Việc này khiến cho tất cả những người có mặt ở đây đang ngây ra vì câu nói vừa rồi của Tân Phong Hi bỗng dưng mềm nhũn lòng, Hàn Tứ tiểu thư nhỏ tuổi nhất đứng lên, chớp đôi mắt long lanh: “Hi công tử, cho tiểu hồ ly ăn đi, ta mang cả thịt gà của mình tới đây cho nó ăn, có được không?”
Tần Phong Hi nhìn nàng ấy, khóe môi cong lên: “Hay là cô mang nó qua đó ăn đi.
“Được sao?” Hàn Tứ tiểu thư nhất thời mừng rỡ. Hàn Nhị tiểu thư lập tức nhìn qua với ánh mắt u oán, Tần Phong Hi bỗng chốc rùng mình.
“Ô ô.” Tử Vân hồ chui vào lồng ngực Trần Thập, từ chối rõ ràng. Khuôn mặt nhỏ của Hàn Tứ tiểu thư xụ xuống. Tần Phong Hi trừng mắt liếc nhìn Tử Vân hồ, xin lỗi Hàn Tứ tiểu thư rồi vươn tay ra.
Hàn gia chủ khẽ mắng một tiếng: “Còn không mau về chỗ đi. Ở đối diện, sắc mặt Hàn phu nhân cũng không tốt cho lắm, con gái bà ta mới là đích nữ, cái dòng thứ nữ này mà cũng dám chạy ra tranh sự nổi bật!
Hàn gia chủ nhận được ánh mắt ai oán từ con gái thứ hai, khụ khụ một tiếng rồi nói: “Thiếu đông gia, Hi công tử, con hai của ta không biết võ công, nhưng thường ngày lại học được vài bài múa kiếm, để nó chơi một khúc tạo hứng uống rượu được không?”
Tần Phong Hi không hiểu tâm lý của Hàn gia chủ cho lắm, vốn dĩ con gái bảo bối nhà mình phải thương lắm mới phải, bảo nàng ấy bán nghệ trước mặt khách khứa nam ở thời đại này chính là một chuyện hạ thấp thể diện, vậy mà ông ta lại chủ động đề xuất để Hàn Nhị tiểu thư múa kiếm tạo hứng uống rượu.
Không hiểu sao Tần Phong Hi lại nhớ tới Lan Tuệ Như thiên kim của Thành chủ lúc trước khổ luyện múa kiếm trong điện Cửu Tiêu vì muốn quyến rũ Lệ Tử Mặc, cuối cùng kết cục lại chết trong lao ngục.
Liên tưởng này có tính là nhớ đến người nào đó không? Tần Phong Hi bĩu môi, quyết định tha thứ cho mình, dù sao thì một người đàn ông ưu tú như Lệ Tử Mặc, lại còn thích nàng, nàng nhớ mãi không quên cũng là bình thường, chuyện thường tình ấy mà. Nhưng tất cả đều có thể giao phó cho thời gian, nàng không tin dựa vào ý chí của mình mà không thể thắng được một đoạn tình cảm.
Nếu bản thân Hàn gia chủ không để ý thì nàng đương nhiên sẽ không ngăn cản.
Triệu Thiếu đông gia im lặng là vàng dường như cũng ngầm đồng ý,
Vì thế Hàn Nhị tiểu thư bèn đi xuống thay y phục.
Trong lúc rảnh rỗi chờ đợi Hàn Nhị tiểu thư, Hàn gia chủ thỉnh thoảng khuyên hai người uống rượu, nói không ít lời hay ý đẹp về Thịnh Dược Hành, đương nhiên cũng nói tốt về Tần Phong Hi.
“Thiếu đông gia, lần này tới thành Lạc Dương để tuần tra việc làm ăn của Thịnh Dược Hành sao?” Tần Phong Hi hỏi.
“Hi công tử có thể gọi ta là Triệu Vân. Dưới lớp mặt nạ, giọng nói thuần khiết như rượu lần đầu tiên vang lên, Tần Phong Hi nghe thấy giọng nói này lại ngẩn ra.
Thực ra tối nay nàng vẫn luôn suy đoán Triệu Thiếu đông gia này chính là Vân Phong, bởi vì vóc dáng hai người tương đương, Vân Phong xuất hiện ở thành Lạc Dương, chuyện lớn ở Thịnh Dược Hành mà hắn ta lại không tới xem náo nhiệt, còn cả ngày thần bí chẳng biết đi đâu, nếu nói hắn ta còn sắm một vai diễn khác thì cũng hợp lý.
Nhưng hiện giờ nghe được giọng của Triệu Vân lại không giống Vân Phong. Cũng không biết là nàng đoán sai hay là Vân Phong còn biết thay đổi giọng nói.
“Hi công tử đang nghĩ gì thế?” Thấy nàng ngẩn người, đáy mắt Triệu Vân hiện lên ý cười.
“Bổn công tử đang nghĩ không biết dưới lớp mặt nạ của Triệu Vân huynh là một dung nhan khuynh thành hay là khuôn mặt như Vô Diệm” Tần Phong Hi chớp đôi mắt đầy vẻ chân thành của nàng.
Triệu Vân khế giọng cười.
“Chẳng qua chỉ là một khuôn mặt với da thịt thôi”
Hai người họ đáp lời qua lại, những người khác trong Hàn phủ đều sáng mắt nhìn, Triệu Vân tới gần Tần Phong Hi một chút, thấp giọng nói: “Hi công tử có cảm thấy hai ta hiện giờ giống hai miếng thịt mỡ không?”
Tần Phong Hi nhìn lướt qua, cười cười: “Chỉ là không biết họ muốn ăn như thế nào.
Lúc này Hàn phu nhân giơ lên chén rượu lên với không trung và nói: “Triệu công tử, thiếp thân kính ngài một lỵ. Thiếp thân mua thuốc ở Thịnh Dược Hành hằng năm, hai năm trước cũng được Thịnh Dược Hành giúp tìm thuốc tốt, nếu không thì mạng thiếp thân cũng không còn nữa, lần nào đa tạ Chu đại quản sự, Chu đại quản sự cũng nói là ngài đúng lúc tìm được bài thuốc đó, nên cảm tạ ngài. Thiếp thân vốn tưởng cả đời này không có cơ hội, chưa từng nghĩ công tử sẽ tới thành Lạc Dương, quả thực là được như ý nguyện. Triệu công tử, thiếp thân xin kính một ly cạn trước.
Hàn phu nhân nói xong cũng không cho Triệu Vân cơ hội lên tiếng, một ngụm uống cạn ly rượu.
Triệu Vân bưng chén rượu lên, không nói gì mà chỉ uống.
Những người trong Hàn phủ cũng xem như đã nhìn ra, ngoài lúc nói vài câu với Hi công tử, giọng điệu của Triệu công tử cũng coi như ôn hòa, thì gần như không nói gì với những người khác, cứ như thể dáng vẻ cự tuyệt xa người khác ngay từ khoảng cách ngàn dặm vậy.
Lúc này Hàn phu nhân lại hỏi: “Có một câu có thể là thiếp thân mạo muội, nhưng vẫn muốn hỏi hai vị công tử, trong nhà đã có hôn phối hay chưa?”
Không ngờ cả Tân Phong Hi và Triệu Vân lại đồng thời lắc đầu, đáp: “Chưa có”
Người Hàn gia đều sáng hết cả mắt lên.
Ánh mắt Hàn phu nhân và Hàn gia chủ đều nhìn về phía Triệu Vân một cách tự nhiên, không phải họ khinh thường Tân Phong Hi, thực ra họ thấy như nhau, chỉ là thân phận của nàng vẫn rất bí ẩn, không ai biết rốt cuộc nàng tới từ đâu, hơn nữa gia thế ra sao.
Nhưng Triệu Vân thì khác, Thịnh Dược Hành, chỉ chi nhánh ở Lạc Dương thôi mà mỗi tháng cũng kiếm được ối bạc, khỏi nói tới việc cả Đông Thanh và Bắc Thương có bao nhiêu chi nhánh!
Hơn nữa, cũng không đơn giản là vấn đề tiền bạc, con người đều sẽ bị bệnh, nếu cần thuốc gì thì hầu như Thịnh Dược Hành đều có thể tìm được hết, đó là chỗ dựa thế nào chứ? Thế nên suy cho cùng, thứ Hàn gia chủ suy xét nhất chính là túm Triệu Vân vào tay. Nhưng Tần Phong Hi ông ta cũng không muốn buông tay.
Lúc này, Hàn Nhị tiểu thư đã thay sang một bộ y phục tương đối tiện, chiếc váy sắc hồng đỏ nhẹ nhàng, trên gương mặt đeo một tấm vải trong suốt mỏng, da thịt bên trong như ẩn như hiện, Hàn Nhị tiểu thư cũng đã thay đổi lớp trang điểm, trở nên anh khí hơn một chút. Khi nàng ấy bắt đầu múa, những người khác mới nhìn thấy nàng ấy vậy mà lại để chân trần.
Mười đầu ngón chân trắng nõn lộ ra dưới làn váy khi nàng ấy đi lại.
“Hàn gia này sống thoáng thật nhỉ.” Tần Phong Hi vỗ về Tử Vân hồ, trong mắt hiện lên ý tứ không rõ. Thời đại này tuy không nghiêm khắc đối với trinh tiết phụ nữ như thời cổ đại mà nàng biết, nhưng ít nhất cơ bản là từ cánh tay trở lên không được lộ, đôi chân ngọc thì tuyệt đối không được để cho người đàn ông không phải phu quân tương lai của mình nhìn thấy, nếu không sẽ bị coi là đê tiện.
Dù sao Hàn Nhị tiểu thư cũng là một vị tiểu thư khuê các mà, rốt cuộc là muốn làm gì thế!
Liếc thấy ánh mắt tán thành vừa lòng của Hàn gia chủ và phu nhân, Tần Phong Hi nhìn về phía Hàn Nhị tiểu thư với vẻ hơi thương cảm, nhưng lại phát hiện nàng ấy đang liếc mắt đưa tình nhìn mình, tình ý trong mắt có thể thấy cực kỳ rõ ràng.
Tần Phong Hi đột nhiên rùng mình, vô thức ôm Tử Vân hồ chặt hơn một chút.
Hàn Nhị tiểu thư Hàn Dung Chi trước đây nhìn e thẹn động lòng người, động tác múa kiếm dẻo dai có thừa, cương khí không đủ, mềm mại như bông, nhưng xem ra ý tâm tư của nàng ấy không đặt ở kiếm, mà là ở múa. Mỗi một cái xoay tròn, một cái liếc mắt đều mang theo độ ấm mỗi lúc một cao.
Triệu Vân đột nhiên thấp giọng cười: “Hi công tử, có vẻ nữ thần có lòng rồi, không biết vua Tương có tình không”
Tần Phong Hi liếc hắn ta một cái: “Ta thấy Hàn gia chủ và phu nhân nhằm Triệu công tử là con rể hai đấy”
Biểu diễn xong khúc múa kiếm, Hàn Dung Chi nhìn Tần Phong Hi nhìn Tần Phong Hi với ánh mắt tỏa sáng, hỏi thẳng: “Hi công tử, Dung Chi biểu diễn có hay không?”
Lúc này sao Tần Phong Hi có thể nói là không tốt, đương nhiên là vội vàng vỗ tay tỏ vẻ hay lắm. Sự yêu thích và coi trọng của Hàn Dung Chi đối với nàng ai có mắt nhìn đều nhìn ra được.
Hàn gia chủ và phu nhân bực bội trong lòng, đã nói với Dung Chi rồi, người mà con bé nên thu hút và gả cho là Triệu Vân mới đúng, sao con bé cứ không nghe vậy? Vị Hi công tử này, bọn họ có dự tính khác.
“Dung Chi lui xuống đi” Giọng Hàn gia chủ hơi trầm xuống.
Hàn Nhị tiểu thư cắn răng ngồi trở lại vị trí.
Hàn phu nhân không nhịn được hỏi một câu: “Không biết nhà của Hi công tử ở đâu?”
Tần Phong Hi thấy bọn họ cuối cùng cũng không nhịn được mà muốn điều tra thân thế của nàng, trong mắt lóe lên tia sáng, nhưng trên mặt lại toát lên vẻ bất đắc dĩ: “Không giấu gì phu nhân, tại hạ là cô nhi, từ nhỏ được sư phụ nuôi lớn, sống trong núi sâu, trong lúc vô tình có được vài cọng Thiên Cơ Thảo, thế nên mới định rời núi bán đổi lấy tiền, sẵn chọn chỗ nào bán một tòa nhà khang trang ở lại, điều kiện trong núi khắc nghiệt quá, tại hạ quả thực không muốn quay về.
Cái, cái gì?
Tựa như có tiếng sấm sét từ phía chân trời, đánh cho Hàn gia chủ và Hàn phu nhân choáng váng.
Sao bảo là gia thế ẩn dật? Sao bảo là thần bí?
Cô nhi? Điều kiện trong núi ác liệt? Muốn mua một tòa nhà? Vô tình có được Thiên Cơ Thảo!
“Vậy, vậy Hi công tử có võ công cao cường như vậy, sư phụ ngươi hẳn là đến từ môn phái lớn mạnh nhỉ?” Hàn gia chủ chưa từ hỏi ý định hỏi tiếp.
Tần Phong Hi nhún vai: “Thật ra bản lĩnh của sư phụ ta không thấp, có điều bởi vì tính nết không tốt nên bị trục xuất khỏi sư môn, mười mấy năm qua thầy trò chúng ta sống nương tựa vào nhau, chưa từng gặp qua người nào trong sư môn. Vẻ mặt có chút thê lương.
Nụ cười trên mặt Hàn gia chủ sắp không giữ được nữa, nhưng lại không nhịn được hỏi một câu: “Nhưng năng lực của Hi công tử cũng rất đáng kinh ngạc, dựa vào chiêu thức ấy, dù có là Hoàng thất thì chắc cũng muốn chiêu mộ”
Nghe ông ta nói vậy, trong lòng Tần Phong Hi lại dao động, lẽ nào đây là mục đích Hàn gia chủ cố gắng làm quen với nàng? Để giao hảo với Hoàng thất?
Nàng lập tức bật cười, nhìn Tử Vân hồ trong lòng: “Gia chủ đang nói tới con vật nhỏ này sao? Thật là ngại quá, nói ra thì cũng có thể là do ta may mắn từ nhỏ, trong núi sâu nơi ta sống mọc bốn cây Thiên Cơ Thảo, huyệt động bên cạnh Thiên Cơ Thảo còn có một con hồ ly như thế này, tại hạ và tiểu hồ ly làm hàng xóm nhiều năm đến vậy, đương nhiên thân quen. Cũng không biết sao nó lại ra khỏi núi bị người ta bắt được.
Không phải ngự thú! Hóa ra chỉ là hàng xóm với nhau! Là Tử Vân hồ dựa vào linh tính mạnh nên mới nhận ra Hi công tử này thôi! Chứ đâu có liên quan gì tới bản lĩnh của hắn!
Khóe miệng Hàn gia chủ giần giật.
“Vậy thì Hi công tử đúng là may mắn thật! Chỉ là Hi công tử đánh đuổi kẻ áo đen thần ký kia, võ công ấy quả thực khiến người ta tán thưởng!”
Tân Phong Hi lại cười: “Nói ra chẳng sợ các vị chê cười, do tại hạ may mắn đấy, trên người tại hạ có loại thuốc sư phụ đưa, người đó nhất thời khinh địch, sau khi trúng thuốc cơ thể hơi tê, còn tưởng tại hạ lợi hại lắm, ha ha ha!”
Không ngờ việc họ ngồi ăn điên cuồng như vậy lại khiến Hàn gia chủ nổi lòng muốn tìm hiểu về thân phận của họ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất