Chẳng lẽ Kim lão từng xuất hiện ở gần thành Lạc Dương?
Nhưng Tử Vân hồ đã bị bắt, vậy Kim lão đang ở đâu?
Chu đại quản sự sực tỉnh, hắn ta hắng giọng: “Nếu Tử Vân hồ tự nguyện đi theo Hi công tử, tức là nó thuộc về Hi công tử.”
"Di theo ta!"
Một bóng đen đột ngột lao từ trên cao xuống, người đàn ông giơ tay ra chụp lấy Tần Phong Hi
“Công tử!” Trần Thập và Tân Nghĩa đồng thời rút kiếm ra, cổ tay lắc nhẹ, hai thanh kiếm đồng loạt đâm về phía ngực hắn ta.
“Lui lại, các ngươi không phải đối thủ của hắn ta đâu. Tần Phong Hi ném Tử Vân hồ vào góc, đưa tay kéo hai người lại phía sau.
Nhưng dù vậy nàng vẫn chậm một bước. Người đàn ông vung tay áo, hai thanh kiếm đều bị cuốn vào, tuột khỏi tay Trần Thập và Tân Nghĩa.
Chỉ một chiêu đã bị cướp mất hai thanh kiếm, Trần Thập và Tân Nghĩa đều tái mặt.
“Tiểu tử, ngươi tưởng mình là đối thủ của ta sao?” Người đàn ông áo đen bẻ gập hai thanh kiếm lại, chia làm bốn đoạn.
Tần Phong Hi mỉm cười: “Không thử thì làm sao mà biết?”
Một cây roi màu đen vàng bỗng xuất hiện trong tay nàng, tiếng xé gió vang lên, nàng hung hăng quất về phía mặt hắn ta.
Người đàn ông giơ tay ra định bắt lấy, tưởng rằng có thể dễ dàng nắm lấy cây roi, không ngờ cây roi lại tuột khỏi tay hắn ta, cảm giác tuy trơn trượt nhưng lại cứng như sắt.
Người đàn ông sững sờ, hắn ta chưa bao giờ chạm vào loại roi nào như vậy. Nếu cứng thì làm sao có thể uốn thành roi được, mà nếu là roi thì sao lại cứng như sắt?
Trong lúc hắn ta trố mắt ngạc nhiên, Tân Phong Hi nhanh chóng lắc cổ tay, một đoạn roi như con rắn lại quất về phía mặt hắn ta.
Tiếng “bốp” chát chúa vang lên.
Trên mặt người đàn ông xuất hiện một vệt máu, hắn ta vô thức sờ lên mặt, chỉ mới chạm nhẹ đã tróc ra một mảng da dài, máu chảy đầy mặt hắn ta.
Tần Phong Hi nhanh chóng lùi lại một bước rồi huýt sáo: “Không ngờ cây roi của ta lại có có thể tạo thành vết thương như vậy!”
Đây là lần đầu tiên nàng phát hiện ra cây roi có sức mạnh như vậy. Tiếc là đây vẫn chỉ là Hắc Kim Đằng Vương, chưa được chế tác thành cây roi hợp tay, nếu không nàng tin rằng nó sẽ còn lợi hại hơn nữa.
“Chết tiệt!” Người đàn ông bị thương trên mặt tức giận vô cùng, nhảy từ bệ cửa sổ xuống, một chưởng đánh thẳng vào người Tần Phong Hi: “Ta đánh ngươi tàn phế rồi cướp về cũng được. Giữa đường, hắn ta lại đột ngột đổi hướng, đánh thẳng về phía hạ bộ của nàng.
Tần Phong Hi sầm mặt. Hắn ta thật sự coi nàng là đàn ông sao, lại dùng chiêu thức hèn hạ như vậy?
“Đê tiện!” Nàng dồn nội lực vào cây roi, cây roi dựng đứng lên như một cây gậy dài, nàng nắm chặt đầu roi, đâm thẳng vào tay hắn ta.
Vì cây roi quá kỳ lạ nên người đàn ông không dám chủ quan, vội vàng rút tay về. Song Tần Phong Hi không cho phép hắn ta thu hồi chiêu thức. Nàng cắt nội lực, gậy biến thành roi một lần nữa, nắm lấy đầu roi, roi như rắn quất về phía cổ tay của hắn ta. Trong lúc người đàn ông đề phòng roi của nàng, nàng bèn thả roi ra để cây roi rơi xuống đất.
Ngay cả Trần Thập và Tân Nghĩa cũng chưa từng thấy cách đánh nhau như vậy, huống hồ là người đàn ông áo đen kia. Ai lại chủ động vứt bỏ vũ khí của mình khi đang chiếm ưu thế?
Cách đánh quái dị của Tần Phong Hi khiến người đàn ông không biết làm sao, bởi vì hắn ta biết võ công của nàng không thấp hơn mình, nên hắn ta nghĩ có phải nàng định sử dụng chiêu thức đặc biệt nào đó để đánh thắng hắn ta hay không.
Nhưng thứ Tần Phong Hi đang chờ chính là sự do dự trong khoảnh khắc của người đàn ông áo đen. Trước khi người đàn ông hiện thân, áp lực vô hình của hắn ta đã khiến nàng đề cao cảnh giác. Tần Phong Hi không biết mình cứng đối cứng sẽ đánh thắng hắn ta hay không, nên mới sử dụng chiêu thức quái lạ. Không cần biết võ công của hắn ta cao đến đâu, phản ứng nhanh đến cỡ nào, chắc chắn hắn ta sẽ do dự thoáng chốc vì không biết tại sao nàng vứt vũ khí đột ngột như vậy.
Trong khoảnh khắc ấy, chiếc châm dài trong tay Tần Phong Hi nhanh chóng đâm vào huyệt đạo bên hông người đàn ông.
Dù người đàn ông phản ứng ngay lập tức, dù hắn ta sử dụng nội lực cản châm lại nhưng Tần Phong Hi không kém cạnh hắn ta là bao, nàng đã chiếm ưu thế trước nhất.
Cây châm dài đâm sâu vào huyệt đạo của người đàn ông, hắn chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, vô cùng khiếp sợ.
Tần Phong Hi quát lớn: “Trần Thập, Tân Nghĩa, xông lên, đấm tên khốn đó cho ta”
Người đàn ông nghe nàng nói vậy thì sầm mặt.
“Ngươi chờ đó cho ta”
Hắn ta hít sâu một hơi, lao mình ra ngoài cửa sổ, rất nhanh đã biến mất.
Tần Phong Hi giắt châm trở lại thắt lưng, chuẩn bị cúi người nhặt lại Hắc Kim Đằng Vương thì một bóng hình màu tím bạc vụt tới, chân trước nhanh chóng cuộn lấy Hắc Kim Đằng Vương rồi ngậm chặt, ngẩng đầu đưa tới trước mặt nàng.
Đôi mắt sáng lấp lánh ấy rõ ràng ra vẻ nịnh nọt.
Tần Phong Hi cạn lời.
Chắc nó sợ nàng đuổi đi nên mới nịnh bợ như vậy?
Tần Phong Hi thu Hắc Kim Đằng Vương lại, sau đó vỗ đầu nó: “Đi theo vị ca ca kia tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại đây” Nàng chỉ về phía Tân Nghĩa.
Tân Nghĩa cạn lời. Hắn ta là người, nó là hồ ly, từ lúc nào hắn ta lại trở thành ca ca của nó?
Tử Vân hồ lại chạy ngay đến bên cạnh Tân Nghĩa, thấy hắn ta đứng yên không nhúc nhích thì còn chạm vuốt vào hắn ta.
Khóe miệng Trần Thập co giật: “Công tử, Tử Vân hồ này quả thật có linh tính”
“Cứ mang theo nó đi, trước khi tìm được Kim lão”
“Thuộc hạ cũng không biết người đàn ông vừa rồi là ai.” Trần Thập có chút áy náy.
Tần Phong Hi gật đầu: “Không sao, không biết thì không biết, ngươi cũng không phải Biết Tuốt. Võ công của hắn ta rất cao, ngươi và Tân Nghĩa không phải đối thủ của hắn ta. Nếu thật sự đánh nhau thì ưu tiên bảo toàn tính mạng trước, ta không muốn các ngươi liều lĩnh hi sinh, hiểu chưa?” Võ công của người đàn ông kia rất cao, nhỉnh hơn nàng một chút. Nếu không phải nàng dùng chiêu thức kỳ lạ thì có lẽ không thể đâm trúng huyệt đạo của hắn ta. Hắn ta bị nàng đâm trúng huyệt đạo mà vẫn không tê liệt toàn thân, còn có thể rút lui an toàn, việc này cũng đủ thấy nội công của hắn ta thâm hậu đến mức nào.
Trần Thập thấy vô cùng ấm áp.
Tần Phong Hi đã cứu hắn ta hai lần, cũng cứu Tân Nghĩa một lần. Khi ở Thần Ma cốc, nàng không hề từ bỏ bọn họ khiến hắn ta vô cùng cảm kích. Nàng luôn khiến bọn họ cảm
thấy mình không chỉ là thị vệ, mà còn là những người mà nàng cần và quan tâm, vì vậy mà bọn họ càng ngày càng cảm thấy quyết định đi theo nàng là quyết định sáng suốt nhất trong đời.
Sự cố vừa rồi khiến những người bên dưới vô cùng ngạc nhiên. Sau khi người đàn ông kia xông vào phòng của Tần Phong Hi, vì từ tầng trệt không nhìn thấy bên trên nên mọi người không biết chuyện gì đã xảy ra. Song không lâu sau, người đàn ông mặc áo choàng đen lại rời đi với dáng vẻ hơi cứng nhắc, điều này chứng tỏ rằng vị Hi công tử có võ công cao hơn hắn ta.
Người bị sốc nhất chính là Chu đại quản sự.
Hắn ta biết rõ võ công của người đàn ông kia cao cường đến mức nào, nếu không Chu đại quản sự đã không phải nghe theo lệnh của hắn ta. Ngay cả Thiếu đông gia của bọn họ cũng đã bại dưới tay người đàn ông đó. Không ngờ vị Hi công tử có thể bức lui hắn ta trong thời gian ngắn như vậy?
Thực tế, người đàn ông kia chỉ là quá nghi ngờ sợ cây châm của Tần Phong Hi có độc nên không dám dây dưa thêm. Nếu hắn ta không mắc mưu, thật sự muốn liều mạng với nàng thì nàng cũng khó lòng giành chiến thắng dễ dàng.
Tần Phong Hi mang theo châm bạc nhưng không có châm độc.
Tuy nhiên, bây giờ Tần Phong Hi cảm thấy mình cần phải chế tạo một số châm độc để phòng thân. Nàng không tự cao tự đại đến mức cho rằng mình là vô địch thiên hạ, giống như tình huống vừa rồi, nếu gặp phải kẻ nào tâm tính mạnh mẽ và thông minh hơn thì chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Nếu lúc nàng buông roi ra, đối phương ra tay tấn công mà không hề do dự thì nàng khó lòng tránh được.
Nhưng tối nay, Tân Phong Hi muốn có một chiến thắng nhanh chóng trước mắt mọi người. Bây giờ danh tiếng của nàng đã truyền khắp thành Lạc Dương, rồi sẽ sớm lan rộng ra ngoài. Đến lúc đó, thiên hạ sẽ biết rằng có một Hi công tử đã bán vài gốc Thiên Cơ Thảo, hiện tại rất giàu có, còn kỳ lạ hơn nữa là có một con Lưu Quang Tử Vân hồ có linh tính cao tự nguyện theo nàng.
Tin tức này vừa lan truyền ra ngoài sẽ thu hút rất nhiều kẻ lòng dạ xấu xa. Có người đến vì tiền của nàng, có người vì Tử Vân hồ, thậm chí có người sẽ cho rằng trên người nàng vẫn còn Thiên Cơ Thảo.
Chắc chắn mọi người có mặt ở đây đều cảm nhận được nội lực mạnh mẽ do người đàn ông vừa rồi phát ra, họ biết đó là một cao thủ.
Nhưng cao thủ đó lại bị Hi công tử đánh bại chỉ trong vài chiêu, điều này chứng tỏ rằng Hi công tử mới là người có võ công thâm sâu khó lường.
Như vậy ít nhất cũng có thể dọa phần lớn những kẻ có ý đồ xấu. Ít nhất, nàng không cần phải đối phó với quá nhiều với mấy gã tôm tép.
Chu đại quản sự bị mọi người vây quanh, rất nhiều người tò mò về vị Hi công tử này, bắt đầu bật chế độ chó săn, thi nhau đặt câu hỏi để săn được nhiều thông tin hơn.
Tân Nghĩa dẫn Tử Vân hồ trở lại, Tần Phong Hi chủ động bế Tử Vân hồ, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó rồi đi ra ngoài.
Dược đồ vội vàng tiến lên, từ nãy đến giờ hắn ta vẫn luôn hầu hạ ở đây, chờ Tần Phong Hi gọi.
“Hi công tử muốn rời đi sao?”
“Ừ, dẫn ta ra cửa sau, ta thấy phía trước náo nhiệt quá”
Dược đồ hiểu ý: “Mời Hi công tử theo tiểu nhân ạ”
Băng qua hành lang dài lát gỗ, Tân Phong Hi bỗng dừng chân, nhìn thấy một góc áo lướt qua vòm cửa tròn phía trước.
“Công tử?” Trần Thập khẽ hỏi.
“Đi thôi” Tần Phong Hi lắc đầu, đi ra cửa sau.
Trở về khách điểm Lạc Dương, Tần Phong Hi nhìn thấy cửa phòng của Vân Phong đóng chặt, nàng bước tới gõ hai cái nhưng không ai trả lời.
“Chẳng lẽ muốn Vân công tử tự tay nấu cả bữa khuya cho người sao?” Trần Thập lại cảm thấy sầu vô cùng. Bây giờ đã khuya rồi, trở về thì trở về, còn đi gõ cửa phòng hắn ta làm gì?
Tần Phong Hi cười cợt nhìn hắn ta, Trần Thập lập tức chột dạ.
“Ngươi không nói ta còn không thấy đói, ngươi vừa nói thì ta lại đói bụng rồi đây. Trần Thập, ngươi đi nấu bát mì cho ta đi
“Hả? Thuộc hạ đi nấu ấy ạ?”
“Đúng vậy, bổn công tử bỗng muốn ăn mì do ngươi nấu.
Trần Thập khổ sở ra mặt: “Công tử, thuộc hạ không biết nấu mì.
“Hi công tử muốn ăn mì sao?” Chất giọng dịu dàng vang lên, Hàn Dung Chi và thị nữ Đinh Hương Nhi nhanh chóng đi tới.
Khóe miệng Tần Phong Hi khẽ run rẩy
Trái tim Hàn Dung Chi đập thình thịch.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất