Lúc này, sắc mặt của Tần Mạnh Đinh và Tần Tịch Lan trở nên rất khó coi.
Họ không thể ngờ Tần Duy có thể thẳng tay quẹt thẻ chi trả ba trăm triệu mà chẳng buồn chớp mắt lấy một lần.
Phải biết rằng, đối với hai người bình thường như họ mà nói, ba trăm triệu cũng không phải là một khoản tiền nhỏ.
Tương đương với thu nhập một năm của một gia đình bình thường.
Đôi mắt Tần Mạnh Lân cũng tròn xoe, ông ấy không ngờ con trai của Lục Loan lại hào phóng đến thế, thật sự cho mình ba trăm triệu.
Ông ấy vội vàng nói với Lý Lục Loan: “Lục Loan, em mau kêu Duy Nhi lấy lại tiền đi, bây giờ em mới ra viện, thằng bé kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng gì, gia đình em vốn đã khó khăn rồi, anh không thể dùng tiền của nhà em.
Lý Lục Loan biết Tần Duy có tiền, đối với anh mà nói, ba trăm triệu cũng chẳng đáng là bao.
“Anh cả, đây là chút lòng thành của Duy Nhi, chỉ cần giúp được anh thì tiền nong chỉ là chuyện nhỏ.
Lý Lục Loan cười nói.
Dứt lời, Lý Lục Loan lại quay sang nói với Tần Mạnh Đinh và Tần Tịch Lan: “Anh hai, em tư, Duy Nhi đã thanh toán ba trăm triệu rồi, sáu trăm triệu còn lại, có phải là đến lượt hai người bỏ ra không?”
Sắc mặt của Tần Mạnh Đinh và Tần Tịch Lan đã cực kỳ tồi tệ.
Tuy rằng hoàn cảnh gia đình của họ thuộc loại khá giả, nhưng nếu phải bỏ ra ba trăm triệu ngay bây giờ thì ít nhiều gì vẫn sẽ đau lòng.
Nếu biết trước Tần Duy thật sự hào phóng cỡ này, lúc đầu họ sẽ không khoác loác mạnh miệng.
“Tần Duy, tiền của mày lấy ở đâu ra thế hả? Từ khi nào mà nhà mày lại có tận ba trăm triệu vậy hả?”
Tần Tịch Lan cau mày, lạnh giọng hỏi.
Tần Duy cười lạnh: “Cô út, tiền của tôi lấy ở đâu ra, chẳng lẽ tôi còn phải báo cáo với cô út sao?”
Tần Tịch Lan cười khẩy một tiếng rồi nói: "Bây giờ ai chẳng biết mày vừa nịnh bợ một đứa con gái nhà giàu, Tần Duy, số tiền này không phải là con đàn bà kia cho mày đấy
chứ?”
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, mày vẫn không thay đổi được cái thói bám váy đàn bà nhỉ!”
“Có mấy đồng bạc nhờ bám váy đàn bà thì có gì đặc biệt hơn người. Bọn tao còn chẳng thèm loại tiền không làm mà hưởng này ấy chứ”
Tần Mạnh Đinh cũng nói: “Đúng đấy, Lục Loan, số tiền mà bọn tôi kiếm được đều là tiền mồ hôi nước mắt, còn tiền của con trai cô thì kiếm được quá dễ dàng, nếu nó đã giàu có đến thế thì kêu nó bỏ ra nhiều một chút, có đáng là bao đâu.
Rất hiển nhiên, hai người này hoàn toàn không muốn bỏ tiền.
Nghe vậy, vẻ mặt Lý Lục Loan lạnh như băng.
“Tiền của con trai tôi là tiền kiếm được một cách quang minh chính đại, mấy người dựa vào đâu mà nói con tôi bám váy đàn bà!”
Tần Tịch Lan cười lạnh: “Bây giờ ai chẳng biết con trai chị bám váy đàn bà, lần trước chúng tôi đi ăn cơm, người đến đón mẹ con chị chính là người của con đàn bà mà con trai
chị vừa nịnh bợ chứ gì? Chậc chậc chậc, đường đường là đàn ông vai năm tấc rộng mà lại dựa dẫm vào đàn bà, nói ra ngoài cũng không sợ mất mặt.
“Mẹ con chị không sợ mất mặt, nhưng đừng làm mất mặt nhà họ Tần chúng tôi.
Tần Tịch Lan cười khẩy nói.
Ánh mắt Lý Lục Loan càng lạnh lẽo.
Thấy mấy anh em sắp nảy sinh mâu thuẫn vì chuyện của mình.
Bác cả Tần Mạnh Lân vội nói: "Lục Loan, thôi đi, bệnh của anh là chuyện của riêng anh, không cần thiết bắt họ phải góp tiền.
Tần Tịch Lan cười khẩy nói: “Lý Lục Loan, chị nghe thấy gì chưa? Ngay cả anh cả cũng không cần chúng tôi bỏ tiền, chị dựa vào đâu mà đòi chúng tôi phải bỏ tiền?”
Tần Mạnh Đinh cũng nói: “Đúng đấy, Lý Lục Loan cô chỉ làm dâu nhà họ Tần chúng tôi thôi, cái nhà này không đến lượt cô làm chủ!”
Lý Lục Loan tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch hết cả.
Bà ấy không ngờ hai người này lại bạc tình đến thế.
Tần Mạnh Lân là anh trai ruột của họ cơ mà!
Thấy chết mà không cứu, thấy khó mà không giúp.
Đây mà là người một nhà ư?
Ánh mắt Tần Duy cũng lạnh như băng. Anh đứng dậy, gằn giọng: "Nói trắng ra thì mấy người không có ý định bỏ tiền ra chứ gì?”
“Mấy người quyết định không bỏ ra một xu nào hả?”
Sắc mặt của Tần Mạnh Đinh và Tần Tịch Lan đều tối sầm, nói: “Tần Duy, chẳng phải mày mới làm giàu nhờ bám váy đàn bà à? Nếu mày đã tốt bụng đến thế thì sao không trả hết tiền thuốc men cho bác cả của mày luôn đi?”
“Bây giờ mày định áp đặt đạo đức cho bọn tao là sao?”
“Ai áp đặt đạo đức!”
Lý Lục Loan nổi trận lôi đình.
Tần Duy kéo Lý Lục Loan ra đằng sau.
Anh quay sang nói với hai người Tần Mạnh Đinh: “Vậy thì các người hãy nhớ kỹ, tiền thuốc men, tôi không cần các người bỏ ra một xu nào, nhưng hãy nhớ, từ nay về sau, mấy nhà chúng ta không còn liên quan gì đến nhau, sau này bất kể xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới nhà chúng tôi!”
Những lời này có thể nói là cắt đứt quan hệ họ hàng!
Bây giờ Tần Duy đã hiểu, loại họ hàng này, không cần cũng vậy.
“Ái chà chà, mày nói cứ như thể bọn tao thèm lắm không bằng!”
“Được thôi, muốn cắt đứt thì cắt đứt, ha ha, thế cũng tốt, loại họ hàng nghèo mạt rệp như mày, quả thực là làm bọn tao mất mặt!”
“Rồi sẽ có lúc chúng mày hối hận!”
Nói xong, Tần Mạnh Đinh và Tần Tịch Lan rời khỏi phòng bệnh.
Thậm chí lấy đi luôn một triệu rưỡi mà ban đầu hai người bỏ ra.
Ánh mắt Tần Duy càng lạnh lùng.
“Mẹ, đừng giận, loại người như vậy không đáng để mình tức giận. Họ hàng kiểu này thì cắt đứt quan hệ cũng tốt, đỡ khiến mình phiền lòng.
Lý Lục Loan gật đầu.
Bao nhiêu năm qua, có những chuyện bà ấy đã sớm nhìn thấu.
Loại họ hàng thực dụng kiểu này, nếu không dựa vào tiền tài mà chỉ dựa vào tình cảm gia đình thì không thể nào duy trì quan hệ với họ được.
Mà loại tình cảm như vậy thì giữ lại làm gì.
“Lục Loan, mấy năm nay, vất vả cho em rồi.”
Thấy cảnh này, Tần Mạnh Lân thở dài một hơi rồi nói.
“Anh cả, anh đừng nói vậy, bây giờ anh cứ tĩnh dưỡng đi, những chuyện khác anh đừng bận tâm.
Lý Lục Loan nói.
“Nhưng..
Tần Mạnh Lân hơi khó xử, ông ấy biết Lý Lục Loan cũng rất vất vả.
Sao mình có thể làm liên lụy đến bà ấy.
Tần Duy cười đi tới: “Bác cả, bác đừng lo lắng chuyện tiền nong, bây giờ cháu sẽ đi thanh toán số tiền thuốc men còn thiếu”
Dứt lời, Tần Duy ra ngoài trả hết chi phí phẫu thuật còn thiếu.
Sau khi trả hết tiền viện phí, Tần Mạnh Lân vô cùng cảm động.
Ông ấy rất kích động, không biết nên cảm ơn Tần Duy bằng cách nào.
Ông ấy không ngờ vào thời điểm mình khó khăn nhất, người giúp mình không phải là em trai em gái của mình, mà ngược lại là đứa cháu trai này.
“Phải rồi, bác cả, bác có thể nói cho cháu biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Tần Duy muốn tìm hiểu rõ ràng chuyện quy hoạch.
Chuyện Tần Mạnh Lân bị đánh gãy chân, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ chủ mưu.
Vừa nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Tần Mạnh Lân tràn đầy buồn bã.
Ông ấy thở dài thườn thượt: “Đám khốn nạn kia quả thực không phải là con người!”
Tần Mạnh Đinh lái con xe Toyota về đến nhà.
Vừa về đến nhà, ông ta lập tức thấy thằng con Tần Phúc Tài đang ở nhà nhàn rỗi.
Kể từ khi bị tập đoàn Tứ Hải sa thải, Tần Phúc Tài cứ thế ở nhà ăn bám cha mẹ.
Trong khoảng thời gian này, Tần Mạnh Đinh lo âu đến nỗi bạc cả đầu.
“Phúc Tài, con đã tìm được việc làm chưa?” Nhìn con trai của mình, giọng điệu Tần Mạnh Đinh hơi mất kiên nhẫn.
Tần Phúc Tài đang chán nản bấm máy tính, phiền muộn nói: “Hầy, công việc mà con tìm được quá tầm thường, không hợp với con.
Tần Phúc Tài vẫn không tìm được việc làm, đơn giản là vì anh ta cứ mơ tưởng viển vông, vừa mong muốn công việc mới sẽ có tương lai rộng mở, vừa đòi lương cao.
Nhưng hiện giờ kinh tế suy thoái, các công ty lớn đều đang giảm biên chế, muốn tìm được một công việc tốt khó như lên trời.
“Con thật sự không thể quay về tập đoàn Tứ Hải à?”
Tần Mạnh Đinh hỏi.
Nhắc đến tập đoàn Tứ Hải, trong lòng Tần Phúc Tài lại tràn đầy tiếc nuối và hối hận.
Thầm nghĩ nếu biết trước sẽ có kết quả này thì mình sẽ không làm như vậy.
“Con trai, rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà lúc đó con lại bị sa thải? Hồi đó con nói là có liên quan tới thằng phế vật Tần Duy kia, hôm nay ba gặp được nó, ba không hỏi nó cho rõ
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất