Nàng không rõ thế lực trong thành Lạc Dương này lắm, môn hạ của Hàn gia chủ có bao nhiêu cao thủ nàng cũng không biết, thế nên tránh được thì tránh. 

“Đưa Tử Vân hồ và Đạp Tuyết đi luôn, một mình ta tiện hơn. Tần Phong Hi không nỡ để Đạp Tuyết xảy ra chuyện, còn Tử Vân hồ thì nàng sợ nó sẽ gây loạn. 

“Công tử, người cẩn thận chút. 

Tần Phong Hi gật đầu: “Đi đi” 

Sau khi Trần Thập và Tân Nghĩa rời đi, Tần Phong Hi tới phòng nghỉ một chuyến, lúc đi ra thì lại thấy bên ngoài có hai bà tử, dáng vẻ cao lớn thô kệch. Tâm tư nàng khẽ động, bước chân vốn vững vàng bắt đầu có chút nhẹ nhàng. 

“Hi công tử, lão gia bảo chúng bà tử đỡ ngài. 

Bà tử vừa nói vừa không chút do dự một trái một phải nâng cánh tay Tần Phong Hi lên, gần như là kéo lê nàng trên đất dẫn về cổng viện hình tròn. 

Đây không phải đường tới yến tiệc, mà là đường tới hậu viện. Hậu viện hình như là nơi ở của nữ quyến, họ muốn làm gì đây? 

Tân Phong Hi bị đưa đi mà không phản kháng, cứ như đã say quắc cần câu rồi. 

Chưa tới nội viện đã thấy một cô gái đứng ở bên đình, bốn góc đình treo rèm lụa, bên trong có ánh nến, trông như ảo mộng. 

Không khí phảng phất vị ngọt ngấy. 

Tần Phong Hi quả thực thấy hơi khó hiểu, họ muốn làm gì đây? 

Nàng nhanh chóng bị đỡ tới cái đình đó. Vì có rèm lụa, nên tuy bên ngoài nhìn thấy bóng dáng bên trong, nhưng đứng trong đình vẫn cảm thấy đây là một không gian tương đối tư mật. 

Vào bên trong, Tần Phong Hi mới phát hiện nàng thật sự xem nhẹ hứng thú và khả năng tưởng tượng của cổ nhân rồi. Trong đình không phải bàn đá và ghế đá như nàng nghĩ, mà là một chiếc sập, giữa sập có một xích đu vắt từ trên đình xuống, trên chiếc đu đều dùng sa lụa quấn, rõ ràng được sử dụng đặc biệt. 

Tần Phong Hi phát hiện nàng nghĩ sai rồi, cái đình này không phải nơi các thiếu nữ thích ở, mà hẳn là nơi Hàn gia chủ ân ái với tiểu thiếp của ông ta! 

Xì. 

Nàng chẳng có chút hứng thú gì với nơi hoan ái của người khác đâu. 

“Hi công tử, ngài uống say rồi, ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút đã, lát nữa sẽ có người mang canh giải rượu tới cho ngài. 

Hai bà tử đỡ nàng tới chiếc sập mềm mại, nói một câu rồi liền lui ra ngoài. 

Đôi mắt nheo nheo lại của Tần Phong Hi lúc này mới mở to ra, nằm trên chiếc sập như vậy quả thực khiến cả người nàng không thoải mái, nhưng nàng lại muốn xem xem rốt cuộc Hàn gia chủ muốn làm gì, thế nên nàng cứ nằm yên ở đó chờ. 

Không lâu sau, rèm lụa bị vén một góc lên, có người tiến vào, nàng ngửi thấy mùi hương càng thêm ngọt ngấy, sau đó có tiếng bước chân nhẹ nhàng, có người đang tới gần nàng. 

Tần Phong Hi nằm nghiêng ngủ, bởi vì sập không cao nên người tới đứng thì chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt của nàng, không nhìn thấy một con mắt của nàng, nàng liền khế mở một mắt, thấy được một chiếc váy hoa đào màu đỏ nhạt. 

Chiếc váy này rất quen mắt. Nàng suy nghĩ một hồi mới nhớ ra, đây chẳng phải là Hàn Tứ tiểu thư ngồi cách nàng xa nhất sao? 

Hàn Tứ tiểu thư thoạt nhìn chẳng qua mới mười ba mười bốn tuổi, trong mắt nàng thì vẫn chỉ là một đứa bé. 

Nhưng đứa bé này lại ngồi xuống bên cạnh nàng, rồi ngay lập tức vươn tay tháo đai lưng của nàng. 

Tần Phong Hi không giả vờ nữa, giữ chặt tay nàng ta, xoay người ngồi dậy: “Hàn Tứ tiểu thư làm gì vậy?” 

Hàn Tứ tiểu thư kinh hãi, nói chuyện cũng có chút lắp bắp: “Sao, sao ngươi lại không việc gì?” 

“Việc gì? Có việc gì? Ồ, ý cô là say rượu và cái mùi hương gì đó sao?” Say rượu thì nàng không có, còn mùi hương này, có công hiệu gì thì nàng cũng biết, nhưng nàng đã bách độc bất xâm, chuyện này cũng chẳng còn cách nào. 

Nhưng Hàn Tứ tiểu thư lại không giống như không có việc gì. Rõ ràng ở bữa tiệc nàng ta không uống rượu, nhưng hiện giờ gương mặt lại ửng đỏ, ánh mắt mê li. 

Nếu là một người phụ nữ trưởng thành thì dáng vẻ này sẽ rất quyến rũ và có sức hấp dẫn, rất phong tình, nhưng nếu là một cô nương còn chưa phát triển xong, phần trước 

ngực bằng phẳng thì lại khiến người ta có chút tức giận. 

“Hi công tử, huynh đẹp trai quá.” Hàn Tứ tiểu thư nhìn nàng rồi nói. 

Tần Phong Hi cạn lời, chỉ có thể gật đầu: “Đương nhiên, bổn công tử trời sinh đã có khí chất, đương nhiên trông đẹp hơn cô nhiều. 

“Hi công tử, nóng quá” Hàn Tứ tiểu thư hoàn toàn không để ý đến những gì nàng nói, chỉ lo tự mình nói: “Huynh cởi y phục được không, di nương của ta nói, chỉ cần chúng ta cởi y phục thì sẽ không nóng nữa. 

“Cô có biết một nam một nữ cởi y phục ở cùng nhau thì sẽ xảy ra chuyện gì không?” Giọng điệu Tần Phong Hi lạnh đi. 

“Biết chứ, chính là làm vợ chồng. Hi công tử, ta đồng ý, di nương của ta vừa nói với ta là ta đã đồng ý luôn, ta muốn gả cho huynh, ta muốn huynh. 

Tuy ánh mắt Hàn Tứ tiểu thư đã có chút kỳ lạ, nhưng lời nói vẫn rất rõ ràng. 

Tần Phong Hi nghe xong thì cười mỉa: “Cô tự nguyện? Tự nguyện làm loại chuyện không biết xấu hổ này, tự nguyện dùng thuốc?” 

“Đúng, đều là ta tự nguyện, công tử đẹp trai như vậy, ta gả cho huynh thì cả Nhị tỷ và Tam tỷ đều tức chết, hì hì, các tỷ ấy sẽ ghen tỵ với ta, đừng tưởng ta không biết Nhị tỷ thích huynh. 

Tần Phong Hi duỗi tay về phía nàng ta một chút, nàng ta liền mềm như bông mà ngã xuống sập. Tần Phong Hi không có tâm trạng nói chuyện với một cô nương bị nuôi dưỡng thành một kẻ ngốc này. Nàng dùng một tay dập tắt ánh nến, bởi vậy người bên ngoài không nhìn thấy bóng dáng bên trong nữa. 

Sau đó nàng lập tức phi thân ra ngoài, nhưng đúng lúc đụng phải một lồng ngực. 

“Nhào vào lòng ta đấy à?” Người tới nhẹ giọng cười, trên người có một khí vị như phong lan, tuy rất ôn hòa nhưng lại lẫn trong vị ngọt ngấy. 

Cánh tay Tân Phong Hi xoay chuyển, đẩy vào nơi trái tim hắn ta. Hắn ta lập tức trượt chân, lùi về sau ba bước. 

“Triệu công tử tới phòng nghỉ, hay là cũng được người ta đưa tới đây nghỉ ngơi?” 

Dưới ánh trăng, chiếc mặt nạ màu bạc của Triệu Vân lạnh lẽo dị thường, nhưng giọng nói của hắn lại ấm áp đến lạ. 

“Ta cố tình tới tìm ngươi, không biết Hi công tử có đồng ý cùng ta tiểu ngạo... khắp tường vây nóc nhà không?” 

Vừa dứt lời, hai người đồng thời nhón chân, thân mình như chim yến bay vút lên nóc nhà gần nhất, sau đó không chút do dự bay vụt ra ngoài. 

Hai người đều không phải kẻ ngốc, Hàn gia chủ dựng lên một vở kịch như vậy, chắc chắn là vì muốn để Tần Phong Hi và cô con gái thứ tư của ông ta gạo nấu thành cơm. Có lẽ Triệu Vân cũng biết chủ ý của ông ta, thế nên mới định tới cứu nàng. Chỉ là nàng không rõ vì sao hắn ta lại muốn cứu nàng. 

Bay vút qua nóc nhà, hai người một trước một sau, nhưng khoảng cách vẫn luôn không kéo xa. Sau khi đến ngoại viện, tiếng xé gió truyền tới, một tiểu đao bay vút tới phía sau lưng Tân Phong Hi, Tần Phong Hi trở tay muốn đánh rớt, nhưng Triệu Vân lại chặn tay nàng: “Thiên đao vạn quả. 

“Là sao?” Tần Phong Hi khó hiểu, nhưng nàng lại thấy Triệu Vân cuốn tay áo lên, như gió cuốn lá rụng, mang theo tiểu đao kia xoay chuyển phương hướng, sau đó bay ra ngoài. 

Tiểu đao vọt tới góc nào đó, Tần Phong Hi nghe được khí tức của một cao thủ trong góc, nhưng rõ ràng tiểu đao đó không phải hắn ta ném, bởi vì hắn ta cũng vươn tay hất về phía tiểu đạo. 

Nhưng lúc này, một âm thanh va chạm truyền tới, tiểu đao lại như nổ tung tức thì, hóa thành vô số lưỡi dao, mỗi mảnh lộ ra sự sắc bén, một lần nữa bay vút qua góc độ của người nọ. 

Tránh được một đao chứ không tránh được nhiều đao như vậy. 

Tần Phong Hi thấy cao thủ kia chật vật bị ép ra khỏi góc tăm tối, nhưng vẫn không trốn thoát, một tiểu đao xuyên qua lồng ngực hắn. 

Hắn ta không dám tin, thân mình cứng đờ, cúi đầu xem vết thương trên ngực. 

Vừa đúng chỗ trái tim, trí mạng. Tần Phong Hi kinh ngạc mở to mắt khi thấy một cao thủ như vậy chết trước mặt họ, cầm lòng chẳng đặng thốt lên: “Cùng loại với châm Bạo Vũ Lê Hoa, lưỡi dao... Bạo Vũ Lê Hoa?" 

Thật là một vũ khí tà ác tàn bạo. 

Cảnh tượng này nói ra thì lâu chứ thực ra chỉ xảy ra trong chớp mắt. 

Triệu Vân cũng không biết châm Bạo Vũ Lê Hoa là gì, nhưng từ tên có thể phân tích ra một chút: “Vũ khí độc môn của Hàn gia chủ, Đao Quyển Tàn Vân. 

Hắn vừa dứt lời thì Hàn gia chủ đã sốt sắng chạy tới, đứng lại bên cạnh cao thủ đã ngã xuống, nhìn thi thể hắn ta với vẻ mặt méo mó. 

Ông ta sắp tức chết tới rồi. 

“Triệu công tử quả thật có kiến thức rộng lớn, tuy đao này là vũ khí độc môn của Hàn mỗ, nhưng chưa từng có cơ hội dùng trước mặt người khác, không ngờ Triệu công tử lại liếc mắt một cái đã nhìn ra ngay” Ông ta nghiến răng nghiến lợi nhìn bọn họ. 

Vẻ mặt Triệu Vân được ẩn dưới lớp mặt nạ, nhưng Tần Phong Hi lại cảm giác được hắn ta đã thả lỏng hơn không ít. 

“Lần này hành trình của ta tới Lạc Dương chính là vì Hàn gia chủ, sao có thể không tìm hiểu thêm chút chứ?” Triệu Vân nhàn nhạt nói. 

Lời này vừa dứt, đồng tử Hàn gia chủ co rụt lại. Tần Phong Hi cũng nhìn hắn ta với vẻ bất ngờ. 

“Hàn mỗ đắc tội với Thịnh Dược Hành sao?” 

Triệu Vân lắc đầu: “Ngươi không đắc tội Thịnh Dược Hành, ngươi đắc tội với bạn của ta 

“Bạn của ngươi?” Xem ra Hàn gia chủ vẫn chưa hiểu gì. 

“Thành Lạc Dương chỉ có thể có một chủ, Vĩnh Siêu trước nay làm việc cẩn thận từ tâm, hắn một lòng vì thành Lạc Dương, Hàn gia chủ lại bá chiếm mạch máu kinh tế thành Lạc Dương, cũng nhiều lần vin vào đó để uy hiếp Vĩnh Siêu, nghe nói lần này còn ép Vĩnh Siêu giao chúng binh của nha phủ cho ông huấn luyện?” 

Nghe đến đây, Tân Phong Hi cũng kinh hãi không thôi, Vĩnh Siêu, Thúc Vĩnh Siêu. Lúc nàng tới có nghe Vân Phong nhắc qua, nàng cũng rất bội phục và tò mò với người này, không ngờ hắn ta lại là bạn của Triệu Vân, không thể tưởng tượng nổi Hàn gia chủ lại dám đòi hỏi chúng binh của nha phủ. 

Ông ta muốn làm gì? 

“Có lẽ Triệu Thiếu đông gia hiểu nhầm rồi... 

“Ta chỉ tin Vĩnh Siêu, ngươi nói gì ta không quan tâm.” Triệu Vân nói: “Vĩnh Siêu nói, nghe ngóng được hiện giờ ông dùng số tiền lớn để chiêu binh mãi mã, môn hạ nuôi dưỡng hơn chục cao thủ võ công, trong đó có một người vô cùng am hiểu thuật dịch dung, hắn cả gan suy đoán, có lẽ ông sẽ tìm người kia giả trang hắn rồi khống chế toàn bộ thành Lạc Dương. Vì an nguy tính mạng của Vĩnh Siêu, ta phải giết ông” 

Hắn ta nói bốn chữ “ta phải giết ông” với giọng điệu nhàn nhã, giống như chỉ đang nói với ông ta rằng chúng ta uống rượu đi. 

Tần Phong Hi không khỏi liếc nhìn hắn, lại thấy hắn cũng nhìn về phía nàng, ánh mắt lộ ra vẻ ấm áp: “Ngươi sợ không?” 

eyJpdiI6ImtINWxNUHBQOENxYkg0QXVydzdtdlE9PSIsInZhbHVlIjoib2doMG9VcEZjc0kzeTRmcTJ5aDNDaVwvdFBUTWNaQWZcL0wxeXc0SUQxWDBFSno2SGR5dnBidHo4WVhZTjZoeU9WNzBFQlwvYmRuRzk3cEFpejdzSVBOM3NuT0xlQ1wvMUdvTThoYnFoS1NNN1JHeU5mSnFqMjY1cUdiSDJKS1p4bEt5R0FaZm5mWGttZlwveXdLalpsNDRsV0RcL3ZCblpYeXUzUDVaRHFXSEwxZDJISmpFVkJyN2xoTVNFM1VaazNjcG9HdjREaGQ4UE0wdmJOZHdzSzA1ditwdVU2WlRXenQ4OGU5Z1ppNkYzSk1TVitLWGp6U0dUc3I3d2d6SDI5Wk4rSEVVUHRzUm0zWHl6ZjROd0EzcnRCaGpYNVRkcnlQMlwvTTM3akwzRFwva3Qra3ByR0FpWVl4MkhCRjhtR1ZJRlZEM1N0R3crUE5ydG1IckpldXZcL0dIZSswK0ZxbUtRK2R0WU5mNEFtallxb0NuYUtjbWZxdDlORmkxc1JcL1RkbG1PSll6bHlIWUtSRzNVYUtaTzk2VTFIMFFoa0MrRUtWSGRnWlVLS21kendLZnc9IiwibWFjIjoiMDYzOTlhMWNhYTc5YWMyN2NmN2RlYjA4ZmJiOWFkZDA2ZDMxYjllZjhiYTEwOGI3YTlmMTZjM2IwNmM0NjVlYiJ9
eyJpdiI6IjlTUnl0bGdjaDFRM09xUVQrd1hjXC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjhGR0hZU20rQTFtc2NWQ0ZVUnBtOStPMWZzVWZsSDlIaHFkeHJTVllhbHBsQzJcL0J1UGVXWElwNTd4aFk2OEpiWFFcL000WVwvYlRCYmY2U2lURmdMeFQ0cklVYjQzV1pJbzdMcnJBb09ITnlxSlpSNjgySVRsTlVOTk1hdXNmTFpPdkhaUmNNNGhteE1ERzFmbFwvM2NLbWY5UGRMZnFhVmJObTNZRzV3OVhpeEVkRWs2amlPUTQ2NW9Dc0hzTjQ2NGpBYnZBT0VYeDNzU3NBOExLZDhBU1JpZFpGVzZ0Uk9BakxKcHN5VkJ0XC9sZDVRUEhIT3J4YjJGVlZvK2dKemllK0x0NCtQRGUwbXY5YWJxYm5rYWdQb0lqbGp6aGtoSnBzZ1IyTlZndk9XZGlraTNGU2dDbmw3TWp2d2pEWVFCaWRCZDUwNlQxaEJWS2plUFowYXpNSjhOYkhTcXYrdzdRVE1ocUxRTThGMjdiM0pablwvWm0rMWo0Wm1Bd3JsYnkyOWwxWEVJcThvZnIwK1FqSWs2S25iTlhUMUhXdlAxSzVTRzJuR0MyWm5mZkpoQXBSdUlYQVI0Kys4clJVYm5ueWpuMXQ3d3FvT2h5OXloaVwvWU1ISFc4RDRsYm8zM0pwbW5BOHc1VURORXgyaz0iLCJtYWMiOiJmOWYwMjgzMzBkMDgzNzllYTBhYzgyZDI4MjZjNjYwNGQ1ODdmYzgxYWFlYWNiODVlNjE5MmY5ZmZhOTljZGMzIn0=

Nếu đã vậy thì ông ta chỉ có thể liều, giết Triệu Vân luôn tại đây! Chờ ông ta kiểm soát được thành Lạc Dương thì ai có thể cản trở ông ta nữa? Đợi ông ta chế được loại thuốc kia, ai còn có thể giết ông ta nữa?

Ads
';
Advertisement