Người Dương Đình Lâm hận nhất bây giờ chính là Tần Duy. 

Nếu không vì tên khốn đó, cả nhà bọn họ cũng không lưu lạc tới nông nỗi như bây giờ. 

Sắc mặt của Dương Thiệu Sơn cũng âm trầm như thế, nói với Dương Nhã Tinh: “Nhã Tinh, ông nhớ ông đã nói với cháu từ lâu rồi” “Biết người biết mặt chứ không biết lòng, có vài người không thể nào nhìn thấu bằng mắt thường được.” 

“Là do cháu quá tin tưởng vào người khác, điều này chung quy sẽ gây bất lợi cho cháu. 

Nghe hai người họ nói, vẻ mặt của Dương Nhã Tinh ngày càng khó coi. 

“Không, cháu tin anh ấy!” 

“Cháu tin anh ấy sẽ không gạt cháu” 

Dương Nhã Tinh ngẩng đầu, ánh mắt kiên định. 

“Mày!” 

Dương Đình Lâm tức giận tối tăm mặt mày, sau đó nói: “Cả thế giới cũng chỉ có tên ngốc như mày mới tin tưởng cậu ta thôi!” 

“Nếu cậu ta thật sự có năng lực, vậy sao tới giờ vẫn mãi không chịu lộ diện chứ?” 

“Nói suông không làm thì ai mà không biết? Có bản lĩnh thì mày kêu cậu ta lấy lại giấy cấp phép thi công đi!” 

Dương Diệu Bình đứng cách đó không xa lộ ra vẻ mặt châm biếm: “Dương Nhã Tinh à, cũng chỉ có cô mới tin tưởng tên phế vật kia, ba cô nói không sai, nếu anh ta thật sự có bản lĩnh đó, sao lại tới nỗi không dám ló mặt ra chứ?” 

Ánh mắt của Dương Nhã Tinh tỏ vẻ kiên định, niềm tin không hề lung lay. 

“Anh ấy nhất định sẽ đến!” 

Dương Nhã Tinh kiên định nói. 

“Ha ha, Dương Nhã Tinh à, cô đúng là tin tưởng anh ta mà, nói thật cho cô biết, nếu tên phế vật đó lấy được quyền thi công, tôi quỳ xuống gọi anh ta là ông nội cũng được!” 

Dương Diệu Bình cười ngã ngửa. 

“Vậy sao? Thế khiến anh phải thất vọng rồi!” 

Nhưng đúng lúc đó, một giọng cười khẩy vang lên. 

Mọi người nhìn sang, một bóng người tiến vào. 

“Ông chú!” 

Nhìn thấy bóng dáng này, mặt mày Dương Nhã Tinh rạng rỡ, vô cùng vui sướng. 

Người tới chính là Tần Duy. 

Tần Duy đi đến, đứng bên cạnh Dương Nhã Tinh, khẽ nói: “Dương Nhã Tinh, thật sự xin lỗi em, anh đến trễ” 

Ngay vào lúc này, Dương Nhã Tinh lập tức bình tĩnh trở lại. 

“Tần Duy, cậu thật sự dám đến đây à!” 

Nhìn thấy Tần Duy, đám người Dương Diệu Bình, Dương Đình Lâm và những người nhà họ Dương khác đều hiện ra vẻ mặt kinh ngạc. 

Bọn họ không ngờ Tần Duy thật sự dám đến. 

“Bác trai, cháu đã đồng ý với bác thì cháu chắc chắn sẽ tới. 

Tần Duy nhìn về phía Dương Đình Lâm, cười nói. 

Mặt mày Dương Đình Lâm tối sầm, nhớ lại buổi tối hôm qua, Tần Duy không hề nể mặt ông ta, đánh gãy một chân của Tiết Hải Sâm, lửa giận trong lòng không khỏi bốc lên! “Tên khốn, cậu có biết vì cậu, mà cả nhà chúng tôi đều đã bị cậu hại thê thảm rồi không!” 

Ông ta rống giận với Tần Duy. 

Tần Duy hơi nhướng mày: “Vì sao?” 

“Vì sao à?” Dương Đình Lâm giận dữ: “Cậu còn nói vì sao, bởi vì cậu đắc tội với nhà họ Tiết, hiện tại nhà họ Tiết đã tuyên bố rằng sẽ không để yên cho nhà họ Dương chúng tôi đấy!” 

“Tất cả đều là vì cậu!” 

“Bây giờ cậu còn mặt mũi tới nhà họ Dương tôi nữa, tôi thấy cậu đang đi tìm chết mà!” 

Dương Đình Lâm rống lên giận dữ. 

Tần Duy nhíu mày. 

Ngay lúc đó, Dương Diệu Bình cũng đứng dậy, chỉ vào Tần Duy rồi lạnh lùng nói: “Cuộc họp của nhà họ Dương tôi, ai cho phép một tên người ngoài như anh vào đây hả?” 

Tần Duy không để ý tới Dương Diệu Bình. 

Mà dời ánh mắt sang Dương Thiệu Sơn. 

“Ông Dương, nếu tôi đem giấy cấp phép thi công khu Vạn Phong tới, ông tính sao đây?" 

Tần Duy nhếch môi. 

Cái gì?! 

Anh vừa thốt ra những lời như thế, cả nhà họ Dương đều sửng sốt! 

Không ai ngờ được Tần Duy lại nói ra điều kinh ngạc tới thế. 

“Ha ha, tên phế vật này bị điên rồi sao?” 

“Ngay cả anh mà cũng lấy được giấy cấp phép thi công, anh cho rằng nhà họ Dương chúng tôi là kẻ ngốc hết sao?” 

Dương Diệu Bình là người đầu tiên cười khẩy. 

Cả nhà họ Dương, ngoài Dương Nhã Tinh ra thì không còn ai tin lời Tần Duy nói. 

Bao gồm cả Dương Thiệu Sơn. 

Ông ấy nghiêm mặt, sau đó nói: “Tần Duy, nếu cậu thật sự có thể giải quyết được gian khổ của nhà họ Dương chúng tôi lần này, tôi sẽ hủy bỏ những lời tôi vừa nói, khôi phục lại toàn bộ quyền lợi của tụi nó trong ngôi nhà này” 

Tần Duy cười: "Còn một điều nữa, cũng phải để Nhã Tinh đảm nhiệm chức vị người tổng phụ trách khu Vạn Phong” 

Dương Thiệu Sơn im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu: “Được, tôi đồng ý với cậu. 

Dương Diệu Bình nhảy dựng: “Ông ơi, chẳng lẽ ông thật sự tin tưởng tên phế vật này sao?” 

“Nhưng nếu có thể lấy được quyền thi công, bảo cháu dập đầu với anh ta cũng được!” 

Tần Duy cười nhạo: “Vậy anh dập đầu với tôi đi!” 

“Anh!” 

Sắc mặt Dương Diệu Bình trầm xuống, vô cùng tức giận. 

Nhưng ngay vào lúc đó. 

Đứa con trai út của Dương Thiệu Sơn - Dương Đình Vũ đứng dậy. 

Mặt mày ông ta âm u, trầm giọng nói: “Tần Duy, bởi vì cậu đắc tội nhà họ Tiết mà liên lụy tới nhà họ Dương chúng tôi!” 

“Hôm nay! Nếu cậu lấy ra được quyền thi công, mọi chuyện đều dễ nói!” 

“Nhưng nếu cậu dám lừa chúng tôi, vậy đừng trách nhà họ Dương chúng tôi không khách sáo với cậu!” 

Khuôn mặt của Dương Đình Vũ đằng đằng sát khí. 

Ông ta đã sắp xếp mấy tên côn đồ ở xung quanh sẵn từ trước. 

Chỉ cần phát hiện Tần Duy dám đùa cợt với bọn họ. 

Ông ta sẽ ra tay ngay lập tức, đánh gãy hai chân của Tần Duy. 

Như thế không chỉ có thể dạy dỗ được Tần Duy. 

Mà còn có thể cho nhà họ Tiết một lời giải thích. 

Tần Duy cười một tiếng. 

Anh cầm một tờ giấy ra trước mặt mọi người. 

“Đây là quyền thi công khu Vạn Phong! Bên trên có dấu mộc của Cục quản lý đất đai. 

Dương Đình Lâm hiện ra vẻ sửng sốt, không ngờ Tần Duy thật sự lấy ra được tờ giấy. 

Ông ta vô thức nhận lấy. 

Vừa nhìn đã lập tức bất ngờ, vui sướng: “Là thật, đây thật sự là do Cục quản lý đất đai cấp, tờ giấy đã được Lưu Giang ký tên phê duyệt thi công!” 

“Không thể nào, cho tôi xem!” 

Dương Diệu Bình xụ mặt xuống, giật lấy. 

Nhìn kỹ cũng không nhận ra cái gì. 

Cuối cùng cười khẩy một tiếng: “Vừa nhìn đã biết là giả, mọi người không có ai tin tên vô dụng này có thể lấy được giấy phép xây dựng đó chứ?” 

Ret! 

Anh ta dùng một tay xé nát tờ giấy này, còn xé ngay trước mặt Tần Duy. 

“Tần Duy, anh đúng là to gan, dám lừa cả nhà họ Dương chúng tôi!” 

“Rốt cuộc Dương Nhã Tinh tìm loại bạn trai gì đây? Sao lại là một tên ngốc chứ?” 

Mặt mày Dương Đình Lâm tái nhợt! 

Tần Duy chết tiệt! 

Thật đúng là chết tiệt! 

Làm ông ta vui mừng vô ích. 

Thế mà lại lấy tờ giấy giả ra lừa bọn họ! 

Sắc mặt của Dương Thiệu Sơn cũng xanh mét. 

Ông ấy nhìn thẳng vào Tần Duy. 

Trầm giọng nói: “Cậu Tần, đây là có ý gì? Làm nhục nhà họ Dương chúng tôi sao?” 

Mặt mày của Tần Duy cũng dần tối sầm lại. 

Nhìn phần giấy bị xé tan tành dưới đất, đột nhiên bật cười. 

“Tần Duy, anh cười cái gì chứ!” 

Dương Diêu Bình chỉ vào Tần Duy, rống giận. 

“Tôi cười mấy người ngốc! Nhà họ Dương to như vậy, sao lại chẳng có mấy ai thông minh nhỉ?” 

Sau khi nói xong, Tần Duy lại nhìn sang Dương Thiệu Sơn. 

Lạnh lùng nói: “Ông Dương, tôi đã cho mọi người cơ hội, mọi người không quý trọng nên chẳng thể trách tôi được!” 

Sau khi nói xong, Tần Duy quay đầu ôm Dương Nhã Tinh. 

Dịu dàng nói: “Nhã Tinh, nhà họ Dương không cần em, anh cần!” 

“Bọn họ không nuôi em, anh nuôi!” 

“Gia tộc như thế này, không có gì phải tiếc nuối!” 

“Chúng ta đi.” 

Dương Nhã Tinh gật đầu thật mạnh, cô cũng cảm thấy những người này thật quá đáng! 

“Vâng, ông chú, chúng ta đi” 

Hai người họ muốn rời đi! 

“Cậu đứng lại đó cho tôi!” 

eyJpdiI6Im55ejlyQkNtVXJ6XC9oZE5tR2RjdUVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkN5YmdEa29xUVFrZGFvUmpkcnZsQlI3OFQxUG41S1UyWTNjWTVpM2VBUklqekpKUjFFc3lCejF0Y2tuQ2I1a1A4Qll0QjlcL212WFMrOVg3a0VKRGZnSExsMzYxRGFIVjhSNXBtenlCN2oyTlF1T2M3NW80Tkl0eU9oT3BubGxtVFB3TWFjUEhpYjVCYk5qR25PaTJPaVRnK3RaTXlxbnpGZDk0RE5INGpwSk1sN3dFVFwvd0sxNkpMNUpWQXA0MG1GSDA2RVZxdlg1RTBnSWdPbGQ0RUFtQTZ1QlZnT2NtaUE3WkNOc29QODlQRFFrVDZYQVFXbkpRZzVyTUVYdnJFViIsIm1hYyI6IjUwMjRhZGM0YzBhZmRhOGEzNmM0N2MwNzkyODg0YTg3NjQyYjY1NjFhMDI0OTliM2M2NzZmZDgyNTVlOGY4YzgifQ==
eyJpdiI6Im9oV1BPR3BxOTRXM2ZsaDlzb1F2Mnc9PSIsInZhbHVlIjoiSFwvRDZiRkZKU2x2M1NVWG9peEY1WUJuUU9aXC92Qmp3bWpIRlJSSWd3dWJIbnhJOWt1YkxaVzR4MEdEeDJTNDMxRXgrTHRFNWgwVEw0NmtKOTNXNEpMZ25NNDg2bHNcL3ZQYzdWRm03c0cycDZzcEVSb0g0RUFYZTNrd3pQMkhmck1lTXp5TGFGcWR2UWlmclU4bXBKNk1iRHRIRWtVbmNWRit5c0o3NkZqSUJMSEFQK1R3clJEbm1qeTlpRmFZcGlNZUFoZ2l3bzVjYWFheGVhMytKajBPZ3pqeEhBOGI2NXlZcmJwMkJUZmRMTT0iLCJtYWMiOiIzNDhkZGEyNDk0ZWExYzE2OWVkMDUwNmMwMDg5NTUyYzdjMTUxMmFjNmI0Y2U5ZmMzOTdjYTQ1ZWFjOTc4YTdkIn0=

Vây quanh Tần Duy.

Ads
';
Advertisement