Vào một ngày khác, lúc mười giờ sáng, nhà họ Dương sẽ tổ chức cuộc họp. 

Mới tám giờ sáng, trong phòng làm việc của nhà họ Dương, Dương Thiệu Sơn đang cầm bút viết nhanh, từng chữ lớn uy nghiêm hiện trên mặt giấy. 

Mỗi khi buồn phiền, ông ấy sẽ đến đây luyện thư pháp để tìm kiếm sự bình yên trong lòng mình. 

"Ba, chữ viết của ba giống như được đột phá lồng giam, bay thẳng lên trời, mở rộng không gian, cực kỳ phóng khoáng, chứa đựng ý nghĩa rất hay" 

Con trai út của ông ấy Dương Đình Vũ đang ở bên cạnh a dua, nịnh nọt. 

Dương Thiệu Sơn đặt bút lông xuống, thở dài một hơi rồi nói: "Con có nghe nói nhà họ Tiết nhờ con mang gì đến không?" 

Dương Đình Vũ gật đầu: "Con đã nghe, tối qua ở Tiên Cư các Tiết Hải Sâm bị Tần Duy đánh gãy một chân. Tiết Hải Sâm ghi thù, đã nhắn với chúng ta rằng nếu muốn có quyền thi công thì phải giúp cậu ta đánh gãy chân Tần Duy” 

"Đình Vũ, con thấy thế nào?" Dương Thiệu Sơn nhìn con trai út của mình. 

"Ba, đối với nhà họ Dương chúng ta mà nói, đây có thể là một cơ hội, cơ hội lấy lòng nhà họ Tiết, nhận được quyền thi công" 

Dương Đình Vũ giễu cợt. 

“Ý con là?” Dương Thiệu Sơn cau mày. 

"Đúng vậy, ta chỉ cần đánh gãy chân Tần Duy, mọi vấn đều sẽ được giải quyết." Dương Đình Vũ cười lạnh. 

“Nhưng.. Dương Thiệu Sơn còn lo ngại. 

Dù sao Tần Duy đã cứu mạng ông ấy, nếu như ông ấy lại lấy oán trả ơn, thì trong lòng cũng thấy khó chịu phần nào. 

Dương Đình Vũ biết được sự lo ngại của Dương Thiệu Sơn, nói: “Ba à, Tần Duy đã đưa nhà họ Dương chúng ta vào tù, đánh gãy chân cậu ta có gì là quá đáng” 

"Ba, chuyện này ba không cần ra mặt xử lý, cứ giao cho con." 

Dương Thiệu Sơn gật đầu, tiếp tục cầm bút viết, khi viết hơi thở của ông ấy cũng ổn định hơn rất nhiều. 

Tại nhà Dương Nhã Tinh. 

"Cuộc họp gia tộc sắp bắt đầu, hiện tại chúng ta không thể làm gì được, kết thúc, kết thúc hết rồi, ông cụ sẽ không tha cho chúng ta!" 

Trần Tuệ Hòa giống như kiến bò trong chảo nóng, đi tới đi lui trong đại sảnh với vẻ mặt đầy lo lắng. 

Sắc mặt Dương Đình Lâm cũng khó coi không kém: “Là do tên Tần Duy đó, nếu không phải vì cậu ta, tối qua có lẽ chúng ta đã thuyết phục được cậu Tiết rồi” 

Nghe thế Dương Nhã Tinh cau mày. 

"Ba, ba có thể đừng có chuyện gì cũng trách anh ấy được không? Ba cũng biết tối qua Tiết Hải Sâm đã quá đáng đến mức nào." Dương Nhã Tinh trầm giọng nói. 

"Thứ mất nết, chuyện đã đến mức này rồi mà con còn nói giúp đồ bỏ đi kia!" 

"Bây giờ các người cứ vui đi, đợi đến lúc ông cụ lấy lại toàn bộ tài sản và tài nguyên trong nhà chúng ta. Từ nay về sau chúng ta sẽ trở thành người ngoài của nhà họ Dương!" "Cho dù ông cụ trăm năm sau(đi đời nhà ma), nhà chúng ta cũng sẽ không chia được một chút lợi lộc nào cả!” 

“Mọi chuyện đều là tại con!” 

Chỉ nghĩ đến điều này thôi mà Dương Đình Lâm đã thấy rất lo lắng. 

Năng lực của ông ta chỉ ở mức trung bình, địa vị trong gia tộc cũng không cao lắm. 

Bây giờ lại vì chuyện này mà địa vị trong gia tộc càng tụt dốc, mọi thứ sẽ mất hết! 

“Ông chú đã nói anh ấy sẽ giúp con.” Dương Nhã Tinh nói. 

"Con thực sự mong đợi vào kẻ vô dụng đó, chỉ nói suông thì ai nói không được?" 

Dương Đình Lâm nói với vẻ khinh thường . 

"Nhưng con tin anh ấy!" Dương Nhã Tinh có vẻ rất kiên định. 

"Hừ, Dương Nhã Tinh, ba nói cho con biết, con đừng quên ba đã đánh cược với kẻ vô dụng Tần Duy đó rồi." 

"Chỉ cần cậu ta không giúp chúng ta lấy được quyền thi công, con phải chia tay với cậu ta vô điều kiện. Từ giờ trở đi, hai đứa sẽ là người xa lạ, không được phép gặp nhau!" 

Dương Đình Lâm uy hiếp cô. 

"Con tin anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ làm được" 

Dương Nhã Tinh nói chắc chắn. 

Sau khi Tần Duy dậy, anh không đến thẳng nhà họ Dương, mà anh lại lái ô tô đến Cục quản lý đất đai của thành phố. 

Đúng chín giờ, Tần Duy được một nhân viên dẫn đường đến một văn phòng. 

“Giám đốc, có người đến tìm. 

Trong văn phòng, Lưu Giang ngẩng đầu nhìn thấy Tần Duy, ông ta hơi cau mày. 

Sau đó ông ta hỏi: "Cậu là?" 

Tần Duy đi vào văn phòng, cười nói: "Giám đốc Lưu, xin tự giới thiệu, tôi là Tần Duy, bạn trai của Dương Nhã Tinh." “Dương Nhã Tinh?” 

Nhắc đến cái tên này, trong mắt Lưu Giang hiện lên vẻ oán hận. 

Mới hai ngày trước, ông ta đã mời Dương Nhã Tinh đến để gài bẫy, nhưng bị cô xịt hơi cay, đá vào chỗ hiểm! 

Suýt chút nữa ông ta không có con cháu đời sau rồi! 

“Cậu tới tìm tôi làm chi?” 

Giọng của Lưu Giang trầm xuống, đầy oán giận. 

"Tôi đến đây để nói chuyện với ông về quyền thi công dự án khu Vạn Phong của nhà họ Dương" 

Tần Duy mỉm cười. 

"Không cần nói nhiều! Tiễn khách đi!" 

Lưu Giang nóng nảy không có kiên nhẫn, muốn đuổi người đi ngay. 

Tần Duy cười nhạo, lạnh lùng nói: "Giám đốc Lưu, ông có tin tôi vừa bước chân ra khỏi đây, thì người của Viện Kiểm sát sẽ tới bắt ông không!" 

Vừa nói xong, sắc mặt Lưu Giang lập tức trở nên u ám. 

“Cậu dám uy hiếp tôi!” 

“Cũng có thể hiểu như vậy” Tần Duy gật đâu. 

"Nhóc con à, tôi không sợ đâu, có rất nhiều người muốn gây sự với tôi, cậu chẳng là cái thá gì!" 

Ánh mắt Lưu Giang âm u, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu có tin chỉ cần tôi gọi một cú điện thoại là có thể tống cậu vào tù mọt gông không!" 

Nụ cười trên mặt Tần Duy càng gian trá hơn. 

Anh lấy một túi tài liệu ra, đặt lên bàn của Lưu Giang. 

“Giám đốc Lưu, chắc chắn ông sẽ rất hứng thú với những thứ này” 

Lưu Giang sửng sốt, mở túi tài liệu ra theo bản năng. 

Khi nhìn thấy thông tin trên tài liệu, sắt mặt ông ta thay đổi. 

Lập tức trở nên trắng bệch! 

"Cái này... Sao cậu có được những thứ này!" 

Trong lòng Lưu Giang cực kỳ sợ hãi, trên trán ông ta toát mồ hôi lạnh. 

Những tài liệu này chứa hồ sơ chi tiết về nhiều hoạt động phạm pháp mà ông ta đã thực hiện trong nhiều năm qua! 

Dù chuyện lớn hay nhỏ đều vô cùng chi tiết rõ ràng! 

Một khi bị bại lộ, coi như cả đời này ông ta xong rồi! 

"Giám đốc Lưu, ông thấy khó tin nhỉ. Sau khi xem những thông tin này, có phải ngay cả ông cũng thấy mình rất ghê tởm." 

Tần Duy cười lạnh lùng. 

"Nói cho tôi biết, sao cậu có được những tài liệu này!" 

Giọng Lưu Giang trầm xuống, giống như dã thú sắp phát điên. 

"Ông đừng lo về điều này, nếu ông không muốn những chuyện này bị bại lộ, thì hãy ngoan ngoãn nghe theo tôi, ông thấy sao?” 

Nghe Tần Duy nói xong, sắc mặt Lưu Giang cực kỳ khó coi. 

Giống như con tắc kè hoa, lúc chuyển sang màu trắng, lúc chuyển sang màu đỏ. 

"Bây giờ tôi sẽ đưa cho cậu giấy phép thi công, nhưng cậu phải tiêu hủy những tài liệu này!" 

Lưu Giang trầm giọng nói. 

“Không thành vấn đề” Tần Duy mỉm cười gật đầu. 

“Sao tôi có thể tin cậu được!” 

Lưu Giang nhìn Tần Duy với vẻ kiêng dè. 

"Giám đốc Lưu, ông không có quyền lựa chọn khác. Ông chọn hợp tác với tôi, hay là vào nhà giam. 

Tần Duy cười giễu cợt. 

Ánh mắt Lưu Giang tối sầm, vẻ mặt rất khó đoán. 

"Được, bây giờ tôi sẽ đưa cho cậu giấy phép thi công khu Vạn Phong. Nhưng nếu tài liệu này bị lộ ra chỉ một chút thôi, dù phải cùng chết chung tôi cũng sẽ không tha cho cậu!" 

eyJpdiI6IkJpYnpjVktyT0poaDRhXC84dzZhdXlRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjVRbDNSWEtab3NvZkJLS0xHQWw1czVrdEpEU1VOMGZjZ3RCYlJDYmtcL2JZNHF3aVN4QVwvYXJOQ3c0cHlZZ0t4aU81d05iOWtaT1Zib25GREtqVkVldWxUYWdMSWhFT1djYklGSWdQM2xNZ0ZIRWwwbjJDVVcwd1ZRbFhBR1hFdTdhSUFvVTYzZWxVZ0lBTUVrMk43ckJlNWc2SHQ2eWdhUUZBS0NmT2E1dU11TytqdzRMcFE5NnNcLzh2KzhqSnJFVmR6STF2dVI5RWlRQWZ5S2t1bWlkbXc9PSIsIm1hYyI6IjY3NjIyMTM1YjljMjI1OGViOWMyYzA5NWRmOWYyODk5YjE4YTczMzI5YjQwNGZmMGUyMGJlZGU3YTZjOGJkYTMifQ==
eyJpdiI6IkJ4SklKUTBPRHltZUNEMCtLdnZRckE9PSIsInZhbHVlIjoiUDFxOWM1UmdcL3I2ZHdITzNRbHJiT0Z3d3VLXC9OYWZMTVBOZG5oc082d21neDRja0NCSTVFeVwvUWZmUTdrVDFxbXA5eU5nRmxXMWU0OW80eUFjSHJkTGM5TW5sa1lyZ2dZRDNEcDI2N1VWTzVRaE96MkV1alRpZHhBMDRhMG56ZFBsbmlOYWVoUkFZeHNsSkhpdzJSRncxUHFSNXBHellEd0JqY2NWRmRacHg4PSIsIm1hYyI6ImEzZjAzNDdjOTE4ZWVhODQxY2E2NThiNjU4Nzc4NDlkOGViMDVhZjAxNDFjMjJhZGQ0ZGQ5ZGVmMjM1NzAwYmUifQ==

Tần Duy cầm văn kiện thi công, rời khỏi Cục quản lý đất đai.

Ads
';
Advertisement