Mấy chục tên côn đồ cầm gậy gộc vây quanh Tần Duy từ bốn phương tám hướng.
Ai nấy cũng như hổ rình mồi, mặt mày hung ác.
Tần Duy nhăn mày, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
“Chú ba, rốt cuộc mọi người muốn làm gì!”
Dương Nhã Tinh tối sầm mặt, chất vấn Dương Đình Vũ.
Mặt mày Dương Đình Vũ âm trầm lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Dương Nhã Tinh, chuyện này không liên quan tới cháu, mau tránh ra đi!”
Sắc mặt Dương Nhã Tinh càng thêm khó coi.
Cô không ngờ những người này vẫn muốn động thủ!
“Chú ba, chú đừng quá đáng, vốn dĩ chuyện này chẳng liên quan gì nhiều tới ông chú, cần gì phải bám lấy không chịu buông tới vậy chứ?”
Dương Đình Vũ càng cười chế giễu hơn, nói: “Tên khốn này làm giả tờ giấy tới lừa trên đầu nhà họ Dương chúng ta đấy!”
“Thật sự cho rằng nhà họ Dương chúng ta ăn chay sao?”
“Hôm nay không đánh gãy hai chân cậu ta, thì đừng hòng rời khỏi cửa nhà họ Dương tôi!”
Dương Đình Vũ trầm giọng quát.
“Dương Nhã Tinh, biết điều thì mau tránh ra đi, nếu không đừng trách gậy gộc không có mắt!”
Dương Diệu Bình cũng cầm một cây gậy trong tay, như hổ rình mồi với Tần Duy.
Dương Nhã Tinh càng thêm lo lắng.
Cô nhìn về phía Dương Thiệu Sơn, trầm giọng nói: “Ông ơi, đừng quên mạng của ông là do ai cứu, cũng đừng quên ba mươi nghìn tỷ đầu tư vào nhà họ Dương tới từ đâu!”
“Bây giờ lại muốn lấy oán trả ơn, trên đời này nào có đạo lý như thế chứ!”
Sắc mặt Dương Thiệu Sơn âm trầm.
Sau đó nói: “Nhã Tinh, tránh ra.
“Tần Duy làm giả giấy tờ để trêu đùa chúng ta, cậu ta phải chịu lửa giận của nhà họ Dương chúng ta!”
Nghe Dương Thiệu Sơn nói vậy, mặt mày Dương Nhã Tinh lập tức trắng bệch.
Cô không ngờ rằng, ông của mình lại là loại người như thế!
Mở miệng cứ luôn nói tới lợi ích của gia tộc.
Vì lợi ích của gia tộc, có thể vứt bỏ bất cứ thứ gì.
Bao gồm cả đạo đức lễ nghĩa!
“Nhã Tinh, em tránh ra đi, yên tâm, những người này không làm tổn hại tới anh được.
Ánh mắt của Tần Duy hiện lên vẻ lạnh lùng, ẩn chứa sự giết chóc.
Anh bây giờ, đang vô cùng tức giận!
“À, Tần Duy à, đã tới nước này rồi mà vẫn muốn giả vờ ngầu lòi trước mặt chúng tôi sao!”
“Hôm nay không đích thân đánh gãy chân anh, tôi gọi anh là ông nội!”
Dương Diệu Bình cười dữ tợn.
Vung ống thép tới phía Tần Duy.
Anh ta giơ tay vung gậy, bất ngờ đập về phía Tần Duy.
Ánh mắt Tần Duy lóe ra tia sáng lạnh, ngay tức khắc giơ chân đá.
Bịch!
Gậy gộc của anh ta còn chưa vung xuống, Dương Diệu Bình đã bị đá trúng.
La lên một tiếng rồi văng ngược ra.
Những người nhà họ Dương khác nhìn thấy Tần Duy còn dám đánh trả.
Ai ai cũng tức giận vô cùng.
“Ở ngay nhà họ Dương tôi mà còn muốn lên trời luôn sao, mẹ nó lên cho tôi, đánh chết cậu ta cho tôi!”
Dương Đình Vũ mặt mày xanh mét, kêu người ra tay!
“Đừng!”
Sắc mặt Dương Nhã Tinh tái mét, che trước mặt Tần Duy.
Nhưng ngay vào lúc đó.
Một tên béo đột nhiên chạy vào.
“Dừng tay!”
Ông ta hét lớn.
Mọi người nhìn sang.
Chỉ thấy người chạy vào chính là chủ nhiệm Lưu của Cục quản lý đất đai - Lưu Giang!
Nhìn thấy ông ta, mọi người thay đổi sắc mặt.
Sao Lưu Giang lại tới đây?
Nhìn thấy Lưu Giang, hai người Dương Thiệu Sơn và Dương Đình Vũ đều lập tức cười tươi.
Vô cùng ân cần tiếp đón Lưu Giang.
“Chủ nhiệm Lưu, sao ông lại tới đây? Thật sự không thể tiếp đón đàng hoàng được, ông coi ông kìa, trước khi tới cũng không gọi điện cho chúng tôi biết.”
“Tôi cũng nên đích thân tới cửa chào đón chứ!”
Dương Thiệu Sơn tươi cười ân cần.
Mặt mày Lưu Giang âm trầm, cũng không thèm liếc mắt nhìn Dương Thiệu Sơn.
Mà đi lướt qua chỗ ông ấy.
Trực tiếp đi tới chỗ Tần Duy, trước tiên là gập người chín mươi độ, sau đó tươi cười nói:
“Cậu Tần, cậu coi trí nhớ của tôi này, tôi quên đóng mộc lên tờ giấy, tôi cũng sợ làm trễ chuyện của cậu nên mới vội vàng đem theo con dấu tới bổ sung.
Nói xong, Lưu Giang lấy con dấu từ trong túi áo ra.
Rồi tươi cười nói: “Cậu Tần, giấy cấp phép quyền thi công đâu rồi?"
Råc!
Thái độ của Lưu Giang, cuộc đối thoại của hai người họ!
Khiến tất cả mọi người ở đây trợn tròn mắt...
Toàn bộ phòng họp của nhà họ Dương im thin thít!
Thậm chí có thể nghe được tiếng kim rơi!
Bầu không khí như được ngưng đọng lại!
Cả nhà họ Dương đều lặng ngắt như tờ, trợn mắt há hốc mồm giống như pho tượng hóa thạch!
Dương Thiệu Sơn mở to hai mắt, ông ấy hoàn toàn không ngờ rằng. Tờ giấy Tần Duy mang đến là thật!
Hai mắt của Dương Đình Vũ cũng trừng lớn giống như chuông đồng.
Ông ta có nằm mơ cũng chẳng ngỡ rằng người ông ta luôn cho rằng là tên vô dụng!
Lại thật sự đem quyền thi công tới!
Trời ạ!
Hai ba con Dương Đình Vũ, Dương Diệu Bình nghẹn họng trố mắt nhìn.
Mặt mày khó coi giống như ăn phải phân
Tên vô dụng này, thế mà lại quen biết Lưu Giang.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ đó, dường như Lưu Giang rất kính trọng Tần Duy, thậm chí là kính sợi
Lưu Giang là ai? Mặc dù không phải quan lớn, nhưng đối với những người làm trong ngành nghề bất động sản, ông ta chính là ông lớn.
Bất cứ hạng mục gì đều phải được ông ta phê duyệt mới thông qua!
Thậm chí danh tiếng của ông ta còn lớn hơn cả thị trưởng Trung Hải.
Không có ông ta, rất nhiều dự án không thể vận hành được!
Địa vị có thể nói là hiển hách!
Nói thẳng ra, cho dù là Dương Thiệu Sơn, ông ta cũng không hề coi trọng.
Mà Tần Duy này!
Dựa vào đâu cơ chứ!
Có gì đáng phải để Lưu Giang kính trọng anh như thế!
Mọi người ở đây đều khiếp sợ.
Ngay cả Dương Nhã Tinh cũng thế!
Cô thậm chí còn cho rằng mọi thứ cứ như giấc mơ.
Vô cùng không chân thật.
Giống như tiệc đính hôn lần trước.
Chuyện trông như không thể nào xảy ra, lại thật sự đã từng xảy ra.
Tần Duy nhìn Lưu Giang trước mắt.
Bình thản nói: “Tờ giấy bị xé rồi”
“Bị xé rồi? Chuyện gì thế này?”
Lưu Giang chau mày, cẩn thận suy nghĩ xem bản thân có đắc tội Tần Duy hay không.
Vừa nghĩ vậy, ông ta đã không nhịn được toát mồ hôi lạnh trên trán, sợ hãi trong lòng.
Phải biết rằng, Tần Duy nắm giữ rất nhiều bằng chứng phạm tội của ông ta.
Một khi lộ ra ngoài!
Cả đời này của ông ta coi như xong.
“Có người nói tờ giấy của tôi là giả, không chỉ xé mà còn muốn đánh gãy chân tôi” “Giám đốc Lưu, ông chính miệng nói cho họ biết, tờ giấy đó rốt cuộc là thật hay giả.
Khóe miệng Tần Duy lộ ra nụ cười châm biếm, lạnh lùng nói.
Nghe thấy vậy, ánh mắt của Lưu Giang chợt trở nên lạnh lùng.
Biểu cảm cũng lạnh đi, ánh mắt lướt qua người nhà họ Dương.
Lạnh lùng nói: “Là ai nói tờ giấy đó là giả?”
Toàn bộ nhà họ Dương im thin thít.
Không ai có thể ngờ được, tờ giấy đó thế mà lại là thật!
Mọi người đều hối hận.
Quyền thi công chính là nhân tố quan trọng quyết định sống còn của nhà họ Dương!
Vốn dĩ Tần Duy đã đưa tới tận cửa.
Lại bị Dương Diệu Bình xé trước mắt mọi người!
Hiện tại, sắc mặt của Dương Diệu Bình vô cùng khó coi.
Trong lòng cực kỳ hối hận!
Anh ta nhận ra có rất nhiều người họ Dương đang nhìn về phía anh ta.
Trong lòng đầy trách cứ, ân hận và hận thù!
Anh ta thật sự không ngờ tờ giấy đó lại là thật!
Nếu sớm biết là thật, cho dù có cho anh ta một trăm lá gan, anh ta cũng không dám xé!
“Tờ giấy này là do ai xé?”
Ánh mắt của Lưu Giang càng thêm hung ác, nâng cao giọng.
Mọi người trong nhà họ Dương lại một lần nữa cứng họng, không ai trả lời.
Lúc đó, Dương Thiệu Sơn mặt đầy vẻ xấu hổ, cười bước về phía trước.
Lưu Giang lại cười khẩy một tiếng, quát: “Hiểu lầm? Dương Thiệu Sơn, ông là cái thá gì mà cũng dám nghi ngờ cậu Tần chứ?” “Ngày hôm nay, nếu các người không cho cậu Tần một lời giải thích, tôi không để yên cho các người đâu!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất