Tân Phong Hi gật đầu mỉm cười: “Vậy thì tại hạ chúc Chu đại quản sự tiền đồ như gấm”
“Cảm ơn cát ngôn của Hi công tử.
“Chu đại quản sự, Hàn gia chủ đến. Có dược đồ tiến vào bẩm báo, Chu đại quản sự vội mời đối phương vào.
Trần Thập vừa nhìn thấy cô gái mặc váy hồng theo sau một người đàn ông trung niên cao lớn bước vào, mặt bỗng đen kịt. Đế quân, hoa đào của cô nương lại đến rồi, phải làm sao đây?
Tất nhiên Tần Phong Hi cũng nhìn thấy Hàn Nhị tiểu thư vừa vào đã e lệ nhìn mình, thầm cười gượng.
“Vị này chính là Hi công tử muốn bán Thiên Cơ Thảo?”
Hàn gia chủ trông chưa đến bốn mươi tuổi, thân hình cao to, tướng mạo cũng dễ nhìn, đôi mắt tinh anh, vừa nhìn đã biết ông ta là một thương nhân rất khôn khéo.
Tân Phong Hi gật đầu: “Đúng vậy, ta ngưỡng mộ Hàn gia chủ đã lâu.
“Hi công tử trông rất tuấn tú.” Hàn gia chủ ngồi xuống ở đối diện, quay đầu nhìn con gái của mình. Tần Phong Hi nhướn mày: “Hàn gia chủ đến xem dược liệu hay đến xem tại hạ vậy?"
Hàn gia chủ sững sờ rồi cười lớn: “Là Hàn mỗ thất lễ, xin Hi công tử đừng trách. Tất nhiên là Hàn mỗ đến xem Thiên Cơ Thảo chứ
Chu đại quản sự mang hộp đựng Thiên Cơ Thảo đến cho ông ta, Hàn gia chủ giật mình: “Không ngờ có đến tận ba gốc Thiên Cơ Thảo!”
Thôi được rồi, không biết ba gốc Thiên Cơ Thảo này sẽ dọa bao nhiêu người nữa. Tân Phong Hi bất lực nghĩ.
Đôi mắt Hàn Nhị tiểu thư càng thêm sóng sánh, không ngừng liếc nhìn Tần Phong Hi, ngay cả Đinh Hương Nhi đứng bên cạnh cũng mỉm cười rạng rỡ, dường như rất tự hào.
Tần Phong Hi thật sự không hiểu nàng ta tự hào vì điều gì. Không lẽ là cho rằng mắt nhìn người của tiểu thư nhà nàng ta rất tốt hả? Đổ mồ hôi hột luôn đó!
“Hàn gia chủ, kẻ hèn này đã giám định Thiên Cơ Thảo, cả ba gốc đều là hạng thượng phẩm. Xin mời Hàn gia chủ và Hi công tử bàn bạc giá cả với nhau.
Cả ba gốc Thiên Cơ Thảo đều là hạng thượng phẩm! Hô hấp của Hàn gia chủ bỗng trở nên dồn dập.
“Hi công tử đã nghĩ ra cái giá nào chưa?”
Thật ra Tần Phong Hi không biết nên định giá bao nhiêu, nhưng qua phản ứng của bọn họ, nàng biết ba gốc Thiên Cơ Thảo này chắc chắn sẽ có giá trên trời.
Nàng suy nghĩ một lúc mới nhìn Hàn gia chủ: “Hay là Hàn gia chủ báo giá cho tại hạ xem xét được không. Không giấu gì Hàn gia chủ, có người từng muốn mua Thiên Cơ Thảo của tại hạ, nhưng tại hạ thấy người đó quá xảo quyệt và giả dối, không muốn bán cho hắn ta, nên mới giữ lại đến tận bây giờ.
Nàng vừa dứt lời, Hàn gia chủ cũng phải suy nghĩ giá cả cẩn thận. Nếu không lỡ Tần Phong Hi sẽ cho rằng ông ta cũng xảo quyệt và không bán cho ông ta thì sao? “Chu đại quản sự, ngươi là người trong nghề, hay là ngươi đưa ra một cái giá đi?”
Chu đại quản sự suy nghĩ một lúc nhưng không từ chối, hắn ta giơ ngón trỏ lên và nói: “Theo kẻ hèn thấy, mười triệu lượng một gốc”
Mười triệu lượng.
Tần Phong Hi khẽ giật mình, cái giá này rất đắt. May mắn nàng không tự mình đưa ra giá, nếu không chỉ chừng năm triệu lượng là cùng.
Mười triệu lượng một gốc, dù chỉ bán một gốc là đã đủ để nàng nuôi sống Trần Thập và những người khác cả đời, chỉ cần đừng tiêu xài quá hoang phí là đủ.
Tân Phong Hi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, còn Trần Thập và Tân Nghĩa thì cúi đầu, không dám để người khác thấy vẻ mặt của họ. Thật ra diễn xuất của họ không bằng cô nương, bọn họ sợ biểu cảm khiếp sợ của mình sẽ bị lộ ra ngoài.
Mười triệu lượng cho một gốc Thiên Cơ Thảo, vậy mà cô nương nhà bọn họ có tận mười sáu gốc! Chưa kể đến Linh Chi ngàn năm và Tử Anh Quả. Trời ơi, như vậy có nghĩa là cô nương nhà bọn họ giàu nứt đố đổ vách!
Tần Phong Hi cảm thấy giá mà Chu đại quản sự đưa ra khá hợp lý, nhưng bây giờ nàng đã có căn cứ, nếu không hét giá cao hơn thì không hợp với tính cách của nàng.
Tân Phong Hi mỉm cười: “Giá mà Chu đại quản sự đưa cũng ổn thỏa.
Chu đại quản sự cảm thấy như bị đập mạnh vào tim. Thực tế, trước giờ chưa từng có người giao dịch Thiên Cơ Thảo nên không ai biết giá cả chính xác của nó. Tuy giá mà hắn ta đưa ra đã rất cao, nhưng phẩm chất của ba gốc Thiên Cơ Thảo này quá tốt, hắn ta không biết nên tăng giá bao nhiêu mới hợp với phẩm chất của nó. Giờ nghe Tân Phong Hi nói vậy, có vẻ như nàng không hài lòng với giá này?
Hàn gia chủ cũng suy nghĩ một lúc. Mười triệu lượng cho một gốc, Hàn gia hoàn toàn có thể chi trả. Vả lại Thiên Cơ thảo rất quan trọng đối với Hàn gia, chỉ cần mua được, ông ta sẵn sàng trả bất kỳ giá nào.
Tần Phong Hi nhìn thấy vẻ mặt của Hàn gia chủ thì biết mức giá này nằm trong khả năng chấp nhận của ông ta. Nàng mỉm cười và nói: “Hay là tại hạ tự đưa ra giá cả vậy, Hàn gia chủ xem có thể chấp nhận được không. Ba gốc này ta bán năm mươi triệu lượng. Các vị đừng vội vàng chê đắt, nói thật thì phẩm cấp của ba gốc Thiên Cơ Thảo này cao hơn một cấp so với bình thường. Nói cách khác, nếu Thiên Cơ Thảo thông thường có thể làm ra mười viên Ngưng Công đan thì ba gốc Thiên Cơ Thảo của ta có thể làm ra mười lăm viên Ngưng Công đan
“Mười lăm viên!”
Chu đại quản sự và Hàn gia chủ đều rúng động. Nếu đúng như vậy, ba gốc năm mươi triệu lượng không hề đắt chút nào.
“Còn về hiệu quả, các vị có thể tự mình thử nghiệm. Các người hãy ngắt một lá của Thiên Cơ Thảo rồi nghiền thành bột, thử ngay tác dụng cầm máu, giảm đau và thúc đẩy tái tạo da của nó xem sao?
Tần Phong Hi rất hào phóng, định ngắt lá Thiên Cơ Thảo để thử nghiệm. Song Hàn gia chủ giật mình, đau lòng không thôi, nhanh tay ôm lấy hộp gấm rồi lùi về sau một bước,
Tại sao có thể lãng phí nguyên liệu tạo ra Ngưng Công đan như vậy? Ngắt một ít lá ra chỉ để thử thì uổng phí của quý quá!
“Không cần thử, không cần thử đâu. Nếu Chu đại quản sự đã giám định rồi thì chắc chắn không có sai sót. Chỉ là Thiên Cơ Thảo quá hiếm nên Chu đại quản sư chưa từng
gặp, mới đưa ra giá thấp hơn một chút. Ta đồng ý với giá của Hi công tử, ba gốc năm mươi triệu lượng, Hàn mỗ sẽ mua hết!”
Nghe vậy, Chu đại quản sự sầu ra mặt. Hắn ta không ngờ Hàn gia chủ lại hào phóng như vậy, mua một lần tận ba gốc.
Phong cách làm việc của Hàn gia chủ cũng rất nhanh chóng. Ông ta sợ nếu không nhanh tay mua ba gốc Thiên Cơ Thảo thì sẽ đêm dài lắm mộng, lập tức bảo Chu đại quản sự làm chứng, hai bên giao dịch thành công.
Còn về số dược liệu mà Tần Phong Hi muốn bán cho Thịnh Dược Hành, các dược sư của Thịnh Dược Hành cũng đã định giá. Số dược liệu đó đều là hàng thượng phẩm, tất nhiên giá cả không hề thấp, tổng cộng họ đưa cho nàng cái giá tám triệu lượng.
Chưa được bao lâu, Tần Phong Hi đã thu về năm mươi tám triệu lượng bạc.
Trần Thập và Tân Nghĩa trố mắt kinh ngạc.
Trong thành Lạc Dương có chi nhánh của tiền trang lớn nhất Đông Thanh, nghe nói phía sau tiền trang này có một phần thuộc về Hoàng gia, vì vậy rất an toàn. Gửi bạc trên mười triệu lượng trở lên sẽ trở thành khách hàng lớn của tiền trang, tiền trang sẽ chế tạo đặc biệt cho họ một chiếc ngọc bội nhận dạng thân phận, mặt trước khắc tên tiền trang, mặt sau khắc mã số của người sở hữu ngọc bội.
Mã số này có thể do người sở hữu ngọc bội tự viết tự khắc, Tần Phong Hi sử dụng phông chữ thời hiện đại viết một chữ Hi, trông giống chữ lại giống hoa văn, khắc lên mặt sau ngọc bội. Bản gốc được ngân hàng lưu giữ, người khác cũng không viết được kiểu chữ này.
“Hi công tử, xin ngài hãy giữ kỹ ngọc bội này, mai sau có thể dùng ngọc bội này để gửi và rút bạc tại các chi nhánh của tiền trang. Đúng rồi, cách đây một tháng tiền trang Thông Bảo của bọn ta đã mở bốn chi nhánh ở Bắc Thương, vì vậy nếu Hi công tử đến Bắc Thương cũng có thể rút bạc tại chi nhánh. Đại chưởng quầy của tiền trang Thông Bảo cung kính đưa ngọc bội cho nàng.
Tần Phong Hi nghe vậy thì đã có ý tưởng. Nàng cảm thấy gần đây Đông Thanh và Bắc Thương ngày một hợp tác nhiều hơn, đây là dấu hiệu cho thấy họ sắp kết thành đồng minh hả? Có phải định kết thành đồng minh bằng hình thức hòa thân?
Chẳng lẽ cuối cùng Đông Thời Ngọc cũng phải cưới Bắc Hải Đường?
Túi tiền bỗng đầy ắp, Tân Phong Hi quay về, nói với Trần Thập và những người khác: “Mau chóng tìm một nơi để bổn công tử tiêu hết số bạc này, bổn công tử quá giàu rồi!”
Khóe miệng Trần Thập và mọi người cùng giật.
Đồ Trí Dũng nói: “Công tử, ở cửa hàng xe ngựa có rất nhiều loại xe ngựa khác nhau...
Tần Phong Hi vung tay lên: “Mua hai chiếc sang trọng và đắt tiền nhất cho ta”
Trần Thập: “..”.
Phong thái của kẻ mới giàu có bỗng đậm đặc quá.
Quay trở lại khách điểm Lạc Dương, Tần Phong Hi thấy Vân Phong mặc một bộ đồ trắng, đứng dựa vào cửa, mỉm cười ấm áp nhìn nàng.
“Cô về rồi à? Ta đã chuẩn bị xong bữa tối, đi rửa tay rồi ăn cơm thôi.
Tần Phong Hi vừa bước đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.
Sao nàng có cảm giác mình như trượng phu vừa trở về nhà, còn hắn ta là hiền thê dựa cửa chờ nàng thế?
Trong phòng, trên bàn bát tiên bày đầy thức ăn, tất cả các món ăn đều được bày biện như những đóa hoa đẹp mắt. Nào là thịt gà, rau xanh, cá chép đỏ được chạm khắc tinh xảo, quả thông ngào đường trong suốt hấp dẫn, còn có canh bát trân.
“Tất cả đều do ngươi tự tay làm hả?” Bụng Tần Phong Hi kêu ùng ục.
Vân Phong mỉm cười: “Muốn mời Lạc chưởng quầy đến làm chứng cho ta không?”
“Không cần đâu, ta tin tưởng tay nghề của ngươi. Ăn cơm là quan trọng nhất. Tần Phong Hi hớn hở ra mặt, rửa tay xong rồi ngồi xuống và múc nửa bát quả thông ngào đường. Vân Phong thấy vậy bèn đi tới đổ hết những đống quả thông ngào đường đó trở lại: “Ăn đồ ngọt trước sẽ không còn thèm ăn những món khác. Cô húp canh trước đi
Tần Phong Hi lập tức ủ rũ.
“Bữa tối đã được mang vào phòng của các ngươi rồi.” Vân Phong quay đầu lại, mỉm cười và nói với bọn Trần Thập phía sau Tần Phong Hi.
Trần Thập lập tức rầu rĩ. Hắn ta muốn tách bọn họ ra để dùng bữa riêng với cô nương sao?
“Trần Thập và Tân Nghĩa cùng ăn với ta đi, nếu không hai chúng ta không ăn hết cả bàn thức ăn này.” Tần Phong Hi vẫy tay gọi Trần Thập và Tân Nghĩa lại.
Bọn họ lập tức ngồi xuống bên cạnh nàng.
Vân Phong vẫn giữ nụ cười, lén thở dài nhìn bàn ăn đầy ắp.
Hắn ta đã sai khi nấu nhiều thức ăn quá thì phải?
Không phải Tần Phong Hi không tìm ra chỗ tiêu tiền, ví dụ như buổi đấu giá Tử Vân hồ tối nay. Họ đã đặt một vị trí cho khách quý, sau khi ăn tối xong sẽ đến Thịnh Dược Hành.
Hiện tại nàng đã trở thành khách quý của Thịnh Dược Hành, đặc biệt là sau khi nàng âm thầm bán thêm một gốc Thiên Cơ Thảo cho Chu đại quản sự.
“Mời Hi công tử đi bên này, bọn ta đã chừa lại vị trí tốt nhất cho ngài. Mời ngài và các vị đây an tọa trước, lát nữa tiểu nhân sẽ sai người mang trà và điểm tâm đến. Người dẫn đường được các quản sự dặn dò nên không dám chậm trễ chút nào.
Tiền đặt cọc ghế khách quý là một nghìn lượng, là một căn phòng riêng, có tầm nhìn cực kỳ tốt. Trước cửa sổ treo rèm lụa hai mặt được dệt bằng kỹ thuật đặc biệt, bên trong có thể thấy bên ngoài nhưng bên ngoài không thể thấy bên trong, đảm bảo sự riêng tư cho khách trong phòng. Tất nhiên, nếu khách không ngại thì có thể cuộn rèm lên.
Thịnh Dược Hành không chỉ là tiệm thuốc mà còn có một phòng đấu giá khá lớn. Nghe nói thỉnh thoảng nơi đây sẽ tổ chức bán đấu giá một số dược liệu hoặc thú quý hiếm, giống như Tử Vân hồ lần này.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất