Đương nhiên hiện giờ chỉ mới xây tường thành và cổng thành, đi qua cổng thành to lớn có thể thấy bên trong chưa có kiến trúc gì, hàng trăm người đang bận rộn đặt móng xây nhà, còn có một vài binh sĩ mặc quân phục đứng ngoài giám sát, tốc độ của họ cực nhanh, không ai dám lười biếng.
Cổng thành lầu có hai chữ to như rồng bay phượng múa, viết tên của thành này.
Hi thành.
“Chuyện gì thế này!”
Phạm Trường Tử suýt chút nữa phun ra máu.
Chẳng phải bảo rừng núi hoang vu không ai tới sao?
Nạp Lan Tử Lâm lại thấp giọng lẩm bẩm: “Hi thành, Tần Phong Hi, Tần Phong Hi. Hóa ra là vậy.” Rõ ràng sư phụ hắn ta đã bị Tần Phong Hi chơi một vố. Nghĩ lại thì nhà kho của Độc Nhãn trên núi lúc trước, toàn bộ báu vật trong kho đều không thấy đâu nữa.
Phạm Trường Tử ôm ngực, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi vào, đi vào! Ta phải xem xem kẻ nào lấy đồ của ta!”
Nếu Tần Phong Hi ở đây, nàng chắc chắn sẽ bật cười mắng một câu, có biết xấu hổ không? Mấy thứ đó viết tên ông à?
Không có, thế dựa vào đâu mà nói là của ông.
Chỉ là xe ngựa của bọn họ còn chưa vào cổng thành đã bị một đội binh lính chặn lại. Phạm Trường Tử còn chưa lên tiếng thì binh lính cầm đầu đã quay mặt nói với người phía sau: “Báo với Đế quân, Tam trưởng lão Vân Thiên Sơn tới Hi thành!”
“Vâng!”
Binh lính phía sau đáp, giơ tay lên, một con bồ câu đưa thư liền giương cánh bay đi, mau chóng bay xa.
Phạm Trường Tử: “. ”
Nạp Lan Tử Lâm: “..
Muốn đề phòng ông ta sao? Vì lúc trước ông ta bị lòng tham che mờ mắt, không chút suy nghĩ giết sạch đám người Độc Nhãn, với võ công của ông ta, nếu muốn đại khai sát giới một lần nữa thì cũng đủ để tàn sát phân nửa ngàn người chỗ này, nhưng hiện tại họ đã truyền tin đi trước nên sát ý trong lòng ông ta ngay lập tức nguôi đi.
Người ta đã chuẩn bị sẵn đề phòng ông ta, nếu ông ta động thủ bây giờ thì chưa biết Lệ Tử Mặc sẽ tiếp chiêu gì. Đến lúc đó Đại trưởng lão nghĩ đến thanh danh của Vấn Thiên Sơn thì cũng không phải không thể hy sinh ông ta, huống hồ, vì chuyện khối tài sản kếch xù, trước mắt ông ta vẫn phải giữ giữ bí mật.
Phạm Trường Tử yên lặng nuốt lại ngụm máu đang muốn phun ra vào.
“Tam trưởng lão đi nhầm đường sao? Muốn về Vấn Thiên Sơn phải đi bên kia, còn nếu muốn đến thành Phá Vực thì đi bên này” Ngón tay binh lính kia chỉ về hai hướng, nhìn ông ta, vẻ mặt rất chân thành, giống như thật sự tin ông ta đi nhầm đường.
Phạm Trường Tử nhìn những con đường dần lộ ra và các khu vực xây dựng đã được phân chia trong thành, rồi lại nhìn Mãnh Hổ sơn, nghiến răng nghiến lợi.
Binh lính kia thấy ông ta không trả lời lại nhìn ngọn núi đó, bổ sung một câu: “Tam trưởng lão thấy ngọn núi đó kỳ lạ sao? Vốn dĩ nó là Mãnh Hổ sơn”
Nạp Lan Tử Lâm không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ giờ đổi tên?
“Công tử nói không sai, hơn nữa tên còn là đích thân Đế quân của chúng ta đổi, bây giờ núi đó là Bảo Sơn.
Bảo Sơn...
Ngọn núi mang cho hắn một đống bảo vật!
Phạm Trường Tử không nhịn được mà gắn giọng: “Quay lại, đi!”
Đi, đi mau. Còn không đi thì ông ta sợ bản thân sẽ không nhịn được thật, làm ra chuyện gì đó không thể cứu vãn mất. Võ công của ông ta cao hơn những người này rất nhiều, nhưng thật sự chẳng là gì so với đại sư huynh của ông ta, Đại trưởng lão của Vấn Thiên Sơn. Nếu ông ta kéo thanh danh của Vấn Thiên Sơn xuống thì chắc chắn đại sư huynh sẽ không tha cho ông ta.
Thấy xe ngựa phóng đi băng băng, binh lính kia lau mồ hôi, quay đầu lại cười: “Quay về báo cho Nguyệt Vệ đại nhân rằng kế sách của ngài ấy thành công rồi.”
Binh lính phía sau hắn đều nhỏ giọng bàn tán.
“Trưởng lão Vấn Thiên Sơn gì chứ, rõ ràng là tên giết người điên cuồng”
“Đúng vậy, nhìn ánh mắt vừa rồi của ông ta giống như muốn giết sạch chúng ta vậy”
“Chúng ta đều giữ lại được cái mạng nhỏ của mình, đâu phải các ngươi không thấy đám người Độc Nhãn lúc đó, ai nấy đều chết rất thảm!”
“Đúng đúng, bấy giờ đi thu dọn những thi thể đó, ba ngày trời ta không ăn nổi thịt”
"Ọe, đừng nói nữa, giờ nhớ tới hình ảnh ấy ta lại có chút không chịu nổi.
“Thế mới nói, Vấn Thiên Sơn là núi tiên cái nỗi gì, chưa biết chừng Đại trưởng lão với Thánh nữ còn biến thái hơn. Mất công trước kia ta hướng về Vấn Thiên Sơn, phì!”
Những người phía sau không vội xây thanh nghe được mấy câu cũng nhỏ giọng bàn tán.
Vấn Thiên Sơn từng tháng khiết xa vời trong mắt người đời hiện giờ thoắt chốc bị kéo xuống ngang bằng bụi đất.
Lúc này Phạm Trường Tử vẫn không biết chuyện ông ta làm khi bị Tần Phong Hi châm ngoài khi đó sẽ mang đến hậu quả xấu đến mức nào, lúc này ông ta giận đến nỗi đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi mắng Tần Phong Hi. Bây giờ sao ông ta còn không biết bị Tần Phong Hi chơi cho một vố nữa.
“Đáng tiếc tiện nhân này đã chết ở Thần Ma cốc! Nếu không thì lão phu nhất định sẽ băm vằm nàng ta!”
Nạp lan Tử Lâm không đáp lại lời ông ta, hắn chỉ nghĩ, lúc ấy sao Tần Phong Hi lại làm được? Sao nàng có thể dắt mũi hai thầy trò hắn ta như vậy?
Nghĩ đến việc Tần Phong Hi chết ở Thần Ma cốc, trong lòng hắn dâng lên chút ưu thương phiền muộn.
Mà lúc này trong phòng nghị sự của điện Cửu Tiêu, Hà Khánh Niên dẫn theo thê tử Xuân Nương và phụ thân Hà Quý, một nhà ba người thấp thỏm bất an loáng thoáng chút phấn khỏi, nhìn thoáng qua người đàn ông cao lớn nhanh chóng tiền vào, lại vội vàng cúi đầu xuống.
Lệ Tử Mặc ngồi xuống vị trí chủ vị, ánh mắt lướt qua ba người, chậm rãi hỏi: “Các ngươi mang thư của Tần Phong Hi tới?”
Trước khi ba người tới, Ưng Vệ đại nhân đã nói qua với họ, đế quân nhất định sẽ hỏi chuyện liên quan tới Tần Phong Hi, họ chỉ cần nói đúng như sự thật là được. Bây giờ nghe vậy, quả nhiên Đế quân vừa lên tiếng đã hỏi đến Tần cô nương, trong lòng ba người khẽ thả lòng.
Hà Khánh Niên nói: “Bẩm Đế quân, là Tần cô nương viết thư bảo bọn ta mang tới thành Phá Vực, Tần cô nương nói giao thư cho Ưng Vệ đại nhân, Ưng Vệ đại nhân sẽ chăm sóc cho chúng ta.
Ưng đứng ở một bên đột nhiên trợn trắng mắt, Tần Phong Hi người phụ nữ này lấy đâu ra tự tin vậy? Rõ ràng hắn vẫn luôn không vừa mắt với nàng mà, dựa vào đâu mà nàng khẳng định hắn sẽ chăm sóc người mà nàng gửi tới chứ?
Nhưng thực tế đúng là hắn đã cho người chăm sóc, nếu không phải vì phải tấn công Diêu Phong trại thì hắn còn định tự mình đến xem họ, thậm chí còn nghĩ tới việc bỏ vốn mua cho họ một ngôi nhà gì đó.
Lệ Tử Mặc quét mắt qua, Ưng lập tức đứng thẳng. Từ khi chủ nhân xem thư Tần Phong Hi gửi cho hắn ba hôm trước vẫn luôn nhìn hắn không thuận mắt, Ưng tỏ vẻ mình rất vô tội, chỉ là thu xếp cho mấy bách tính, Tần Phong Hi bảo hắn ra mặt chiếu cố họ, cũng đâu thể viết thư thẳng cho chủ nhân được, bảo chủ nhân đi thu xếp cho họ chắc?
Vậy thì viết thư cho hắn ta có gì sai đâu?
Mà còn chẳng phải viết cho hắn ta, trong thư cũng đâu nhắc tới hắn ta...
Lệ Tử Mặc nhìn Hà Khánh Niên, bảo hắn ta bắt đầu kể những chuyện Tân Phong Hi đã trải qua ở nhà họ, Hà Khánh Niên phát hiện, Đế quân tàn bạo trong truyền thuyết này rất thích nghe những chuyện vụn vặt, chẳng hạn như lúc ăn cơm tối Tần cô nương gắp mấy miếng rau cải, còn có tối đó Tần cô nương ngâm chân xong còn bảo mình mang nước
ra ngoài đổ, đổ xong lại ngồi ngoài sân ngắm sao trong một nén hương.
Nghe mãi nghe mãi, vẻ mặt hắn lại dịu xuống, thậm chí còn có thể nhìn thấy chút ấm áp.
Hà Khánh Niên đột nhiên hối hận, nếu biết Đế quân thích nghe những chuyện này thì tối đó hắn ta nên nhìn nhiều một chút.
Sau trận tuyết, bầu trời quang đãng, cổng thành rộng mở, liếc mắt vào trong đã thấy con đường rộng lớn, cây cối cao to hai bên, trên cây treo một loạt đèn lồng đỏ thẫm, phía sau cây là nhà ở và cửa hàng, mỗi cửa hàng đều treo đèn lồng đỏ trước cửa. Tuyết đọng trên đường đều được quét sạch sẽ, gian hàng não cũng vậy.
Có thể tưởng tượng, khi màn đêm buông xuống, những chiếc đèn lồng này lên đèn, thành Lạc Dương sẽ có cảnh tượng phồn hoa đến nhường nào.
“Tri phủ thành Lạc Dương này xem ra rất coi trọng diện mạo phố thị. Những lời này của Tần Phong Hi mang nghĩa tốt, khiến một thành phố nhìn trông sạch sẽ ngăn nắp không chỉ là vấn đề trang trí dọn dẹp, mà còn do tố chất, thói quen hành vi của thị dân.
Có thể dùng luật pháp để cưỡng chế họ tuân thủ, đó là điểm tốt của pháp luật, nếu có thể khiến họ tự giác thuận theo thì tòa thành này đã làm rất tốt vấn đề nhân văn.
Thế nên Tần Phong Hi thấy tri phủ của thành Lạc Dương đúng là một nhân tài.
Nửa năm nay nàng cũng đi qua không ít thành lớn thành nhỏ, đây là thành trì sạch đẹp nhất mà nàng từng thấy.
“Tri phủ của thành Lạc Dương tên Thúc Trọng Chu, có vài chuyện nói ra có lẽ cô sẽ cảm thấy rất kinh ngạc. Bọn họ đã vào thành, xe ngựa đi chậm lại, vì Vân Phong nói hắn từng tới thành Lạc Dương nên chỉ đường tới khách điểm trước đây hắn từng ở. Nghe Tần Phong Hi nói xong, hắn nhìn nàng cười.
“Hả, là gì cơ?”
“Xuống xe ta sẽ nói rõ hơn với cô, tới khách điểm rồi.” Vân Phong bảo Đồ Trí Dũng dừng xe, tự nhảy xuống xe trước, sau đó xoay người vươn tay ra với Tân Phong Hi.
Tần Phong Hi nhìn bộ đồ nam trên người mình, nhướng mày.
Vân Phong thức thời, biết nàng đang từ chối khéo cũng không giận, thu tay về rồi lùi ra sau một bước chờ nàng xuống.
Tần Phong Hi nhảy xuống xe, động tác còn dứt khoát hơn hắn ta. Đang muốn nói chuyện với Vân Phong thì thấy một thiếu nữ mặc áo choàng lông thỏ đứng trước cửa khách điểm nhìn nàng, mặt hơi đỏ lên, thấy nàng đi tới, thiếu nữ e lệ xoay người rời đi.
Ý gì đây?
Tần Phong Hi nhất thời không hiểu. Sau khi xuống xe Trần Thập nén cười thấp giọng nói: “Công tử, hình như cô nương kia nhìn trúng người rồi.
“Này, Trần Thập, ngươi đừng có làm ta sợ!” Tần Phong Hi sợ thật rồi, đừng nói là vừa tới thành Lạc Dương đã có người theo đuổi đấy chứ!
Cũng may thiếu nữ kia chạy rồi, nếu không thì đúng là nàng hơi sợ thật.
Khách điểm Lạc Dương, khách điểm số một Lạc Dương, vị trí ở ngay tuyến đường chính Lạc Dương, bao gồm hai tòa kiến trúc, phía trước là nhà hàng và phòng hạng ba, phía sau là hoa viên và phòng hạng nhất hạng hai, nghe nói còn có hai tiểu viện độc lập, là phòng thương gia, có điều, một ngày cần một trăm lượng bạc.
“Đây chẳng phải Vân Phong công tử sao?” Chưởng quầy ở bên trong nhìn thấy họ liền tươi cười chào đón. Vân Phong vốn đang muốn nói về tri phủ với Tần Phong Hi bèn dừng lại, chuyển qua đi tới chào hỏi chưởng quầy.
“Lạc chưởng quầy, dạo này ổn chứ?”
“ổn ổn ổn, lâu lắm rồi Vân công tử không tới!”
“Ừ, không ngờ Lạc chưởng quầy vẫn còn nhớ tại hạ.
“Tránh đường tránh đường! Lạc chưởng quầy, Trâu đại phu ở đây đúng không? Mau gọi ông ấy ra, chết người đến nơi rồi!” Một giọng nói sang sảng vang lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất