Vào đúng mười giờ sáng, cuộc họp mặt của nhà họ Dương được tổ chức. 

Trong phòng họp. 

Hầu như tất cả con cháu trong dòng họ trực hệ nhà họ Dương đều có mặt, bao gồm cả Dương Nhã Tinh và vợ chồng Dương Đình Lâm. 

Bên trong phòng họp, bầu không khí hơi căng thẳng và ngột ngạt. 

Cuối cùng, Dương Đình Vũ lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Anh hai, nghe nói tối qua cậu bạn trai vô dụng của con gái anh đã đánh gãy chân Tiết Hải Sâm à?” 

Ông ta vừa nói xong, mọi người đều nhìn về phía người nhà Dương Đình Lâm. 

Ánh mắt của họ không có chút thiện cảm nào. 

Nghe được những lời này, sắc mặt Dương Đình Lâm bỗng chốc trở nên khó coi. 

Ông ta không ngờ cuộc họp lại bắt đầu bằng chủ đề này. 

"Chú ba, Tần Duy đó không liên quan gì đến nhà chúng tôi, tôi chưa bao giờ thừa nhận cậu ta là bạn trai của con gái tôi!” 

“Cậu ta gây chuyện cũng không dính líu gì đến chúng tôi hết!” 

Dương Đình Lâm nói. 

"Anh hai à, cho dù anh có thừa nhận hay không cũng không quan trọng lắm, quan trọng là thái độ của con gái anh kìa!" "Bây giờ Tiết Hải Sâm đã đe dọa chúng ta rồi, cậu ta sẽ không tha cho nhà họ Dương chúng ta đâu!” 

“Để xem anh giải quyết chuyện này thế nào cho xong!" 

Dương Đình Vũ lạnh lùng nói. 

Nghe vậy, sắc mặt Dương Đình Lâm trắng bệch ra. 

Đây là đang hỏi tội ông ta! 

Vào giờ phút này ông ta hận Tần Duy đến thấu xương. 

Nếu không xảy ra chuyện tối qua thì làm gì có chuyện Tiết Hải Sâm thẹn quá hóa giận với bọn họ. 

"Đình Lâm, đã hết thời hạn ba ngày, con đã lấy được giấy phép thi công khu Vạn Phong chưa?" 

Ở đầu bàn họp, Dương Thiệu Sơn trầm giọng nói. 

Nghe vậy, sắc mặt Dương Đình Lâm càng khó coi hơn. 

"Ba, ban đầu chuyện này sắp xong rồi, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ba cho con thêm mấy ngày nữa, chắc chắn con sẽ nghĩ ra cách." 

Vẻ mặt Dương Đình Lâm lo lắng. 

Ánh mắt Dương Thiệu Sơn lạnh như băng, ông ấy xua tay, trầm giọng nói: “Không cần nữa, đã đến ba ngày như đã hẹn, từ hôm nay trở đi, ba sẽ lấy lại toàn bộ cổ phần và tài sản của nhà con, đồng thời hủy bỏ tư cách được chia lợi nhuận cuối năm!" 

Đối với một gia tộc thì những quy tắc rất quan trọng. 

Thưởng phạt rõ ràng là nền móng của một gia tộc! 

Trước giờ Dương Thiệu Sơn luôn nghiêm khắc trong vấn đề nguyên tắc. 

“Không được đâu, ba!” 

Hai chân Dương Đình Lâm run rẩy, sắc mặt trắng bệch, ngồi phịch xuống đất. 

Sắt mặt Trần Tuệ Hòa cũng tái mét. 

Lời của Dương Thiệu Sơn đã hoàn toàn cắt đứt mọi nguồn thu nhập của gia đình họ 

Từ nay trở đi, họ không còn địa vị trong nhà họ Dương nữa, trở thành những thành viên bình thường trong dòng họ. 

Sắc mặt Dương Nhã Tinh cũng khó coi không kém. 

Cô cũng không muốn nhận được kết quả này. 

Tuy chuyện này không phải do chính cô gây ra, nhưng cũng là do cô mà ra! 

Thế nên cô thấy rất tội lỗi. 

Cô cứ liên tục nhìn ra ngoài cửa, chờ đợi Tần Duy. 

Ông chú đã nói rồi, chắc chắn anh sẽ có cách. 

"Dương Nhã Tinh, cả nhà cô cùng bị rơi vào cảnh này, bây giờ cô hài lòng rồi chứ!" 

Dương Diệu Bình nói với Dương Nhã Tinh với vẻ giễu cợt. 

"Tất cả chuyện này đều do một mình mày gây ra!" 

Dương Đình Vũ cũng cười khẩy. 

Ngoài ra các người khác trong dòng họ nhà họ Dương cũng có thái độ như thế. 

Họ cũng mỉa mai chế giễu Dương Nhã Tinh! 

"Dương Nhã Tinh, nhà cô rơi vào cảnh này cũng là vì cô gieo gió gặt bão!" 

"Đúng đấy, tôi còn thấy ông cụ quá tốt bụng, loại người như cô đáng bị đuổi khỏi dòng họ!" 

“Bây giờ cô đã liên lụy toàn bộ nhà họ Dương, khiến cả người nhà họ Dương phải vào tù, cô không thấy tự trách chút nào sao?” 

Nghe những người này chỉ trích chửi bới, vẻ mặt Dương Nhã Tinh càng ngày càng buồn bã lạnh lẽo. 

Khi gia tộc gặp khó khăn ai nấy cũng trốn tránh trách nhiệm của mình, bây giờ còn giậu đổ bình leo. 

Cứ như thể cái sự suy sụp của gia tộc thực sự là vì Dương Nhã Tinh cô gây ra vậy! 

Thật là nực cười! 

Lúc này, Dương Thiệu Sơn ngồi ở vị trí chủ vị nhìn cháu gái mình. 

Cuối cùng vẻ mặt ông ấy cũng không nỡ, sau đó nói: “Dương Nhã Tinh, cháu là cháu gái mà ông yêu thương nhất, ông có thể cho cháu một cơ hội cuối cùng. "Nếu cháu đồng ý nghe theo lời ông, ông sẽ không truy cứu trách nhiệm của gia đình cháu nữa" 

Dương Nhã Tinh ngẩng đầu nhìn Dương Thiệu Sơn. 

Vẻ mặt cô bình tĩnh nói: "Ông nội, ông cứ nói cho cháu biết đi" 

“Vẫn là lời ông đã nói, cháu hãy chia tay với Tần Duy, rồi gả vào nhà họ Tiết đổi lấy sự tha thứ của nhà họ Tiết” 

"Chỉ cần cháu đồng ý bảo vệ lợi ích của gia tộc, cháu vẫn là cháu gái yêu quý nhất của ông, vẫn là viên ngọc quý báu nhất Trung Hải" 

Dương Thiệu Sơn trầm giọng nói. 

Vừa nói xong lời này, Dương Đình Lâm đang ngồi trên đất nhanh chóng đứng dậy. 

Ông ta nói với con gái với vẻ mặt đầy khẩn trương: "Con mau đồng ý đi!” 

“Số phận của cả nhà chúng ta đều nằm trong tay con đấy!” 

“Dương Nhã Tinh, chẳng lẽ con lại nhẫn tâm nhìn ba mẹ mất hết tất cả sao?" 

"Con đừng quên, chúng ta là ba mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng con! Đừng bao giờ vì thứ vô dụng đó mà suy nghĩ hồ đồ!" 

Đôi mắt của Trần Tuệ Hòa đã khóc đến đỏ hoe. 

“Con gái, mẹ luôn yêu con nhất, lần này con hãy giúp chúng ta được không?” 

“Con phải biết rằng chúng ta mới là người thân nhất của con. 

"Còn cậu Tần Duy kia, dù sao cậu ta cũng chỉ là người ngoài, hơn nữa còn là đồ vô dụng bỏ đi." 

“Con gái à, coi như mẹ cầu xin con đấy” 

Nghe những lời này, sắc mặt Dương Nhã Tinh vô cùng đau lòng. 

Một bên là ba mẹ đã sinh ra cô. 

Một bên là người đàn ông cô yêu nhất 

“Ba, mẹ đừng ép con!” 

Dương Nhã Tinh khóc nước mắt đầy mặt. 

"Dương Nhã Tinh, nếu con còn xem chúng ta là ba mẹ, thì con mau đồng ý với chúng ta đi!" 

"Nếu không thì chúng ta không có một đứa con gái như con!" 

Dương Đình Lâm nói ra lời tuyệt tình với cô! 

Đối với ông ta lợi ích của mình lớn hơn cả trời! 

Dương Nhã Tinh khóc càng dữ dội hơn. 

"Ba, me!" 

“Sao hai người không tin con, con đã nói ông chú sẽ tới giúp chúng ta." 

"Anh ấy đã nói sẽ giúp chúng ta giải quyết chuyện này, sao hai người không chịu tin anh ấy chứ!" 

Dương Nhã Tinh nói lớn tiếng. 

Vừa dứt lời, tất cả mọi người nhà họ Dương đều bật cười. 

Mọi người bắt đầu bàn tán chế giễu cô. 

"Dương Nhã Tinh, cô đang định chọc tôi cười chết hả?" 

"Cái tên Tần Duy đó? Thứ vô dụng lớn lên ở khu nhà nghèo đó?" 

"Cậu ta có thể giúp được nhà họ Dương chúng ta sao? Dương Nhã Tinh cô đang nằm mơ à?" 

"Thằng nhóc đó là kẻ bỏ đi nổi danh ở Trung Hải. Ai mà không biết, tên này không quyền không thế, vừa tốt nghiệp đã ở rể nhà người ta" "Lại nghe nói cậu ta chỉ ở rể được mấy năm đã bị đuổi ra ngoài!" 

"E rằng chỉ có Dương Nhã Tinh cô mới đánh giá cao tên vô dụng đó thôi!" 

"Ha ha, nếu loại người đó giúp được nhà họ Dương chúng ta, thì tôi sẽ ăn phân!” 

Không ai chịu tin lời Dương Nhã Tinh nói. 

Kể cả Dương Thiệu Sơn cũng vậy. 

Lần trước Tần Duy đã kêu gọi được ba mươi nghìn tỷ đầu tư cho nhà họ Dương. 

Nhưng chủ đầu tư là Trần Tứ Hải, như vậy cũng không chứng minh được gì. 

Dù thế nào đi nữa Tần Duy vẫn là một kẻ nghèo hèn có gia cảnh bình thường. 

Anh may mắn quen biết được vài người thì sao? 

Chẳng lẽ ai cũng phải cho anh thể diện à? 

Ít nhất Dương Thiệu Sơn có hiểu biết về Lưu Giang này. 

Ông ta là một kẻ vong ơn bội nghĩa cứng đầu. 

Tần Duy có thể thuyết phục được ông ta ư? 

Đây hoàn toàn là một ý nghĩ điên rồ. 

Sắc mặt Dương Đình Lâm âm trầm, đầy tức giận. 

eyJpdiI6IlNsblJwNjN6Q21TY21RSnhFTlJCSUE9PSIsInZhbHVlIjoidVJHeVNoYWM2cVVXdEdtMElHSUl5Vkg1YTh1eFdZYlp4cDNOT2tqeFFsdWY0QjFjczByaTlBOTEwUTA2TEhHZFROXC90TG51K3hFWDQ0WFc4ODIxdGdWNW1qZGFqS0J5U1g0SnFiWDBQenordUh2R2s5RWdOSW5kcTFlS3BubTBQa1VxUHM3WWdzRFwvZlorNVpDdmxyTnJDM0dXSWJQUDFZOWxDeU5ETEU4UzB6cnJ5eUszdFpab3luMXg2Vk5FN09KSVg3TzRyaTRjQ2RWYlY2Y05yV2lrYXdLc1dLM1Uxazg4S2xCdGRWaGU5NU5vanc3cmVcL21IZDZDSDhHMUtVd0JJNWZkNlNcL0JiaElqc1F2OStHYmlXZVpSXC9hTk1wZUxQakEwRUg2RWRqcFdNWXhuaVE1RTVCQWlTZWJCZ2JFc1Y5WVFCVm5cL0lvaXZKSWEwWWpSZVVKQWNVYXV5S0R2Q3NucE5EYkx0UitoNjBmbEpkeDlXMlpYQ3hsWEZ4amRCVnhyYVFCUkNTYkRtNXZKZHlua1Z4Y042aUFUOUNuUm1tWmhTUmZiZldSTlp3akRaZHpFREpteXBsTnRWY082bktaaUNhaDA0TXlEUE9yT0VIVk1OMkVUYndDak1zVkpMbjFtNGNcL3NNTkVvMzdvbzZyZVB4b0FvQjc5WXF2aXk3IiwibWFjIjoiZTFmNjA5OGFjNzRlYmU4M2I5MmQ4YzFlZDRmZDUzYmJhZTJlNGJhYTk5NDFmNWM1ODE5NGQ2NzY0Y2QzYzgzNSJ9
eyJpdiI6ImRDWmVMaXozajZsOTFYOHVUOGtYOGc9PSIsInZhbHVlIjoiRDVRRmd0UjRVaGRnWFh1VG9FcjYra3VBMko1dHJHYTNhQmtOWG9ZMGJMektoalZoOGVMOWdcLzM3bm1SbUY2T2hZT09zbDBDRGwraHNaZ2ppaWpkU3hvY21USUJ1bGduNTJ6Rmg4ZHowSXBBc1dKVUx3VUhHa0M3NHgrSGJUVkJYcHNRanhoOTlSOWFzdkM3TmlNZ3cxc2htQlpCTGw1cXhmQ3FzNkw0TmxCVDJ6elVCeGhuVG5JNFh6M2M5Mmo3WkZ2QVpoVjhNTm5nVFoweU1VdUoxVURqeVJcL3ExNVhvaWx5S3ZDd3RZTlhoZDk5THpqb083aCt6aHp5NXlJbEVJZGZ4Z2pTVmhmQ1lvaEdBNHFGcWxrak1uZFJvZHl5V0U3V1pnNDR3OG9Jd05CeCtKRGVMUjlzMUJhZFRFRlVGRlAxejFnanlcL2NPZHNGT3RCb09RXC9mQT09IiwibWFjIjoiZWM4YWIzOTRjZGQ3NGE2YjNjYmViZjhhMmQwOGZhNDEwYThiZWQ1Nzk0ZTUyNTMzMzZlZWVjYjFlYTEzZmNkNyJ9

"Từ giờ trở đi, nếu mày dám gặp cậu ta một lần nữa, tao sẽ đánh gãy chân mày!"

Ads
';
Advertisement