Ánh nắng buổi sáng chiếu vào phòng, Vân Phong mở mắt ra, điều đầu tiên hắn ta ngửi thấy vẫn là mùi dược liệu nhè nhẹ như trước khi ngất. Mùi hương này không khó ngửi, ngửi vào còn khiến người ta sảng khoái tinh thần. 

Hắn ta đang nằm trên giường của Tần Phong Hi. 

Vân Phong nhận ra điều này bèn vô thức sờ vào vai trái bị thương. Đúng như dự đoán, vết thương đã được băng bó cẩn thận, hắn ta không còn cảm thấy đau nữa. 

Y thuật của Tần Phong Hi quả nhiên cao minh. Vân Phong nhớ đến nhiệm vụ của mình thì sầm mặt. Nếu Tần Phong Hi đồng ý thì sao? 

Lúc này, hắn ta nghe thấy tiếng của Trần Thập ở bên ngoài: “Công tử, sao người lại đi ra từ phòng của Vân công tử?” 

Tần Phong Hi đã nhường phòng lại cho Vân Phong, nàng lười biếng không muốn chăm sóc hắn ta cả đêm nên đã đổi phòng với hắn ta. 

Dường như hôm nay Vân Phong không định đi đâu cả. Hắn ta nói rằng muốn ở lại khách điểm nghỉ ngơi. Tần Phong Hi chỉ liếc nhìn hắn ta, không nhiều lời mà chỉ bảo: 

“Ngươi mau chóng trả lại tiền xe đưa ngươi tới thành Lạc Dương cho ta.” 

Vân Phong sững sờ, rồi không kìm được lắc đầu và bật cười. Hắn ta lấy ra một xấp ngân phiếu rồi đưa hết cho nàng. 

Tần Phong Hi còn đếm kỹ lại một lần, tổng cộng một vạn hai ngàn hai lượng. 

“Ngươi giàu quá nhỉ, không chặt chém ngươi thì uổng quá” Nàng lấy ra hai nghìn lượng trả lại cho hắn ta: “Ta là người tốt nên sẽ chừa lại cho ngươi một ít tiền tiêu vặt, mất công ngươi không đóng nổi tiền trọ” Như vậy nàng thu lại một vạn hai ngàn lượng bạc. 

Trần Thập thấy vậy thì giật khóe miệng. 

“Hôm nay bọn cô định đến Thịnh Dược Hành đúng không? Ta sẽ đi mượn phòng bếp của Lạc chưởng quầy để nấu vài món ngon, chờ bọn cô về ăn.” Vân Phong nhìn Tần 

Phong Hi, ánh mắt dịu dàng. 

Tần Phong Hi nghĩ đến tay nghề nấu ăn của hắn ta thì ứa nước miếng. 

Trần Thập bỗng cảm thấy rất buồn. 

Vân Phong cười nói tiếp: “Nếu sáng nay bọn cô có tiện thì thử ghé tiệm bánh bao tươi ở ngã rẽ đằng trước để ăn bánh bao. Đó là tiệm bánh bao rất nổi tiếng ở thành Lạc Dương, tào phớ và nước ngọt ở đó cũng ngon không kém” 

“Được, Trần Thập, mau đi gọi Tân Nghĩa, Đồ Trí Dũng và những người khác dậy đi. Chúng ta đi thôi, hôn nay bổn công tử đãi khách” Tần Phong Hi tỏ vẻ hào phóng vì vừa mới buôn bán lời một vạn hai. 

Sắc mặt Trần Thập đen như đáy nồi: “Công tử, bọn thuộc hạ đều do công tử nuôi ăn cả mà. Còn nói đãi khách làm gì. 

Vân Phong nghe vậy thì bật cười, Tần Phong Hi nghẹn lời, sau đó vươn tay ra, ngón trỏ định nhấc cằm Trần Thập Lên, khóe mắt lả lướt, cười khà khà nói: “Ừ, ừ, bổn công tử nuôi một đám thị vệ đẹp trai... 

“Tần Phong Hi, đừng trêu chọc thị vệ của cô nữa. Vân Phong nắm lấy tay nàng rồi kéo nàng ra, ngón trỏ của Tần Phong Hi cũng không thể chạm vào cằm của Trần Thập như mong muốn. 

Trần Thập hoảng loạn lùi lại hai bước, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng: “Cô nương!” 

Hắn ta xấu hổ đến mức quên mất phải gọi nàng là công tử. 

Cô nương nhà họ ngày càng tùy hứng, lỡ Đế quân nhìn thấy thì liệu cằm của hắn ta còn giữ được không? 

“Được rồi, được rồi, không trêu ngươi nữa. 

Bọn họ đi được một đoạn, Vân Phong nghe thấy tiếng tiếng Tần Phong Hi huýt sáo vang lên. 

“Nhưng Trần Thập à, ngươi đỏ mặt trông đáng yêu lắm đấy.” 

“Công tử!” 

“Khà khà khà!” 

Vân Phong không khỏi lắc đầu và khẽ bật cười. Tần Phong Hi quả thật không giống với những người phụ nữ mà hắn ta từng gặp trước kia. 

Nhóm Tần Phong Hi dễ dàng tìm thấy tiệm bánh bao nhân tươi ở cuối đường, có lẽ đây là nhờ công lao của Tri phủ thành Lạc Dương. Mỗi con đường trên phố đều có bảng chỉ dẫn, các cửa tiệm nổi tiếng đều được viết trên bảng chỉ dẫn đó, bên trên còn có mũi tên dẫn đường. 

Tần Phong Hi thấy vậy thì càng khâm phục Thúc Vĩnh Siêu, Tri phủ của thành Lạc Dương. Nàng bỗng nhớ lại hôm qua khi vừa đến thành Lạc Dương, Vân Phong chỉ kể một nửa về tiểu sử của Thúc Vĩnh Siêu cho nàng nghe, vậy phân nửa câu chuyện còn lại là gì? 

Nhóm Tân Phong Hi đến tiệm bánh bao không quá sớm, nhưng so với giờ giấc sinh hoạt của người cổ đại thì Tần Phong Hi chắc chắn là kiểu người ngủ muộn và dậy cũng muộn. Lúc này, tiệm đã phục vụ xong một lượt khách, may mắn khi họ đến vẫn còn vài chỗ trống chưa có khách, vừa đủ cho tám người chia ra ngồi ở hai bàn bốn người. 

Bọn họ gọi bánh bao, tào phớ và nước ngọt. Tân Phong Hi ngửi mùi thơm của bánh bao thì vô cùng thèm thuồng, nàng vừa định thưởng thức thì bỗng nghe thấy một giọng nói thẹn thùng vang lên bên tai: 

“Công tử” 

Ban đầu Tần Phong Hi không biết cô nương này gọi mình. Khi nghe đối phương gọi thêm lần nữa, nàng mới ngẩng đầu lên, thấy một cô nương xinh xắn đang đỏ mặt nhìn mình. 

“Ngươi gọi ta hả?” 

Cô nương đó gật đầu. Nàng ta mặc quần áo của thị nữ, tóc búi song nha kế, buộc dải băng màu xanh, cài thêm hai bông hoa hồng, trông rất thanh thuần và đáng yêu. 

“Xin hỏi công tử tên gì? Tiểu thư nhà ta muốn... muốn... Có vẻ thị nữ này hơi xấu hổ khi bị nhiều người đàn ông nhìn chằm chằm như vậy, song cuối cùng nàng ta cũng lấy hết 

can đảm và nói: “Muốn mời công tử ăn bánh bao ạ!” 

“Phì!” Tân Nghĩa không nhịn được bèn phun cả ngụm tào phớ ra ngoài. 

Tiết tấu gì đây? Cô nương nhà bọn họ lại chọc phải kiếp đào hoa rồi sao? 

Ánh mắt sầu khổ của Trần Thập sắp hóa thành nước đến nơi rồi. 

Tần Phong Hi cũng rất sầu, bởi vì nàng thấy một cô gái đứng trước tiệm bánh bao, đang xoắn khăn tay nhìn mình. Nàng nhận ra cô gái đó chính là người đã thẹn thùng chạy trốn khi nhìn thấy mình ở khách điểm Lạc Dương hôm qua. 

“Khụ khụ, mọi người đều gọi tại hạ là Hi công tử, cô nương cứ gọi tại hạ như vậy đi. Còn về chuyện mời ăn bánh bao thì không cần đâu, tại hạ tự mình trả tiền. Dù sao thì là một người đàn ông, không thể để phụ nữ trả tiền cho mình.” Nàng cảm thấy Vân Phong luôn xưng tại hạ tại hạ khi xã giao với người khác cũng đúng nhỉ. 

Tần Phong Hi vừa dứt lời, Trần Thập và những người khác đều nhìn nàng với vẻ đầy oai oán. Nàng đang nói bọn họ đúng không? Đúng không? 

Thị nữ kia cũng không nài nỉ xin được trả tiền bánh bao cho họ nữa, đôi mắt như châu ngọc khẽ đảo, nàng ta lịch sự nói: “Hi công tử, tiểu thư nhà ta là Nhị tiểu thư của Hàn phủ. Nô tì là Đinh Hương Nhi, là thị nữ của Nhị tiểu thư. Nghe nói công tử cũng đến đây để bán dược liệu, không biết hôm qua công tử có lấy được thẻ gỗ nào không?” 

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Tần Phong Hi, cô nương ngoài kia lại là Nhị tiểu thư của Hàn phủ à? “Ừ, ta lấy rồi. 

Đôi mắt Đinh Hương Nhi sáng lên: “Vậy không biết Hi công tử lấy loại dược liệu nào?” 

Không ai ngờ rằng một người lại giữ cùng lúc hai loại dược liệu quý hiếm trở lên. Năm loại dược liệu đó đều cực kỳ khó tìm, chỉ cần sở hữu một loại thôi đã đáng ngưỡng mộ lắm rồi, huống hồ là nhiều loại như vậy, đủ khiến người khác ghen tị đỏ mắt. 

“Tại hạ ăn xong bánh bao rồi sẽ đến Thịnh Dược Hành nói chuyện. Cảm ơn Nhị tiểu thư và Đinh Hương Nhi quan tâm, ngươi và tiểu thư nhà mình mau về đi, đừng đứng ở ngoài cửa nữa. Tuy Tân Phong Hi hơi tò mò việc Trâu đại phu được mời đến Hàn phủ để chẩn trị căn bệnh khó nói nào đó, nhưng nàng không muốn tiếp xúc quá nhiều với Nhị tiểu thư. Lỡ làm tổn thương trái tim của người ta thì chỉ tổ thêm phiền phức. 

Đình Hương Nhi nghe nàng nói như vậy thì không thể mặt dày ở lại nói chuyện nữa. Nàng ta vội vàng phúc thân rồi chạy ra ngoài, thì thầm nói vài câu với Hàn Nhị tiểu thư. Hàn Nhị tiểu thư đứng ngoài cửa nhẹ nhàng gật đầu với Tần Phong Hi, sau đó dẫn Đình Hương Nhi rời đi. 

“Tiểu thư, Hi công tử kia đã phụ tấm chân tình của tiểu thư. 

“Đình Hương Nhi!” Hàn Nhị tiểu thư quát nhẹ ý bảo nàng ta đừng nói nữa, mặt đỏ bừng: “Hi công tử chỉ suy nghĩ cho ta, suy cho cùng đứng trước cửa tiệm bánh bao như vậy sẽ thu hút sự chú ý của mọi người” 

Nàng ta cảm thấy ngọt như ăn phải mật. Không ngờ hôm nay ra ngoài mua tào phớ lại tình cờ gặp được vị công tử ấy. 

Đình Hương Nhi nghiêng đầu: “Là như vậy ư? Nhưng mà tiểu thư, người nói đúng, Hi công tử kia quả thật rất tuấn tú. 

Tuy thành Lạc Dương là một tòa thành sầm uất nhưng ở gần biên giới, khí hậu khắc nghiệt, cuối thu và đầu thu đông thường có bão cát. Đa số đàn ông ở đây đều có vẻ ngoài thô lỗ, chàng trai tuấn tú và thanh nhã như Hi công tử thật sự hiếm gặp. Đó là lý do vì sao Hàn Nhị tiểu thư vừa gặp Tần Phong Hi thì đã bị hút hồn. 

Không biết chủ tớ hai người nghĩ gì. Trong tiệm bánh bao, Tần Phong Hi bị Trần Thập, Lâu Tín và Đồ Trí Dũng nhìn chằm chằm, cảm thấy hơi bất đắc dĩ. 

“Các ngươi nhìn bổn công tử làm gì? Bổn công tử trời sinh đã đẹp trai ngời ngời, không thể che giấu, không thể trách ta được. 

“Công tử, chúng ta mau bán thuốc rồi đổi xe ngựa, rời khỏi thành Lạc Dương thôi.” Trần Thập sầu nẫu ruột. Hắn ta ước gì mình không nghe thấy truyền âm của Đế quân trước khi rời khỏi điện Cửu Tiêu! 

“Dọc đường đi, ngươi phải canh chừng nàng ấy, không được để nàng tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào khác!” 

Đế quân à, nhiệm vụ này thật khó hoàn thành. Dù cô nương thu hút cả nam lẫn nữ thì phải làm sao? Cả phái nữ cũng chết mê chết mệt cô nương, huống chi là phái nam. Hắn ta cảm thấy áp lực của mình quá lớn. 

Trần Thập nhìn Tân Nghĩa, cảm thấy vô cùng hâm mộ, hắn ta vô tư quá thể, không cần lo lắng nhiều như Trần Thập. 

Tần Phong Hi thấy anh chàng thị vệ đẹp trai nhất của mình ủ rũ ra mặt, không nhịn được mà lắc đầu. 

Đúng như lời Vân Phong, bánh bao, tào phớ và nước đường ở đây rất ngon, cả bọn ăn no căng bụng. Ăn xong, bọn họ chia ra làm hai nhóm. Đồ Trí Dũng dẫn Hầu Tử và những người khác đi chọn xe ngựa. Lần này nàng muốn chọn một chiếc xe ngựa thật chắc chắn và thoải mái để sử dụng lâu dài. 

Tần Phong Hi dẫn Trần Thập và Tân Nghĩa đến Thịnh Dược Hành. 

Không ngờ mới sáng sớm mà Thịnh Dược Hành đã náo nhiệt như vậy. Tân Nghĩa chen vào hỏi người bên cạnh: “Thúc thúc cho ta hỏi, mọi người đang làm gì vậy?” 

“Ngươi không biết à? Thịnh Dược Hành vừa mới bắt được một con Tử Vân hồ phát sáng. Mọi người đều muốn đến xem để mở mang tầm mắt” 

Tần Phong Hi nghe thấy năm chữ Tử Vân hồ phát sáng thì bỗng sững sờ. 

Tại sao trên đời này có thể có nhiều Tử Vân hồ phát sáng tới vậy? 

Nhưng mà, con Tử Vân hồ phát sáng bị Kim lão mang đi đâu rồi? Nàng nghe thấy những người xung quanh phấn khích bàn tán về công dụng của Tử Vân hồ phát sáng. 

Tử Vân hồ phát sáng khi còn sống có tác dụng sưởi ấm và an thần, mà bất cứ bộ phận nào của nó cũng vô cùng quý giá. Lông Tử Vân hồ phát sáng có thể làm thành khăn choàng hoặc găng tay, công dụng giữ ấm vô cùng tốt. Thịt Tử Vân hồ phát sáng có tác dụng bồi bổ cơ thể, thậm chí còn có thể tăng cường nội lực. Máu Tử Vân hồ phát sáng thì có tác dụng kéo dài tuổi thọ, tăng cường trí tuệ. 

Cho nên, dù Tử Vân hồ phát sáng còn sống hay đã chết đều khiến người ta phát cuồng. 

eyJpdiI6IkFPdFduZHBESWJHS2Jnd2toQ21ROFE9PSIsInZhbHVlIjoiWndBYlkzc1B5N1NxSHozZ3l2WmtSNllzOHFDanBIcnQ1QVM4V2hpNmt4NGt0TGRzZG0yQ1wvQkR0TXNneGJQUFdkd2ZXTVBcL2tNNjMzZDY4MGV5aXoxNHV5SFwvTlE3U0Nodk10TldFR2s2K3RQSk55NGFwbEtUd1hjc2VOUWtCTzZMM282K2FTSzBuOXFDUHFiWlNjZDZaXC9pVDVCY0toOWhkc1FMNDJhRjRcL2g5cFBnV29UTVBPNnFxcFdEUlhDTjVGUzJGRjBhbjV5Y0JOV3d2c1B6N0VOc1pCTjBUNlI0ZERCWVM4Z1hrTjVVU0ZkdzBDdW5cL3JFdllJXC9Rek5RVnpnZFNGQVY1NWtIeFVCNDFnU01pZGZ1WFRpb2xOeUt6QTg5VFZFZGRTU0kyRHRmUnhZR1N5bm5FRjlNbTQ0bThzdEhsRVB4eDBkZkhpSHZTdk1sS1ZMd3I0OFJcL05UdzdyQXJwNEliWFwvNUR2dmxjY0ZKUW81cHRYZUdnSmRkWlJ3cGFrbGhodGRENGVJcklRZWNqZ21WSU5xazYzTjNnNmhhNzNHb2ZiNDk3a0o4MVZvN3F3ZnFsUVZFbmpnaWN5b3JcL1dvYXFNVTIwTWF2ZEpzVHJvdklhU2FQMUlHUThnU0VSdnppN1NtZ0tOb0hrSzAwcGJZV2N3Q1c0dTBIV1Y3eGgyTnV4Q3QxZlJPU3Q4cWhrdXlFbXZRcktVRDhON0hWbXFiWmJWRmhsTUFjMWFkOThrc29LK1VpWm5ZcFNjTzkwTjN5OGs1NXFqdDZuQkZnY3kxdlE9PSIsIm1hYyI6ImRkMzUwMDgzNDFmYmU5OGY1Mjc3MGZkNWYyZjFiZmFkYjQ4YWY1ODg1NWYzNmQyMjU3MGRiZDY5ZWVmMDZiNjgifQ==
eyJpdiI6IkM1QXE1VHlyV0F2ZDRWRjRiOHJlXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkVDakEyODB0bWlSVFI0d3RpemMzbm1rM0ZON1RBdjNxTHZZcUdaMTh1ZGtUMVh4WEtSNjJteXNOeHNacGFta1FCSDVxZXp3U29QTlI5TndkbkZ2R2ozeVwvMmNhdEVKSTR4cU81dmZWSzVcL3hMNXVcL29rV2NMRWk2bXZFYXI0WEhRK3NTYjJ2ZUZDRVRpU21UejBoeEhScFhiMkc5RTlCTjVmWTVaZU80emlhVloyV3NBakh4XC95cGFvY3ZRZGxyV2ZuajFwY3BlOWZ6am9aaURCMmRZUVJpYURGUnM1R251ek56YytWQXdMbUxlamZzbkFnRjc2cmdDWDUxTk1MXC9NSEVcL1wvU0pVXC9FRUNCVk5HQTkwOUtrMHg0MUdTNm95T2NKc3N6U1QxUDRIelI2Mko2ZFl6Z2tHazljazgyOUtLaFwvRXZ0V1JlR2VReEZpS3Urd0tWK1B4a0NzdjhJYzV3XC9RYWlrQ1pxVHIzQ1loSHEzbVpGaSttanV3SExNaENUNnFWYlZBYXkyU2Z3SnRxeVU4RW9icTF2Wjh1YzdYOE1LZTJoem9jWFh4bWdZZld0Q1dlXC9MbExsV0xuXC96aHk4VUlGZmk5SWJCQXJwTnZCclpkUXlBeHdDV1dsZkJuSnJZNFltS3ZWXC9EdThFTWcrQ2xVcHltWG8rcnQ0QVY0V1wvSmFaY3FNdHNHcXNBYU9KaWxmWU5sTXQ2YzBFT3g5R0JMY1BcLzJ2T1NoNnM0Yz0iLCJtYWMiOiI5ZGYxN2VmNTRkMzEyYTAxYmNiMGZlMDRiNzdmNDVhMDVhY2QxYzAzNzBkZDkwZGJkN2M2YzQ0YjY0MDhmMjg1In0=

“Không thông báo trước mà đã có nhiều người đến như vậy, không biết mọi người có đủ tiền mua không?” Tân Nghĩa lại hỏi.

Ads
';
Advertisement