“Nhìn các ngươi là biết các ngươi mới tới thành Lạc Dương đúng không. Thành Lạc Dương chưa bao giờ thiếu người lắm tiền nhiều của, lúc nào cũng có. Hơn nữa nghe nói tối qua bọn họ đã âm thầm gửi bồ câu đưa thư báo tin rồi, đám nhà giàu ở các thành trì lân cận chắc sẽ nhanh chóng thúc ngựa tới đây. Còn nữa, các ngươi cho rằng bây giờ vào là bắt đầu đấu giá ngay hả? Không có đâu, buổi đấu giá bắt đầu vào buổi tối, bây giờ bọn họ đang tạo tiếng vang đấy. Bên cạnh đó, hiện tại vào trong có thể giao tiền để đặt cọc trước ghế dành cho khách quý”
Tần Phong Hi bình tĩnh rời khỏi đám đông, Trần Thập nói nhỏ: “Công tử, Tử Vân hồ phát sáng này chắc không phải là con hồ ly đó chứ?”
Tần Phong Hi lắc đầu đáp: “Buổi tối chúng ta đến xem thử. Tạm thời nàng không dám khẳng định nhưng nếu Tử Vân hồ phát sáng bị người của Thịnh Dược Hành bắt được, vậy có phải Kim lão đã xảy ra chuyện rồi không?
“Tân Nghĩa, ngươi đi đặt ghế cho khách quý đi. Chắc chắn ghế dành cho khách quý là ghế VIP thời hiện đại. Lần này Thịnh Dược Hành truyền bá rất sôi nổi, nào là nhận ủy thác của Hàn phủ với số tiền lớn, lại bắt được Tử Vân hồ phát sáng, hai việc xảy ra cùng một lúc khiến danh tiếng của Thịnh Dược Hành nổi như cồn một lần nữa.
Tân Phong Hi vào Thịnh Dược Hành rồi đưa thẻ gỗ ra, nói mình muốn bán thuốc. Ánh mắt của quản sự tiếp đón nàng ánh sáng rực: “Mới đây mà công tử đã tìm ra một trong năm loại dược liệu rồi sao?”
“Đúng vậy” Tần Phong Hi vốn định bán hết ba loại mà nàng đang có, nhưng tối qua khi biết ba loại dược liệu đó hiếm có đến vậy, nàng đã đổi ý. Tân Phong Hi quyết định chỉ bán một loại, chính là Thiên Cơ Thảo.
Tần Phong Hi nghĩ nếu có ai đó thật sự vào một khu rừng chưa từng có người đặt chân tới thì có lẽ sẽ tìm thấy Linh Chi ngàn năm. Song Thiên Cơ Thảo thì khác, ngoài hang động trong Thần Ma cốc - hang ổ của Tử Vân hồ ra, có lẽ không tìm thấy nơi thứ hai trên thế gian này có Thiên Cơ Thảo nữa.
Tần Phong Hi vẫn còn chừa lại ở đó một ít, nó sẽ từ từ sinh trưởng và mọc thêm khóm mới, khi nào nàng cần thì có thể đến đó hái thêm. Dù Thần Ma cốc nguy hiểm đầy rẫy nhưng nàng không sợ.
“Không biết công tử tìm được loại dược liệu nào?”
“Thiên Cơ Thảo”
“Thiên Cơ Thảo! Là Thiên Cơ Thảo!” Quản sự kia trố mắt la lên, vẻ mặt ngạc nhiên.
Tần Phong Hi cảm thấy hơi kỳ lạ, chẳng lẽ bọn họ không hề nghĩ rằng sẽ có người tìm ra những loại dược liệu này ư? Không phải họ nên chuẩn bị tâm lý từ trước và chờ mua dược liệu thôi hả?
Có vẻ như, mấy loại dược liệu này còn hiếm có hơn những gì nàng nghĩ. Song lời đã nói ra, hơn nữa nàng đã quyết định bán Thiên Cơ Thảo để thu về một khoản tiền kếch xù, vì vậy sẽ không nuốt lời.
“Đúng rồi, chính là Thiên Cơ Thảo”
Giọng quản sự hơi run rẩy: “Vậy, vậy công tử có mang theo Thiên Cơ Thảo đến đây không?”
“Tất nhiên là có, nhưng mà, không phải chỉ một gốc thôi đâu” Tần Phong Hi bâng quơ nói một câu.
“Cái, cái gì?” Phản ứng của quản sự nọ thái quá đến nỗi thân hình lảo đảo, như sắp ngã đến nơi: “Có, có hai gốc ư?”
Trần Thập và Tân Nghĩa đứng sau lưng Tần Phong Hi đồng thời sờ mũi. Hai gốc Thiên Cơ Thảo đã khiến ông ta sắp ngất xỉu đến nơi, nếu nói cô nương nhà bọn họ có tất cả mười sáu gốc thì sao đây?
Vì bảo toàn tính mạng của quản sự này, bọn họ không nên nói thật thì hơn.
Tân Phong Hi biết vật càng hiếm thì càng quý giá, nàng cũng không định lấy hết mười sáu gốc Thiên Cơ Thảo ra, nhưng... “Thật ra ta có ba gốc đấy” “Ầm!”
Vị quản sự kia thật sự ngã xuống, còn duỗi tay ra vật lộn gọi học trò của tiệm thuốc đến đỡ ông ta dậy: “Mau, đi mời đại quản sự ra đây”
Kích, kích thích quá!
Đại quản sự để râu dê, vội vàng ra khỏi phòng, nhìn thấy Tân Phong Hi và hai người kia thì ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi: “Tiểu công tử này, ngươi nói mình có ba gốc Thiên Cơ Thảo sao?”
Khi Tần Phong Hi là nữ không hề thấp, khá cao và thon thả, nhưng giả nam thì vẫn thấp hơn những chàng trai khác một chút, được coi là cao gầy, nên trông nàng chỉ như một thiếu niên mười tám tuổi, bởi vậy đại quản sự mới gọi nàng là tiểu công tử.
“Đúng vậy”
“Ta là đại quản sự của chi nhánh Thịnh Dược Hành ở thành Lạc Dương, họ Chu, không biết tên tiểu công tử là gì?”
Trần Thập đáp: “Đây là Hi công tử”
Nghe vậy, Chu đại quản sự biết Tần Phong Hi không muốn tiết lộ tên thật. Hắn ta cũng không ép hỏi, chỉ mời bọn họ vào phòng, sai thị nữ bưng trà Bích Loa Xuân lên.
“Hi công tử, có thể cho ta xem Thiên Cơ Thảo không?”
“Tất nhiên là được.
Tần Phong Hi gật đầu, Trần Thập lấy một hộp gấm hình chữ nhật ra khỏi túi, đưa đến cho Chu đại quản sự. Ban đầu Chu đại quản sự còn khá điềm tĩnh nhưng khi nhận lấy hộp gấm thì tay bắt đầu run rẩy. Hắn ta mở hộp gấm ra, mắt lập tức sáng lên, đồng tử co lại, môi cũng run run.
Thiên Cơ Thảo là loại cỏ có màu tím nhạt, lá mảnh dài màu xanh lá cây. Tuy đã rời khỏi đất và nước nhưng bây giờ vẫn giữ được vẻ ướt át và tràn đầy sức sống. Khi hít sâu một hơi, một luồng khí mát lạnh xộc thẳng vào mũi khiến người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Thiên Cơ Thảo không chỉ hiếm có khó tìm nên rất quý giá mà còn có tác dụng chữa bệnh thần kỳ, là loại thuốc tốt mà nhiều người ao ước nhưng không có được. Nghiền Thiên Cơ Thảo thành bột, dùng ngoài da sẽ có tác dụng khử trùng, giảm sưng, cầm máu, thúc đẩy tái tạo da đối với các loại vết thương bên ngoài. Còn nếu chế thành viên uống thì có tác dụng kỳ diệu với nội thương.
Trước đây thành phần của Ngưng Công đan mà Độc Nhãn dùng cũng có Thiên Cơ Thảo. Nghe nói, một gốc Thiên Cơ Thảo có thể chế thành mười Ngưng Công Đan. Có thể thấy ba gốc Thiên Cơ Thảo của Tần Phong Hi hiện tại quý giá đến mức nào.
Nhưng dù có nhiều bạc đến đâu, Hàn phủ cũng sẽ trả được, nếu không thì sao xứng với cái tên trên bảng xếp hạng gia tộc giàu có bậc nhất? Huống chi bọn họ còn muốn bốn loại dược liệu khác nữa.
“Chu đại quản sự đã giám định xong chưa? Ba gốc Thiên Cơ Thảo của tại hạ là thật hay giả?” Tần Phong Hi hỏi bâng quơ.
Nàng càng tỏ ra như vậy, Chu đại quản sự càng không dám khinh thường nàng. Có lẽ đây là một tiểu chủ nhân nào đó của một gia tộc lánh đời ra ngoài du ngoạn thì sao? Nếu không người bình thường lấy đâu ra Thiên Cơ Thảo chứ, hơn nữa còn một lần lấy ra ba gốc!
Thái độ của Chu đại quản sự đối với Tần Phong Hi vô cùng cung kính: “Hi công tử, ta đã giám định xong rồi, Thiên Cơ Thảo này không chỉ là thật mà còn là hàng tinh nguyên, là hàng thượng phẩm.
Đương nhiên là hàng thượng phẩm rồi, mọc ở một nơi tràn đầy linh khí đất trời như vậy thì làm sao không tốt được chứ? Nàng nghi ngờ gốc Thiên Cơ Thảo này vốn chỉ là thức ăn của Tử Vân hồ phát sáng, chừng nào không có thịt để ăn, Tử Vân hồ sẽ ăn cái đó. Vì vậy, Tử Vân hồ phát sáng kia chắc chắn là duy nhất trên đời, tràn đầy linh khí, tốc độ cực kỳ nhanh, còn thông hiểu tính người. Nếu nàng nhìn thấy Tử Vân hồ phát sáng, chắc chắn nhận ra đó có phải con mà nàng đã thuần hóa hay không.
“Chu đại quản sự quả nhiên biết nhìn hàng. Chu đại quản sự xem đống dược liệu này của ta có được thu mua theo giá đã ước định ban đầu không, sau đó chúng ta mới bàn đến chuyện của Thiên Cơ Thảo?” Tần Phong Hi bảo Trần Thập đặt hai túi lớn lên bàn.
“Nếu Hi công tử còn có những dược liệu khác, tất nhiên Thịnh Dược Hành sẽ mua hết... Đây, đây là!” Chu đại quản sự vốn nghĩ rằng những dược liệu khác mà nàng giao ra chỉ là dược liệu bình thường, nhưng khi Trần Thập mở miệng túi, lấy từng loại dược liệu bên trong ra rồi đặt lên bàn, tròng mắt của Chu đại quản sự sắp rớt ra đến nơi.
Linh Chi trăm năm! Nhân Sâm trăm năm! Hà Thủ Ô trăm năm!
Loại nào cũng có phẩm cấp trăm năm!
Trời ơi, có phải hắn ta đang nằm mơ không!
Cuối cùng Trần Thập cũng lấy hết dược liệu trong hai túi lớn ra ngoài, nhẹ nhàng nói một câu: “Không còn nữa, chỉ có vậy thôi”
Chỉ, chỉ có vậy thôi...
Chỉ có vậy thôi!
Ôi trời ơi, đây là kiểu tiết tấu muốn người ta kích thích tới chết mà! Các tiệm thuốc bình thường, những dược liệu này chừng mười năm, hai mươi năm tuổi là đã rất tốt rồi, bốn năm mươi năm trở lên mới là tinh phẩm!
Bây giờ dược liệu trăm năm trong tay bọn họ nhiều như cải trắng ngoài chợ là sao!
Chu đại quản sự sắp ngất xỉu tới nơi.
Nếu hắn ta biết những đây đều là những loại mà Tần Phong Hi cho là không đáng giá nhất, được chọn lựa kỹ lưỡng trong tối hôm qua thì chắc hắn ta sẽ hộc máu mất.
Phải biết rằng, thỉnh thoảng vẫn có vài người vào hái thuốc lảng vảng bên ngoài Thần Ma cốc nhưng chưa ai dám vào trong cốc. Vì vậy dược liệu ở đó mọc thành từng mảng lớn, đều là trăm năm, mấy trăm năm, thậm chí có cả ngàn năm. Nếu không phải Tân Phong Hi và người của nàng đã nhét đầy mấy cái túi mà họ mang theo, còn nghiền chúng ra thành bột rồi đổ đầy chai lọ mang theo, thì nàng còn thu hoạch nhiều hơn nữa.
Tần Phong Hi quyết định bán những thứ này là vì nàng không thể mang theo nhiều dược liệu quá, đổi thành bạc vẫn thực tế hơn.
“Sao Chu đại quản sự không nói gì nữa? Chẳng lẽ Thịnh Dược Hành khinh thường những dược liệu này sao?” Tần Phong Hi chớp mắt.
Một ngụm máu ứ nghẹn trên cổ Chu đại quản sự, phun ra không được mà nuốt xuống không xong khiến hắn ta ho sù sụ. Khó khăn lắm hắn ta mới bình tĩnh lại rồi bất đắc dĩ nói: “Hi công tử đừng nói đùa, tất cả đều là dược liệu thượng phẩm, làm sao ta có thể khinh thường. Có điều những dược liệu này tính theo giá trị ban đầu đã không thấp, muốn mua tất cả với giá cao hơn giá gốc gấp ba lần thì phải chi một khoản phí rất lớn, kẻ hèn này cần phải bàn bạc với những quản sự nhà kho của tiệm thuốc đã.
Nghĩa là phải tính toán lại giá cả, rồi xem tài chính của bọn họ có thể đưa ra số tiền này hay không, Tân Phong Hi hiểu nên gật đầu đồng ý chờ đợi.
Chu đại quản sự lập tức gọi vài dược sư và vài quản sự đến bàn bạc, họ không đi đâu xa mà chỉ cách nơi ban đầu bởi một tấm bình phong.
Tần Phong Hi có ấn tượng khá tốt với Thịnh Dược Hành. Tuy trước đó quản sự kia và Chu đại quản sự đều ngạc nhiên trố mắt bởi những dược liệu của nàng, nhưng bọn họ không hề tỏ ra tham lam, làm việc sòng phẳng, không phải là hạng con buôn gian xảo.
“Hi công tử, Hàn phủ cần Thiên Cơ Thảo, vừa rồi ta đã phái người đi thông báo cho Hàn gia chủ, Hi công tử có thể tự thương lượng giá cả với Hàn gia chủ. Song kẻ hèn này có một yêu cầu, không biết Hi công tử có thể đồng ý hay không?
“Chu đại quản sự cứ nói”
“Nếu Hàn phủ chỉ cần một hoặc hai gốc Thiên Cơ Thảo, Hi công tử có thể bán gốc còn lại cho Thịnh Dược Hành được không?”
Tần Phong Hi mỉm cười, hóa ra là chuyện này: “Tất nhiên là được chứ”
Chu đại quản sự mừng rỡ, vội vàng cảm ơn nàng. “Không dám giấu Hi công tử, nếu bọn ta có được một gốc Thiên Cơ Thảo, chi nhánh của kẻ hèn này coi như đạt được thành tích cao, điều này giúp ích rất nhiều cho việc thăng tiến của ta.
Không chỉ được đi khắp nơi mà quyền lực cũng lớn hơn, lương tháng cao hơn, ai mà không muốn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất