“Nói” Hắn nặng nề lên tiếng.
Thần y thở dài, giấu đến bây giờ đã là giới hạn cuối cùng, không thể giấu được nữa. Ông ấy cúi đầu đáp: “Thưa Đế quân, số máu mà Tần cô nương để lại đủ cho ngài uống mười hai lần..”
Tiếng “bốp” chát chúa vang lên.
Chiếc bàn bát tiên bằng gỗ tử đàn trước mặt đã bị Lệ Tử Mặc đập vỡ.
“Chủ nhân!”
“Đế quân!”
Thiên Ảnh bất thình lình xuất hiện, Nguyệt và Ưng vừa tới ngoài cửa tưởng đã xảy ra chuyện gì nên cũng nhanh chân xông vào phòng.
Vừa bước vào, bọn họ đã thấy Thần y đứng run cầm cập ở bên cạnh, còn chiếc bàn bát tiên đã chia năm xẻ bảy. Đế quân đang cầm một chiếc bát sứ trắng, sắc mặt đen như mực, sự giận dữ cuồn cuộn tỏa ra đáng sợ đến nỗi khiến mọi người đều khiếp đảm.
Ai có thể khiến Đế quân tức giận đến vậy?
Nguyệt liếc nhìn bát sứ trắng tinh kia thì hiểu ra ngay.
Sắp qua nửa đêm và cũng sắp đến ngày rằm, họ đến đây là để bảo vệ Đế quân. Xem ra Thần y đến để đưa thuốc.
Lệ Tử Mặc nghiến răng ken két, trái tim như lửa đốt.
“Mười hai lần, một năm sao? Nàng ấy chắc chắn rằng trong vòng một năm sẽ tìm được hết những loại thuốc dẫn còn lại? Hay là một năm sau nàng ấy tiếp tục đưa máu cho
ta? Xem ra, Tân Phong Hi thật sự muốn rời khỏi bổn Đế quân rồi”
Nguyệt và Ưng đều sợ hãi: “Tần Phong Hi để lại mười hai bát máu?”
“Nàng ấy không muốn sống nữa sao?” Ưng nhìn vào bát máu kia, không hiểu vì sao bỗng cảm thấy đau lòng khó tả.
Tần Phong Hi rút mười hai bát máu rồi lại phải lặn lội đường xa đến Thần Ma cốc. Dù ở bên ngoài Thần Ma cốc cũng đầy rẫy những nguy hiểm rình rập, huống chi bên trong. Nàng định rút hết máu trong người mình rồi đi đến đó nộp mạng ư?
“Giỏi, giỏi lắm.” Lệ Tử Mặc nhìn chằm chằm vào bát máu nọ.
Nguyệt cảm thấy như có sóng to ập đến trong lòng. Hắn ta chợt hiểu ra ánh mắt của Tần Phong Hi nhìn mình trước khi rời đi là thế nào.
Đó là sự giễu cợt, thất vọng, tự giễu, từ chối và buông bỏ.
Bởi vì họ chỉ quan tâm đến Phá Vực, chỉ muốn nàng phục tùng Vấn Thiên Sơn, thuận theo ý muốn của Nạp Lan Mộng Như, thúc giục nàng đến Thần Ma cốc tìm kiếm Tử Kim Đằng. Trong mắt của Tần Phong Hi, tất cả bọn họ đã phản bội lại nàng, hoàn toàn không coi nàng là đồng đội chân chính.
Trong mắt Tần Phong Hi, hành vi của bọn họ cho thấy Phá Vực, Phạm Trường Tử, Nạp Lan Mộng Như đều quan trọng hơn nàng, thậm chí cả cây roi Kim Lôi mà Nạp Lan Châu Nhi đã bỏ cũng quan trọng hơn nàng. Vì những thứ đó, bọn họ sẵn sàng hy sinh nàng bất cứ lúc nào.
Do đó, Tần Phong Hi khinh nên không muốn ở lại. Nàng không muốn đồng hành cùng họ, không muốn nhớ lại những tình nghĩa đồng cam cộng khổ, vào sống ra chết cùng nhau.
Tần Phong Hi khinh thường họ, nàng từ bỏ họ, liên lụy Đế quân cũng bị nàng bỏ rơi.
Không hiểu tại sao Nguyệt lại cảm thấy vô cùng hối hận.
Hắn ta luôn cho rằng mình làm vậy không hề sai, cho rằng nếu đổi lại là mình thì hắn ta cũng sẽ hy sinh vì Đế quân và Phá Vực vô điều kiện. Do đó, hắn ta nghĩ Tần Phong Hi cũng nên như vậy.
Nhưng hắn ta không hề nghĩ đến ý muốn của đối phương.
Tân Phong Hi có thể sẵn sàng hy sinhm nhưng điều kiện là tự nàng muốn như thế.
Nguyệt cho rằng mình sẽ nổi giận sau khi hiểu rõ mọi chuyện, nhưng thực tế lại hoàn toàn khác, bây giờ hắn ta vô cùng hối hận. Phải, hắn ta hối hận rồi!
Ưng cũng ngạc nhiên không thua gì Nguyệt. Hắn ta không nghĩ quanh co lòng vòng như Nguyệt mà chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là Tần Phong Hi không muốn quay lại nữa. Nàng hoàn toàn không muốn quay về điện Cửu Tiêu!
“Chủ nhân.” Nguyệt ngẩng đầu. Trước đây, bọn họ cũng từng đoán rằng có lẽ Tần Phong Hi không muốn quay lại, nhưng sâu trong lòng vẫn hy vọng rằng nàng là thuốc của Lệ Tử Mặc, nên sẽ quay lại vào ngày rằm tháng sau.
Bọn họ định đợi Tần Phong Hi quay lại thì sẽ nói chuyện với nàng sau, giải thích cho nàng hiểu. Nhưng bọn họ không ngờ rằng Tần Phong Hi đã chuẩn bị sẵn sàng đâu vào đấy và không muốn quay lại nơi này.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lệ Tử Mặc nhìn sang đây, trong đôi mắt chỉ toàn sự u ám vô tận.
“Nàng ấy muốn trốn, nhưng phải xem bổn Đế quân có đồng ý hay không đã.
Dứt lời, hắn nâng chiếc bát lên miệng và ngửa đầu uống cạn. Một giọt máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng hắn, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
Tần Phong Hi, nàng cứ rửa sạch cổ chờ đó, đợi hứng chịu cơn giận của bổn Đế quân đi!
Lệ Tử Mặc nằm trên giường, trán đổ mồ hôi lạnh.
Nguyệt túc trực bên cạnh nhanh chóng đến bên giường, lau mồ hôi cho hắn. Bỗng nhiên hắn ta chấn động, quay đầu nhìn Ưng rồi nói: “Chủ nhân sốt rồi!”
Tiếng la hoảng hốt này đã đánh thức Thần y lim dim ngủ bên tháp. Thần y hoảng hốt đứng dậy: “Cái gì? Có chuyện gì vậy?”
“Chủ nhân sốt rồi, Thần y, mau tới đây xem xem!”
Thần y suýt thì đạp vào vạt áo của mình, vội vàng chạy đến, nhanh chóng sờ vào trán Lệ Tử Mặc. Đúng như lời Nguyệt nói, ông ấy phát hiện nhiệt độ trên người Lệ Tử Mặc bất ngờ tăng cao: “Tại sao lại như vậy? Tại sao vậy chứ?”
Tháng trước đâu xảy ra tình hình như vậy đâu?
“Hay là do máu của Tần Phong Hi để lâu ngày nên bị hỏng rồi không?” Ưng lo lắng hỏi.
Thần y lập tức phản bác: “Không thể nào! Tần cô nương đã thêm một loại thuốc bột đặc biệt vào máu và nói đó là chất giữ máu được tươi, sẽ không có vấn đề gì!” “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Nếu bình thường bị sốt thì không sao, nhưng bây giờ là ngày rằm. Tuy Đế quân không đau đớn như trước nhưng vẫn không thể cử động được. Tình trạng sức khỏe của Đế quân hiện giờ rất phức tạp, nếu sốt cao lên thì rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nguyệt trầm giọng nói: “Thần y, mau nghĩ cách đi
“Tân cô nương đã để lại ba phương án dự phòng, ta đi xem ngay đây” Thần y nhớ lại ba bức thư mà Tần Phong Hi để lại, vội vã chạy đến phòng thuốc.
Nguyệt bỗng cười chua xót, có phải suy nghĩ của bọn họ đã sai rồi không? Tần Phong Hi chưa bao giờ cần đến họ, nhưng họ lại rất cần nàng.
Mà lúc này trong cơn mơ màng, Lệ Tử Mặc đang đi về phía chiếc thuyền nhỏ, hắn nhìn tiểu cô nương nọ, mỉm cười với cô bé.
Hoang nguyên Phá Vực.
Đông Nam, trại Khô Mộc.
Trong một căn nhà nhỏ, ánh nến bị che khuất bởi những tấm vải bố đen rất dày treo trên bốn bức tường, hoàn toàn không thể chiếu xuyên ra ngoài. Trên cái bàn gỗ đen giữa nhà có một lư hương, bên trong cắm bốn cây nhang màu đen nhưng khói tỏa ra lại có màu đỏ nhạt.
Bên cạnh lư hương là một cái chậu bạc chứa đầy nước bên trong. Tuy ở đây không có gió nhưng mặt nước lại gợn lên một cách quái dị, một hình ảnh mơ hồ hiện lên trên mặt
nước.
Một người phụ nữ khoác áo choàng màu đen bước lên, cúi đầu nhìn hình ảnh trong nước, bỗng lẩm bẩm: “Sương mù, hồ nước nhỏ, chiếc thuyền, tiểu cô nương”
Đó chính là giấc mơ của Lệ Tử Mặc.
“Cuối cùng ta cũng nằm mơ thấy nàng. Nàng ta nhắm mắt lại, nhẹ nhàng chạm vào mặt nước, nghe thấy giọng nói trầm ấm tràn đầy niềm vui của người đàn ông.
Trong giấc mơ, có một tiểu cô nương ư?
Người phụ nữ khẽ cong môi mỉm cười, bỗng nhiên nàng ta cảm thấy ngực mình như bị xé nát, phun ra một ngụm máu lớn. Sắc mặt nhanh chóng trở nên tái nhợt.
Bóng dáng một người đàn ông bất ngờ xuất hiện trong góc phòng, hắn ta bước tới ôm chặt lấy người phụ nữ đó vào lòng: “Ta đã bảo muội đừng dùng cách này mà, tại sao muội không chịu nghe lời ta?”
“Minh Viễn ca ca. Giọng nói của người phụ nữ rất yếu ớt, nghe như giọng của một thiếu nữ. Người đàn ông mà nàng ta gọi Minh Viễn ca ca chính là Vương tử Tây Cương, Tây
Minh Viễn.
Không ai biết Tây Minh Viễn vẫn chưa rời đi mà trốn ở một trong số ít các thôn xóm bản địa thưa thớt ở hoang mạc Phá Vực, đó là trại Khô Mộc. Hơn nữa, Thánh nữ Tây Cương, Tây Trường Ca cũng ở đây.
Tây Minh Viễn kéo chiếc mũ trên đầu của nàng ta xuống, gương mặt thanh tú của Tây Trường Ca hiện ra. Tây Trường Ca không phải là một mỹ nhân tuyệt trần nhưng nàng ta có một đôi mắt trong veo như nước mùa thu, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bằng bàn tay, vẻ yếu đuối mảnh mai khiến nhiều người đàn ông vừa gặp đã muốn che chở cho nàng ta. Tây Minh Viễn cũng không ngoại lệ.
Hắn ta ôm chặt Tây Trường Ca, nhìn dáng vẻ yếu ớt của nàng ta thì kìm lòng không đặng cúi xuống hôn lên môi nàng ta, nụ hôn vô cùng cuồng nhiệt. Đồng thời Tây Minh Viễn còn liếm giọt máu còn vương lại trên khóe môi nàng ta.
Tây Trường Ca không hề từ chối, ngược lại còn kiễng chân và chủ động đáp lại nụ hôn của hắn ta.
Nụ hôn kết thúc, Tây Minh Viễn cố gắng kìm nén dục vọng của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không cam lòng trao muội cho Lệ Tử Mặc.
“Làm như vậy rất đáng giá” Tây Trường Ca ôm eo hắn ta, áp mặt vào ngực đối phương rồi nhẹ nhàng nói: “Huynh nói mỗi khi tới ngày rằm, cổ độc trong người Lệ Tử Mặc phát tác sẽ khiến hắn ta suy yếu. Hồi trước còn ở Tây Cương thì lại quá xa, thuật khuy mộng không có tác dụng. Bây giờ chúng ta đã đến Phá Vực, Trường Ca đã thử nghiệm hai lần ngày rằm trước đó, đêm nay cuối cùng cũng thành công nhìn lén một phần giấc mơ của Lệ Tử Mặc.
“Nhưng làm vậy sẽ tiêu hao mười năm công lực của muội...
“Minh Viễn ca ca, Trường Ca cam tâm tình nguyện. Huynh đã giúp muội ngồi lên vị trí Thánh nữ Tây Cương, chẳng phải là vì muốn Trường Ca nhận truyền thừa chú thuật mà chỉ có Thánh nữ Tây Cương mới được học ư? Vì giúp Minh Viễn ca ca leo lên vương vị, Trường Ca nghĩa chẳng từ nan. Chỉ tiếc là chú thuật vừa thành công khiến Trường Ca suy yếu, muội cần nghỉ ngơi ít nhất hai tháng mới có thể đến thành Phá Vực.
“Đều tại Minh Viễn ca ca vô dụng, còn phải nhờ đến muội giúp đỡ” Tây Minh Viễn thở dài.
Tây Trường Ca nói: “Minh Viễn ca ca đừng nói như vậy, cho dù Trường Ca không đến bên cạnh Lệ Tử Mặc, với thể chất cực âm của Trường Ca, muội cũng không thể ở bên Minh Viễn ca ca..” Nàng ta ngẩng đầu lên, đôi mắt to tràn đầy nước mắt: “Dù sao thì Trường Ca cũng chỉ muốn trao thân cho Minh Viễn ca ca thôi”
Tây Minh Viễn cứng người.
“Ha ha, Minh Viễn ca ca, chúng ta vốn không có duyên với nhau. Bởi từ khi muội hiểu chuyện, sư phụ đã nói rằng sứ mệnh của muội là hiến thân cho Lệ Tử Mặc khi đến thời cơ thích hợp. Trường Ca đã định sẵn sẽ trở thành người phụ nữ của hắn ta
“Trường Ca..” Tây Minh Viễn thở dài, bế Tây Trường Ca lên rồi đặt nàng ta lên giường bên cạnh. Hắn ta ôm Tây Trường Ca vào lòng, thò tay vào trong áo của nàng ta, nhẹ nhàng mơn trớn cơ thể lả lướt dưới lớp áo, rồi lại hôn lên đôi môi nàng ta.
Mặc dù không thể thật sự chiếm lấy cơ thể Tây Trường Ca, nhưng trừ đi bước cuối cùng kia, có chỗ nào trên cơ thể Tây Trường Ca mà hắn ta chưa từng chạm hay hôn đâu?
Cuối cùng Lệ Tử Mặc chỉ nhặt được một người phụ nữ mà hắn ta đã vuốt ve và chơi đùa vô số lần thôi.
Cuối cùng trời cũng sáng, ánh nắng ban mai chiếu vào khiến điện Cửu Tiêu trên đỉnh núi trở nên lộng lẫy và rực rỡ hơn bao giờ hết. Những người trong điện tam trọng mệt bở
hơi tai, nhìn những chậu băng trong phòng đã tan thành nước, mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm vào vị Thần y đang đặt tay lên trán Lệ Tử Mặc.
Thần y sờ trán Lệ Tử Mặc, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: “Cơn sốt đã lui
“Phù!”
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nguyệt cười buồn, không biết nếu mình chịu đòn nhận lỗi thì liệu nàng chịu tha thứ cho mình không?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất