Đó là Đại trưởng lão bộ tộc họ Triển đấy, ngay cả cha cô ta cũng phải dè chừng khi gặp mặt, vậy mà người ta lại bị giết trong một chiêu.  

 

Lúc Ngu Thư Trúc còn đang sững sờ, Lý Quân đã xoay người rời đi.  

 

"Chờ đã!"  

 

Ngu Thư Trúc vội vàng gọi.  

 

"Có chuyện gì?"  

 

Lý Quân dừng bước, quay lại nhìn cô ta, vẻ mặt đầy nghi hoặc.  

 

Anh không muốn dính vào mối thù hận giữa các bộ tộc Cửu Lê, hơn nữa tuy là cô gái này bị thương nhưng có vẻ vẫn có thể đi lại được.  

 

"Ân nhân, anh đã cứu tôi, tôi còn chưa kịp báo đáp anh, không biết có thể mời ân nhân đến bộ tộc Ngu thị của tôi làm khách được không?"  

 

Lý Quân lắc đầu nói: "Không rảnh."  

 

"Nghe giọng điệu của ân nhân có vẻ như không phải là người trong các bộ tộc Cửu Lê, không biết ngài đến đây là có việc gì? Nếu ngài cần, bộ tộc Ngu thị của tôi sẵn lòng giúp đỡ."  

 

Nghe đến đây, Lý Quân cũng hơi động lòng.  

 

"Cô có thể tìm người dẫn tôi đến đỉnh núi Hỏa Thần không?"  

 

"Đỉnh núi Hỏa Thần? Ân nhân đến đây là vì Đại hội Luận Đạo sao?" Ngu Thư Trúc hỏi.  

 

"Đại hội Luận Đạo là gì?"  

 

Vẻ mặt Lý Quân vô cùng nghi hoặc.  

 

"Đỉnh núi Hỏa Thần là thánh địa của tộc Cửu Lê, cứ ba năm một lần sẽ tổ chức Đại hội Luận Đạo trên đỉnh núi Hỏa Thần, thế hệ trẻ của các bộ tộc đều sẽ tham dự, hai ngày nữa đại hội sẽ bắt đầu."  

 

"Năm nay chị gái của tôi sẽ đại diện bộ tộc Ngu thị tham gia luận đạo, hôm nay sẽ khởi hành, nếu ân nhân muốn đến đỉnh núi Hỏa Thần thì có thể đi cùng chị gái tôi."  

 

Nghe vậy, Lý Quân lập tức động lòng.  

 

Nếu đi cùng người bản địa đến đỉnh núi Hỏa Thần thì chắc chắn sẽ tránh được rất nhiều phiền phức.  

 

"Được, vậy dẫn tôi đi gặp chị gái của cô đi."  

 

Lý Quân nói.  

 

Anh đỡ Ngu Thư Trúc đứng dậy, nhưng khi cô ta đứng dậy, vì động tác quá mạnh khiến vết rách trên quần áo càng toạc ra nhiều hơn, lộ ra phần da trắng nõn.  

 

Lý Quân cũng bất giác bị thu hút ánh mắt.  

 

Ngu Thư Trúc vội vàng che ngực mình lại, sắc mặt đỏ bừng, không dám nhìn vào mắt Lý Quân, thậm chí còn có chút lo sợ.  

 

Nơi hoang vu thế này, một nam một nữ ở cùng nhau, lỡ như đối phương nảy sinh ý nghĩ xấu với mình thì phải làm sao bây giờ?  

 

Nhưng Lý Quân là người ngay thẳng, đàng hoàng, cùng lắm anh chỉ lén nhìn một chút đã bị người ta phát hiện thì đương nhiên không nhìn nữa.  

 

Thấy Lý Quân thu hồi ánh mắt, Ngu Thư Trúc mới thở phào nhẹ nhõm.  

 

Lý Quân đi theo Ngu Thư Trúc, chẳng mấy chốc đã đến bộ tộc Ngu thị.  

 

Trong tưởng tượng của Lý Quân, bộ tộc này chắc sẽ rất lạc hậu cổ xưa, nhưng khi anh thấy những dãy biệt thự, đường bê tông sạch sẽ và thiết bị năng lượng mặt trời khắp nơi, anh không khỏi trợn tròn mắt.  

 

"Xem ra suy nghĩ của mình quá bảo thủ rồi."  

 

Lý Quân và Ngu Thư Trúc vừa đến, lập tức có người đi báo với Tộc trưởng.  

 

Chỉ thấy một người trung niên bước nhanh tới, sắc mặt ông ta nghiêm nghị, khí thế như một con hổ hung dữ, đây chính là cha của Ngu Thư Trúc – Ngu Hổ.  

 

Khi thấy dáng vẻ con gái mình thê thảm như vậy, ông ta vội vàng hỏi: "Thư Trúc, con làm sao vậy?"  

 

Ngu Thư Trúc vội vàng kể lại mọi chuyện cô ta gặp phải.  

 

Ngu Hổ nghe nói là người thanh niên trước mặt đã cứu con gái mình, Ngu Hổ vội vàng chắp tay cảm ơn Lý Quân: "Cảm ơn ân nhân đã ra tay tương trợ."  

 

Lúc này, một bóng dáng mặc y phục đỏ từ một hướng khác đi tới, có vẻ cũng vừa trở về bộ tộc.  

 

"Nghe nói em gái đã được tìm thấy?"  

 

Ngu Thư Trúc nhìn thấy đối phương thì vội vàng kêu lên: "Chị à!"  

 

Không ngờ, cô gái đó lập tức giơ tay tát vào mặt Ngu Thư Trúc, một dấu tay đỏ hiện rõ trên gương mặt cô ta.  

 

"Ai cho em tự ý chạy ra ngoài, em có biết nguy hiểm thế nào không?"  

eyJpdiI6IlRPUzRvS3pKSkwzdG1rV3NPalZ0MlE9PSIsInZhbHVlIjoiNXZFT0w1ampyUERqcEdCMGNTOTQ1T3pMSXJyTHVNUkdlZDUwdFlQMUp4TU9rbTlZeVo1NkVNVGlYUDkzRFVxWCIsIm1hYyI6IjQyZmM2ZjEyYjY3ZGM3NjhjMTYwZTkyYzM3NjIwZWI0ZjJiMTMyM2U2OGE2ZTFiODg2YzAxN2YzOGVkY2Q0Y2EifQ==
eyJpdiI6ImQrT2N0ZkFCUmsxR21VOUgxU3ljK2c9PSIsInZhbHVlIjoiNndxODF3OFwvaWN6eElSb1NDKzhxd0NNTnNLUmdza21lZjJcL3FMSXo2OVpmNDArMytNeFlIbUo3eVp6WHlcLzU5UXlVdm5aYmhWTlF5aWNlMlViT3BxM0J3MHY4VTRjcjgwV3oxY3R0dVoxVGVrODZFc3o4c21IUlVqeEtFZmMwT1VvblFsbjY4UFByS01KRGNkVTNVVWk5RnJPNEorcWlqdjV5S1pIZk0yODIwSlhTYW5ESUo5ZFEzVU9YbUhrRmExT2tXXC9haUkxVk5YQU9uXC9FNzdTZHRKaTdLS29aMU03cFVPVm4weFRKQ2pkTlNqaCtyVStJSE11TFVjb1ZIMk44WnJGK2tEUzlyS0ZrNnFkZG5OQ3FoeERFSUpIbHdUVVY0ZFRjaVwvY29rODh6c1JGOFwvd1NOZnpleFpcL01abXlRdytGZnpRQnFrTk00a1hKeUc3MXUxbmc9PSIsIm1hYyI6IjU5NmU4OGE4MWUyNTQwMWJkZTc4YTc0MjBjY2E5ZDAxMDlkMzA0OGY3NmRkNDMyNmYwN2IxYzQ2MWM3Njc1ZWMifQ==

Lúc này, ánh mắt của cô gái mặc đồ đỏ đã rơi lên người Lý Quân, lạnh lùng hỏi: "Anh là ai?"

Ads
';
Advertisement