“Giờ này Hàn Nhị tiểu thư không về nhà đi, tới khách điểm Lạc Dương làm gì thế?”
Hàn Dung Chi nói: “Hi công tử, cha ta đã về trước một bước để chuẩn bị tiệc rượu, muốn mời Hi công tử tới uống một ly, không biết Hi công tử có thể nể mặt không?”
“Tới Hàn phủ? Xưa nay không quen biết người nhà các cô, cứ như vậy đường đột tới cửa thì không hay cho lắm nhỉ?” Tần Phong Hi nhướng mày.
Hàn Dung Chi vội vàng nói: “Nhà ta thân thiện lắm, tổ mẫu, mẫu thân, các tỷ tỷ và tỷ phu đều rất thương ta.”
“Tiểu thư.” Đinh Hương Nhi ở phía sau kéo y phục nàng ấy, câu trả lời này hình như không đúng hướng cho lắm thì phải? Hi công tử người ta chẳng qua chỉ khách khí nói vậy, sao tự nhiên lại liên quan đến chuyện các phu nhân có thương nàng ấy hay không?
Lúc này Hàn Dung Chi cũng ý thức được lời mình nói có chút kỳ quái, mặt đỏ lên, hơi cúi đầu bảo: “Thực ra, là tổ mẫu và mẫu thân nghe nói đến Lưu Quang Tử Vân hồ, và cả phong thái của Hi công tử, quả thực rất tò mò, thế nên bèn bảo cha ta mời Hi công tử mang theo Tử Vân hồ tới dự tiệc.
Tần Phong Hi vỗ về Tử Vân hồ, cười đến cong cả mắt: “Lời này của Hàn Nhị tiểu thư làm ta cảm thấy mình cùng Ô Ô tới Hàn Phủ chẳng khác nào để làm một con khỉ” Tò mò về Tử Vân hồ và nàng, thế là liền bảo nàng tới cho cả Hàn phủ nhà họ xem?
Ban đầu Hàn Dung Chi không nghe ra ý của nàng, tới khi phản ứng lại mới đỏ mặt liên tục xua tay: “Hi công tử, bọn ta không có ý đó, chỉ là, chỉ là..
Chỉ là mãi một lúc lâu mà vẫn không nói ra nổi. Thấy dáng vẻ luống cuống tay chân của nàng ấy, Tân Phong Hi thở dài: “Mời Hàn Nhị tiểu thư về cho.”
Hàn Dung Chi sốt sắng nói: “Hi công tử, cha ta không chỉ mời một mình công tử, mà còn mời cả Thiếu đồng gia của Thịnh Dược Hành!”
Tân Phong Hi nghe đến đây lại hơi bất ngờ: “Thiếu đông gia của Thịnh Dược Hành?”
“Đúng vậy đúng vậy, cha ta cũng vừa mới biết Thiếu đông gia của Thịnh Dược Hành cũng tới thành Lạc Dương lúc tối, cha ta chỉ muốn làm quen với hai vị thôi, bọn ta không có ý gì khác đâu!” Hàn Dung Chi rất sợ Tần Phong Hi không đồng ý, gần như muốn duỗi tay túm lấy ống tay áo nàng.
“Đúng rồi, cha ta còn nói, ông ấy biết ai muốn cướp Tử Vân hồ!”
"Ô?"
Tần Phong Hi hơi trầm ngâm, lần này có lẽ Hàn gia chủ đã quyết tâm mời nàng tới phủ, nếu nàng không đồng ý thì không biết ông ta sẽ còn làm ra chuyện gì nữa, không bằng quang minh chính đại ôm Tử Vân hồ qua đi, dù sao thì ứng phó với ông ta một lần này cho xong, ngày mai nàng sẽ rời khỏi thành Lạc Dương rồi.
“Được rồi, vậy bổn công tử sẽ đi theo cô một chuyến.
Hàn Nhị tiểu thư vui mừng khôn xiết: “Vậy mời Hi công tử cùng ta ngồi một xe ngựa đi.
Tần Phong Hi lắc đầu nói: “Nhị tiểu thư ngồi xe ngựa, ta và thị vệ cưỡi ngựa là được rồi”
Đạp Tuyết hai ngày nay cũng chán quá rồi, đúng lúc kéo ra ngoài đi một đêm.
Hàn Nhị tiểu thư ngồi trong xe ngựa, lén lút vén rèm lên một chút, nhìn Tần Phong Hi đĩnh đạc cưỡi bảo mã Đại Uyên, ánh trăng nhàn nhạt, màu tuyết trong veo rọi vào khuôn mặt như ngọc của nàng.
Đinh Hương Nhi nhìn thoáng qua, nhỏ giọng cười đùa: “Nhị tiểu thư nhìn thôi cũng thấy trong lòng phơi phới hả?”
Hàn Nhị tiểu thư ra chiều đánh nàng ấy: “Cái miệng nhỏ sắc bén này của ngươi, ngày nào đó bổn tiểu thư sẽ xé ra cho ngươi biết”
Hàn phủ là gia đình giàu có số một ở thành lạc Dương, cứ nhìn dinh thự rộng lớn và hoa viên tươi tốt này là biết ngay. Trước khi tới cổng lớn Hàn phủ, mười dặm đường lớn treo đèn lồng đỏ thẫm hai bên, trên lồng đèn viết chữ “Hàn”, đi suốt dọc đường này, Tần Phong Hi có thể tưởng tượng được hằng ngày Hàn gia chủ đi qua con đường này đắc ý tới nhường nào.
Tới cổng lớn, cổng phủ mở ra, không ngờ Hàn gia chủ lại tự mình đứng chờ ở cửa, bên cạnh ông ta còn có một người đàn ông mặc áo gấm màu trắng, khoác áo choàng màu xám nhạt, đeo mặt nạ bạc trên mặt. Chiếc mặt nạ đó che kín mặt, chỉ lộ ra môi và đôi mắt.
Ba người Tần Phong Hi xuống ngựa, Hàn gia chủ lập tức sai hạ nhân tới dắt ngựa ra chuồng.
“Hi công tử đại giá quang lâm, thật là vinh dự cho căn nhà nhỏ này của ta. Hàn gia chủ nghênh đón, chắp tay thành quyền cười ha hả nói với Tần Phong Hi
Tân Phong Hi không khỏi bật cười: “Nhà của Hàn gia chủ mà nhỏ thì thiên hạ này quả thực chẳng có tòa nhà nào tốt.
“Quá khen quá khen. Hi công tử, đây là Thiếu đông gia của Thịnh Dược Hành, Triệu Thiếu đông gia.
Tần Phong Hi giương mắt nhìn về phía người đàn ông đứng ở bậc thang, nhàn nhạt nói: “Chào buổi tối Triệu Thiếu đông gia”
Đây là kiểu hàn huyên gì thế?
Trong mắt Triệu Thiếu đông gia ánh lên ý cười, gật đầu chứ không nói gì, sau đó xoay người vào cửa đầu tiên. Hàn gia chủ hơi đổ mồ hôi thấp giọng nói với Tần Phong Hi: “Hi công tử đừng để ý, Triệu Thiếu đông gia đối với ai hình như cũng vậy, Hàn mỗ chào hỏi khi gặp mặt, hắn cũng không lên tiếng”
“Bổn công tử không để ý đâu.” Tần Phong Hi lắc đầu, đi theo vào Hàn phủ.
Vừa vào cửa nàng đã cảm giác được ở những góc tối tăm có bao nhiêu luồng hơi thở, trầm ổn, rõ ràng đều là cao thủ. Cũng không biết là Hàn phủ này vốn dĩ đều phòng ngự như vậy, hay là nhắm vào nàng và Triệu Thiếu đông gia kia đây. Nhưng tới đâu hay tới đó, quan trọng nhất là...
Nàng đói rồi, nàng ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngon, không lấp đầy bụng trước thì sao mà được.
Băng qua hoa viên được quét tước sạch sẽ, bước lên bậc thang lục cấp, qua ngạch cửa cao cao, tiến vào bữa tiệc. Tân Phong Hi quả thực đã bị sự xa xỉ của Hàn phủ làm cho mờ mắt.
Trên mặt đất trải thảm gấm rất dày, bốn góc phòng tiệc bày lư hương hình thần thú chế tác từ đồng cao bằng người, bên trong châm than ngân ti thượng đẳng, bởi vì mùi hương này khác với mấy loại than thấp kém, ngăn cách mọi giá rét bên ngoài, vì vậy họ vừa tiến vào liền có những thị nữ xinh đẹp tới hầu hạ họ cởi áo choàng xuống, sau đó đi đến một bên xử lý huân hương.
Trên đỉnh đầu là hơn chục chiếc đèn cung đình thủy tinh xa hoa với những viên đá quý sang trọng, ánh đèn chiếu rọi lóe lên những tia sáng mỹ lệ.
Giữa đại sảnh, cả mặt tường là bức thêu Tô Châu, dùng sợi tơ lóe sáng, thêu tám con tuấn mã, vó ngựa hừng hực, khí phách phi phàm.
Còn có các đồ vật trang trí cỡ lớn điểm xuyết, cây san hô đỏ to, cây bích ngọc lớn, cứ như thể không cần tiền nữa vậy.
Đại sảnh không đặt bàn bát tiên mà bày các án tịch hai bên trái phải, mỗi án tịch đặt đầy đồ ăn ngon khiến người ta nhìn vào là muốn đánh chén no nê, cùng với chén rượu thủy tinh.
Phía sau mỗi án tịch đều có hai thị nữ cụp mắt chờ, chuẩn bị hầu hạ dùng bữa.
Lúc này, phía sau bình phong có một hàng người đi ra, đi phía trước chính là một vị lão phu nhân ăn vận đẹp đẽ phúc hậu, có lẽ là Hàn lão phu nhân, phía sau bà có bốn mỹ phụ, nom mỗi người một vẻ, ắt hẳn là nhóm thê thiếp của Hàn gia chủ.
Đi theo còn có hai thiếu nữ nhỏ hơn Hàn Nhị tiểu thư khoảng một hai tuổi, trông thanh tú thoát tục, có lẽ là Hàn Tam tiểu thư, Hàn Tứ tiểu thư gì đó.
“Triệu Thiếu đông gia, Hi công tử, đây là gia mẫu và vợ con ta. Hàn gia chủ dẫn họ bước lên, rồi lại nói với nội quyến của mình: “Mau chào Triệu Thiếu đông gia và Hi công tử
đi."
Hàn lão phu nhân ăn vận đẹp đẽ, nhưng xem ra địa vị trong phủ không quá cao, nghe con trai nói xong bèn lập tức mỉm cười chào hỏi họ: “Lão thân dẫn con cháu Hàn phủ chào hỏi thiếu đông gia và Hi công tử, hai vị công tử quả thật tuấn tú nhã nhặn
Tần Phong Hi rất muốn nói, bổn công tử tuấn tú nhã nhặn nghe còn được, chứ vị họ Triệu kia, bà còn chưa thấy mặt, sao lại biết người ta tuấn thú nhã nhặn, hay là mặt mày
xanh xao?
Cuối cùng nàng nói: “Mắt nhìn của lão phu nhân thật tốt.
Hàn lão phu nhân bỗng á khẩu không thể trả lời. Ai lại đáp như vậy chứ? Dù ngươi có tuấn tú thật thì chẳng phải cũng nên khiêm tốn chút sao?
Triệu Thiếu đông gia vẫn im lặng, chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Mấy vị thê thiếp và con gái của Hàn gia chủ ai nấy đều thoải mái hoặc thẹn thùng hoặc lén lút đánh gia hai vị khách quý, Triệu Thiếu đông gia có dáng người cao lớn, khí chất thanh lãnh, chiếc mặt nạ bạc khiến hắn ta có vẻ rất thần bí.
Còn Hi công tử lại có đôi mắt đen nhánh, mặt mày như ngọc, ngũ quan tinh xảo tuấn tú, dáng người tuyệt đẹp. Trong lòng lại ôm tiểu hồ ly màu tím bạc khiến những người phụ nữ này yêu thích không thôi.
Mỗi người một vẻ.
“Nào nào nào, xin mời ngồi, đừng để đồ ăn nguội.” Hàn gia chủ cực kỳ nhiệt tình.
Quy củ của Hàn phủ quả thực cũng khiến người ta kinh ngạc cảm thán, tiếp đón hai vị nam tân trẻ tuổi, vậy mà thê thiếp của gia chủ và con gái chưa xuất giá đều ra tiếp khách.
Nhưng điều Tần Phong Hi cảm thấy lạ là, chẳng phải còn có Hàn Đại tiểu thư và vị hôn phu của nàng ấy sao? Sao lại không xuất hiện?
Hàn gia chủ dẫn mẫu thân và chính thê ngồi lên đầu, bốn án kỷ bên phải, gần nhất ở đầu là Triệu Thiếu đông gia, sau đó là Tần Phong Hi cùng Trần Thập, Tân Nghĩa, kỳ lạ là
tiếp sau đó là Hàn gia Tam tiểu thư. Bên trái là bốn bị thê thiếp Hàn phủ, còn có một bàn chưa có ai tới.
Bọn họ ngồi xuống, mỹ tì phía sau liền tiến lên rót rượu, rượu trong suốt nhẹ nhàng rót vào ly thủy tinh, hương rượu nức mũi.
Tần Phong Hi không khỏi cảm thán: “Rượu ngon”
Hàn gia chủ ha ha cười nói: “Xem ra Hi công tử cũng là người biết thưởng rượu.
Trần Thập thấp giọng: “Công tử không nên uống nhiều”
Tần Phong Hi thở dài, Trần Thập hiện giờ quả là ngày càng giống một bà quản gia rồi đấy.
“Nào, thiếu đông gia, Hi công tử, vì hai vị công tử nể mặt Hàn mỗ, Hàn mỗ xin uống một ly trước. Dứt lời, ông ta bèn ngửa đầu uống cạn chén rượu.
Triệu Thiếu đông gia giơ chén rượu lên xem như tỏ ý, cũng uống cạn sạch.
Khi hắn ta đặt chén rượu xuống, cũng vừa lúc Tần Phong Hi buông chiếc ly rỗng. Thị nữ phía sau lại rót thêm rượu.
“Dùng bữa dùng bữa, vừa rồi Hi công tử ở Thịnh Dược Hành đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt, mọi người ăn trước đi, nếu không lát nữa Hi công tử nói về sự anh dũng của mình lại khiến mọi người nghe đến quên cả ăn!” Hàn gia chủ nói.
Tần Phong Hi nhướng mày, nàng muốn kể về sự anh dũng của nàng khi nào chứ? Vả lại, nàng anh dũng sao? Nàng còn dũng cảm lẫy lừng luôn ấy chứ, à phì, nói trước bước không qua thì chết toi.
Vừa chửi thầm nàng vừa cầm đũa bắt đầu ăn từng loại đồ ăn.
Trần Thập và Tân Nghĩa được nàng đánh mắt ra hiệu, bấy giờ cũng cầm đũa lên ăn. Khi Tần Phong Hi chuẩn bị gắp miếng thịt gà bỏ vào miệng thì Tử Vân hồ Ô Ô đã tỉnh.
Đầu tiên nó hít hít cái mũi, sau đó từ đùi Tần Phong Hi ngẩng lên, đôi mắt lập tức nhìn thấy miếng thịt gà đã tới bên miệng Tần Phong Hi, nó lập tức chồm dậy, há mồm cắn.
Ô Ô. Thơm quá!
Tần Phong Hi nhìn chiếc đũa trống trơn của mình, lại chậm rãi cúi đầu nhìn Tử Vân hồ, nhất thời nổi giận.
Tử Vân hồ vừa nhanh chóng nhai thịt trong miệng, vừa nhìn nàng với vẻ đáng thương.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất