“Hàn mỗ vô tình thành địch với Triệu công tử. Lúc trước ta còn hy vọng hai ta có thể trở thành cha vợ con rể nữa cơ, Triệu công tử không ngại thì hãy suy xét thêm. Nể mặt là con rể nhà mình, ta cũng có thể hợp tác với Tri phủ đại nhân. Trong mắt Hàn gia chủ lóe lên tia sáng: “Còn về Hi công tử, ta cũng hoan nghênh công tử ở lại, Tiểu tam Tiểu tứ nhà ta đều ngưỡng mộ phong thái của Hi công tử..” 

“Hàn Nhị tiểu thư xấu quá, ta không thích” 

“Bổn công tử không có hứng thú với loại giá đỗ như Tiểu tam Tiểu tứ nhà các người. 

Triệu Vân và Tần Phong Hi đồng thanh nói. 

Sắc mặt Hàn gia chủ đen tới mức như sắp nhỏ mực. Bốn cô con gái của ông ta đều có tướng mạo như hoa như ngọc, chưa từng bị người ta ghét bỏ như thế! 

Xấu quá? Giá đỗ? 

Thế này thì sao nhịn được nữa! 

Hàn gia chủ phất tay, những cao thủ vốn núp trong góc tối đều lướt thân mình ra, vừa ra ngoài, khí tức vốn đang thu lại của họ lập tức được thả ra, Tần Phong Hi và Triệu Vân lập tức cảm giác được một loại áp lực, đây là một loại áp lực về không khí và tâm lý. 

Hắc Kim Đằng Vương xuất hiện trong tay Tân Phong Hi, nàng biết, đêm nay sẽ là một trận chiến ác liệt. Nhưng nàng không ngờ còn chưa đấu võ thì một âm thanh đã vang lên: “Đừng đánh, dừng tay dừng tay” 

Tần Phong Hi nghe được giọng nói này đột nhiên cảm thấy có chút quen tai, trong đầu nàng chợt lóe lên, nàng nhớ ra người này là ai. Nàng lập tức rút một tấm khăn mỏng đã chuẩn bị sẵn từ trong lồng ngực, che mặt lại. 

Sắc mặt của Triệu Vân dưới lớp mặt nạ hơi nhíu lại, còn không dám gặp ai à? Hay là người đàn ông vừa tới này có gì liên quan? 

Nếu Tần Phong Hi biết suy nghĩ của hắn ta thì chắc chắn sẽ gào lên với hắn ta rằng cái gì mà không dám gặp, chẳng qua là nàng không muốn phá đám, cũng muốn biết người đến rốt cuộc muốn làm gì thôi. 

Nàng xoay người, quả nhiên nhìn thấy một người quen không tính là quá thân quen. 

Cửu Vương tử Tây Minh Hạo của Tây Cương, lúc trước bị Lệ Tử Mặc nhốt ở khu nhà lao, Tần Phong Hi trị đại bệnh mất khả năng kích thích cảm xúc của hắn ta, hắn ta giao danh sách gian tế ẩn nấp trong điện Cửu Tiêu cho nàng. 

Lúc ấy hắn ta làm như vậy hẳn là đã có một trận sóng gió với Tam Hoàng tử Tây Minh Viễn, bây giờ sao lại xuất hiện ở đây? 

Nhưng khi nàng nhìn thấy thiếu nữ bên cạnh Tây Minh Hạo, nàng đột nhiên nhớ tới lời Tây Minh Hạo từng nói. 

Lúc ấy hắn đã nói, hắn yêu một nữ nô của Vương tộc, nhưng sau đó chẳng phải nghe nói hắn từng dẫn nữ nô kia xuất hiện ở Băng Nguyên sao? Nhanh như vậy mà thân phận nữ nô đã thay đổi lớn vậy rồi. 

Đúng vậy, thiếu nữ bên cạnh Tây Minh Hạo có vài nét tương đồng với Hàn Nhị tiểu thư, kết hợp với lời Hàn gia chủ nói lúc trước, Tần Phong Hi đoán ra rằng nữ nô mà Tây Minh Hạo thích là thiếu nữ này, chính là Hàn gia Đại tiểu thư, tỷ tỷ của Hàn Dung Chi. Còn về chuyện vì sao thiếu nữ này lại rời khỏi gia đình giàu có của mình để đến Tây Cương làm nữ nô của Vương thất từ nhỏ thì Tần Phong Hi không có hứng thú muốn biết chút nào. 

“Nhạc phụ đại nhân, Triệu công tử, Hi công tử, tất cả đều là hiểu lầm thôi” Tây Minh Hạo đi tới giữa vòng tròn trận chiến, sốt sắng giải thích. 

Nhưng Hàn gia chủ đã làm rõ ràng như vậy, không ai có thể xem là hiểu lầm được. 

Tân Phong Hi thấy Hàn gia chủ nghe xong lời Tây Minh Hạo nói thì quả nhiên tạm thời không ra tay nữa. 

“Triệu công tử, ta mới từ chỗ Thúc đại nhân về, đã giải thích với Thúc đại nhân rồi, nếu ngươi không tin thì có thể về hỏi lại Thúc đại nhân xem sao” Tây Minh Hạo nói, nhìn về phía Tần Phong Hi, sao hắn ta lại cảm thấy dáng người vị Hi công tử này có chút quen quen? 

Triệu Vân liếc nhìn hắn ta: “Vậy sao?” 

“Đương nhiên là thật, không dám gạt Triệu công tử. 

“Được, vậy ta sẽ đi hỏi Vĩnh Siêu? Triệu Vân nói rồi xoay người muốn đi, thấy Tần Phong Hi vẫn đứng đó, bèn duỗi tay kéo nàng: “Hi công tử cùng đi đi! 

Tần Phong Hi mỉm cười nhìn về phía Hàn gia chủ: “Không biết Hàn gia chủ còn muốn gả Hàn Tứ tiểu thư cho tại hạ nữa không? Đúng rồi, hình như Hàn Tứ tiểu thư trúng loại hương kia, bây giờ tại hạ đi rồi, liệu có thị vệ hay là gia nô không biết sống chết nào khác tới ngôi đình đó không?” 

Lời này vừa dứt, sắc mặt Hàn gia chủ liền thay đổi. 

Tân Phong Hi cũng không động tay động chân gì với Hàn Tứ tiểu thư đó. Nàng lấy loại hương đó đi, lúc rời đi làm như không cẩn thận mà làm đổ vào người Hàn Tam di nương đang núp trong góc tối chờ bắt gặp nàng với Hàn Tứ tiểu thư, để muốn tạo khí thế mà Hàn Tam di nương còn dẫn theo cả thị vệ bên cạnh. 

Tần Phong Hi và Triệu Vân vừa mới rời đi, Hàn gia chủ tạm thời không kịp hỏi Tây Minh Hạo có ý gì, thì liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng khóc thảm thiết của phụ nữ, còn có lời khiển trách của phu nhân ông ta. 

Ông ta nghĩ tới lời Tần Phong Hi nói, lập tức vội vàng chạy về phía nội viện phát ra âm thanh, chỉ thấy trên người ái thiếp Tam di nương gần như không có gì che đậy, nhìn thấy thân mình đầy những vết đỏ, rõ ràng là dấu vết hoan ái mà đàn ông để lại. 

Nàng ta đang quỳ trên mặt đất, lạnh lẽo run cầm cập, gia nô bên cạnh cũng run rẩy quỳ xuống, hắn ta vẫn mặc áo, nhưng thân dưới đã trống không, người sáng suốt vừa nhìn đã biết xảy ra chuyện gì. 

Hàn gia chủ suýt nữa thì phun ra máu. 

Ông ta rất sủng ái Tam di nương, bởi vì tuy rằng nàng ta đã đi theo ông ta mười mấy năm, nhưng làn da ngọc ngà vẫn luôn được bảo dưỡng rất tốt, màu da cũng cực kỳ trắng, lần nào ông ta cũng yêu thích không nỡ rời tay khỏi thân mình trắng nõn mềm mại này của nàng ta, nhưng bây giờ, làn da ngọc ngà đó của nàng ta lại phủ kín những dấu vết của một tên gia nô thấp hèn trong phủ lưu lại! 

Người đàn bà bị người đàn ông khác chạm vào thì đã ô uế rồi! 

“Người đâu, kéo tên khốn nạn này ra ngoài tìm một con sông nhấn chìm cho ta!” Ông ta chỉ vào gia nô đó. 

“Gia chủ, gia chủ xin tha mạng, xin tha mạng, là Tam di nương quyến rũ ta!” 

“Ngươi, ngươi nói vớ vẩn!” Tam di nướng khóc đến mức thở không ra hơi, vừa rồi bọn họ ở trong đình có thảm có than mà không lạnh chút nào, nhưng phu nhân và Nhị di nương Tử di nương đều lòng dạ hiểm ác, bọn họ sớm đã ghét nàng ta vì được sủng ái, nên vừa tới đã kéo nàng ta từ trong đình ra, cũng không để nàng ta khoác thêm xiêm y, rõ ràng muốn nhân cơ hội hại chết nàng ta! Bộ dạng này mà để gia chủ nhìn thấy thì sao ông ta có thể bỏ qua cho nàng ta! 

“Lão gia, thiếp thân bị trúng loại hương đó, lão gia, là loại hương có mùi lạ từ Tây Cương mà Đại tiểu thư tặng cho thiếp thân. 

Tây Minh Hạo và Hàn Đại tiểu thư đi theo Hàn gia chủ tới đây đều đồng thời thay đổi sắc mặt. 

“Mai Chi, con tặng loại hương này cho ả tiện nhân này ư?” Người không thể tin nổi nhất là Hàn phu nhân, Hàn Mai Chi là con gái ruột của bà ta, tuy từ nhỏ đã bị người ta bắt cóc, không phải bà ta tự mình nuôi dạy, nhưng mẹ con thì huyết mạch liền kề! 

Hàn Mai Chi cũng tặng bà ta loại hương lạ này, nói chỉ cần ngửi chút là có thể tạo thú vui trong chuyện phòng the vợ chồng, lúc ấy bà ta còn vô cùng cảm động, cảm thấy con gái vẫn nghĩ cho mình, thấy chồng mình bị mấy tiểu thiếp san sẻ sự sủng ái nhiều quá nên muốn giúp mình. Ai ngờ bây giờ lại nghe được Hàn Mai Chi tặng cả loại hương lạ đó cho tiểu thiếp kia. 

Lúc này lại nhìn hai tiểu thiếp khác bên cạnh, không ngờ họ đều chột dạ xoay tròng mắt, còn nhìn Hàn Mai Chi với vẻ bất mãn, còn gì không rõ nữa? 

Cả bốn thê thiếp đều được tặng hương lại 

Hàn Mai Chi cũng cảm thấy rất bất lực, thậm chí còn thấy bản thân ấm ức. Có người lừa nàng ấy, nói là cảm tình với bốn thê thiếp tốt lắm, có quà chỉ tặng mẹ ruột thì ba người kia sẽ không vui. Mà người lừa nàng ấy chính là tỷ muội ruột, vừa mới cúi đầu đi từ phía yến tiệc qua. 

“Cha, là Dung Chi bảo con tặng mấy loại hương của Tây Cương cho các vị di nương, để họ hầu hạ cha cho tốt, cũng là san sẻ giúp mẹ, nói mẹ cũng sẽ thích con như thích muội ấy.. 

Hàn gia chủ sắp tức điên rồi, cả hai đứa này đều báo hại ông ta! Một người phụ nữ ngốc nghếch như vậy, không biết Cửu Vương tử Tây Cương nhìn trúng ở điểm nào nữa! 

Hàn Dung Chi đang muốn lên tiếng cãi lại thì Hàn gia chủ đã rống lên một tiếng: “Đủ rồi!” 

Hàn phu nhân đau đầu và thất vọng nhìn về phía hai cô con gái của mình, bà ta nhìn ra được khi Hàn Mai Chi nói câu đó, dáng vẻ Hàn Dung Chi có chút chột dạ, đó là cô con gái bà ta nuôi từ nhỏ đến lớn, sao bà ta có thể không hiểu? Vậy là Hàn Dung Chi thực sự bảo Hàn Mai Chi đưa loại bí hương này cho bà ta và ba di nương. Vì cái gì chứ? 

Từ nhỏ Hàn Dung Chi đã yếu đuối ngoan ngoãn, rốt cuộc là vì sao? 

Hàn Dung Chi lại di chuyển ánh mắt, hoàn toàn không dám đối diện với ánh mắt nghi ngờ của bà ta. 

Ánh mắt Tây Minh Hạo hơi tối xuống, xem ra người nào người nấy ở Hàn phủ đều có tâm tư, mà ai cũng vụng về cắn xé lẫn nhau, hắn ta lựa chọn giúp đỡ, liệu có kéo chân mình lại không? 

“Điện hạ” Hàn Mai Chi lặng lẽ vươn tay tới lòng bàn tay hắn ta, ngẩng đầu nhìn hắn ta với vẻ nhút nhát sợ sệt. Đó là sự ấm áp, yếu đuối và hoàn toàn tin tưởng vào hắn ta. Thế nên hắn ta mới thích nàng ấy như vậy. 

Hơn nữa thực tế họ cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Hàn Mai Chi có thể xem như thanh mai trúc mã của hắn ta, tuy rằng thân phận địa vị của họ chênh lệch quá lớn 

Lúc này Tây Minh Hạo cũng không biết tình cảm đối với Hàn Mai Chi có thực sự là tình yêu hay không. 

Hắn ta nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng ấy, đầu ngón tay của Hàn Mai Chi vô tình cào vào lòng bàn tay hắn ta, cảm giác ngứa ngáy từ trong lòng dâng lên, truyền thẳng tới nơi nào đó của đàn ông. 

Còn có điểm này nữa, hắn ta mê muội cơ thể Hàn Mai Chi, mỗi lần nàng ấy vô tình khiêu khích đều có thể khiến hắn ta không kiểm soát được cảm xúc. Hắn ta lại nhìn lướt qua thân mình trần trụi của Tam di nương, cơ thể không khỏi nóng lên, ôm Hàn Mai Chi vào lòng, nói với Hàn gia chủ: “Nhạc phụ đại nhân, con rể không tiện ở lại đây, có gì ngày mai nói tiếp, con đưa Mai Chi về trước” 

Mặt Hàn gia chủ đen kịt, ông ta vừa rồi cũng tức đến hồ đồ, vậy mà lại để con rể nhìn thấy hết thân thể của tiểu thiếp mình! 

Bởi vậy, ông ta càng không có cách nào giữ Tam di nương lại. 

Tam di nương ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Hàn gia chủ, trong lòng nguội lạnh, ngồi liệt trên mặt đất, mặc kệ lạnh băng hay không lạnh băng. Sự lạnh lẽo của cơ thể sao bằng sự lạnh thấu xương trong lòng được? 

Hàn gia chủ phất tay, lập tức có thị vệ kéo Tam di nương xuống. 

Lúc này, Nhị di nương đột nhiên hỏi một câu: “Ô, thế Tứ tiểu thư đâu?” 

Ban đầu Hàn phu nhân và Nhị di nương Tứ di nương cũng không biết kế hoạch của Tam di nương, nhưng vừa rồi lại loáng thoáng nghe hiểu, loại bí hương này vốn dĩ là bày ra cho Tứ tiểu thư và Hi công tử. 

eyJpdiI6ImQzRFZ2TUhhQXoyZWlhV050UDFqK1E9PSIsInZhbHVlIjoiMjlYNEFFT1RMYm5hS0NBS1BlTVZVeDA0VVdlRXBMYTVPN3hoTFdDU0hYOTFhZzVLUHJvdVd3TUd0VHF4bWRQVlFqODNXUTcwUjNpZWZrR0hEU1wvUTYxN0xVeHN5N1cwRWZTYVwvNEZBYys3RGJUSW52SVBiUmw3NXBQWTVpYXlUTjd3cUI0ZHMrUXlnVE9NRlJRT21KeWs5SjIwclM1aEFQdExIdzdjMWNKZFkrQkFiRjZ0cUV2QkJqTXFjVnc2NlFBUmJ6RVwvUzFoSGtzc0RwWUh1dGJ5cjVVVkdMZkFtNStXREwxbjlWQ1plTUo3RVFKcjExNWw0am83dGxMenZIa0QwaW5HYkV0NmNZTlNWNG84SHhMWHhJbG5LOXN2UTNZd05pQlVTUkxYNnBib2ZMb05iUUlQN1d2clNoOTIyb3ZvWkxTMTdoRFdsR2F3ZkZ4TnF1OHNkYVJBMGdPdXNLRzNENFlUVVFjemt3PSIsIm1hYyI6ImZlZmE3YzJmNTgwMzFmMzUyMzA5NDUyNWYyYjhmMGI5ZjFmZjYyYjdiZTkxMmM0OThhZWFhYzdjNDViYjc1YTIifQ==
eyJpdiI6IklneWZpd29DdGZcL01nK0Q0elVkU1ZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InhKNmF2eVVWVWVNazBzM1wvVGg1NHI1V2szQ1pwdUtjN29TdVdDMTZHT0RGSWxNa3FiTlFXXC9mWUs2RVwvSkdjc00yUzZuNTRYcFlhRDFGM05ibFlXWVVWZGtBUDJla2JQb1hMV0hiNEV2WFZYYkRcL1VmU0xuVXM2QWVZTTdYUU4zM2gxKzlSdjV6em1pRWFlczdLZUwzMUFGTG1RQ2xtaDl6WnVoZjVQWEZIXC9FPSIsIm1hYyI6ImE2ZTgxZWIwMWMxMDU0M2E4ZTJmOWZhMjNlOTVjODEzNzBhNzFkMTA2MTA3ZWUzZDk2MWQ0ZDI3ZjU1OGMyMGIifQ==

Mọi người tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy Hàn Tứ tiểu thư sau hòn giả sơn, nhưng nàng ta lại cởi hết y phục, sắc mặt tái xanh, trông có vẻ như chỉ còn lại hơi thở hấp hối.

Ads
';
Advertisement