Tần Duy không phải là loại người khăng khăng không chịu bỏ qua, nhưng còn phải xem là chuyện gì nữa. 

Chuyện chiếc vòng cổ thì khỏi cần nghĩ, chắc chắn là tên khốn Tiết Hải Sâm chơi anh rồi. 

Lúc này thấy Trần Phi Dương đứng ra bảo vệ mình, anh ta lập tức muốn chấm dứt chuyện này. 

Sao Tần Duy có thể dễ dàng đồng ý với anh ta như vậy được? 

Sắc mặt Tiết Hải Sâm có phần khó coi, hạ thấp giọng nói: "Tần Duy, anh cứ nhất quyết phải làm to chuyện lên mới được hả?" 

Tần Duy cười lớn: "Cậu chủ Tiết này, anh mới là người muốn làm to chuyện đấy chứ?" 

"Chúng tôi đã bảo không so đo nữa rồi, anh còn muốn thế nào hả?" Thanh Thanh cũng trầm giọng nói. 

Cô ta thoáng thấy có một dự cảm xấu. 

Tần Duy ngó lơ bọn họ, nói với Trần Phi Dương: "Ông chủ Trần, chắc ở đây có camera giám sát nhỉ? Cứ kiểm tra là biết ngay đã xảy ra chuyện gì ấy mà." 

Trần Phi Dương gật đầu, nhanh chóng sai người đi kiểm tra. 

Lúc này Tiết Hải Sâm và Thanh Thanh kia bắt đầu hơi sốt ruột rồi, không khỏi chột dạ. 

Đặc biệt là cái cô Thanh Thanh kia lại càng đứng ngồi không yên, sắc mặt rất tệ, khó mà bình tĩnh được. 

Tần Duy cười khẩy: "Cô là người mất đồ cơ mà, cô hoảng cái gì?" 

"Tôi... Tôi không muốn truy cứu nữa, tôi tự nhặt lại dây chuyền là được rồi." 

Nói xong cô ta lục thùng rác nhặt chiếc dây chuyền lên. 

"Các người không truy cứu nữa, nhưng tôi chưa nói sẽ là không truy cứu nữa." 

Tần Duy cười nhạt, anh vừa dứt lời, người của Trần Phi Dương đã mang video trích xuất từ camera tới. 

Sắc mặt Trần Phi Dương tập trung, xem hết toàn bộ quá trình trên máy phát lại. 

Nhất thời, một luồng sát khí dữ dội tỏa ra từ trên người ông ta. 

Sắc mặt ông ta vô cùng nặng nề, ánh mắt sắc bén lạnh đến thấu xương. 

Cảm nhận khí thế mạnh mẽ này, sắc mặt của Thanh Thanh kia lập tức tái nhợt, hai chân cũng bắt đầu run lên. 

Ngay cả sắc mặt Tiết Hải Sâm cũng dần trở nên khó coi. 

Tuy rằng không biết Trần Phi Dương nhìn thấy cái gì, nhưng hai người cũng đoán được. 

"Bắt người phụ nữ này lại cho tôi!" 

Trần Phi Dương chỉ về phía Lý Thanh Thanh. 

Ngay sau đó, hai người đàn ông to cao bước tới, đè Lý Thanh Thanh xuống. 

Lý Thanh Thanh sợ tái cả mặt. 

"Các anh bắt tôi làm gì? Tôi là người mất đồ cơ mà, sao lại bắt tôi?" 

Lý Thanh Thanh la lớn, mặt đầy hoảng sợ. 

Trần Phi Dương đi tới, lạnh lùng nói: "Tại sao cô lại hãm hại cậu Tần?" 

"Tôi không hiểu ông đang nói gì cả." Lý Thanh Thanh lắc đầu. 

Trần Phi Dương cho cô ta xem đoạn video. 

Xem hết video, sắc mặt Lý Thanh Thanh càng thêm tái nhợt, toàn thân như bị rút hết sức lực, dần tê liệt. 

Thôi xong rồi! 

Thế là xong đời rồi! 

Camera giám sát ghi lại rõ ràng việc cô ta nhét chiếc vòng cổ vào túi quần của Tần Duy. 

Bỏ tang vật vào để vu cáo, có chứng cứ xác thực. 

Bằng chứng ngay trước mặt, Lý Thanh Thanh không còn gì để chối cãi nữa. 

"Tôi hỏi lại cô một lần nữa, tại sao cô lại hãm hại cậu Tần?" 

Giọng của Trần Phi Dương vang dội như tiếng sấm rền. 

Lý Thanh Thanh sợ đến nỗi cả người run lẩy bẩy. 

"Tôi không biết, tôi không biết gì hết!" 

Lý Thanh Thanh không dám nói thật. 

Nhìn thái độ của Lý Thanh Thanh, mọi người mới rõ hóa ra Tần Duy bị gài bẫy thật. 

Dương Nhã Tinh rất vui mừng, cô biết ngay ông chú nhà mình không phải loại người như vậy mà! 

Quả nhiên có người đã gài bẫy anh. 

Tiết Hải Sâm đứng cách đó không xa thấy thế thì thay đổi sắc mặt liên tục. 

Sau đó, anh ta chỉ vào Lý Thanh Thanh mà mắng: "Lý Thanh Thanh, không ngờ cô lại là loại người như vậy. Uổng công tôi tin tưởng cô, còn giúp cô nữa, không ngờ cô lại vu oan cho người khác. Cô khiến tôi quá thất vọng" 

"Tại sao cô lại muốn hại tôi?" 

Tần Duy ánh mắt lạnh lùng đi tới trước mặt Lý Thanh Thanh. 

Lý Thanh Thanh lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi không biết, tôi không biết gì hết!" 

"Không biết phải không? Được rồi, nếu cô đã dám giở trò hại người khác trong Tiên Cư các của tôi, tôi sẽ chặt tay cô ngay bây giờ" 

Mặt Trần Phi Dương đằng đằng sát khí, ông ta rút dao định chặt đứt tay của Lý Thanh Thanh. 

Lý Thanh Thanh sợ hãi liên tục hét lên. 

"Đừng chặt tay tôi, đừng chặt tay tôi, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi!" 

"Cô có nói không hả?" 

Trần Phi Dương tức giận gầm lên. 

"Tôi..." 

Lý Thanh Thanh đang định nói, lại nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Tiết Hải Sâm, đột ngột im bặt. 

"Thật ra tôi chỉ muốn đùa chút thôi, không ngờ lại làm to chuyện thành như vậy..." 

Lý Thanh Thanh nói. 

Tần Duy nhếch miệng cười đầy mỉa mai. 

"Đùa thôi ấy hả?" 

"Đòi chặt tay chặt chân của người ta mà chỉ đùa thôi à?" 

Trong mắt Tần Duy lóe lên vẻ lạnh lùng. 

Chẳng mấy chốc đã có người ra tay, đè Lý Thanh Thanh xuống bàn. 

Trần Phi Dương giơ cao con dao lên chuẩn bị chặt xuống. 

"Không!" 

"Cứu tôi với, cứu tôi với cậu chủ Tiết, mau cứu tôi với!" 

Sắc mặt Tiết Hải Sâm cực kỳ xấu. 

"Ông chủ Trần, nể mặt nhà họ Tiết chúng tôi, xin ông tha cho Lý Thanh Thanh lần này, tôi tin là sau này cô ta sẽ không dám tái phạm nữa đâu" "Ở Tiên Cư các của tôi, nhà họ Tiết các cậu chẳng là cái quái gì cả!" 

Trần Phi Dương không hề nể mặt anh ta chút xíu nào. 

Tần Duy cười gằn: "Cậu chủ Tiết này, lúc anh đòi chặt chân tôi thì anh cũng đâu có thái độ này." 

"Tần Duy, tha được thì nên tha, chuyện gì cũng nên cho người ta một đường sống, ngày sau gặp lại cũng dễ nhìn mặt nhau. 

Tiết Hải Sâm hạ thấp giọng nói với Tần Duy. 

"Xin lỗi, tôi không có thói quen này. 

Ánh mắt Tần Duy lạnh như băng, sát khí không hề giảm bớt. 

"Đã chuẩn bị tinh thần chặt tay nào chưa?" 

Trần Phi Dương cười gắn đầy tàn nhẫn. 

"Tha cho tôi, xin anh tha cho tôi!" 

Lý Thanh Thanh cầu xin. 

"Thế thì chặt tay phải đi." 

Trần Phi Dương vung dao lên chuẩn bị ra tay. 

"Tôi khai!” 

"Tôi khai ngay đây!" 

"Là cậu chủ Tiết, cậu chủ Tiết bảo tôi làm việc này." 

"Tôi bị người ta xúi giục mà." 

"Đừng chặt tay tôi, tôi sai rồi, sai thật rồi!" 

Lời vừa nói ra, mọi người trong đại sảnh đều giật mình. 

Thì ra tên đầu sỏ chính là Tiết Hải Sâm. 

Vẻ mặt Tiết Hải Sâm lúc này âm u, cực kỳ khó coi. 

"Cậu chủ Tiết, quả nhiên là anh." 

Tần Duy không hề lấy làm ngạc nhiên trước điều này, chỉ là ánh mắt của anh ngày càng lạnh hơn. 

"Trước đây chúng ta không oán không thù, hiện giờ cũng không thù không oán, tại sao anh lại muốn hại tôi?" 

Nói xong, Tần Duy từng bước tiến về phía Tiết Hải Sâm. 

Sắc mặt Tiết Hải Sâm càng lúc càng âm u. 

Anh ta không ngờ mọi chuyện lại đến mức này. 

"Tần Duy, lời nói từ một phía của người phụ nữ này mà anh cũng tin à? Nếu tôi muốn đối phó anh thì cần gì phải giở ba cái trò này này?" 

Tiết Hải Sâm bắt đầu ngụy biện. 

"Đã có chứng cứ xác thực rồi mà anh còn muốn ngụy biện nữa hả?" 

Tần Duy cười khẩy, sau đó quay sang nói với Trần Phi Dương. 

"Ông chủ Trần, ở Tiên Cư các, người ác ý hãm hại người khác thì phải làm thế nào?" 

Ánh mắt Trần Phi Dương lạnh băng, ẩn giấu sát ý. 

Ông ta nói thẳng: "Đánh gãy chân" 

Tiết Hải Sâm này đúng là ăn gan hùm mật gấu mà, dám hãm hại cậu chủ Tần. 

Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà! 

Nghe xong, Tiết Hải Sâm hơi hoảng. 

"Ông chủ Trần, tôi là cậu chủ nhà họ Tiết, ông đánh gãy chân tôi không sợ bị nhà họ Tiết trả thù à?" 

Trần Phi Dương nói với vẻ khinh thường: "Tôi đã nói rồi, nhà họ Tiết chả là cái thá gì cả." 

Ông ta phất tay, mấy gã đàn em của ông ta lập tức hành động ấn Tiết Hải Sâm xuống đất, trông vô cùng thảm hại. 

"Cậu Tần, cậu xử hay tôi xử đây?" Trần Phi Dương cười nói với Tần Duy. 

"Tôi xử cho." 

eyJpdiI6InNiRFErZW1KWXdWcEFPaGUrd2cxenc9PSIsInZhbHVlIjoidmdjcmdGXC9tbzM0eDVkRWs5eDl3cmpvWlRxVnRRSHorUldJeklNK2xzK1pHbkkrWFQyT295MHd5MEhmQjBBbUxTOXNDaXpzM0JCOHJaUm8rNDJOVnBpbzBnb1hKdjdhZ0paZjk4TWxzSmJaNkRlb1BoWWhRUGlURWEySmpmTW90WklZelE5R2IwZHhIdjl0UHpjOUp1N2hZYmNaMW8reG1nK1YxV1I4U3EydzdRdnp4MnUwejdYeHdTQjRYakVpNyIsIm1hYyI6Ijc0ODU1Nzc4ZmZmNTEwODQwMzYyMGI1NDFlNTQ2NDY4N2M2NGMzMmM0NTM4OWRkZjE2MTBkMmU4Mjg5NTI4YzAifQ==
eyJpdiI6IkRYd3kyY2twMTh0bDJUbDR6NzZuSGc9PSIsInZhbHVlIjoiRU1WYUw5a1hmeFdSbzZVRnpRVkxrVlh2TnQxQjErWTFnb2hPdEo5aEIyQ1wvcElFS1RsXC9LU1d6MlhidHdUQ0JPTG9JWllYdnBVQWNvQk9DR0FoMDRtWUEzQkNkRzVcL01FUkZlYVh1cXBVK3hIXC9OXC9XXC9GQmg4MWZUYzM0MGNQT1NUN0NSOVpobGxqcVwvWXg2SUVZZU5MQT09IiwibWFjIjoiMjZiNzBlYTJjZjliNjZhZmU0YmRmMDc4NDA0YzBhYTk0ZDUyZTA0YjliYmQ2OTgzMmYwZWNkZjUzMTZmZWQ1ZiJ9

"Tần Duy! Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, tôi là cậu chủ nhà họ Tiết đấy! Nếu muốn chết thì cứ thử động vào tôi xem!"

Ads
';
Advertisement