Người phụ nữ áo đỏ nhìn Lý Quân với ánh mắt sắc lạnh, giọng nói cứng rắn đầy thách thức.  

 

Bên cạnh, Ngu Thư Trúc vội vàng giải thích: “Chị, vị này là ân nhân của em! Em bị đại trưởng lão Triển thị đuổi giết, may mà có ân nhân ra tay cứu giúp.”  

 

Nghe vậy, người kia nhíu mày.  

 

“Ý em nói...hắn cứu được em từ tay đại trưởng lão Triển thị? Ông ta ít nhất cũng phải là cao thủ cảnh giới Thiên Nhân.”   

 

“Đúng vậy! Ân nhân không chỉ cứu em mà còn giết chết đại trưởng lão kia.”  

 

Nghe vậy, Ngu Thư Lan lập tức khiếp sợ.  

 

Ngu thị và Triển thị vốn là kẻ địch, tranh đấu nhiều năm, cô biết rất rõ đại trưởng lão kia có thực lực như thế nào.  

 

Nếu Lý Quân có thể giết chết được ông ta, cứu Ngu Thư Trúc, vậy thì thực lực của hắn phải mạnh đến mức nào.  

 

Trong lòng cô vẫn dấy lên nghi ngờ, liệu hắn cứu em gái mình có mục đích gì không?  

 

“Ân nhân, mời cậu vào bộ lạc.”  

 

Ngu Hổ nói.  

 

Lý Quân lắc đầu, anh nhìn về phía Ngu Thư Lan.  

 

“Tôi nghe Ngu Thư Trúc nói, cô muốn lên núi Hỏa Thần. Vì thế nên tôi mới đến đây, khi nào xuất phát, tôi đi cùng với các người.”  

 

Nghe Lý Quân nói vậy, Ngu Thư Lan khẽ nhíu mày.  

 

“Nếu tôi không nhầm, anh là người ngoại tộc. Núi Hỏa Thần là thánh địa Cửu Lê, người ngoài không thể leo lên được.”  

 

“Việc này không cần cô lo.” Lý Quân thản nhiên đáp.  

 

Thái độ này khiến Ngu Thư Lan không vui, lông mày khẽ nhíu lại.  

 

Nhưng nghĩ tới ơn cứu mạng em gái, cuối cùng cũng không nói thêm gì.  

 

Nếu không phải Ngu Thư Trúc mất tích, Ngu Thư Lan phải đi khắp nơi tìm em gái thì bọn họ đã xuất phát rồi.  

 

Bây giờ em cô đã trở về, sau khi thu xếp đồ đạc, đoàn người lên đường.  

 

Điều khiến Lý Quân bất ngờ là Ngu Thư Trúc cũng thay quần áo, định đi cùng bọn họ.  

 

Ngu Hổ giải thích: “Đại hội luận đạo ba năm một lần, các thiên tài bộ lạc đều tụ hội nên để Thư Trúc đi mở mang kiến thức, hơn nữa có ân nhân và Thư Lan bảo vệ, Thư Trúc cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.  

 

Nhắc tới đứa con gái lớn, ánh mắt Ngu Hổ lóe lên vẻ tự hào.  

 

Ngu Thư Trúc giải thích: “Ân công, chị của tôi rất lợi hại! Mấy trận đánh với bộ lạc Triển thị, chị tôi là người giết được nhiều kẻ địch nhất. Ngay cả cha tôi cũng sợ chị ấy.”  

 

Ngu Hổ đỏ mặt.  

 

Lý Quân không nói gì.  

 

Thực lực của Ngu Thư Lan không tệ, gần đạt tới Đại Tông Sư.  

 

Dù ở Cửu Lê hay toàn Long Quốc, cô đều xứng với cái danh thiên tài.  

 

Mặc dù trong thôn đã hiện đại hóa, nhưng lần này đi đường núi, chỉ có thể cưỡi ngựa.  

 

Đây cũng là lần đầu tiên Lý Quân cưỡi ngựa, nhưng với thực lực của anh, rất nhanh đã thuần thục.  

 

Đoàn người cưỡi ngựa xuyên rừng. Ngoài hai chị em Ngu Thư Trúc còn có nhiều cao thủ tộc Ngu đi theo.  

 

Suốt đường, mọi người đều tò mò nhìn trộm đánh giá Lý Quân.  

 

Dù sao thì hắn cũng là nguời có thể giết chết được đại trưởng lão của bộ lạc Triển thị, bọn họ tò mò cũng là điều bình thường.  

 

Một ngày sau...  

eyJpdiI6IjJmMmhRcVBNM1hRM2htbEQwYm85b0E9PSIsInZhbHVlIjoiK1F3OFQ5XC9hTUV3RHpzMGkwSG9DTGRFc21rUjhcL21aVzBXMGNrNHJEdHlFRnl4UjFuVlwvWnJYdTNuU3Q2V3pqQiIsIm1hYyI6ImQ3M2Y0NjU3OWYxMmU0YTZkMmM0ZDI3NjgxZjU3OTExMmFjY2IwNjQxZjU0ZjRkZmY3YmFmNzBhYWM0MzJlOTUifQ==
eyJpdiI6IkptMVMwN2l3OXo4VFJXMHUzbUpueXc9PSIsInZhbHVlIjoicGUydXBtMEZubzFEZldaUE9RRmJoZVNzVk1KclFGRjVcLzJvbWNmNkhSQTVobzNBb0FDWnd5eE9nU3NMWEcxSGl3Vnc0aTZ0cUpCYVZQaHlpUGNsU3JzV3JDMnIzWm1sbnVWMmlwY0JuYk02WW54UDk5TjgrOFhic1dWTVhaQmJOSzFTSTVpb1UrODlteXloeGlUSGFMeDRcL2FyQk16UWxKUFA4cHhEWkt1RnJWQ0ZUNXRiR3NTS3VGa2Vpdm03Nkl2dm9Kckwwcjd5U3QzNlJVUlljSUpRPT0iLCJtYWMiOiI5MTczYTYxYjU2NDdjNmYzOTU5OTk2NTg1NDMxMzUwMTBiNWE4ZTQ1YTIyMmNjNmMwMGYzNWEwODAyMDA3YmYwIn0=

Đội ngũ dừng chân nghỉ ngơi. 

Ads
';
Advertisement