Ngu Thư Lan đến trước mặt Lý Quân. Cô mang một khí chất tươi đẹp nhưng lại lạnh lùng như băng tuyết, gương mặt như tê liệt cảm xúc.
“Lý Quân, sắp tới núi Hỏa Thần rồi. Anh là ngoại tộc, không thể vượt qua được trận pháp của núi Hỏa Thần, lúc đó chỉ có thể đợi ở dưới chân núi.
“Anh phải cẩn thận. Trong tộc Cửu Lê có rất nhiều người căm thù kẻ ngoại lai, nếu bị phát hiện không phải người tộc Cửu Lê thì bọn họ sẽ tìm anh để gây phiền phức.”
“Đặc biệt là Thiên Vu giáo và Vu Thần giáo, hai thánh giáo có rất nhiều cao thủ. Mặc dù thực lực của anh rất mạnh nhưng chưa chắc đã có thể chống lại được.”
Nghe Ngu Thư Lan nói vậy, Lý Quân chỉ khẽ gật đầu.
Nhìn dáng vẻ dửng dưng của Lý Quân, dù cho tính cách của Ngu Thư Lan có lạnh nhạt tới đâu cũng phải tức giận.
Cô có lòng tốt cảnh báo, nhìn thái độ của anh ta đi?
Nghĩ vậy, cô hậm hực bỏ đi.
Nghỉ ngơi nửa giờ đồng hồ, đoàn người lại tiếp tục lên đường.
Mắt thấy núi ngay trước mặt nhưng thật ra khoảng cách vẫn còn rất xa.
Nhìn thì gần nhưng phải hai tiếng sau bọn họ mới tới nơi.
Núi Hỏa Thần sừng sững trước mắt. Ngọn núi đá đỏ rực, nhìn từ xa giống như ngọn lửa đang bùng cháy.
Tới nơi, đã có rất nhiều người của các bộ lạc, bọn họ cũng bắt đầu lên núi.
Cửu Lê là hậu duệ Xi Vưu, tất cả đều thờ phụng vu thần.
Thập Vạn Đại Sơn là nơi có nhiều bộ tộc Cửu Lê nhất, ngoài ra ở một vùng hạ lưu trong Hoàng Hà cũng có người của bộ tộc Cửu Lê.
“Cửu Lê có hai thần giáo lớn, đó là Thiên Vu giáo và Vu thần giáo. Thiên Vu giáo ở Thập Vạn Đại Sơn, còn Vu Thần giáo đóng tại Thần Nông Giá. Đại hội luận đạo do hai giáo này chủ trì.”
Dứng dưới chân núi, Ngu Thu Lan giải thích cho Lý Quân.
“Vu Thần giáo?” Không ngờ lại là thánh giáo của Cửu Lê.”
Anh chợt nhớ tới Công Tổ Khải và Ngũ Thất Mệnh, hai tên Vu Thần giáo đã chết dưới tay mình. Không ngờ lại gặp được Vu Thần giáo ở nơi này.
Đúng là nghiệt duyên!
Ngay lúc này, một giọng nói đầy sát khí vang lên.
“Là người của là tộc Ngu! Chắc chắn đại trưởng lão đã bị chúng giết!”
Nghe thấy giọng nói này, Lý Quân và người của bộ lạc Ngu thị quay đầu nhìn.
Xa xa, bảy tám người đang tiến tới, dẫn đầu là thanh niên áo trắng có khí chất phi phàm.
Nhìn thấy người thanh niên này, vẻ mặt cả đám người đều thay đổi.
“Xong rồi! Là Triển Hồng Phi.”
Ngu Thư Trúc giải thích: “Triển Hồng Phi là thiên tài của bộ lạc Triển thị, thực lực của hắn rất mạnh.”
Lúc này, người của Triển thị đã xông tới, đằng đằng sát khí.
Triển Hồng Phi nhìn chằm chằm vào Ngu Thư Lan: “Đại trưởng lão của Triển thị đuổi theo Ngu Thư Trúc rồi bị giết chết, có phải bộ lạc Ngu thị các người ra tay không?”
Mặc dù Ngu Thư Lan sợ hãi, nhưng cô không lùi bước: “Đại trưởng lão các người muốn hại em gái tôi, tôi còn chưa tìm các người tính sổ thì thôi, thực lực của ông ta yếu kém, bị giết là đáng đời.”
“Muốn chết!”
Triển Hồng Phi tức giận, khí thế khủng bố lập tức phóng ra.
Ngu Thư Lan cũng không tỏ ra thua kém, cô siết chặt cán đao.
Hai bên sắp đại chiến.
Lúc này, Lý Quân đột nhiên lên tiếng: “Đại trưởng lão của các người là do tôi giết, không liên quan gì tới Ngu thị.”
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất