Giờ phút này, trừ Dương Nhã Tinh, gần như những ai ở đây đều cười cợt khi thấy người khác gặp nạn.
Tâm trạng Tiết Hải Sâm thì càng phơi phới hơn.
Không phải Tần Duy trâu bò lắm à? Ông đây chỉ mới giở thủ đoạn chút thôi mà đã có thể đẩy anh vào bước đường cùng rồi!
Đấu với tôi ấy hả? Anh còn non và xanh lắm!
Vợ chồng Dương Đình Lâm chẳng những không hề thương xót mà còn cảm thấy Tần Duy đáng đời.
Miễn là Tần Duy trở thành kẻ tàn tật, để tên rác rưởi này sẽ không thể ở cạnh Nhã Tinh được nữa.
Bọn bảo vệ nhìn chằm chằm về phía bên này, bao vây Tần Duy từ bốn phía như lũ sói đói chực chờ nhào lên cấu xé anh bất cứ lúc nào.
Các bảo vệ này đều là lính đã giải ngủ, ai cũng giỏi võ cả.
Đôi mắt sắc bén của Tần Duy dần ngập sát khí.
Nếu Trần Phi Dương không đến kịp thì anh đành ra tay thôi!
Nhưng đúng lúc này!
"Dừng tay!"
Một tiếng quát đầy đanh thép thình lình vang lên!
Các bảo vệ khựng lại, lần theo hướng âm thanh phát ra nhìn sang.
Họ thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen, dẫn mấy chục tay vệ sĩ đô con lũ lượt xông vào hội trường.
Khí thế của họ quá lớn, tất cả đều không khỏi lộ vẻ rúng động.
Đặc biệt là Chu Thành Nhân. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác kia, mắt ông ta trợn trừng như chuông đồng.
Đây...
Đây là tổng giám đốc Trần mà?
Sao ông ta lại tới đây?
Vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng Trần Phi Dương cũng dẫn người chạy tới.
Biểu cảm ông ta đầy u ám, sát khí đằng đẳng!
Chu Thành Nhân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cười xởi lởi lại gần.
"Tổng... Tổng giám đốc Trần, sao ông lại tới đây?"
Trần Phi Dương liếc xéo Chu Thành Nhân một cách bực bội.
"Quỳ xuống.
Giọng Trần Phi Dương tuy không lớn nhưng đầy uy nghiêm, không cho phép ai cãi lại.
Nghe xong, mặt mày Chu Thành Nhân trắng bệch. Mặc dù chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng ông ta vẫn quỳ xuống đất.
Trần Phi Dương khẽ gật đầu, cầm một chai bia lên, nện lên đầu Chu Thành Nhân làm phát ra âm thanh chát chúa.
Máu văng tung tóe khắp nơi.
Chu Thành Nhân kêu gào thảm thiết.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên và khó hiểu trước cảnh tượng ấy, không nghĩ ra được tại sao tổng giám đốc Trần lại đánh Chu Thành Nhân.
Họ chợt nhớ tới trước khi đánh nhau, Tần Duy đã gọi một cuộc gọi.
Có lẽ nào?
Tiết Hải Sâm cũng trông ngỡ ngàng thấy rõ.
Chẳng lẽ Tần Duy quen biết với chủ Tiên Cư các, Trần Phi Dương?
Trần Phi Dương thong dong rút một chiếc khăn tay ra khỏi túi, lau máu dính trên tay đi, sau đó đi tới trước mặt Tần Duy.
Thấy vậy, người xung quanh mới dám khẳng định rằng hai người này biết nhau.
"Cậu chủ Tần, ngại quá, tôi dạy cấp dưới không nghiêm, gây rắc rối cho cậu rồi."
Trần Phi Dương hơi cúi người với Tần Duy, nét mặt đầy kính cẩn.
Hå!
Cả hội trường liên hoan đêm im phăng phắc.
Trần Phi Dương là ai?
Ông ta là chủ của Tiên Cư các, là người có máu mặt của Trung Hải, thế mà lại tỏ ra cung kính với Tần Duy như thế!
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế kia?
Nét mặt Tiết Hải Sâm thoáng chốc trở nên tối tăm, có phần khó coi.
Anh ta cứ đinh ninh mình sẽ đánh gãy tay chân Tần Duy được, không ngờ Trần Phi Dương lại ra mặt!
Vợ chồng Dương Đình Lâm cũng vô cùng hoảng sợ trước cảnh tượng này.
Dựa vào đâu thằng rác rưởi họ coi thường xưa giờ lại được Trần Phi Dương đối xử một cách cung kính đến vậy!
E là kể cả nhà họ Dương cũng không được nể mặt như thế!
Mặt mũi Chu Thành Nhân đang quỳ dưới đất, bị đập vỡ đầu càng trắng bệch hơn nữa.
Ông ta quỳ gối trên sàn mà người run như cầy sấy.
Ông ta đã trêu phải người tai to mặt lớn có lai lịch khủng mất rồi!
Thôi xong!
Ông ta đi đời nhà ma mất
"Ông chủ Trần, rắc rối ông gây ra cho tôi không phải chỉ một chút thôi đâu."
Tần Duy trầm giọng cất lời.
Trần Phi Dương nghiêm mặt, thình lình quay phắt về phía Chu Thành Nhân với ánh mắt đầy đáng sợ, lạnh lùng ra lệnh: "Kể lại chuyện vừa rồi cho tao. Nếu mày dám giấu giếm chuyện gì, tao sẽ lấy mạng mày!"
Cảm nhận được sát khí đáng sợ tỏa ra từ ông ta, Chu Thành Nhân sợ tới mức run bần bật, vội kể lại những gì vừa xảy ra.
Sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện, Trần Phi Dương không cần nghĩ cũng biết cậu chủ Tần bị kẻ khác hãm hại.
Cậu chủ Tần là ai?
Không ngoa khi nói rằng cả Trung Hải không ai có thân phận cao quý bằng anh.
Làm gì có chuyện anh ăn cắp dây chuyền của người khác được?
Ông ta nhanh chóng xoay người lại, khẽ cúi đầu nói với Tần Duy: "Cậu chủ Tần, xin cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng về chuyện này"
Tần Duy gật đầu.
Trần Phi Dương là em trai Trần Tứ Hải, Tần Duy tin ông ta.
"Tổng giám đốc Trần, tôi biết lỗi rồi, tôi biết lỗi rồi, xin ông hãy tha thứ cho tôi! Nếu biết trước cậu chủ Tần này là bạn ông thì dù có một trăm lá gan, tôi cũng không dám đắc tội cậu ấy đâu!”
Chu Thành Nhân quỳ xuống đất, dập đầu nhận lỗi không ngừng.
Một tia sát ý lóe lên trong mắt Trần Phi Dương, ông ta trầm giọng:
"Cậu chủ Tần có thân phận cao quý, sao lại đi ăn trộm một dây chuyền không đáng tiền chứ? Vả lại ở đây có biết bao camera, tra một phát là biết ngay chân tướng, thế mà mày lại tin lời gièm pha của người khác, chưa biết đầu đuôi ra sao mà đã dám vu oan cậu chủ Tần. Chu Thành Nhân, tạo giao trọng trách cho mày, mày báo đáp tạo kiểu này đấy à?"
Chu Thành Nhân liên tục dập đầu, tiếng "cốp cốp" vang lên hết lần này đến lần khác. Nét mặt ông ta đầy khẩn thiết, van xin Trần Phi Dương cho mình được sống.
Trán ông ta chảy máu ròng ròng vì những cú dập dầu kia.
"Kéo ra ngoài, đánh gãy tay chân, vứt cho chó ăn!"
Trần Phi Dương cất giọng lạnh như băng, ánh mắt đầy lạnh lùng.
Chu Thành Nhân nhanh chóng bị người khác kéo ra ngoài.
Người xung quanh chứng kiến khung cảnh ấy mà bàng hoàng, hãi sợ.
Tay sai của mình mà ông ta cũng có thể đối xử ác độc đến vậy thì nói gì đến người ngoài!
Biểu cảm Tiết Hải Sâm thay đổi xoành xoạch.
Cuối cùng, anh ta mỉm cười, tiến lên và nói: "Tổng giám đốc Trần, tôi là Tiết Hải Sâm, cậu chủ nhà họ Tiết, chắc ông biết ba tôi chứ?"
Trần Phi Dương nhìn về phía Tiết Hải Sâm, ánh mắt chứa đựng một chút sắc bén.
"Cậu là người xui khiến Chu Thành Nhân ra mặt đúng không?" Sát ý bao trùm khắp đôi mắt lạnh lùng của Trần Phi Dương.
Tiết Hải Sâm tái mặt, vội cười xòa: "Tổng giám đốc Trần, là thế này, một người bạn của tôi bị mất dây chuyền nên mới gọi điện cho giám đốc Chu. Nhưng hóa ra Tần Duy là bạn của ông, chuyện này coi như bỏ qua nhé! Dù gì thì người ta thường nói oan gia nên cởi, không nên buộc mà"
"Tần Duy, anh thấy có đúng không?" Tiết Hải Sâm cười tươi, ra chiều rộng lượng lắm.
Tần Duy lại nhếch môi một cách trêu tức, nói với Tiết Hải Sâm: "Anh Tiết, chuyện này vẫn chưa được làm rõ mà, bỏ qua sao được? Không điều tra ra chân tướng thì tối nay đừng hòng ai bước chân ra khỏi đây!"
Sắc mặt Tiết Hải Sâm dần trở nên khó coi.
"Tần Duy, là đàn ông thì rộng lượng một chút mới được. Dù gì sợi dây chuyền cũng được tìm thấy trên người anh, chúng tôi không so đo là đã nhân nhượng lắm rồi. Chuyện này mà làm rùm beng lên thì anh mới là người mất hết thanh danh đấy!"
Tiết Hải Sâm trầm giọng cảnh cáo.
Cô gái tên Thanh Thanh nọ cũng hùa theo: "Đúng đấy! Tần Duy, tôi cũng không chấp nhặt đâu. Đằng nào cũng đã tìm thấy dây chuyền, hai bên không cần thiết phải đi xa đến
vậy."
Thanh Thanh hơi chột dạ, dù gì bây giờ cũng có Trần Phi Dương ra mặt cho Tần Duy, họ không muốn mọi chuyện đi quá xa.
Anh không định cho qua chuyện này dễ dàng như thế đâu!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất