Vừa dứt lời, giám đốc của Tiên Cư các - Chu Thành Nhân - dẫn bảo vệ xông vào tiệc liên hoan đêm. 

Thấy Chu Thành Nhân, Tiết Hải Sâm vội vàng ra đón: "Giám đốc Chu, anh ta là kẻ trộm đồ đấy! Tôi đã có bằng chứng xác thực, có cả vật chứng lẫn nhân chứng, tất cả mọi người tại đâu đều có thể làm chứng. Hơn nữa, sau khi bị bắt tại trận, anh ta còn lì lợm không biết ăn năn hối cải, đã vậy còn muốn phi tang chứng cứ. Tên này không xem ai ra gì, không thể tha cho anh ta được!" 

Tiết Hải Sâm rõ là kẻ gian nhưng lại dám mách lẻo trước. 

Nghe vậy, Chu Thành Nhân đanh mặt, nhìn về phía Tần Duy với ánh mắt cực kỳ sắc bén. 

"Cậu Tiết, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời về việc này!" 

"Vậy cảm ơn giám đốc Chu nhé." 

Tiết Hải Sâm đắc chí nhếch mép, có điều khó có ai phát hiện được nụ cười khẩy này. 

Người của Tiên Cư các đã ra mặt, Tần Duy chết chắc! 

Gương mặt Dương Nhã Tinh tràn ngập sự lo âu. Tiên Cư các là một thế lực hùng mạnh, bây giờ ông chú lại bị người ta nắm thóp, phải làm sao đây? 

"Ranh con, mày là kẻ vừa trộm đồ đúng không?" Mặt mày Chu Thành Nhân tối sầm, ông ta lạnh lùng nhìn Tần Duy. 

Không hiểu tại sao Chu Thành Nhân cảm thấy Tần Duy có gì đó rất quen. 

Nhưng ông ta không nghĩ nhiều, chỉ tưởng mình nhầm anh với ai thôi. 

Song, Tần Duy đã gặp Chu Thành Nhân thật. 

Lần trước anh và Thương Hổ gặp nhau tại Tiên Cư các, ông chủ của Tiên Cư các là Trần Phi Dương đã đích thân tiếp đón anh, lúc ấy Chu Thành Nhân này cũng có mặt. 

Chẳng qua lúc đó Tần Duy đeo mặt nạ nên Chu Thành Nhân mới không nhận ra. 

"Tôi không trộm đồ." Tần Duy lắc đầu, phủ nhận. 

"Tần Duy, chứng cứ rành rành ra đó, anh còn muốn ngụy biện nữa à? Ha ha, nếu anh chịu thành thật, nhận lỗi đàng hoàng, nhặt dây chuyền ra khỏi thùng rác rồi xin lỗi Thanh Thanh, hứa sẽ không trộm đồ nữa thì có khi bọn tôi còn tha thứ cho anh. Còn nếu anh vẫn không biết quay đầu là bờ, cứng đầu không chịu thú nhận thì đừng trách giám đốc 

Chu!" 

Tiết Hải Sâm cười khẩy. 

Giờ đây, đối với anh ta, Tần Duy chính là con mồi, anh ta muốn chơi thế nào thì chơi thế đấy! 

"Tần Duy, thẳng vô tích sự nhà cậu còn đứng đực mặt ra đó làm gì, sao còn chưa nhặt dây chuyền về! Hôm nay cậu theo nhà họ Dương tới đây, cậu có biết giờ cậu đã làm nhà họ Dương mất hết mặt mũi rồi không! Nghĩ sao lại đi trộm đồ người khác thế không biết, đúng là rác rưởi!" 

Dương Đình Lâm cũng sẵng giọng quát. 

"Nếu tôi không nhặt thì sao?" 

Tần Duy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tiết Hải Sâm. 

Tiết Hải Sâm sa sầm nét mặt, cười lạnh: "Vậy thì chờ bị đánh gãy tay chân rồi ném ra ngoài đi!" 

"Các anh còn chưa đủ sức đánh gãy tay chân tôi đâu!" 

Tần Duy tỏ ra khinh thường. 

"Thằng khốn nạn, mày là người đầu tiên dám phách lối như vậy tại Tiên Cư các đấy! Nhưng tao nói cho mày biết, gây chuyện ở Tiên Cư các thì thường sẽ chẳng mấy ai có kết cuộc tốt đâu!" 

Ánh mắt của Chu Thành Nhân đầy hung dữ, vẻ mặt thì độc ác. 

Ông ta phất tay, chuẩn bị sai người ra tay. 

Ngay lúc này, Tần Duy lấy điện thoại ra gọi. Thấy vậy, những người tại đây hơi biến sắc. 

Lẽ nào Tần Duy gọi người tới? 

Chu Thành Nhân càng được đà cười châm biếm: "Ranh con, tại Trung Hải này, không ai dám gây sự tại Tiên Cư các đâu. Cho dù mày mời Thiên Vương tới đây thì ông mày cũng chẳng để vào mắt." 

Tại Tiên Cư các, Chu Thành Nhân có đủ quyền uy để thốt ra những lời này. 

Tần Duy không buồn đếm xỉa gì tới ông ta. 

Chẳng mấy chốc cuộc gọi đã được kết nối. 

Anh gọi điện cho Trần Tứ Hải. 

Tần Duy biết thật ra Tiên Cư các do em trai ruột của Trần Tứ Hải - Trần Phi Dương - mở. 

Anh kể ngắn gọn tình hình cho Trần Tứ Hải biết. 

Nét mặt của Trần Tứ Hải ngay lập tức trở nên nghiêm túc, ông ta vội vàng gọi một cuộc cho em trai ruột Trần Phi Dương của mình. 

Lúc này, Trần Phi Dương đang ở trong văn phòng của Tiên Cư các. 

"Sao tự dưng anh gọi điện cho em thế?" 

Trần Phi Dương hơi ngờ vực. 

"Cậu chủ Tần gặp rắc rối ở Tiên Cư các của em kìa, em ra mặt giải quyết đi" 

Trần Tứ Hải trầm giọng bảo. 

"Cậu chủ Tần?" Lúc đầu Trần Phi Dương hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó đã tái mặt: "Anh, cậu chủ Tần mà anh nói lẽ nào là người lần trước?" 

"Đúng vậy. Nếu cậu chủ Tần bị xô xát gì, anh sẽ hỏi tội em đấy, rõ chưa!" 

"Em rõ rồi, đương nhiên rõ rồi, dù gì cậu ta cũng là con trai của người đó mà!" 

Khuôn mặt Trần Phi Dương ngập tràn sự căng thẳng và e ngại. 

"Em rõ thì tốt rồi, còn nữa, đừng bại lộ thân phận của cậu ta." 

Cúp máy, đôi mắt Trần Phi Dương đằng đằng sát khí. 

"Hắc Bưu, bảo các anh em đến đây ngay, hôm nay ông đây muốn thấy máu!" 

Trần Phi Dương bặm trợn nói với một vệ sĩ của mình. 

Tại địa điểm tổ chức liên hoan đêm. 

Ai nấy cũng nhìn Tần Duy với vẻ châm biếm và giễu cợt. 

Đối với họ, Tần Duy xong đời rồi! 

Cho dù Thiên Vương đến đây thì cũng không cứu nổi anh đâu! 

Khắp Trung Hải này, có ai dám kiếm chuyện tại Tiên Cư các này đâu chứ! 

Dương Đình Lâm và Trần Tứ Hải không muốn bị liên lụy, kéo Dương Nhã Tinh ra thật xa. 

"Ba, mẹ, hai người làm gì vậy hả!" Dương Nhã Tinh giận dữ hét lên. 

"Nhã Tinh, thằng Tần Duy này đắc tội Tiên Cư các, chút nữa cậu ta sẽ bị đánh gãy tay chân đấy! Chúng ta phải tránh xa cậu ta, lỡ bị liên lụy thì khốn!" Trần Tứ Hải nói. 

Dương Đình Lâm cũng tán đồng: "Đúng đấy, thẳng vô tích sự này dám trộm đồ người khác, bị đánh gãy tay chân cũng đáng đời! Giờ con cũng biết nhân cách Tần Duy ra sao rồi, Dương Nhã Tinh, hạng người như vậy con còn thích nổi không?" 

Sắc mặt Dương Nhã Tinh vô cùng khó coi. 

Cô cố gắng vùng ra khỏi sự kìm kẹp của ba mẹ, sau đó chạy tới chỗ Tần Duy, nói với anh: "Ông chú, cho dù tất cả mọi người đều không tin anh thì em vẫn tin anh!" 

Dương Nhã Tinh biết con người Tần Duy ra sao, anh không thể nào ăn cắp được! 

Dạo trước ông nội còn trả thù lao cho Tần Duy lên đến hàng trăm tỷ mà còn bị anh từ chối. 

Vậy thì làm gì có chuyện một sợi dây chuyền lọt vào mắt xanh của anh chứ! 

Nhất định có kẻ hãm hại ông chú! 

Tần Duy cảm thấy vô cùng ấm áp. 

Anh ôm Dương Nhã Tinh vào lòng, nhẹ nhàng thủ thỉ: "Nhã Tinh, cảm ơn em đã tin anh" 

Cách đó không xa, Tiết Hải Sâm chứng kiến cảnh tượng đó thì mặt đen như than. 

Anh ta tìm mọi cách vu oan Tần Duy chẳng vì lý do nào khác ngoài khiến Dương Nhã Tinh rời xa Tần Duy cả! 

Không ngờ Dương Nhã Tinh tin tưởng Tần Duy một cách cố chấp, cứ như bị bỏ bùa mê thuốc lú vậy! 

Điều này làm cho mặt mày Tiết Hải Sâm nhăn tít lại như ăn trúng phân. 

Em đã bất nhân thì đừng trách anh bất nghĩa! 

"Giám đốc Chu, tên khốn kiếp này cứng đầu không biết hối cải, còn ra vẻ nữa, một tên rác rưởi như anh ta thì gọi được ai tới chứ? Đập gãy tay chân cho anh ta nhớ đòn cho rồi! Để xem sau này anh ta còn dám trộm đồ nữa không!" 

Tiết Hải Sâm vừa nói vậy, những người khác cũng nhốn nháo lên. 

"Đúng đấy, còn chần chờ gì nữa, đập gãy tay chân cậu ta cho rồi, để xem sau này cậu ta ăn trộm được kiểu gì!" 

"Câu này quá chí lý, loại người như vậy phải trừng trị nghiêm khắc vào!" 

"Đánh gãy tay chân xong còn phải tống cổ tới đồn công an nữa, cho cậu ta đi tù đi!" 

Cô gái tên Thanh Thanh nọ cũng độc địa hùa theo, lạnh lùng nói: "Hạng người như anh ta cũng bao giờ xứng đáng được tha thứ, phải dạy dỗ một trận nhớ đời mới được!" 

Chu Thành Nhân gật đầu. 

eyJpdiI6Im5iQ0FsVEJRSlNCVU81dWY3WnF4OHc9PSIsInZhbHVlIjoiK0pxRDFYUWw4U1A2bUE3WFF4NEF0VzlQc292REV5QXRvNVNPZktiQTI4d1FxRENMSndpN2YyY3FKMnErbXJNREtOTmdQUXJueEVVZk0zOE1MNzVFTzJoZVJJRWQ2QjRMeFJxM3R3aEh0alwvV3hxeDB0MVJ2S25wUG9lSmJwOElsbHVBU2FFaDZaUkVzTThCWHg4ZVRRcUtRSVhwNW5mN0lRT1NVWk5UdTg2QkxqXC9cL202MHpGS2RsS0pVeFBUTDhiWm1DZzJuNHdIWjFkVWx4ZTE3VTUwMEs1ZkloYm0wdU93eGRyNUh5ZTA2MnV6QWRYaEFGV3BOMmFcL2xvZnlLc3NFbzV6TmF6c2Q3T05oMVR2em5FMkpsTDlFbHU2U2x2OE44R1J6VmJmVDNEWHdcLzh5dmNhQWF0YnNwdVgxelYrV01TQ0s2UFJ0VThWT053SFlXaUR2dnlFMWwxVG1CejA0RlByN3hkYUdiblkzZUEyM0FjZlwvenk1RGFaajh1WXdsV1BVXC9VZFQ4K2JzV1JGOTNUZWZPS1E9PSIsIm1hYyI6ImM2ZTkwMTIzYTM3YjQwMDc3YzdjNTYwNmRhNDkyNDhmZmI3ZTM1YjA2OWM5ZGY5OTFmMWRlZDVjYWZjMjRmN2YifQ==
eyJpdiI6IkNYVjhxeFJEOWRFMzNpaVwvMkVQREhRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlE4bTl0bzZITXhmWlwvbVpWNDd6VVJRa0hjeUtIZGJONFk3ZFwvWll1aEhvQ0tEYWxIWGorNGt5cnJCcVpXWU9wSzRyRVdkdGFJNGdEdHJKKzU2YmtBekcrbTl2Um45ajdZMVZLekpqdFlmYW9tMngzMkNlM3NhMlVqbUZiMlZraENYK2QxdHJcL0lacXd3RTRxKzRrZEZIeWd4dm8zRjNzeVpMNEpkQjRLVkVKSUFsWUJtRnVGNGc2KzB0cDhQZ3QzZiIsIm1hYyI6ImFiMmQyZGU5ODVkNDE3YWMxZTg5YWJkN2ZjMWFlZTY3MWJlYjVhNWYwM2UxNjJlNTZhODhiNTg5YmRjMmY0NmIifQ==

Với gương mặt cực kỳ hung ác, Chu Thành Nhân đanh giọng quát.

Ads
';
Advertisement