lân gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu để hỏi Tần Duy: “Duy Nhi, cháu hỏi chuyện này để làm gì?”
Tần Duy siết chặt tay rồi trả lời bằng giọng trầm thấp: “Bác cả à, bọn họ đã phá hủy nhà của bác, lại còn khiến chân bác bị thương. Tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này được!”
Trong mắt Tần Duy lóe lên tia sáng lạnh lùng. Anh đã tức giận lắm rồi!
“Duy Nhi, cháu đừng kích động. Mỗi một kẻ trong số đó đều hung ác. Bác nghĩ bọn họ vốn là côn đồ, được công ty phá dỡ và di dời thuê riêng để đối phó với chúng ta đấy.
“Kẻ cầm đầu tên là Dư Đại Lang. Đó là một tên xã hội đen có tiếng trong khu vực bản địa của chúng ta. Cuối cùng bác cũng hiểu ra rồi. Những kẻ này hoàn toàn không phải là loại mà những người dân bình thường như chúng ta có thể dây vào đâu.
Tần Mạnh Lân bất đắc dĩ thốt lên.
Lý Lục Loan biết tính tình của con trai mình nên lo lắng anh sẽ kích động. Bà ấy vội vàng cất tiếng:
“Con trai à, chúng ta chỉ có thể báo cảnh sát chuyện này thôi. Mẹ tin cảnh sát sẽ cho chúng ta một sự công bằng.
Lý Lục Loan nói.
Tần Duy đè nén lửa giận trong lòng, giọng nói trầm trầm: “Bác cả và mẹ hãy yên tâm đi. Con sẽ không kích động đâu. Nhưng dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng phải đòi lại công lý này”
Vừa dứt lời, Tần Duy bèn chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Tần Mạnh Đinh cùng với con trai của mình là Tần Phúc Tài chợt xoay người quay lại.
“Chẳng phải hai người đã đi rồi à? Quay lại đây để làm gì nữa?"
Lông mày của Tần Duy dần dần trở nên lạnh nhạt, giọng điệu trầm thấp.
Tần Mạnh Đinh vừa cười vừa nói: “Tôi về nhà để lấy tiền thôi. Ôi, vừa đúng ba trăm triệu luôn này. Chắc là đủ tiền thuốc thang rồi nhỉ”
Tần Duy nhướng mày. Mặt trời mọc ở hướng Tây rồi à?
Tần Mạnh Đinh mà lại tốt bụng đến vậy, chủ động về nhà lấy tiền sao?
Ngay cả Lý Lục Loan lẫn Tần Mạnh Lân cũng hết sức ngạc nhiên.
Mọi người đều biết tính cách keo kiệt của Tần Mạnh Đinh.
Ông ta lại chủ động đưa ra ba trăm triệu ư?
“Bác hai, bác đang làm gì vậy?”
Tần Duy hỏi.
Khuôn mặt Tần Mạnh Đinh tươi cười. Ông ta nói rằng: “Duy Nhi à, cháu đang nói gì thế? Anh cả của tôi đang nằm viện, với tư cách là một người em trai thì tôi nhất định sẽ giúp đỡ nếu có khả năng rồi.”
Tần Duy càng nhíu mày chặt hơn nữa.
Đúng là bác hai đã thay đổi khá nhiều.
Quả nhiên, Tần Mạnh Đinh bắt đầu nói tới vấn đề chính.
“Duy Nhi, tôi nghe con trai của tôi nói rằng cháu quen biết tổng giám đốc Trần của tập đoàn Tứ Hải, phải không?”
Tần Duy nhếch môi.
Quả là không có việc gì thì sẽ chẳng ghé thăm đâu!
“Có quen, sao vậy?"
Tần Duy liếc nhìn Tần Phúc Tài. Hành động của Tần Mạnh Đinh lập tức rõ ràng.
“Là thế này, chẳng phải Phúc Tài đã bị tập đoàn Tứ Hải sa thải rồi đó sao?”
“Gần đây thẳng bé đang lo lắng vì không tìm được việc làm. Do đó tôi đã nghĩ tới việc nhờ cháu gọi điện thoại cho tổng giám đốc Trần để sắp xếp cho Phúc Tài một chút”
“Dù sao chúng ta cũng đều là người một nhà mà. Suy cho cùng thì Phúc Tài cũng là anh em họ của cháu. Đánh gãy xương nhưng gân vẫn nổi mà, nếu cháu có thể giúp đỡ một chút thì vẫn nên hỗ trợ đi.
Khuôn mặt của Tần Mạnh Đinh đầy ý cười.
Đó thực sự là một lời nói hết mực chân thành.
"O..."
Nghe vậy, Tần Duy bèn tỏ vẻ kỳ quái.
Anh chỉ cảm thấy điều này quá đỗi nực cười.
“Bác hai à, bác đừng như vậy nữa. Chẳng phải lúc nãy bác còn nói với tôi rằng, bác rất ghét những người họ hàng nghèo nàn như chúng tôi sao?"
“Tần Duy tôi chỉ là một kẻ nghèo kiết xác, làm gì có tài đức để có thể giúp đỡ một người cao quý như bác chứ?”
“Hơn nữa con trai của bác là người tài năng xuất chúng bẩm sinh, không phải sao? Cậu ta lại có kinh nghiệm làm việc nữa mà, muốn tìm công việc gì mà lại không tìm được
chứ?”
“Dù mọi chuyện có tồi tệ đến đâu thì cậu ta cũng đường đường là một người đàn ông cao lớn, vẫn có thể nuôi sống chính mình bằng công việc di chuyển gạch trên công trường
mà."
Biểu cảm của Tần Duy đầy giễu cợt.
Tần Mạnh Đinh nghe xong thì sắc mặt nhất thời sa sầm, trong lòng lại kìm nén lửa giận dữ dội.
Ông ta biết Tần Duy đang sỉ nhục mình.
Nhưng khi nghĩ đến công việc của con trai, ông ta chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn thôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất