Tần Tịch Lan vừa dứt lời thì Tần Mạnh Đinh trầm giọng nói: “Đúng thế, anh cả, anh cũng không nhìn xem sức khỏe của anh thế nào.” 

“Cỡ này mà cũng dám ngang ngược với người khác được hả? Tịch Lan nói rất đúng, chẳng qua chỉ là một căn nhà xập xệ thôi, có gì đâu mà cứ giữ khư khư như thế, người ta muốn phá dỡ thì kệ người ta đi” 

Tần Mạnh Đinh nói. 

Sắc mặt Tần Mạnh Lân rất khó coi, nhưng không nói lời nào. 

Song Lý Lục Loan lại không thể chịu được nữa: “Anh hai, em tư, sao hai người lại nói như vậy?” 

“Anh cả chỉ có mỗi căn nhà đó thôi, bị người ta phá dỡ mất thì anh ấy ăn ngủ ở đâu? Chẳng lẽ đi thuê nhà trọ chắc?” 

Tần Tịch Lan cười nói: “Chẳng phải vẫn còn mười lăm triệu tiền đền bù à? Đủ để thuê một căn nhà khác ngon hơn rồi còn gì.” 

Lý Lục Loan càng nghe không được: “Nhà của anh cả thuộc khu quy hoạch, tiền đền bù quy hoạch ít ra cũng được mấy trăm triệu, nhà thầu chỉ trả có mười lăm triệu mà đòi đuổi anh ấy đi, ai bằng lòng? Cô có bằng lòng không?” 

Sắc mặt Tần Tịch Lan dần dần trở nên khó coi, bất mãn nói: “Lý Lục Loan, tôi đang nói chuyện với anh cả của tôi, liên quan gì đến bà?” 

“Hơn nữa anh cả không có tiền không có quyền, lấy gì để đấu với đám người kia? Được mấy đồng tiền đền bù đã may mắn lắm rồi, bây giờ anh ấy còn bị người ta đánh gãy chân, biết đi đâu đòi lý lẽ đây?” 

Tần Tịch Lan cười lạnh nói. 

Tần Mạnh Đinh cũng nói: “Đúng đấy, Tịch Lan nói cấm có sai, thời buổi này nhà thầu đều có bối cảnh xã hội đen, một dân thường áo vải như anh ấy thì lấy gì mà đấu với người 

ta?" 

“Cuối cùng người chịu thiệt thòi vẫn là mình thôi” 

Tần Mạnh Lân nằm trên giường thở dài thườn thượt. 

Thế giới này là như thế đấy. 

Không có tiền, không có quyền, không có ô dù, bị người ta ức hiếp cũng đáng đời. 

Cho dù bị kẻ khác đánh chết, e rằng sẽ chẳng có ai chịu thương hại ông ấy. 

“Anh cả, bây giờ anh bị thương nặng nằm trên giường, có khó khăn gì thì cứ nói với bọn em, bọn em sẽ san sẻ một ít giúp anh.” Lý Lục Loan biết hoàn cảnh gia đình anh cả. 

Bây giờ lại xảy ra chuyện này, đối với gia đình họ mà nói, sẽ là một cú sốc rất lớn. 

“Hầy, tạm thời anh không gặp khó khăn gì. Lục Loan, hoàn cảnh nhà em cũng chẳng khá khẩm hơn mấy, Duy Nhi đã lớn chừng này rồi, anh sẽ không thêm phiền phức cho gia đình em” 

“Chuyện của anh, anh sẽ tự xử lý” 

Tần Mạnh Lân lắc đầu cười nói. 

Nhưng đúng lúc này, có một điều dưỡng đi đến. 

“Người nhà của bệnh nhân giường 302 đều có mặt đông đủ ở đây đúng không? Đây là hóa đơn phẫu thuật, lát nữa làm phiền anh chị thanh toán chi phí. 

Điều dưỡng đưa cho họ một tờ hóa đơn chi phí phẫu thuật rồi rời khỏi phòng bệnh. 

“Bao nhiêu tiền?” 

Tần Tịch Lan mở hóa đơn nhìn lướt qua, mống mắt co rụt lại: “Bốn trăm năm mươi triệu, đắt thế!” 

"Hȧ?!" 

Nghe thấy con số này, Tần Mạnh Lân nằm trên giường bệnh sợ hãi đến nỗi sắc mặt trắng bệch. 

Đối với ông ấy mà nói, bốn trăm năm mươi triệu là một khoản tiền kếch xù. 

“Anh cả, mấy người đánh anh có đền tiền thuốc men không?” Tần Mạnh Đinh hỏi. 

“Không có.” 

Tần Mạnh Lân lắc đầu. 

“Thế thì.” 

Tần Mạnh Đinh không biết nên nói gì bây giờ. 

Đúng lúc này, Tần Tịch Lan rút ra túi xách trên tay. 

Bà ta lấy một triệu năm từ túi xách rồi nói: “Anh cả, em có một triệu rưỡi, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng coi như tấm lòng của em. Nhà em còn có việc nên không ở lại đây lâu được, chúc anh sớm ngày hồi phục. 

Tần Mạnh Đinh cũng nói: "Em cũng có một triệu rưỡi, anh cả, anh cứ tĩnh dưỡng đi, em còn phải về xử lý công việc trong nhà máy nữa, hôm khác em sẽ đến đây thăm anh” 

Tần Mạnh Lân đã đoán được thái độ của hai người này, đành phải cười khổ nói: “Làm phiền cô cậu phí tâm. 

Lòng người dễ thay đổi. 

Tại thế giới bạc tình quả nghĩa này, cho dù là anh em ruột thì cũng không đáng tin cậy. 

Hai người chuẩn bị rời đi. 

Nhưng Lý Lục Loan gọi họ đứng lại. 

“Anh hai, em tư, hai người làm vậy thì còn ra thể thống gì nữa? Bây giờ anh cả đang ốm đau trên giường, biết rõ lúc này anh ấy không có nhiều tiền để trả tiền thuốc men, thế mà hai người chỉ lấy ra một triệu rưỡi, có phải là quá ít không?” 

Sắc mặt Lý Lục Loan rất khó coi. 

Tần Mạnh Lân là anh trai ruột của hai người cơ mà. 

Vừa nhắc đến tiền, hai người này đã muốn bỏ chạy, trên đời này làm gì có anh chị em nào máu lạnh cỡ này? 

Sắc mặt Tần Mạnh Đinh lập tức sa sầm. 

“Lý Lục Loan, cô nói thế nghĩa là sao?” 

Tần Tịch Lan cũng nói: “Lý Lục Loan, chị giả vờ giả vịt cái gì? Chuyện nhà họ Tần chúng tôi mà đến lượt chị nhúng tay vào chắc?” 

Thái độ của hai người cực kỳ hung ác. 

“Các người đều biết rõ hoàn cảnh của anh cả rồi đấy, sao anh ấy có thể trả nổi khoản phí phẫu thuật bốn trăm năm mươi triệu chứ? Ai cũng có lúc gặp khó khăn, trong tình huống này, anh em chúng ta không giúp anh ấy thì còn ai giúp được anh ấy nữa đây?” 

“Gia đình anh cả đã rất khó khăn, bây giờ con gái anh ấy vẫn đang là học sinh, nếu anh ấy ngã xuống thì Gia Lệ phải làm sao đây?” 

Lý Lục Loan nói với vẻ mặt đầy đau xót. 

Tình huống như thế này, bà ấy đã từng trải qua, cho nên càng thấu hiểu cảm giác này. 

Tần Duy đứng bên cạnh nhìn cũng nổi giận đùng đùng. 

Lúc trước, mẹ anh bị tai nạn giao thông nhập viện, anh cũng suýt chết vì chuyện tiền thuốc men! 

Xin trời trời không biết, cầu đất đất chẳng hay, sự tuyệt vọng và thê lương ấy, người bình thường thật sự không thể nào hiểu được. 

“Lý Lục Loan, nói lời hay thì ai mà chẳng nói được, chị muốn giúp thì chị giúp anh ấy đi! Bốn trăm năm mươi triệu, chị có lấy ra được không?” 

Tần Tịch Lan cười lạnh. 

Tần Mạnh Lân nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt. 

“Lục Loan, thôi đi, thời buổi này ai cũng không dễ dàng, đừng gây khó dễ cho họ nữa” 

Lý Lục Loan nói: “Anh cả, anh hai với em tư không phải không có tiền, mà là không muốn bỏ ra.” 

“Bốn trăn năm mươi triệu, chia đều ra thì mỗi người chỉ cần bỏ ra một trăm tám mươi triệu, em không tin họ không lấy ra số tiền này được. 

Vẻ mặt Lý Lục Loan kiên quyết. 

Đây là người một nhà cơ mà! 

Vậy mà lại cay nghiệt, bạc tình, máu lạnh đến thế! 

“Lý Lục Loan, nghe cô nói như vậy, tức là cô bằng lòng chia đều tiền với chúng tôi chứ gì?” 

“Được thôi, cô lấy ra bao nhiêu tiền thì hai anh em chúng tôi cũng sẽ lấy ra bấy nhiêu tiền” 

Tần Mạnh Đinh cười trào phúng. 

Trong mắt họ, hoàn cảnh gia đình Lý Lục Loan cũng chẳng khá khẩm hơn gia đình Tần Mạnh Lân là bao. 

Trên cơ bản là không có mấy đồng tiền. 

“Chính bác nói như thế đấy nhé. 

Đúng lúc này, Tần Duy đứng dậy, nhìn về phía Tần Mạnh Đinh. 

Anh gắn giọng: “Tôi bỏ ra bao nhiêu tiền thì hai người cũng phải bỏ ra bấy nhiêu tiền, có đúng là thế không?” 

Thấy Tần Duy lên tiếng, sắc mặt Tần Mạnh Đinh càng tệ hơn, thậm chí là tức giận. 

Tần Tịch Lan cũng không ưa Tần Duy. 

“Đúng, gia đình mày bỏ ra bao nhiêu tiền thì bọn tao cũng bỏ ra bấy nhiêu tiền. 

Tần Mạnh Đinh và Tần Tịch Lan đều gật đầu khẳng định. 

Chỉ dựa vào thẳng phế vật Tần Duy này thì có thể bỏ ra được mấy đồng xu chứ. 

Thế mà cũng dám làm màu trước mặt họ, còn non và xanh lắm. 

Tần Duy cười lạnh một tiếng, sau đó lấy một tấm séc từ trong túi áo. 

Anh cầm bút, viết ba trăm triệu lên tấm séc. 

“Tấm séc này là ba trăm triệu, một phần chi phí phẫu thuật mà tôi cho bác cả, còn tiền viện phí, tiền mua đồ dinh dưỡng bồi bổ, chi phí chữa bệnh sau này, tính tổng cộng thì còn cần sáu trăm triệu. 

“Làm phiền bác hai và cô út mỗi người bỏ ra ba trăm triệu. 

Tần Duy biểu lộ vẻ châm biếm. 

Ban đầu, Tần Duy định bỏ ra một tỷ rưỡi, nhưng lại sợ hai người này giở trò xỏ lá, lấy cớ không có nhiều tiền cỡ đó để quỵt nợ. 

Cho nên anh định bụng bỏ ra ba trăm triệu trước. 

“Xí, chẳng qua là một tấm séc vô dụng mà thôi, mày tưởng tao sẽ thật sự tin Tần Duy mày có thể bỏ ra ba trăm triệu hả?” 

Tần Mạnh Đinh khinh thường cười lạnh. 

Trong cảm nhận của ông ta và Tần Tịch Lan. 

Tần Duy rõ ràng là một tên phế vật vô tích sự. 

Đối với cả gia đình họ mà nói, ba trăm triệu rõ ràng là một khoản tiền kếch xù. 

“Không tin à?” 

Tần Duy cười khẩy, sau đó gọi điều dưỡng đến đây. 

Ngay trước mặt mọi người, anh rút ra một tấm thẻ ngân hàng, quẹt thẻ thanh toán ba trăm triệu. 

Chi trả một phần chi phí phẫu thuật. 

“Bây giờ bác hai và cô út đã tin chưa?” 

eyJpdiI6Im8ybmRtOXZJakttR21TaFpkNERTZ0E9PSIsInZhbHVlIjoiTW1NVGtWeW8wMXk2SjNwc2xMcml0cGRcL2huMUVrV1FsaUdNc3pHbG1mVFl6dUxyb1kxNVJ1dXpKY1R6MkNhRlZMbWh2Wm1NN3N3OU5cLytZNm1zWkgxSnRleGM4NmVQTHgxejFaQWFZSXVISWRTTm8zRitMSDhpcUhEeTRvUmFKSlA3eHhoZzlsRHFXYVhrS05nTHJ0bUEwWFJIRXJXcjc3WGxhWjVabEYwZmNPUnBIRGh0RzdzRXQrZUNVSm45NXZjOVwvSkxEaUV0TXdLczlXNEZrVW4rY3JjRXhTWVR1cmE5bEJncG8rQjRPM2VoVmRsZ2JTb2FTWHlcL0VXMlphN3pUWnpmRVwvczE1Q3RMV2pSTWpIODhGVHNyZjZHc01qZHR0QnVlY3hSU1NxbnowTk5WeU9wVDh4dkpxd3RBcHRqNWtkOWxwOHhyWDZLanh6OERVRWhyb01ZTExJdGY2N240WFIwMUQzZ0ZTVnhHQmRTMnRvQWwyUURcL0ZPQ25OdmlMeVZZK3J2dDVxcDB2cDZnb2lkR3VRblBmU0Z3Y05OXC9EWVduMkFpOG1xUEU9IiwibWFjIjoiZDllNDE1NmNiODg5YTUyMzVjNzY4Yzk0NmUwZTEzZGZlNGUzODAwNWIzZjI3YjljOTYxNmI4OTk1MzdhYjk5NSJ9
eyJpdiI6IjVJWjJ5Tjcyd3B0TFwvenBud3pBUDBRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InM1bER4MFFTYmViUDhnb3NYUkZSRXlSazdCazh6cjRUbGRpeHdTUzNKWnVkXC81clhKRjJvbndxc3QrWWZoV0prVWVUMWR1UXI3clwvdmJScnd6QVwvS3hDdVJVNFlxODY2VlwvbVpGSnQ4clBSeCttT3piWGtLSnc0QndmbDIyb2x5M0pyaEtZb1FzN1VhdUJJOXpON1dkY1JUNzhhR3BNbHlkNFRpUkJ5aHJuTXZDbzNOWVhQT3NrOEF2WDZDWm1LeVV3Z3hOTWM3U3RKMWxLQmcrVE1aQkw2ZURnb3daMFkwZzVvNHAyY2dPYXE3U3dsUmZmd3dNXC81RnFBalwvTmZrUFc4U2pud3ZpcVwvVk9OdjEzS1ozdEUrc0hFTWpzcmV6Szg3K2RLdnk4ZlNUZWNjNWw0Y3pnMHROZTUybEg2djh5d3ZNZ0NjbW5DNkRwUlVHRjYxd2hOa0JaV1VjOHFKNnVkTzN3TnpZVzYxOGM9IiwibWFjIjoiOTZmZjVmOTNiNDRmMTFkMjJhNTM2MTI1N2Q0OTFhMTlkNjMxZDMzY2M2MjI1MjBjMDQxYThjMzJkMzY5OTE2YyJ9

 

Ads
';
Advertisement