Lưu Giang rất tức giận, dù ông ta không tức giận thì cũng phải giả vờ tức giận.
Ông ta nổi giận đùng đùng, quát lên với Dương Thiệu Sơn.
Dáng vẻ của ông ta trông như chó săn của Tần Duy.
Sắc mặt Dương Thiệu Sơn càng khó chịu hơn, ông ta không ngờ Lưu Giang lại sợ hãi Tần Duy như vậy.
Không sai, ông ấy nhận ra điều này từ ánh mắt Lưu Giang, Lưu Giang lại sợ Tần Duy đến mức ấy.
Trong lòng ông ấy cực kỳ nghi ngờ, rốt cuộc Tần Duy đã làm gì?
Anh đã làm gì để khiến Lưu Giang phải cúi đầu trước anh?
Dương Thiệu Sơn là một người rất biết cách nắm bắt tình hình, bị Lưu Giang quát, ông ấy cũng không tức giận.
Trái lại gương mặt ông ấy cười vui vẻ, đứng trước mặt Tần Duy.
"Cậu Tần, vừa nãy chỉ là hiểu lầm, tôi xin lỗi cậu, hy vọng lần này cậu có thể tha nhà họ Dương chúng tôi"
Tần Duy lại cười giễu cợt, mỉa mai nói: "Một câu hiểu lầm là đã có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra à? Ông Dương, có phải ông đang khinh thường Tần Duy tôi không thế?"
"Vừa nãy chính tay tôi mang công văn quyền thi công đến, mấy người lại nói đấy là giả, hơn nữa còn xé nát nó!"
"Dù tôi có giải thích thế nào thì mấy người cũng không muốn tin tưởng tôi."
"Không tin tôi cũng được, tốt thôi, tôi đi là được chứ gì!"
"Nhưng tôi không ngờ, mấy người lại nói muốn đánh gãy hai chân tôi đấy!"
"Ha ha, ông Dương, nếu giám đốc Lưu không đến, có phải mấy người sẽ đánh gãy hai chân tôi không!"
Ánh mắt Tần Duy càng lạnh lùng hơn, trong mắt có sát ý tuôn ra.
Nói thật, chuyện hôm nay khiến anh cực kỳ tức giận!
Nếu không phải Dương Nhã Tinh vẫn đang ở đây và những người này là người thân của Dương Nhã Tinh.
Anh đã không khống chế được cơn giận từ lâu rồi.
Dương Thiệu Sơn nghe thấy Tần Duy nói vậy, sắc mặt dần trầm xuống.
"Cậu Tần, tôi đã nói rồi, vừa nãy chỉ là hiểu lầm, tôi có thể bồi thường cho cậu, nói đi, bao nhiêu tiền? Nhà họ Dương tôi nhận lỗi với cậu!" "Ba mươi tỷ có đủ không?"
Dương Thiệu Sơn trầm giọng nói.
"Ba mươi tỷ?" Tần Duy cười mỉa, anh giơ ba ngón tay lên: "Ba mươi nghìn tỷ"
Đồng tử Dương Thiệu Sơn co lại, hơi tức giận, nhưng lại không dám bộc lộ.
"Tần Duy, anh con mẹ nó đừng có kiêu ngạo quá, ba mươi nghìn tỷ, sao anh không đi cướp luôn đi!"
Sắc mặt Dương Diệu Bình đứng cách đấy không xa cũng âm u, tức giận hét.
Vừa nãy anh ta bị cú đấm của Tần Duy đánh bay, vì thế nên trong lòng đầy oán hận.
"Tần Duy, dù gì cậu cũng là bạn trai của Nhã Tinh, bây giờ nhà họ Dương gặp nạn, cậu giúp chúng tôi một chút thì có sao đâu?"
Sắc mặt Dương Thiệu Sơn dần khó chịu.
"Đúng đấy Tần Duy, chẳng phải cậu thích con gái tôi sao? Chỉ cần cậu bảo giám đốc Lưu ký một phần công văn khác, sau này chúng tôi sẽ không bao giờ ngăn cản hai người ở bên nhau nữa"
Dương Đình Lâm cười vui vẻ.
Thái độ khác hẳn lúc trước.
Mà khóe môi Tần Duy vẫn giữ nụ cười mỉa.
"Ông Dương, thứ tôi muốn không phải mấy câu hứa suông thế, tôi muốn một lời giải thích, một lời giải thích có thể khiến tôi tha thứ cho nhà họ Dương."
"Giải thích, cậu muốn giải thích gì?"
Sắc mặt Dương Thiệu Sơn âm u.
Ánh mắt Tần Duy bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, ngón tay chỉ về phía hai ba con Dương Đình Vũ với Dương Diệu Bình cách đấy không xa.
Anh lạnh lùng nói: "Tôi muốn hai người họ quỳ xuống cúi đầu xin lỗi tôi!"
Anh thốt ra câu này khiến tất cả mọi người sốc nặng!
"Tần Duy, anh to gan thật đấy, dám bảo ông đầy quỳ xuống cúi đầu với anh, anh có tin tôi sẽ giết anh ngay bây giờ không!"
Dương Diệu Bình lập tức nổi giận, cầm lấy một cây gậy, giận dữ đi về phía Tần Duy.
"Tần Duy, thà dẹp bỏ thù hận còn hơn cứ giữ mãi, cậu đừng có quá đáng!"
Dương Đình Vũ trầm giọng nói.
Sắc mặt Dương Thiệu Sơn cũng nặng nề, cuối cùng ông ấy nói: "Cậu đổi yêu cầu khác đi.
Một người là con ông ấy, một người là cháu ông ấy.
Quỳ trước mặt Tần Duy.
Như thế là đang vả vào mặt Dương Thiệu Sơn.
"Ông Dương, chẳng phải ông có thể hi sinh tất cả mọi thứ vì lợi ích của dòng họ sao?"
"Sao bây giờ lại không đồng ý hi sinh thế?"
"Tất cả mọi người trong nhà họ Dương đều ở đây, đang trơ mắt ra nhìn ông đấy, bây giờ tương lai của nhà họ Dương phải xem ông lựa chọn như thế nào rồi?"
Tần Duy liên tục cười khẩy.
Sắc mặt Dương Thiệu Sơn càng khó coi hơn.
Tần Duy đang trả thù, không chỉ cho bản thân anh, mà còn là vì Dương Nhã Tinh.
Sắc mặt Dương Thiệu Sơn xanh mét, sự lạnh lẽo trong đôi mắt càng rõ ràng hơn.
Cuối cùng, ông ấy nghiến răng, quát lên với ba con Dương Đình Vũ: "Quỳ xuống!"
Sắc mặt hai người thay đổi.
"Ba, dựa vào đâu chứ, tên khốn nạn này là một tên rác rưởi, dựa vào đâu mà con phải quỳ xuống cúi đầu với cậu ta?" "Đúng đấy ông nội, chẳng lẽ nhà họ Dương chúng ta còn sợ anh ta à?"
Sắc mặt Dương Thiệu Sơn càng âm u hơn.
Bây giờ toàn bộ nhà họ Dương vì dự án khu Vạn Phong bị đình chỉ mà như rơi vào vũng bùn.
Toàn bộ nhà họ Dương tràn ngập trong nguy cơ.
Bây giờ hy vọng duy nhất đang nằm trong tay Tần Duy.
Vì nhà họ Dương, Dương Thiệu Sơn có thể hy sinh tất cả.
Thật ra quỳ xuống dập đầu cũng không có gì.
Đâu có phải muốn lấy mạng hai người họ!
"Thằng khốn nạn, bảo hai đứa quỳ xuống thì quỳ xuống đi, lải nhải rác rưởi gì thế!"
Dương Thiệu Sơn quát.
"Còn không quỳ nữa thì bây giờ ba sẽ sai người đánh gãy chân hai đứa, không muốn quỳ cũng phải quỳ!"
Ánh mắt Dương Thiệu Sơn âm u, đôi mắt lộ ra sự lạnh lẽo.
Ba con Dương Đình Vũ thấy Dương Thiệu Sơn thật sự tức giận, cũng không dám chống đối, hai người rất không cam tâm đi đến trước mặt Tần Duy.
Rầm rầm!
Hai người quỳ xuống, sắc mặt đầy oán hận.
"Còn phải cúi đầu nữa"
Tần Duy nhìn hai người, cười khẩy nói: "Lạy ba cái là đủ rồi."
Sắc mặt hai người xanh mét.
Nhưng lại không làm được gì, sau đó cúi đầu lạy Tần Duy ba lạy.
Hai người ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt chỉ có không cam lòng và thù hận.
Giận dữ nói với Tần Duy: "Tần Duy, cậu đừng có quá đáng, tương lai còn dài, cậu đừng tưởng cậu có thể đắc ý mãi như thế!"
Tần Duy bật cười, mỉa mai nói: "Hai người có tin hai người đe dọa tôi thêm một câu, tôi sẽ cho hai người lạy thêm mười cái không?"
Anh nói xong câu này, hai người vội vàng ngậm miệng, không dám nói thêm.
"Tôi nghe được một tin đồn, nghe nói Tiết Hải Sâm có gửi một câu cho nhà họ Dương, nếu muốn lấy được quyền thi công thì phải dùng cái giá đánh gãy chân tôi để đổi, câu này là thật à?"
Tần Duy híp mắt, loáng thoáng có sát ý lộ ra.
Dương Đình Vũ quỳ trên mặt đất lập tức đổ mồ hôi lạnh..
"Vừa rồi mấy người tuyên bố muốn đánh gãy hai chân tôi, e là cũng có ý muốn nhà họ Tiết tha thứ nhỉ."
Tần Duy cười khẩy.
Sắc mặt Dương Đình Vũ càng khó chịu hơn.
Cuối cùng ông ta nghiến răng nói: "Tất cả mọi chuyện là do một mình tôi làm ra, không liên quan đến những người khác!"
"Ông tưởng mấy người nịnh bợ Tiết Hải Sâm là có thể lấy được quyền thi công à?"
Nói xong câu này, Tần Duy quay đầu cười nói với Lưu Giang: "Giám đốc Lưu, ông nghe lời Tiết Hải Sâm hay nghe lời tôi?"
Lưu Giang vội vàng cúi người trước, ông ta nói: "Đương nhiên là nghe cậu Tần, chỉ cần một câu của cậu, cậu bảo tôi đi hướng Tây tôi tuyệt đối không dám đi hướng Đông!"
"Còn tên Tiết Hải Sâm kia, đấy là tôi nể mặt cậu ta, nếu tôi không nể mặt cậu ta thì cậu ta chẳng là cái thá gì cả!"
Ông ta thốt ra câu này khiến nhà họ Dương lại thấy ngạc nhiên!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất