Hàn Dung Chi từ từ đến gần, ngồi xổm xuống, mỉm cười và vươn tay về phía Tử Vân hồ, nhẹ nhàng nói: “Tiểu hồ ly, mau đến đây đi, tỷ tỷ sẽ dẫn ngươi đi ăn thịt. 

Phải nói rằng, chất giọng và biểu cảm của Hàn Dung Chi lúc này rất dịu dàng và chân thành, chất giọng và thái độ này rất dễ làm động vật và con người bình tĩnh lại, đồng ý kết thân với nàng ấy. 

Nhưng có rất nhiều người châm chọc nhìn Hàn Dung Chi, song vì e dè thân phận của nàng ấy nên không dám xỉa xói thành tiếng. Nếu Tử Vân hồ bị dụ dỗ dễ dàng như vậy thì nó đã không phải là Tử Vân hồ! 

Tử Vân hồ là loài khai mở linh trí trong truyền thuyết. 

Đúng như dự đoán, Tử Vân hồ vẫn co rúm trong góc lồng, không hề có ý định lao ra dù thấy cửa lồng đã mở. 

Hàn Dung Chi cố thử vài lần nhưng đành bó tay, nàng ấy buồn bã lui sang một bên, ngước lên nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó. 

Hàn gia chủ hừ lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Tử Vân hồ. Bỗng nhiên, ông ta giơ năm ngón tay thành vuốt, lớn tiếng quát: “Lại đây!” 

Một lực hút vô hình từ bàn tay của ông ta tràn ra, lực hút mạnh mẽ đó nhắm thẳng về phía Tử Vân hồ. Khi nội lực ấy đến trước mặt Tử Vân hồ thì hình thành một lực dính, muốn kéo nó ra khỏi cửa lồng sắt. 

“Hàn gia chủ không được làm Tử Vân hồ bị thương. Những người đang chờ xung quanh lập tức la lên. 

Hàn gia chủ vờ không nghe thấy, Hàn Dung Chi vội vàng giải thích: “Không sao đâu, đây là Long Trảo Thủ của phụ thân ta, sẽ không làm tổn thương nó đâu” 

Vừa dứt lời, mọi người đã thấy Tử Vân hồ bị kéo về phía Hàn gia chủ vài bước. Song nó chống lại, cắm mạnh móng vuốt xuống mặt đất cố gắng lùi lại, tuyên bố nó không muốn đi theo ông ta. 

Dáng vẻ của Tử Vân hồ đã làm tan chảy trái tim của mọi cô gái có mặt ở đây, thậm chí một vài thị nữ theo chủ nhân đến buổi đấu giá tỏ vẻ không đành lòng. 

Ánh mắt của Hàn gia chủ vui vẻ, hình như ông sắp thành công rồi. 

"Ô Ô.." 

Tử Vân hồ yếu ớt kêu lên, đôi mắt trong veo óng ánh nước nhìn chằm chằm Hàn gia chủ. 

“Tiểu hồ ly, đừng nhìn bổn gia chủ bằng ánh mắt đáng thương đó, theo bổn gia chủ về nhà, bổn gia chủ sẽ đối xử tốt với ngươi.” 

Chỉ là lấy ít máu của ngươi thôi mà! 

Giờ đã có máu của Tử Vân hồ rồi, nếu muốn chế tạo được loại đan dược đó, dù không tìm được Tử Anh Quả và Linh Chi ngàn năm thì cũng không sao! Máu của Tử Vân hồ có thể thay thế hai loại dược liệu này! 

Vì vậy, ông ta phải có được Tử Vân hồ! 

“Ô Ô..Tử Vân hồ lại kêu lên, lần này nó há to miệng, kêu “Ô Ô” rồi cắn mạnh vào không khí phía trước. 

Hàn gia chủ không trụ nổi bỗng ngã nhào ra trước, nếu không phải ông ta phản ứng nhanh chống tay vào lồng sắt thì chắc chắn đã ngã sõng soài ra đất. 

Ông ta không dám tin nhìn chằm chằm vào Tử Vân hồ. 

Không thể nào! Tuyệt đối không thể! 

Không ngờ nó có thể cắn đứt nội lực của ông ta! 

Tần Phong Hi không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Khi luyện nội lực đến cảnh giới nhất định thì có thể biến thành một dạng trường lực vô hình và hút vật từ xa, vậy mà Tử Vân hồ lại có thể cắn đứt trường lực đó, Hàn gia chủ bị phản tác dụng nên mới ngã nhào như vậy. 

Ông ta không ngờ Tử Vân hồ có khả năng này. 

“Bổn gia chủ không tin!” 

“Hàn gia chủ, mỗi người chỉ có một cơ hội thôi!” Chu đại quản sự tiến lên ngăn cản ông ta. 

Mọi người bên dưới cũng bắt đầu la ó. 

“Đúng vậy, đúng vậy, mỗi người chỉ có một cơ hội, không thì ông định thử tới khi nào?” 

Hàn gia chủ biết chọc giận đám đông sẽ không hay, thế là thoáng nhìn hàng người dài đằng đẳng chờ bên dưới rồi sầm mặt bước xuống bục. Hàn Dung Chi vẫn còn luyến tiếc cũng xuống sân khấu với cha của mình. 

Mọi người vốn lo lắng Tử Vân hồ sẽ chạy trốn, song phát hiện nó đang co ro trong góc lồng, tránh xa cửa lồng. Thi thoảng nó nhìn về một hướng nào đó rồi kêu “Ô Ô”, trông rất đáng thương. 

Tần Phong Hi nhoẻn miệng cười, tiểu hồ ly này đang giả vờ đáng thương với nàng đấy. Nàng thầm ngạc nhiên, không ngờ Tử Vân hồ lại có linh tính đến vậy. 

Kế tiếp mọi người lần lượt lên thử, lúc lên rất phấn khích nhưng lại ủ rũ bước xuống. 

Một lát sau, đến lượt một ông lão râu tóc bạc phơ, tay cầm tẩu thuốc, đôi mắt khép hờ, chậm rãi tiến đến gần lồng sắt, đến gần tiểu hồ ly. 

Ai đó ở dưới bục la lên: “Không ngờ Dược Vương Đáng Khinh tiếng xấu đồn xa, vang danh thiên hạ cũng đến nơi này” 

Dược Vương Đáng Khinh? 

“Hả? Người đó nổi tiếng lắm ư?” Tần Phong Hi hỏi. 

Tân Nghĩa phổ cập kiến thức cho nàng: “Cô nương, thuộc hạ từng nghe nói về người này. Ông ta chuyên chế tạo các loại thuốc mê, nghe nói các mấy tên biến thái bại hoại 

đều mua thuốc mê ở chỗ ông ta đấy ạ, thậm chí... Có những loại thuốc làm phái nữ phối hợp với bọn họ. Điều đáng trách là ông ta biết rõ đối phương là biến thái dâm dục nhưng vẫn tiếp tục chế tạo và bán loại thuốc đó cho chúng” 

“Thật thú vị” 

“Cô nương, người nói vậy là có ý gì?” 

“Ông ta có thể biến tấu thuốc mê thành nhiều loại khác nhau, không thú vị ư?” 

Tần Phong Hi sờ cằm, tiếp tục quan sát Dược Vương Đáng Khinh kia. Nếu ông ta biết điều chế thuốc mê thì chắc chắn sẽ sử dụng thuốc mê. 

Chỉ thấy ông lão kia bỏ một nhúm cỏ xanh vào miệng nhai rồi nhả ra, sau đó ngậm tẩu thuốc rồi rít mạnh, thổi khói vào chiếc lồng nhốt Tử Vân hồ. 

Ánh sáng màu tím lóe lên, Tử Vân hồ đã biến mất khỏi lồng sắt, làn khói thuốc mê không dính vào nó. Đợi khi thuốc mê tản mất, mọi người mới phát hiện nó đã nấp sau lưng Chu đại quản sự. 

“Cơ hội đã hết!” 

Mọi người bên dưới la ó, điều khiến người ta ngạc nhiên đó là Tử Vân hồ lại tự chui vào lồng sắt. 

Sau đó lại thêm một người khác lên thử, lần này là một người đàn ông cao lêu khêu với đôi tay dài bất thường. Chu đại quản sự vừa nhìn thấy người này thì sầm mặt. “Khoái Đao, ngươi lên đây làm gì vậy?” 

“Sao nào? Không phải ai cũng có thể lên thử một lần ư? Ngươi không thể vì ta chuyên làm thịt thú và mở tiệm bán thịt thú rừng mà không cho ta thử. Ta đã mở tiệm bán thịt thú rừng gần mười năm rồi, nếu lần này ta có thể làm thịt được con vật nhỏ bé này thì chắc thịt của nó sẽ bán được rất nhiều tiền đúng chứ? Máu của nó cũng được giá đúng không? Bộ lông của nó bán được giá nữa?” Người đàn ông tên Khoái Đao vặn cổ rồi nói: “Ta vừa mới làm thịt một con Tuyết hồ đấy. Mời mọi người lát nữa đến tiệm của ta thưởng thức. Chậm chân kẻo hết đấy nhé!” 

Tên này quảng cáo tiệm thịt thú rừng đến tận nơi đây. 

Mọi người mới nhìn thấy trên áo hắn ta dính một vệt máu, hắn ta chưa thay đồ đã chạy đến đây rồi. Nói xong, hắn ta phớt lờ phản ứng của mọi người, đến bên cánh cửa nhỏ và ngồi xổm xuống, vẫy tay về phía Tử Vân hồ: “Hồ ly, mau ra đây” Giọng điệu lớn lối đó đúng là một trời một vực so với chất giọng dịu êm của Hàn Dung Chi. 

Tần Phong Hi nheo mắt đứng dậy, kéo rèm cửa sổ ra. 

Gần như cùng lúc đó, một luồng sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ căn phòng riêng đối diện với nàng. Tên Khoái Đạo trên sân khấu không hề hay biết, tròng mắt của hắn ta co rút lại, bàn tay đang vẫy vẫy run lên, một sợi dây bạc vô hình đang lặng lẽ bắn về phía Tử Vân hồ. 

Mắt thường không thể nhìn thấy sợi dây bạc ấy, hơn nữa còn là ở trong lồng sắt, vì có những thanh sắt chắn ngang nên không ai có thể phát hiện ra cả. Rõ ràng tên Khoái Đạo sử dụng ám khí. 

Con người còn khó phát hiện ra sợi dây bạc này, huống hồ chỉ là một con thú nhỏ. 

Tần Phong Hi lo sợ Tử Vân hồ sẽ trúng chiêu của hắn ta. 

Ngay lúc Tần Phong Hi định ra tay thì bỗng nghe Tử Vân hồ kêu lên giận dữ, nhảy sang một bên khác của lồng sắt rồi lao ra ngoài, chân sau đạp mạnh, thân hình vọt lên cao, vuốt trước hung hăng cào vào mắt của Khoái Đạo. 

"Á!" 

Khoái Đạo tránh né không kịp, chỉ thấy ánh sáng tím lóe lên như tia sét, tiếng gào thảm thiết của hắn ta vang lên bên tai, nhưng không ai thấy rõ bóng dáng và động tác của Lưu Quang Tử Vân hồ, thi thoảng chỉ thấy những mảnh thịt dính máu văng ra. 

Một người đàn ông đứng phía trước bỗng cảm thấy mặt mình bị một thứ gì đó bắn trúng. Vật đó rơi xuống đất, hắn ta vô thức cúi đầu nhìn xuống thì thấy đó là một con ngươi đỏ lòm! 

“Trời mẹ ơi!” 

Người đàn ông sợ hãi nhảy dựng. 

“Tại sao Tử Vân hồ lại trở nên hung dữ vậy?” 

“Có phải Tử Vân hồ ngửi thấy mùi của Tuyết hồ trên người Khoái Đạo hay không?” Có người đoán: “Hắn ta vừa nói là mới giết một con Tuyết hồ mà, Tử Vân hồ đang báo thù cho đồng loại ư?” 

Mọi người chỉ cảm thấy ớn lạnh, con Tử Vân hồ này sắp thành tinh rồi sao? 

Nhưng ánh mắt của một số người càng thêm nóng bỏng, càng có linh tính thì giá trị càng cao! 

Tân Phong Hi vốn không muốn xuất hiện trước mặt mọi người để mang Tử Vân hồ đi, nhưng khi thấy nó không chịu dừng lại, lát nữa người đàn ông kia sẽ bị nó cào nát nên đành bất lực gọi: “Ô Ô, đủ rồi. Lại đây!” 

Nàng vừa dứt lời, Tử Vân hồ bất ngờ dừng lại, kêu ư ử hai tiếng. Sau đó nó hóa thành một vệt sáng bạc tím lóe lên trên không trung, trước khi mọi người hoàn hồn thì đã nhảy vào lòng Tần Phong Hi. 

"Ô Ô." 

Mặt Tần Phong Hi đen như đáy nồi. 

Hai móng vuốt của Tử Vân hồ dính đầy máu và thịt vụn! 

“Ngươi cút xuống cho ta!” Nàng túm lấy nó, không chút thương xót ném sang một bên. Ngẩng đầu đối diện với những người đang trố mắt nhìn nàng. 

Người ta tranh giành muốn chết muốn sống, dùng đủ mọi cách cũng không thể khiến con hồ ly này thân cận, vậy mà nàng chỉ cần nói một câu thì nó đã nhảy vào lòng nàng. Nàng còn ném nó đi? 

Không có ai chịu nổi cú sốc này. 

Trong không khí tĩnh lặng, vô số trái tim cùng lúc tan vỡ. 

“Ô Ô” Tử Vân hồ nhảy đến bên Tân Nghĩa, hai chân trước nhanh chóng bấu vào quần của hắn ta. 

Sột soạt, Ô Ô lau! 

Cọ cọ cọ, Ô Ô cọ! 

Lau sạch móng vuốt đã! 

Mặt Tân Nghĩa đen như đáy nồi. Cô nương à, ta có thể đá con hồ ly chết dẫm này ra không? 

Tử Vân hồ lau sạch móng vuốt lên quần áo của Tân Nghĩa, sau đấy lại nhảy vào lòng Tân Phong Hi để trốn. Tần Phong Hi vừa định dạy dỗ nó thì cảm nhận được luồng sát khí lạnh lẽo mà nàng đã cảm nhận được lúc nãy ập tới chỗ mình. 

Tần Phong Hi ôm chặt Tử Vân hồ, lưng thẳng tắp, quét mắt về nơi tỏa ra sát khí. 

eyJpdiI6InhlOUVrc2EweDgyS3lyM0ZuRyt0S2c9PSIsInZhbHVlIjoiXC9seFUyalRwRHlRSThhN0hWajc5Y1FxRnVRSjVucFwvRFJKeVFiTXpUdlRwMWlPbTlQYjBKOTB1ODZGcTV6WHVBZXdRcVJVNmUxMWdrc0VBRzIzWko2a3NBQlY1bUZUVDBZbWJUbWlXSlpYa1lUNG5BZ1JaWGdOb0pudUJkYnpOOHNtTG9HbkdrNnZXdmFnb2o3K1Z4S2ZuQnNzN1V0SW5sUk1oRlI1U0oxZzNQVjl0bEI3RUVpTUN5U3RPdkhrS1phcFlMNUlaWWVKMktcL0lLRXJDWHBSVTJjQTNneWdtdThVSE5LUWlLQlhNejY2MkJ5dmJYRWJXRklNVnpSWXdCZWEzYVRjOURldEREaGx5eW5saEo0d2U5S0tCMm9cL0NSYVNlUEZvUFFSKzdnNjRyVFlaSno5K2pBZnJVYllRRGc5Z2xOeXJCZER5QTBTR3dCNG1EYlJ3Q1lqSUxUQkhPcE9UR2N5MCswYW5BeXF1bklqeXRXSHEwaEJNUVJ3TEVPOFpXdU0weGNocjBwNng5YmFFVFBnVHA5YXlWZ1k1SDJSZGFIU2lzMU91SXREZHZoTEZRVzAwQjRPcmg5SzFmalRia0xGM2ROaU1GdnlDVmVFSmFNQjl3PT0iLCJtYWMiOiI1MmU0NjhlZTI1YzM2ZDE1NTM1OTFjNzdhMTc4YjJmMTgzZWEzMGExYTU2NjUxYmRhMmI0N2VjZjQ2ZmM2MWI5In0=
eyJpdiI6IlFEaksxRStZMm44OE1wWjJwRjFpd2c9PSIsInZhbHVlIjoiZ2ExT3A5T1d0WkI5UTl4YU9lZ1RQdExZTHd0bTZcL3ZiU0hSS3Yzb3IzYW5CZEtteVRVVVVWSkhjaDdGNDhaQmxpeENGK0lscFwvOGMxalpcLzl1ZGxoMjRtWmdVUVBhOFo0XC90U0c0eFVNeGtBak9NSHVTcXhKQnNBU3pGekdsWlREIiwibWFjIjoiY2Q3YWU0M2Q4YjcyODNjMTdjZmYxMzcwNDVmZjhjNDZkNTM1NzEzNGZhN2E3MjAxYWE4MjIyOTA4MDMwZjU0MyJ9

Tần Phong Hi đọc được ý của người đàn ông kia qua khẩu hình, lòng hơi chùng xuống. Nàng lập tức xác định được rằng người này là kẻ đã bắt cóc hồ Ô Ô, hơn nữa, hành động của hắn ta lần này là vì muốn tìm ra người đã thuần phục Tử Vân hồ. Bởi vì nếu Tử Vân hồ không bị thuần phục thì sẽ không rời khỏi hang động và đi theo Kim lão. Nó đi theo Kim lão thì chứng tỏ nó đã bị thuần phục. Nhưng người đàn ông này chắc rằng Tử Vân hồ không bị Kim lão thuần phục nên mới tìm đến đây.

Ads
';
Advertisement