“Sao lại hết thẻ rồi?” 

“Xin lỗi mọi người, lần này bọn ta chỉ làm ba mươi thẻ, ai đến muộn thì không có cách nào khác. Nếu muốn bán thuốc thì ba ngày sau hẵng đến nhé” 

Một nhóm hơn mười người bắt đầu ồn ào, nhưng nhanh chóng bị dẹp yên. Dù sao thì phần đông mọi người đều có thẻ, lại có thị vệ canh gác ở ngay đây, mà họ chỉ là những người bán dược liệu lẻ, làm sao dám gây sự với một hiệu thuốc lớn như vậy? Cuối cùng, họ đành ấm ức ra về. 

“Các ngươi làm tốt lắm.” Tần Phong Hi khen ngợi Đồ Trí Dũng và những người khác. 

Nhận lấy thẻ, nàng đến xem tấm bảng thông báo dán trên cửa, trên đó ghi rõ tên của năm loại dược liệu. 

“Thiên Cơ Thảo, Linh Chi ngàn năm, Bách Nhẫn Đông, Tử Anh Quả, Long Hình Diệp” 

Tần Phong Hi nhìn thấy tên năm loại thuốc đó thì thầm vui mừng. Thật là trùng hợp, nếu nàng không đến Thần Ma cốc một chuyến thì chắc chắn nàng sẽ không có mấy loại dược liệu ấy. Nhưng giờ nàng muốn tuyên bố rằng mình có, tuy không có hết năm loại nhưng cũng có tận ba loại rồi. 

Tần Phong Hi có Thiên Cơ Thảo, Linh Chi ngàn năm, Tử Anh Quả, hơn nữa không chỉ một phần. 

“Những người đó vào trong đang làm gì vậy?” Tần Phong Hi hỏi người được gọi là sư gia. 

Sư gia thấy nàng hỏi thì vội vàng đáp: “Bẩm công tử, họ không có năm loại thuốc này nhưng họ đảm bảo có cách tìm được năm loại đó, nên vào trong thương lượng giá cả. Ánh mắt Tần Phong Hi lóe lên: “Đi thôi, chúng ta cũng vào. 

“Công tử, phải có một trong năm loại thuốc này mới được vào..Sư gia muốn ngăn cản nhưng không dám. Hắn ta nghe những người bán thuốc bên trong nói năm loại dược liệu này cực kỳ hiếm có. Bọn họ biết Linh Chi trong số năm loại thuốc, Linh Chi mười năm rất dễ tìm ra, họa chăng Hàn phủ có Linh Chi trăm năm, nhưng Linh Chi ngàn năm thì... 

Ngay lúc đó, một ông lão bán thuốc lớn tiếng nói: “Nói đùa gì chứ, ở đâu ra Linh Chi ngàn năm? Linh Chi ngàn năm gần như đã thành tinh rồi!” 

Vừa dứt lời, những người khác có mặt ở hiện trường phụ họa theo ông lão bán thuốc: “Chứ còn gì nữa, không nói đến Linh Chi ngàn năm, trong bốn loại dược liệu còn lại, ta chỉ từng nghe nói đến Tử Anh Quả. Nhưng Tử Anh Quả mọc trong núi sâu rừng già ở phương Bắc, cực kỳ khó tìm, hơn mười năm trôi qua, ta mới nghe có một Tử Anh Quả xuất hiện trên đời. 

“Ta cũng biết chuyện này. Nghe nói năm năm trước khi Ngọc Thái tử vẫn chưa được sắc phong làm Thái tử đã dâng một Tử Anh Quả lên Hoàng thượng, cũng nhờ Tử Anh Quả đó nên Hoàng Thượng mới phong ngài ấy trở thành Thái tử” 

“Đúng vậy, đúng vậy. Bởi mới nói Tử Anh Quả rất quý hiếm. Làm sao dễ dàng tìm được như vậy? Ta từng nghe nói về Thiên Cơ Thảo, loại cỏ đó mọc trong hang động, mỗi ngày đều phải được tưới nước suối đầy đủ. Mọi người nói xem, có nơi nào như vậy không chứ? Vừa ở trong hang động, vừa phải được tưới nước suối mỗi ngày, điều kiện sinh trưởng này quả thật quá khó khăn, làm sao tìm được chứ?” 

“Đúng rồi, những loại thuốc này vốn không thể thu thập đủ, không biết Hàn phủ muốn dùng chúng để làm gì nữa!” 

Tần Phong Hi đứng một bên nghe họ bàn tán, nụ cười càng lúc càng khó giấu. 

Tần Phong Hi không ngờ rằng Tử Anh Quả và Thiên Cơ Thảo lại khó tìm đến vậy. Nàng không biết Tử Anh Quả là gì, lúc đó nàng đã tìm thấy một khóm cây nhỏ có quả ở Thần Ma cốc, trên đó có khoảng bảy tám quả tròn nhỏ màu tím rất đẹp. Tuy Tần Phong Hi không biết đó là quả gì nhưng dựa vào kiến thức, kinh nghiệm về dược liệu hơn mười năm của mình và ngửi mùi hương của quả đó, nàng đoán được loại quả này chắc chắn có giá trị, vì vậy đã hái hết toàn bộ. Sau đó, Trần Thập cũng vì nghe nói về việc của Ngọc Thái tử mà suy đoán, nói rằng có thể đây chính là Tử Anh Quả. 

Trong chiếc túi của Tần Phong Hi còn rất nhiều loại dược liệu mà nàng không biết là gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm nàng đoán chúng có thể dùng làm thuốc. Ban đầu Tân Phong Hi định bán hết tất cả, kể cả cây Thiên Cơ Thảo cũng bán. Trùng hợp thay khi ở trong hang động của Tử Vân hồ lấp lánh kia, nàng đã tìm thấy một khóm Thiên Cơ Thảo rất lớn. Nó mọc trong hang động, lại thường xuyên được tưới bằng hơi nước đọng lại, nơi đó rất phù hợp với điều kiện sinh trưởng của Thiên Cơ Thảo. Tần Phong Hi không ngờ rằng Thiên Cơ Thảo lại quý giá đến vậy. 

Nàng vốn định bán hết toàn bộ số dược liệu mình đang có, nhưng bây giờ nghe mọi người ở đây nói vậy, nàng bèn thay đổi ý định. Nếu số dược liệu này quý hiếm tới vậy, dù nàng bán với giá nào thì cũng thiệt thòi mà thôi. Ai biết chừng sau này giá cả của đống dược liệu đó tăng thêm gấp bao nhiêu lần, không chừng còn giúp bổ sung đầy quốc khố nữa kìa. 

Tần Phong Hi lập tức nghĩ đến Lệ Tử Mặc. 

“Đi thôi, chúng ta về trước!” 

Nàng sẽ không vội vàng bán những loại dược liệu này. Nàng có một ý tưởng tốt hơn. 

Về đến phòng, Tần Phong Hi lấy dược liệu ra khỏi mấy bao tải lớn, sau đó tiến hành phân loại, xem xem cái nào cần phải bán đi, cái nào phải giữ lại. 

Kế tiếp, nàng lấy giấy bút viết một bức thư gửi cho Nguyệt Vệ, nhờ Trần Thập đi giao thư. 

Đợi nàng làm xong công việc thì sắc trời cũng đã khuya. Căn phòng của Vân Phong ở bên cạnh vẫn im lìm không có động tĩnh gì. 

Tần Phong Hi nhướng mày, rửa mặt rồi lên giường đi ngủ. 

Ban đêm ở cổ đại vô cùng yên tĩnh. Nếu không phải ở gần thanh lâu thì bên ngoài gần như không có tiếng động nào, im phăng phắc. Tần Phong Hi nhanh chóng chìm vào giấc ngú. 

Trước mắt mờ mịt đầy sương, một tiểu cô nương ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, nhẹ nhàng lênh đênh trên mặt nước. Cô bé đang ngâm nga giai điệu nào đó. 

Tân Phong Hi biết lúc này mình đang nằm mơ, nhưng nàng không biết tại sao mình lại mơ giấc mơ như thế... 

Đúng lúc này, nàng nhìn thấy Lệ Tử Mặc bước ra từ phía bên kia màn sương, đi về phía cô bé. Nàng thấy trong mắt hắn tràn đầy niềm vui, ánh mắt mà nàng chưa từng thấy trước đây bao giờ khiến nàng sững sờ. 

“Cuối cùng ta cũng lại nằm mơ thấy nàng” 

Hắn có ý gì? Lại? Chẳng lẽ ý của hắn là trước đây hắn thường xuyên nằm mơ thấy nàng? 

Tiểu cô nương ngẩng đầu cười với hắn. Tân Phong Hi chợt cảm thấy kỳ lạ. Tại sao nàng không có chút ấn tượng nào? Nàng chưa bao giờ mơ thấy giấc mơ này? Nếu Tần Phong Hi đã từng gặp một người đàn ông đẹp trai như Lệ Tử Mặc trong mơ, đáng lẽ nàng phải nhớ mới đúng. 

Tần Phong Hi thấy Lệ Tử Mặc cũng nở một nụ cười tươi rói với tiểu cô nương, bỗng nhiên lòng nàng chợt nhói đau. Chậc, chưa bao giờ nàng thấy hắn cười với mình như vậy. 

Bỗng nhiên, mùi máu tươi tanh nồng xộc vào mũi, Tần Phong Hi giật mình tỉnh giấc ngay lập tức. Nàng nghiêng người, xoay cổ tay và đánh mạnh ra phía trước. 

Nàng rất tức giận. Chết tiệt! Kẻ nào dám phá giấc ngủ của nàng? 

“Tần cô nương, là ta đây” 

Chất giọng trầm ấm của Vân Phong vang lên. Tần Phong Hi thu tay lại, nhìn kỹ người đứng trước mặt thì thấy không phải ai khác mà là Vân Phong. Nhưng hôm nay hắn ta không mặc quần áo màu trắng như bao ngày, mà thay vào đó là một bộ đồ đen kín mít, như trang phục đi đêm. Thấy nàng đứng dậy, hắn ta lập tức quay lưng đi. 

“Vân Phong, ngươi đi trộm hoa* hay làm kẻ trộm vậy?Tần Phong Hi nguýt mắt, khoác áo ngoài lên người. Vân Phong nghe thấy tiếng vải sột soạt khi mặc quần áo vang lên sau lưng, lại nghe giọng điệu bình tĩnh của nàng, không hề có sự e dè hay ngượng ngùng gì, nàng hoàn toàn phớt lờ một người đàn ông đang đứng lù lù trước mặt nàng luôn. 

(*: Chỉ những kẻ biến thái có ý đồ bất chính với phụ nữ) 

Tần Phong Hi không cảm thấy xấu hổ. Ở thời đại hiện đại, người ta còn mặc bikini đi ra ngoài nữa kìa, bây giờ nàng còn quần dài áo dài, vô cùng kín mít thì có gì đáng xấu hổ đâu? Khía cạnh này, Tần Phong Hi vĩnh viễn không thể học được từ những người phụ nữ thời cổ đại, đành chịu vậy. 

Đợi Tân Phong Hi mặc quần áo xong, Vân Phong mới quay lại. Nhưng chỉ một động tác nhỏ đó cũng động đến vết thương trên người hắn ta. Hắn ta đau đớn khẽ rên lên một tiếng, máu chảy ra từ khóe miệng, tay hắn ta ôm lấy vai trái, thân hình lảo đảo suýt ngã. 

Tần Phong Hi nhíu mày, đỡ lấy Vân Phong: “Qua đây, ngồi xuống đi! 

Nàng đỡ hắn ta ngồi xuống ghế, vung tay lên, xé toạc hai lớp áo của hắn ta để bả vai trần lộ ra ngoài. Trên vai hắn ta là một vết thương máu me be bét, máu đen chảy ngoài, 

ngay cả vùng da xung quanh miệng vết thương cũng tím bầm. 

Sắc mặt Vân Phong tái nhợt, môi xanh đen, ánh mắt đã trở nên lờ đờ 

Tân Phong Hi hoảng sợ. Nàng biết võ công của Vân Phong rất cao cường, tuy không phải vô địch võ lâm nhưng ít nhất cũng thuộc hàng cao thủ, làm sao hắn ta lại bị thương nặng như vậy? 

“Chất độc này rất mạnh. 

“Cho nên ta mới tìm cô. Vân Phong cười yếu ớt. Lần trước khi ở sơn trang Vân Phong, thấy Tần Phong Hi chữa trị vết thương do Hỏa Dực Trừng gây ra cho hắn ta, là hắn ta biết ngay nàng là cao thủ trong giới y thuật. Bởi vậy lúc Vân Phong gắng gượng quay trở lại tìm nàng, hắn ta thầm thả lỏng rất nhiều, chất độc này mạnh đến nỗi khiến hắn ta sắp không chống đỡ được nữa. 

Tân Phong Hi nhíu mày, chỉ hỏi một câu: “Có người đuổi theo ngươi đến đây không?” Nàng cần biết nơi này có an toàn hay không. 

Vân Phong trả lời: “Không có. Nói xong, hắn ta lịm đi. Trước khi ngất xỉu, hắn ta ngửi thấy mùi dược liệu nhè nhẹ, hắn ta biết là nàng đang đỡ lấy mình. Trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn mang theo rất nhiều dược liệu, nên trên người luôn có một mùi dược liệu nhè nhẹ, bây giờ mùi hương ấy khiến hắn ta rất an tâm. 

Điện Cửu Tiêu, điện tam trọng, tẩm điện của Đế quân. 

“Chủ nhân, mời dùng ạ? Thần y đưa tới một chiếc bát sứ trắng tinh. Ngay khi ngửi thấy mùi máu tanh nồng và mùi thuốc thoang thoảng, Lệ Tử Mặc nhíu mày. 

Hắn nhìn Thần y rồi lại nhìn vào bát thuốc máu đó, bỗng nhiên cơn giận dữ như sóng biển cuồn cuộn bùng lên trong lòng hắn. 

“Thần y, ngươi nói cho bổn Đế quân biết lần trước Tần Phong Hi đã lấy bao nhiêu máu? 

Trước khi nàng rời đi, nàng đã lấy một bát máu cho hắn uống. Sau đó, hai lần ngày rằm trôi qua, Thần y đều mang đến một bát thuốc máu như vậy. Giờ đây đã là lần ngày rằm thứ ba, Thần y vẫn còn thuốc máu cung cấp cho hắn. Điều đó có nghĩa là Tần Phong Hi đã để lại rất rất nhiều máu cho hắn! 

Hình ảnh khuôn mặt tái nhợt của Tần Phong Hi hiện lên trong tâm trí, Lệ Tử Mặc nghiến răng. 

Nàng muốn rời khỏi hắn đến vậy sao? 

Lệ Tử Mặc luôn cho rằng bọn họ đã cùng nhau trải qua sinh tử, đã thổ lộ tình cảm với nhau, nàng sẽ ở bên cạnh hắn mãi mãi. Hắn chưa bao giờ quan tâm đến một người phụ nữ nào như vậy, cũng chưa từng thổ lộ tình cảm với người phụ nữ nào khác. Nàng phải hiểu hắn mới đúng chứ. 

Lệ Tử Mặc nghĩ rằng nàng sẽ là của hắn. 

Không, nàng phải là của hắn. 

Nhưng tại sao trái tim hắn lại đau đớn đến vậy? 

Lệ Tử Mặc chưa từng có người phụ nữ nào cả, Tuyết Vệ luôn được coi là thanh mai trúc mã của hắn, nhưng thực ra hắn chưa bao giờ để ý đến nàng ta, thậm chí còn chưa từng nói với nàng ta một lời nào không liên quan đến công việc. Hắn không hiểu Tần Phong Hi đang nghĩ gì, tại sao nàng có thể rời đi? Mỗi khi nghĩ đến việc nàng không muốn ở bên cạnh hắn, trái tim hắn lại như bị đâm ngàn mũi kim. 

Hắn thật sự không hiểu cảm giác này. 

eyJpdiI6IlpiVEZYSTltbkQzUFZzUExHRmxHMmc9PSIsInZhbHVlIjoiN2psdkRjdDNPczZKVk4zZ1o4ejU2MWhUWWFvYVo2Y2d6Z3RBeXc3dFN2UEg3SDZUN1RTXC8rSHBhMEhpQlNcLzB1Y0F6R0NvcERuSTZweUo3WmFzVU4wQXU1bzlZRjM4ZWN3K3JlMjN6cVVXM2hGNWtHb3dkcmVNR3gwU1JNZ2U0MyIsIm1hYyI6IjI0MzEzNmQ0MGNiNTU3NzRiNTI4MjVjMzY2MzhjNGU1MmRhOTgwZGJkMmRmYmI2ZmFkZjQzNjYwOGNhOWIzNDkifQ==
eyJpdiI6IkhTY2U5SkV1Q3lwclwvV3IzbTZZYk13PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlRVa2pScDVNNENCeTNtZ0Z2eTFYOXM4TG5oSGcyd3FpTUgzbnJaSUNST2dUWXkrZmFIY0VxWUlJZHRhSkZUTXhaQWdqSkFJRmZWS2JiXC9aNlRWVlRraVJQeGlDRUJkcXFldlFaYzh6Q2FEWWpMRW5FbkpzcTZncjQ5U0ZYQ3hPQjB6RWlBTnV5aVZvQ002dUVNaGJoVDM5bG1xT1ZadjFBdTNvUzErcFB6TGhENHQ0UXdpVTNKNFM2b2JzT0NwOWZGQjNZdnN5NDBIc1ZmallWTzFLelF3PT0iLCJtYWMiOiIwNTc0MDM0OTI5ZWZjOTdlZTk5YWNlYzk2NWY1NmY0NTI2ZGNhMzczM2MyM2EyZWVmYzNkZjJlMTNmNWZmNTIxIn0=

Thần y run rẩy, chiếc bát trong tay bị Lệ Tử Mặc giật lấy. Đáng chết, lỡ đánh rơi nó thì phải làm sao?

Ads
';
Advertisement