Hoàng hôn đang dần buông xuống chân trời, đường sá vẫn tấp nập ngựa xe như nước. Trước cửa khách điểm Lạc Dương, người ra kẻ vào không dứt. Sau đó chợt co một người đàn ông vạm vỡ, cao gần hai mét, lao đến như cơn gió, sức công phá không hề nhỏ chút nào.
Hắn ta đụng ngã không ít người khiến bọn họ tức giận mắng chửi, thậm chí có kẻ còn ném đồ ăn vào người hắn ta. Nhưng người đàn ông kia chẳng màng đến, vẫn vừa hét lớn vừa lao thẳng về trước.
Nơi hắn ta lao đến cũng là chỗ Tân Phong Hi đang đứng, miệng không ngừng kêu gào: “Nhanh lên, Lạc chưởng quầy, mau gọi Trâu đại phu ra đây!”
Vân Phong xoay chân rồi chắn trước mặt Tần Phong Hi. Ngay trước khi người đàn ông kia va vào, hắn ta nhẹ nhàng vung tay khiến cơ thể đối phương đổi sang hướng khác, sượt qua bên cạnh rồi chạy mất, nhưng dường như người đàn ông đó không nhận ra.
Lạc chưởng quầy sốt ruột quát to: “Lư Đại Cán! Ngươi đứng lại cho ta, ngươi không được tùy tiện xông vào như vậy” Nói xong, ông ta nhanh chóng quay sang và nói với Vân Phong một câu, sau đó mới đuổi theo Lư Đại Cán.
“Vân công tử dẫn mọi người vào trong đi, ta vào trước xem tình hình thế nào, không thể để Lư Đại Cán gây rắc rối được.
Vân Phong bất đắc dĩ nói với Tần Phong Hi: “Có vẻ như Lạc chưởng quầy muốn ta làm tiểu nhị rồi. Công tử đây muốn ở một sân riêng biệt hay muốn ở phòng hạng nhất nhỉ?”
Tân Phong Hi cười phá lên: “Tiểu nhị ca dẫn bọn ta vào trong tham quan trước đã.
“Mời công tử đi bên này.” Vân Phong xắn tay áo lên, đi trước dẫn đường.
Muốn vào hậu viện thì phải đi qua hành lang bên cạnh đại sảnh ở lầu một. Đồ Trí Dũng dẫn những người khác đi bố trí xe ngựa trước, Trần Thập và Tân Nghĩa vác vài bao tải lớn đi vào cùng với Tần Phong Hi.
Hoa viên ngăn cách hậu viện và tiền viện rất lớn, nhưng chỉ có vài cây mai đang nở rộ chứ không có thêm bất kỳ loại hoa nào khác.
Khi họ đi vào trong thì thấy Lư Đại Cán đang chạy dọc trước một dãy phòng, cứ luôn miệng gọi lớn Trâu đại phu. Ban đầu Lạc chưởng quầy còn muốn cố gắng khuyên hắn ta rời đi, sau đó có mấy vị khách ở trọ bị làm ồn nên ra ngoài xem thế nào, cuối cùng ông ta phải vội vàng xin lỗi khách khứa và cưỡng ép kéo hắn ta ra một bên, chỉ vào một tòa nhà hai tầng nằm trong khu vườn yên tĩnh ở đối diện: “Trâu đại phu đang ở phòng hạng nhất bên kia. Nhưng hiện tại nàng ấy đang đợi tiếp khách quý, ngươi phải chờ một chút!”
Lư Đại Cán la to: “Khách quý gì mà phải để ta chờ. Ta không chờ, nếu Trâu đại phu không nhanh chóng đi chữa bệnh cho Tiểu Bảo, nó sẽ bị ma nữ hại chết!”
Nghe vậy, Tần Phong Hi dừng lại, rất hứng thú lắng nghe đầu đuôi sự việc. Vân Phong thấy nàng như vậy thì không nhịn được cười nói: “Trâu đại phu rất nổi tiếng ở thành Lạc
Dương. Bình thường nàng ấy sống ở trên núi, mỗi tháng sẽ xuống núi mười ngày và ở lại khách điểm Lạc Dương. Có rất nhiều người tìm đến nàng ấy.
“Trâu đại phu là Thần y hả?” Tần Phong Hi hỏi.
“Nếu cô muốn nàng ấy chữa bệnh thì có lẽ nàng ấy sẽ từ chối. Nhưng giống như những gì người đàn ông kia nói, nếu ai đó bị ma nữ hại chết thì nàng ấy có thể chữa trị cho đối phương”
Tân Phong Hi ngạc nhiên: “Trừ tà hả?” Vậy mà có thể gọi nàng ấy là đại phu ư?
Vân Phong lắc đầu đáp: “Ta cũng không hỏi kỹ cụ thể như thế nào, nếu cô có hứng thú thì đi nghe ngóng đi
Tân Phong Hi thực sự rất hứng thú với Trâu đại phu. Nàng đi du lịch khắp nơi không chỉ để ngắm phong cảnh và thưởng thức ẩm thực, mà còn để hứng thú muốn nghe về phong tục tập quán ở các địa phương, hơn nữa còn có mấy chuyện mới lạ kỳ quái.
Bởi vậy nàng thật lòng hứng thú với vị đại phu vừa chữa được bệnh vừa có thể trừ tà này.
Bên kia, Lư Đại Cán vẫn đang làm rùm beng lên. Đại khái là có một cậu bé tên Tiểu Bảo bị ma nữ đeo bám nên bây giờ mặt mày tái mét, toàn thân yếu ớt, không đứng dậy được, không ăn uống được gì và sắp chết đến nơi. Tân Nghĩa nghe vậy thì không nhịn được hỏi: “Làm sao ngươi biết là do ma nữ đeo bám thằng bé?”
Lư Đại Cán trừng mắt to như mắt trâu, nhìn về phía hắn ta: “Chính nó nói vậy đấy, ngươi ngốc quá vậy!”
Tân Nghĩa bị mắng đến nghẹn lời, Trần Thập thì bật cười rú lên.
Bên này còn chưa hết ồn ào thì lại có người khác đi vào, vừa gặp Lạc chưởng quầy thì hỏi ngay: “Lạc chưởng quầy, Trâu đại phu ở phòng nào vậy?”
Mọi người quay đầu nhìn lại, thì ra đó là một người đàn ông mặc cẩm bào màu xanh lam, đằng sau có bốn gia đình và bốn thị nữ đi theo, trông khí thế rất lớn.
Tân Phong Hi vốn tưởng người đàn ông đó là lão gia của nhà phú hộ nào đó, ai ngờ lại nghe Lạc chưởng quầy gọi người đó là: “Hàn quản gia, ngài tới rồi”
Chỉ là một quản gia mà oai phong như vậy ư?
Vân Phong thì thầm bên tai Tần Phong Hi: “Hàn gia là thủ phủ của thành Lạc Dương, dù ở Đông Thanh cũng là một trong những gia tộc giàu có nhất”
Nghe hắn ta nói vậy, Tân Phong Hi bỗng nhớ đến một người phụ nữ. Đó là Uyển Bội Trân, một trong bốn vị mỹ nhân ở điện nhất trọng trong điện Cửu Tiêu, nàng ta từng nói mình là con gái ruột của thủ phủ ở Đông Thanh. Trong đại điển tuyển phi lần ấy, Lan Tuệ Như - con gái của Thành chủ Phá Vực tiền nhiệm chọc Lệ Tử Mặc tức giận, bị giam vào ngục, sau đó lại chết một cách bí ẩn, ba người phụ nữ còn lại nàng không quan tâm lắm. Bây giờ vừa nhớ đến nên nàng thuận miệng hỏi thăm một câu.
“Trần Thập, sau đó Uyển Bội Trân kia thế nào?”
Trần Thập không ngờ Tần Phong Hi bất thình lình hỏi về Uyển Bội Trân, vì vậy hắn ta sững sờ lắc đầu: “Thuộc hạ không biết"
Tân Nghĩa tiếp lời: “Thuộc hạ biết nè. Nghe nói sau khi Lan Tuệ Như chết, ba người kia vẫn ở lại điện nhất trọng, nhưng nghe nói cả ngày bọn họ chỉ biết ngồi trong phòng thêu thùa, không ai bước chân ra ngoài nửa bước, vô cùng ngoan ngoãn.
Ngày nào cũng ở trong phòng thêu thùa?
Tân Phong Hi nhíu mày suy nghĩ.
Lần đầu tiên đến thành Phá Vực, nàng thấy Lệ Tử Mặc sống rất xa xỉ. Nào là tường thành, điện Cửu Tiêu, cỗ xe ngựa của hắn, tất cả đều vô cùng xa hoa. Nhưng sau này nàng mới biết thật ra đó đều là tài sản do vị Thành chủ Phá Vực tiền nhiệm để lại. Khi hắn dẫn quân vào đây phải nuôi dưỡng gần mười ngàn người, lại còn giảm thuế cho dân, chẳng khác nào miệng ăn núi lở. Muốn xây dựng một đất nước không hề dễ dàng, đặc biệt bây giờ hắn còn thiếu người, người có thể giúp đỡ hắn quá ít. Chẳng những vậy, bản
thân hắn, Tuyết Vệ và Nguyệt Vệ còn phải đi tìm thuốc dẫn, phân tán quá nhiều tinh lực.
Nếu Uyển Bội Trân là con gái của thủ phủ Đông Thanh, chẳng lẽ không có ai gửi thư muốn hắn phong nàng ta làm phi ư? Như vậy nếu nàng ta lên làm phi, có thủ phủ của Đông Thanh ủng hộ, ít nhất quốc khổ sẽ sung túc hơn.
Tuy nhiên, nàng cũng biết với tính khí kiêu ngạo của Lệ Tử Mặc, hắn không phải là loại đàn ông muốn đi con đường tắt như vậy. Hắn có thể đổ máu, đổ mồ hôi để giành lấy thiên hạ, nhưng không định dựa vào phụ nữ để móc nối quan hệ.
Thật ra, Tần Phong Hi cũng có thể hiểu được. Các vị Hoàng đế trong lịch sử đều là như vật. Hậu cung giai lệ, mỗi người đều liên quan đến một thế lực khác nhau, đó chính là một cách để Hoàng đế kiểm soát. Tất nhiên, nếu Lệ Tử Mặc có thể không cần dùng đến thủ đoạn này, nàng sẽ rất khâm phục hắn.
Trong lúc nàng đang thất thần, Hàn quản gia đã đi mời Trâu đại phu ra ngoài. Tần Phong Hi liếc mắt nhìn qua, cái nhìn này khiến nàng vô cùng ngạc nhiên, cảm thấy hơi bất ngờ.
Không ngờ người vừa bước ra là một người phụ nữ chưa đến ba mươi tuổi, hơn nữa còn có dung mạo khá xinh đẹp. Mắt to mỗi mỏng, dưới khóe mắt có một nốt ruồi đỏ, thân hình đầy đặn, vòng eo thon lả lướt mỗi khi bước đi, nhìn qua giống như một người phụ nữ có chồng xinh đẹp.
Chẳng lẽ mắt nàng hỏng rồi à?
“Đây là thê tử của Trâu đại phu hả?”
Tân Nghĩa trả lời: “Công tử, người vừa nhớ đến Đế quân chứ gì? Đây chính là Trâu đại phu đấy!”
Tần Phong Hi không nhịn được mà giơ tay vỗ mạnh vào gáy của hắn ta. Không ngờ bây giờ tên này đã dám trêu chọc nàng rồi đấy. Cái gì mà nhớ đến Đế quân, nàng đang nghĩ chuyện chính sự đấy, chính sự hiểu không?
Tân Nghĩa la lên một tiếng, vội vàng lùi ra xa. Trần Thập lắc đầu, hắn ta cổ hủ hơn so với Tân Nghĩa, không dám đùa giỡn với Tần Phong Hi như vậy.
“Trâu đại phu, tiểu thư nhà bọn ta về phủ xong đã sai người mang kiệu đến đón, hiện giờ kiệu đang ở ngay cửa khách điểm, xin mời Trâu đại phu theo bọn ta về phủ”
Lư Đại Cán gân cổ la lên: “Không được, không được, Trâu đại phu phải đi theo ta cứu Tiểu Bảo!”
“Đừng vội.” Trâu đại phu lên tiếng, giọng nói trong trẻo, không giống với vẻ ngoài mềm dịu của nàng ấy: “Nói cho ta nghe xem Tiểu Bảo nhà ngươi bị làm sao?”
Lư Đại Cán thấy Trâu đại phu chịu nghe mình nói thì mừng rỡ: “Tiểu Bảo bị ma nữ đeo bám, sắp chết đến nơi. Hắn ta cứ lặp đi lặp lại mỗi câu này, không nói thêm gì khác.
Trâu đại phu gật đầu nói: “Chỗ ta có một lá bùa, ngươi mang về nấu nước cho thằng bé uống, hai ngày sau lại đến tìm ta. Nói rồi lấy ra một tấm bùa màu vàng và đưa cho Lư Đại Cán.
Lư Đại Cán mừng rỡ nhận lấy lá bùa, lập tức quỳ xuống dập đầu ba cái thật mạnh với nàng ta rồi đứng dậy, quay người chạy đi như một cơn gió. Cảnh này khiến mọi người không khỏi đổ mồ hôi hột, Lư Đại Cán này quả thật hơi ngốc nghếch.
Trâu đại phu quay sang nói với Hàn quản gia: “Kiệu đã đến, vậy chúng ta đi thôi”
Khi đi ngang qua Tần Phong Hi, Trâu đại phu đột ngột dừng bước, quay đầu nhìn nàng: “Ôi chao, vị công tử này có phải đang không khỏe không?”
Tần Phong Hi xác nhận, thấy nàng ấy thật sự đang nhìn mình thì mỉm cười hỏi: “Vì sao lại nói vậy?”
“Công tử có khí độ phi phàm, nhưng chắc hẳn có bệnh tiềm ẩn” Trâu đại phu nhìn nàng với ánh mắt đầy thương hại.
Mọi người nghe vậy thì đều sửng sốt.
Tần Phong Hi cũng sửng sốt rồi bật cười, vẫy tay ngăn cản hành động phản bác của Trần Thập và Tân Nghĩa. Nàng khẽ hỏi: “Xin hỏi Trâu đại phu, tại hạ mắc phải chứng bệnh tiềm ẩn gì?”
Trâu đại phu lắc đầu: “Bây giờ ta phải đến Hàn phủ, nếu công tử muốn thì cứ chờ ta hai ngày, còn nếu không muốn thì thôi”
Tần Phong Hi nghe vậy thì mỉm cười càng tươi hơn.
Trâu đại phu lại nhìn nàng một lần nữa, sau đó theo Hàn quản gia rời đi. Tám tên gia đình và thị nữ nối đuôi nhau rời khỏi nơi này, có vẻ như đến để khoe khoang thanh thế.
Trước khi đi, Hàn quản gia còn quay đầu lại nhìn Tần Phong Hi, rồi lắc đầu như thể không đồng ý với hành vi của nàng, khiến Tần Phong Hi cảm thấy khó hiểu.
Lạc chưởng quầy lau mồ hôi trán bằng tay áo, tiến đến: “Vân công tử, mấy vị công tử này ở phòng hạng nhất phải không?”
Tân Phong Hi gật đầu: “Bọn ta ở phòng hạng nhất. Lạc chưởng quầy, còn năm thị vệ của ta ở bên ngoài, ngươi cũng sắp xếp cho họ hai phòng hạng nhất cho họ. “Được, được, mời qua đây.
Phòng hạng nhất ở đây sạch sẽ gọn gàng hơn so với những phòng hạng nhất mà Tần Phong Hi từng ở, cũng rộng rãi hơn, đương nhiên, giá cả cũng cao hơn. Ở một đêm phải tốn mười lượng bạc, mười lượng bạc là đã đủ để một gia đình bình thường sống trong vòng vài tháng rồi.
Tần Phong Hi ở một mình một phòng, Trần Thập và Tân Nghĩa ở một phòng, phòng của Vân Phong thì ở ngay cạnh phòng của Tần Phong Hi.
Vân Phong nhìn cánh cửa đóng lại, không cười nữa, trong mắt lộ ra chút vẻ phức tạp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất