Buổi tối lúc ăn cơm, Vân Phong không xuất hiện mà để Lạc chưởng quầy chuyển lời cho Tần Phong Hi. 

“Vân công tử có việc gấp nên không thể ăn cơm với Hi công tử, nhờ tiểu nhân xin lỗi Hi công tử.” Lạc chưởng quầy nhìn vị công tử mặc cẩm bào đen huyền dưới ánh đèn, âm thầm khen ngợi. Vân công tử ôn hòa nhã nhặn, còn vị Hi công tử này lại tuấn tú như tượng tạc. 

Bộ cẩm bào màu đen huyền lúc này thích hợp với nàng hơn bộ y phục màu trắng ban ngày, tôn lên vẻ tuấn tú của nàng nhiều hơn . 

“Cảm ơn Lạc chưởng quầy” 

Bọn họ ngồi xuống một chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, Trần Thập biết sở thích và thói quen của Tần Phong Hi, nên đã gọi những món đặc sản của thành Lạc Dương mà bọn họ chưa từng thấy và chưa từng ăn thử bao giờ. Tân Phong Hi là một người sành ăn, khẩu hiệu của nàng là đi đến đâu ăn đến đó, nếm thử hết các món ngon trên đời. 

Món ăn nhanh chóng được dọn lên bàn, bày trí cũng rất đẹp mắt. 

Tần Phong Hi phát hiện, đại sảnh về đêm còn náo nhiệt hơn nhiều so với buổi chiều, dường như người người ra vào tấp nập hơn. 

“Công tử, Vân công tử thật bí ẩn” Trần Thập khẽ nói. Vân Phong là Đại đồ đệ của Trang chủ Vân Minh Hà của sơn trang Vân Phong. Nhưng sơn trang Vân Phong bị người lạ xâm nhập, Trang chủ Vân Minh Hà chết trong hang sâu chứa đầy côn trùng, sau đó toàn bộ sơn trang bị phá hủy. Vân Phong là Đại sư huynh mà lại không hề quan tâm, hơn nữa, trông hắn ta rất quen thuộc với thành Lạc Dương, không biết đến đây để làm gì. 

Tân Phong Hi thản nhiên nói: “Hắn làm việc của hắn, chúng ta làm việc của chúng ta. Ăn xong chúng ta đi đến Thịnh Dược Hành. Họ mang theo nhiều dược liệu như vậy, không thể kè kè bên người mãi, tốt nhất là nên bán đi sớm. 

“Vâng.” 

Tối nay, Tần Phong Hi chỉ dẫn theo Trần Thập và Tân Nghĩa, để Đồ Trí Dũng và những người khác ở lại khách điểm nghỉ ngơi, nếu muốn đi dạo thì cũng được, chỉ cần không 

gây rắc rối. 

Mấy người kia không ở lại ăn cơm mà chạy ra ngoài từ lâu. Mấy hôm qua vội vàng lên đường khiến bọn họ ngột ngạt gần chết, lại thêm chưa quen thuộc với Tần Phong Hi nên ngoài Đồ Trí Dũng ra, bốn người kia còn rất mất tự nhiên khi tiếp xúc với nàng. 

Nhưng họ còn chưa ăn xong thì đã thấy Đồ Trí Dũng dẫn người có biệt danh là Hầu Tử, một trong số nhóm bốn người bọn họ. Tên Hầu Tử này là người cao gầy định cướp của Tần Phong Hi, sau đó nghe nàng khuyên nhủ, đề nghị sau này cứ cướp theo cách của nàng. Vì hắn ta rất gầy và rất nhanh nhẹn nên Đồ Trí Dũng và bạn bè hay gọi hắn ta là Hầu Tử, còn tên thật của hắn ta thì chẳng ai gọi cả. 

“Công tử!” 

Đồ Trí Dũng và Hầu Tử vội vàng chạy tới, vẻ mặt rất sốt ruột. 

“Gấp cái gì?” Tần Phong Hi liếc mắt nhìn họ. 

“Thịnh Dược Hành hiện đang thu mua dược liệu với giá rất cao, nghe nói là Hàn phủ đã ủy thác cho Thịnh Dược Hành tìm năm loại dược liệu. Thuộc hạ thấy có người đã đến đó bán dược liệu, Thịnh Dược Hành nói rằng trong ba ngày tới họ không đủ người, nên không thu mua dược liệu của người ngoài, phải ưu tiên hoàn thành ủy thác của Hàn phủ trước” 

Đồ Trí Dũng không cố tình giảm âm lượng nên nhiều người trong đại sảnh đều nghe thấy. 

“Cái gì? Ba ngày tới không thu mua dược liệu bên ngoài? Vậy làm sao bây giờ, ta đến đây là để bán dược liệu mà. Một người đàn ông kinh ngạc kêu lên. 

“Đúng vậy, đúng vậy, nếu ba ngày không thu mua, chẳng phải chúng ta phải ở lại đây ba ngày rồi sao?” 

“Này huynh đệ, ngươi nói xem có cách nào bán dược liệu được không?” Có người đứng dậy hỏi Đồ Trí Dũng. 

Đồ Trí Dũng không ngờ lại có nhiều người nhìn mình như vậy, không còn là ánh mắt khinh thường dành cho kẻ ăn xin như trước đây, cũng không phải là ánh mắt sợ hãi khi họ cướp bóc. Hắn ta liếc nhìn bộ quần áo mới tinh, sạch sẽ trên người mình và Hầu Tử, thẳng lưng lên, nhìn Tần Phong Hi một cái. Thấy nàng không ngăn cản, hắn ta bèn nói to: 

“Huynh đệ của bọn ta vừa nghe được tin tức, Thịnh Dược Hành hoan nghênh mọi người đi nhận nhiệm vụ tìm kiếm năm loại dược liệu ấy. Cho dù cuối cùng có tìm thấy năm 

loại dược liệu đó hay không, Hàn phủ cũng sẽ trả công, coi như chi trả phí ăn ở cho các vị tại thành Lạc Dương trong ba ngày. Nếu tìm được những loại dược liệu mà họ cần và các vị có mang theo loại dược liệu khác, Thịnh Dược Hành sẽ mua với giá gấp ba lần giá gốc. 

Vừa dứt lời, mọi người đều ồ lên, những người mang theo dược liệu đến bán thì đều mừng rỡ ra mặt. 

Tần Phong Hi nhướng mày, thật sự khâm phục thủ đoạn của Hàn phủ và Thịnh Dược Hành. Bằng cách này, dù trong ba ngày không thu mua dược liệu khác, thì những người này cũng sẽ không phàn nàn. Hơn nữa, bọn họ sẽ cố gắng hết sức để tìm kiếm năm loại dược liệu mà Hàn phủ cần, cho dù chỉ tìm ra một loại cũng tốt, họ vẫn có thể bán những dược liệu còn lại cho Thịnh Dược Hành với giá gấp ba lần giá gốc. Như vậy, trong ba ngày này, ai sẽ đi bán dược liệu mình mang đến nữa? Chắc chắn họ sẽ chờ xem có cơ hội kiếm lời gấp ba lần hay không. 

“Vị huynh đệ kia ơi, Hàn phủ cần năm loại dược liệu gì vậy?” Lại có người hỏi. 

Đồ Trí Dũng và Hầu Tử nghe thấy câu hỏi này thì ngẩn ra. 

“Công tử, bọn ta không biết chữ... Năm loại dược liệu được viết rõ ràng trước cửa Thịnh Dược Hành, nhưng họ không biết chữ, vì muốn nhanh chóng trở về báo tin cho Tần Phong Hi, sợ nàng mang theo nhiều dược liệu như vậy uổng công vô ích, nên bọn họ cũng không hỏi thăm người xung quanh. 

Nghe vậy, những người kia đều trả tiền rồi ra ngoài ngay. 

“Đi thôi, đi thôi, chúng ta tự mình đi xem. 

Chẳng mấy chốc, đại sảnh đã vắng đi một nửa người. 

Trần Thập không khỏi ngạc nhiên: “Không ngờ lại có nhiều người đến Thịnh Dược Hành để bán dược liệu như vậy. 

Một ông lão bên cạnh lên tiếng: “Đây là mùa đông đấy, chứ những mùa khác còn đông đúc nữa cơ. 

“Thịnh Dược Hành mua nhiều dược liệu như vậy, liệu có bán hết không?” 

“Tiểu huynh đệ, nghe câu này của ngươi là biết ngay ngươi không phải người bôn ba khắp chốn rồi. Đông Thanh và Bắc Thương, đâu đâu cũng có chi nhánh của Thịnh Dược Hành, họ còn mở cả y quán. Hai quốc gia với dân số đông đúc như vậy, còn sợ không bán hết số dược liệu này chắc?” Ông lão cười nói. 

Tân Phong Hi suy nghĩ một lúc. Có vẻ như tại Đông Thanh và Bắc Thương, Thịnh Dược Hành là một ông trùm trong ngành dược. Họ mua dược liệu với giá thấp, sau đó chế biến thành thuốc bột và thuốc viên, rồi bán lại qua các hiệu thuốc và y quán với giá cao hơn, lợi nhuận chắc chắn rất lớn. Ngay cả trong thời hiện đại, ngành dược cũng là một ngành có lợi nhuận cao. 

Tuy nhiên, Hàn phủ cần những loại dược liệu gì mà ngay cả Thịnh Dược Hành cũng không có sẵn để cung cấp cho họ? Sự kiện bất thình lình này có liên quan gì đến việc Trâu đại phu nói nàng có bệnh tiềm ẩn không? 

Nhớ lại lúc chiều Trâu đại phu đã nói nàng có bệnh tiềm ẩn, Tân Phong Hi khẽ cong môi. 

“Công tử, chúng ta còn đi không?” Tân Nghĩa hỏi. 

“Đi chứ, tại sao không đi? Chúng ta cũng đi nhận nhiệm vụ, còn có người trả tiền chỗ ở cho chúng ta nữa. Tần Phong Hi đứng dậy, lại nhìn Đồ Trí Dũng và Hầu Tử: “Các ngươi làm tốt lắm” 

“Cảm ơn công tử đã khen ạ!” 

Đồ Trí Dũng và Hầu Tử được nàng khen ngợi thì rất vui mừng, cười toe toét hết cả. 

“Đi thôi, chúng ta cũng đi xem. 

Đêm xuống, thành Lạc Dương đẹp như những gì Tân Phong Hi đã tưởng tượng ban ngày. Tất cả những chiếc đèn lồng đỏ rực đều được thắp sáng, chiếu rọi lên tòa thành phủ đầy tuyết trắng, nhuộm một lớp ánh sáng đỏ lên lớp nền trắng phau, trông vô cùng đẹp mắt. 

“Công tử, sắp đến giao thừa rồi” Lúc đi trên đường, Trần Thập đột nhiên nói. 

Tần Phong Hi hơi sững sờ, nàng biết đã sắp hết một năm, nhưng khi Trần Thập nói ra, nàng lại cảm thấy có chút không thoải mái. Đây là năm đầu tiên nàng đón giao thừa ở 

một thế giới khác. Người ta đều nói giao thừa phải ăn cơm đoàn viên, nhưng nàng đoàn viên với ai bây giờ? Hồi trước Tần Phong Hi sẽ không nhận nhiệm vụ trong mấy ngày này, năm nào nàng cũng lên núi đón giao thừa với lão đạo sĩ, năm nay không biết ông ấy thế nào rồi. 

Nàng hoàn hồn, quay đầu nhìn Trần Thập: “Ngươi muốn nói gì?” 

“Công tử, thuộc hạ chỉ muốn nói có lẽ Đế quân sẽ muốn đón giao thừa cùng công tử. Trần Thập lấy hết can đảm nói ra. 

Tân Phong Hi khựng lại: “Cho dù bây giờ chúng ta quay lại cũng không kịp nữa. 

Nơi này cách Phá Vực rất xa, muốn ra roi thúc ngựa quay về thì ít nhất cũng phải mất bốn mươi ngày. Thời cổ đại thật là khổ, không có tàu hỏa, ô tô hay máy bay, muốn đi đâu cũng phải mất nửa thời gian để lên đường. Giờ đây nàng bỗng nhớ cảm giác lái máy bay rồi. 

Nghĩ đến đây, Tần Phong Hi chợt nhớ đến con Bạch Ưng Vương của Tuyết Sơn mà Đông Thời Ngọc đã tặng. Trước đây Nạp Lan Mộng Như cũng cưỡi chim ưng để bay mà, không biết nàng có thể thử được không? Bạch Ưng Vương của Tuyết Sơn mạnh mẽ hơn con chim ưng chết dẫm của Nạp Lan Mộng Như nhiều, thân hình cũng đủ lớn, có lẽ ba người ngồi cũng không vấn đề gì! 

Tiếc là nàng không dẫn nó theo. 

Tần Phong Hi quyết định sau này sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Lệ Tử Mặc, để hắn giao Bạch Ưng Vương của Tuyết Sơn cho mình. 

Trần Thập và Tân Nghĩa liếc nhìn nhau, cảm thấy hơi buồn. Bọn họ không muốn cô nương nhà mình cứ lang thang bên ngoài như người vô gia cư vậy. Họ hy vọng nàng đi đâu cũng được, nhưng ít nhất phải coi điện Cửu Tiêu như nhà mình, mỗi khi đến cuối năm đều sẽ trở về đoàn tụ với Đế quân. 

Đường phố rất đông người, mọi người vừa nói chuyện vừa đi đến Thịnh Dược Hành. 

Thịnh Dược Hành là một hiệu thuốc lớn, nên tất nhiên phải nằm ngay trên con phố chính của thành Lạc Dương. Đi một đoạn là đến nơi. Quy mô của Thịnh Dược Hành rõ ràng lớn hơn nhiều so với các cửa hàng khác ở hai bên đường, cao tới ba tầng, cửa ra vào có một tấm biển lớn và rất trang trọng, trên đó viết ba chữ vàng óng ánh cực to: Thịnh Dược Hành. Góc dưới bên phải khắc một đóa linh chi rất đẹp 

Lúc này, trước cửa Thịnh Dược Hành đông nghịt người. Phía trước có ba cái bàn ghép lại thành một cái bàn dài, phủ một tấm vải màu xanh. Bốn người đàn ông mặc đồng phục đứng thành một hàng, đảm nhận việc đăng ký. Một số người sau khi đăng ký xong thì được dẫn vào trong. Hai bên trái phải đều có những thị vệ khỏe mạnh, vừa duy trì trật tự vừa đề phòng trường hợp có người muốn cướp thuốc gây rối. 

Tần Phong Hi nhìn thấy Đồ Trí Dũng và ba người khác đang xếp hàng, nàng bảo Hầu Tử gọi ba người kia đến đây. Sau khi ba người đã đến, họ mới lấy ra một khối gỗ và đưa cho nàng. 

“Công tử, bọn ta cũng đi nhận nhiệm vụ” 

Bọn họ lo lắng, sợ Tần Phong Hi sẽ mắng họ tự ý làm bậy, nhưng họ nghĩ rằng nhận thẻ cũng không thiệt thòi gì, mà không nhận thì sợ đến muộn sẽ hết. 

eyJpdiI6IlZKOHVETys4bEZHU3NiVGpBZW9cL1R3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IllNSThaYlBNQzhqUFRKWHhjOHI4UTNzcjB6Z0pFaWJZVzdoc21xejZaT1QzQXJSdHlKdDR1SHlQeTY0bk5vR3pZOUVrNEo0YXN3SEpLZzIwdFJKSW1hRnQzSmZzcEF5WWc2Vnc1d2xDNXRUQ1VhS0NVMzR4RFd0K1ZlS0FwSTlUQmdRWVpPSVwvR2V5WStCUG83Y1wvU3Z0V0MyRjdBaFdhVVpVeGRTdFE5cFRQRisrY0lrV2NZOTY2U1FXUGF4dk1USG10Z1h4U1U5dFVDSlcyZ2NheXgwWVRHRTZkeUFPK1wvSVFpUDMydElBbENBeklYS21nV0kzb3pyZXY3Njh1eFFxTkY2RlwvSVwvY3BDUzNvOE4zS0hJTEVNSDdWUEVcL1VEbldUWVwvaHlDUDZVTTE0Njl0WDZlXC9aalhTeXlnZ2Z5MGl0VW05aDlNZW9kOVY0UVRXdHdEb0VsSjgySHI1K0xmVU8wQVdiQzBERHg4NEdpMElDNnlMZFJ1NVwvSFdsaWFwaGo0M0hsa25jcTdmVElIb2dnV2VBVTlFZmpCS1VvZFo2NG5JVExQZDIrVjhoaTNGMzB5SUl1SEh0cndLeThrTU51QVVWVEFvcWhcL2tUOWtsSHZ4V0pWeXp2RUV5bGdQYzNMKzJZV1FtVlZ3WXMzQUt1dHVaeGoxOEdTSXJSYlo2VVppc2o1SXRkZ0lQNzhiUWwzZ0hqSG5sckp4VkljOXF4a0VjTWpsWkN3QkZLRGdDSUlTZjVCUHIrQ3Jzd0JmamZ0MlJQYTA2eEpNZ0hLYjA1NGJGZlY2MU1DRVJBWWdWUnFcLytKYmdlT2tnbGhCYW5iankybmdRTDdtTExUNUFONUhYYmIyT3JoQVlUR0N1cndhRmxaV0xsRVJiZjF3MjNGT3NGMFFTejFFbWJnaW1MSFI1TzZQSm1oSzhMZWRPRGJDRkVQWFZQeHlObU1pZ0xqOUc1XC9rOEk1K3hkZ0lwK2hxaDFcL284WkczT2FpRXVhV0JDTEtQdUg3K29hcWx4Wm4rcGdIRVFsT0Z4djZZeE1ZdXBlZlpBPT0iLCJtYWMiOiIxOTZlZjI2YWQzMGYyMGI3OGZjYzVkZjQxMDFiZjk0N2I3ZDU1NzMwMWI3ZWRiMjE0NmEzMTNlYzFkMDBhM2EwIn0=
eyJpdiI6ImlUaVNJWStZRTYwZXBaTCtzWCtKOEE9PSIsInZhbHVlIjoiVUhsY3NuejE1TW5uWnZ5QktMVURWQ2RxRW85SWN1U2ppT01iVllWU2JoUTJkeU1mbk1ab3BPdXp4WlF3WWxhNGdNWmFoZUtJUVc3Zit1b0ExWUdudDRScVl4TDcyQnIrTjhuY0hCcTNiXC9EOU5CNnhwOW9CRlNnTEhwUDY3cmVYbXVmaE51VmxxbkRGNmx1UktWM04xa09kOTAwcFo1QjRaXC9KUDFaWlFhZDAxWUdnMENpWmhiRVcrYVBJZllJcElSRFpicHdSNWJHWWs0SmdQUm5sb0s0ZE9JNlJ3UUkrTVpoMFZFZkx5YmxLdGFMNWNcL0hRNXlsKzFoalhGSXFkUXNJaXl1dTNPY2gxZnFZblFkTWxsVFFaV0V1djV2WU5LTGFZdWN5akRqa2ZpWEJ0Z1BtcFZ2dVAzRnJubExORlRMekZPWTE1eFJHdHFaSFdiUG1UZktOZmRNTFhMajY1T2lYVk42MG8za2pBUUhcL001cWF4SmdRS3BcL1dibEdjMWdWYjUxdDdmZUY4Q2pmWlRmbXNNc2NoTklSaWl3eDl6TTZrUFwvdGlQUlpNRTRhUlh3WlFDaExqT2NMMmNvaEVKT1pHaHBUVjJadzcxeVwvYnVMMlk0MlwvQWFFSENJdFwvQXBaXC9IaFJRY2hLWUQ2NTdYM1B2NGt2cXEzSEVyOUJKdVFcL2JNd29zNmE3Y3NZdTJDbjlLZVlqakE9PSIsIm1hYyI6IjExMTMzOTVhYjQ4MzEyODU4NGRmMjA0MGJlNTAxYzY4MzFmYTg2MDI1N2E4MDlkYTFlZjhkMWNjM2E0OTM2NTgifQ==

Vậy nghĩa là bỏ tiên đi mua dược liệu, sau đó mang dược liệu đó đi bán, rồi nhận được thẻ. Tân Phong Hi nhướn mày, thấy người này thật thông minh. Cho dù sau này họ không tìm thấy được dược liệu mà Hàn phủ cần, nhưng ba ngày sau vẫn có thể bán dược liệu đó cho Thịnh Dược Hành. Mặc dù giá chắc chắn thấp hơn so với khi mua ở các hiệu thuốc nhỏ bên ngoài, nhưng vẫn có thể đổi lấy ba ngày ăn ở miễn phí, tính ra thì vẫn lời. Chỉ không biết rằng những người khác có sử dụng chiêu này không.

Ads
';
Advertisement