Không hiểu sao vừa nghe thấy giọng nói này Tần Phong Hi lại hơi ngẩn ra.
Chậm rãi quay đầu lại, nàng vốn tưởng sẽ nhìn thấy một gương mặt tuấn tú của Vân Phong, nào ngờ lại thấy một người đàn ông trung niên với làn da ngăm đen thô ráp.
Sửng sốt một lúc lâu nàng mới chợt nhớ ra lần đầu tiên gặp Vân Phong hắn ta đang tranh giành Băng Sơn Huyết Liên giả với bốn sư đệ, bấy giờ hắn ta đeo mặt nạ da người, có lẽ giờ cũng đang đeo mặt nạ.
Vừa rồi nàng không nghe lầm, đó rõ ràng là giọng của Vân Phong.
Cho tới giờ Tần Phong Hi chưa từng ghét nổi Vân Phong, lần đầu tiên gặp hắn ở gần Thủy Nhai sơn trang Vân Phong, hắn ta dùng tay chắn nọc độc Hỏa Dực Trùng cho nàng, sau đó hai người ngồi chung thuyền rời đi, kỹ năng nấu nướng mà hắn ta thể hiện trên thuyền khiến Tần Phong Hi rất thích.
Sau đó lại tới Tuyết Sơn hái Huyết Liên, rõ ràng hắn đã hái Huyết Liên trước rồi, cuối cùng lại không chút do dự tặng Huyết Liên cho nàng.
Tuy rằng Tần Phong Hi cảm thấy sự hiến dâng vô điều kiện này chắc chắn có lý do, nhưng chẳng phải người ta cũng chưa làm gì sao? Ngoài việc lần này lại gặp hắn khiến nàng không khỏi cảm thấy quá trùng hợp.
Vân Phong vẫn mỉm cười chờ nàng đồng ý.
Tần Phong Hi lắc đầu: “Bổn công tử không uống rượu với người xấu xí. Gương mặt này của hắn ta thật có lỗi với người xem, da trên mặt có thể vừa đen vừa thô ráp vậy sao?
Vân Phong đeo mặt nạ vẫn có thể nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Chỉ nhìn qua vẻ bề ngoài một cách thiển cận như vậy không tốt đâu.” Dứt lời, như thể không nghe ra người xấu xí mà nàng nói là hắn ta, hắn ta kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nhìn thái độ của nàng, Trần Thập và Tân Nghĩa sớm đã nhận ra nàng chắc hẳn có quen biết với người đàn ông này, thế nên cũng không động thủ.
“Bổn công tử thuộc hội ưa ngoại hình, thiển cận như thế đấy” Tần Phong Hi giơ tay lên gọi hai vò rượu, Trần Thập giành lấy, rót vào trong chén rồi đặt hai vò rượu về phía mình.
“Công tử, thuộc hạ phụ trách rót rượu.
Tần Phong Hi nhìn hắn nở nụ cười: “Trần Thập ngươi chuẩn bị làm quản gia đấy à?” Sợ nàng uống nhiều quá thật sao?
“Thuộc hạ sợ công tử mệt. Trần Thập mặt không đổi sắc. Đi theo Tần Phong Hi lâu rồi, thái độ nói chuyện của họ cũng có chút thay đổi, không quy củ như với Lệ Tử Mặc trước kia, nửa câu vui đùa cũng không dám nói nữa.
Bởi vậy mới nói, chủ sao thì tớ vậy.
Vân Phong cười, bảo tiểu nhị mang thêm một bộ bát đũa qua, chẳng khách sáo chút nào.
Hắn ta bưng chén rượu lên, hướng về phía Tần Phong Hi bảo: “Nâng ly vì tại hạ tình cờ gặp công tử ở Bình Sa thành này” Hắn ta không tháo mặt nạ, nhưng lại chắc chắn rằng Tần Phong Hi nhận ra mình.
Tân Phong Hi không nhịn được mà liếc hắn: “Ngươi nói xem vì sao lại trùng hợp như vậy?”
“Đúng vậy, vì sao lại trùng hợp thế? Có điều, tại hạ ở Bình Sa thành hai ngày rồi, công tử thì vừa tối, lẽ nào công tử biết hành tung của tại hạ nên mới tới để gặp gỡ?" Vân Phong cười khẽ.
Gặp gỡ, gặp gỡ cái đầu ngươi.
Con người Vân Phong quá thần bí, nhưng bây giờ Tần Phong Hi không có chút hứng thú tìm hiểu về hắn, chỉ cần hắn không làm hại tới nàng thì thần bí bao nhiêu cũng là chuyện của hắn ta. Cảm giác lúc ở cùng hắn cũng khá nhẹ nhàng thoải mái, Tần Phong Hi không bài xích, thậm chí nàng còn cảm thấy nếu có duyên trở thành bạn cũng không tê.
Nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận phần lớn lý do nàng muốn làm bạn với hắn ta là bởi hắn ta nấu ăn ngon.
Nâng ly lên khẽ chạm với hắn, nàng ngửa đầu uống cạn một chén lớn. Vân Phong nhìn dáng vẻ hào sảng của nàng, ý cười trong mắt càng rõ ràng, cũng uống cạn... chén.
Sau đó hai người cũng chẳng nói gì, ừm, chỉ toàn nói về rượu và đồ ăn, nói mãi nói mãi, hai vò rượu đã xuống bụng, Tần Phong Hi muốn gọi thêm hai vò nữa nhưng Trần Thập
và Tân Nghĩa nhất quyết không đồng ý.
Tân Phong Hi hơi nheo mắt lại lẩm bẩm: “Chẳng biết các người là chủ tử hay ta làm chủ tử nữa, ở đâu ra cái kiểu thuộc hạ quản chủ tử vậy chứ?”
Trần Thập và Tân Nghĩa cùng im lặng.
“Bọn họ lo ngươi bị ta chuốc say. Vân Phong nói.
“Ngươi chuốc say ta? Ta chuốc say ngươi thì đúng hơn.”
Vân Phong lập tức tiếp lời: “Ồ, vậy ngươi chuốc say ta bao giờ?”
Tần Phong Hi: “.”
Sau đó Trần Thập đi tra danh sách trọ, quả nhiên Vân Phong đã ở đây hai ngày. Có lẽ lần này thực sự là trùng hợp.
Bọn họ chỉ ở Bình Sa thành hai ngày, xe ngựa đặt trước được giao tới là chuẩn bị xuất phát. Lần này dự định đi thành Lạc Dương. Thành Lạc Dương cách biên giới gần, hơn nữa cũng là một thành lớn của Đông Thanh, Tần Phong Hi quyết định đến đó đổi xe ngựa tốt hơn và bán đồ.
Chỉ là không ngờ Vân phong cũng tới thành Lạc Dương.
Sáng sớm hôm nay, khi Tần Phong Hi ngồi trong xe ngựa nhìn thấy người đàn ông cao lớn với khí chất thanh nhã lại đeo khuôn mặt thô ráp đen đúa xuất hiện trước xe ngựa thì trong lòng không khỏi dâng lên dự cảm chẳng lành.
“Công tử có thể dẫn ta đi theo một đoạn không? Tại hạ nghèo đến nỗi ngựa cũng bán rồi, chờ tới thành Lạc Dương, tại hạ sẽ trả đủ tiền xe.” Vân Phong nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ thành khẩn và chân thật.
Thành khẩn chân thành cái con khỉ.
Không biết trong hồ lô của hắn lại bán thuốc gì.
Nhưng tốt xấu gì người ta cũng có ơn tặng hoa, cho hắn đi cùng một đoạn cũng không sao, vả lại giờ trời gió to tuyết lớn, nàng mua hai chiếc xe ngựa, một chiếc có thể ngồi được sáu người, Đồ Trí Dũng lái một chiếc này, chiếc còn lại là bốn huynh đệ của hắn cùng đống lương kho và y phục các thứ.
Trong xe này của nàng có ba người, thêm một người cũng không nhiều.
Hơn nữa còn có Trần Thập và Tân Nghĩa, cũng không thể xem là nàng và hắn ta ngồi riêng một xe, nếu không để vị Đế quân nào đó biết thì không biết có tức đến rét run hay không.
Đang yên đang lành nhớ tới người đó làm gì.
“Gấp mười lần tiền xe, không ý kiến thì lên” Tần Phong Hi nói.
Vân Phong thoáng sửng sốt, cười khổ nói: “Công tử ép người quá đáng thế.” Nhưng nói xong hắn ta lại nhảy lên xe ngựa với tư thế tuyệt đẹp, chui vào khoang xe.
Vốn dĩ Tân Phong Hi ngồi một mình một bên, Trần Thập và Tân Nghĩa ngồi đối diện nàng, nhưng thấy Vân Phong đi lên, Trần Thập lập tức đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Tần Phong Hi, nhường vị trí bên này cho Vân Phong.
Tần Phong Hi hơi nheo mắt nhìn hắn ta, chàng trai tuấn tú này nhanh chóng bị nàng nhìn cho đỏ mặt.
“Cô nương..” Hắn ta bất đắc dĩ thốt lên.
Lúc này Tần Phong Hi mới buông ta cho hắn ta. Nhóc con, rõ ràng muốn thay người nào đó coi chừng nàng, dù nàng có ngồi cùng một bên với Vân Phong thì có làm sao.
Chút tâm tư này của Trần Thập bị nàng phát hiện, ít nhiều cũng có chút xấu hổ, nhưng lại không muốn sửa. Hắn và Tân Nghĩa đều nghĩ giống nhau, đương nhiên họ trung thành với Tân Phong Hi, nhưng nói cho cùng Lệ Tử Mặc vẫn là chủ tử đầu tiên của bọn họ, bây giờ họ vẫn kính trọng và nể sợ hắn, trong lòng cảm thấy nếu cô nương nhà mình gả chồng thì chỉ có đế quân mới xứng.
Thế nên trước đó có gã đàn ông nào không có mắt nhìn dám sán tới thì họ đều sẽ chặn lại.
Làm thuộc hạ đến là khó.
“Sao lại cải trang thành nam vậy?” Vân Phong làm như không nghe thấy hai chủ tớ nhỏ giọng trò chuyện, mỉm cười hỏi.
“Dù sao vẫn đỡ hơn cái mặt nạ xấu xí của ngươi.” Tần Phong Hi bĩu môi.
Vân Phong bật cười: “Xem ra ngươi vẫn luôn canh cánh trong lòng gương mặt này của ta” Dứt lời, hắn ta vươn tay gỡ mặt nạ ra, quả nhiên là một chiếc mặt nạ mỏng manh.
Sau khi tháo mặt nạ xuống, gương mặt tuấn tú của hắn mang theo ý cười, đến cả Trần Thập và Tân Nghĩa cũng phải ngẩn ra.
Vân Phong và Lệ Tử Mặc là hai kiểu đàn ông, Lệ Tử Mặc như địa ngục hỏa diễm, mang theo sự tuấn tú lạnh lùng, khí thế, còn Vân Phong lại là gió trên ngọn núi, tuy không hoàn toàn ôn hòa, nhưng lại mang sự ưu nhã khiến con người ta thấy thoải mái.
“Ngươi nhiều kẻ thù lắm sao?”
Tần Phong Hi ngước lên nhìn hắn ta. Trước kia Vân phong chưa từng để ý diện mạo của mình, thậm chí hắn ta còn cảm thấy trông mình rất đẹp, các sư muội ở sơn trang Vân Phong đều thích hắn ta, nhưng hắn ta cảm thấy các nàng ấy bám người quá, cho nên dù họ có nhìn mình bằng ánh mắt si mê, hắn ta cũng không cảm thấy có ngoại hình đẹp thì có gì tốt.
Nhưng bây giờ nàng nhìn gương mặt này với ý thích thú và thưởng thức trong mắt lại đột nhiên khiến hắn ta cảm thấy vui trong lòng, vui vì nàng thích dáng vẻ của mình. “Tại hạ...
“Được rồi, đừng cứ tại hạ tại hạ mãi thế, nghe mà váng đầu”
“Kẻ thù của ta không nhiều, chỉ là có đôi khi không muốn gặp một số người thôi”
“Bởi vì trêu hoa ghẹo nguyệt nhiều quá chứ gì” Tần Phong Hi hiểu rõ.
Vân Phong chỉ cười: “Tần cô nương muốn tới thành Lạc Dương làm gì? Đế quân Phá Vực không đi cùng sao?”
“Nếu ta nói là đi làm thương nhân, đi bán đồ thì ngươi có tin không?”
“Thương nhân dược liệu?”
Tân Phong Hi hơi nheo mắt lại nhìn hắn ta, hắn ta bật cười: “Cô không cần nhìn ta như vậy, đâu phải trong xe cô không có mùi dược liệu, mùi dược liệu nồng như vậy, bảo ta làm bộ không biết thì khó lắm”
Không phải tất cả mọi người đều có thể ngửi ra mùi thuốc. Xe ngựa này mới làm, có cả mùi gỗ và mùi sơn, ngay lập tức nhận ra mùi thuốc thì ít nhiều cũng chứng tỏ người này cẩn thận, hơn nữa còn có sự quen thuộc nhất định với dược liệu.
Tân Phong Hi nhún vai: “Đúng vậy, ta đi làm thương nhiên dược liệu.
“Vậy, khi tới thành Lạc Dương cô nên đến Thịnh Dược Hành, dù cô lấy ra dược liệu gì họ cũng có thể trả được.”
Tần Phong Hi nhìn về phía Trần Thập, hắn ta gật đầu nói: “Thịnh Dược Hành có cửa tiệm ở mấy nước, dược liệu bên trong tương đối đầy đủ, họ cũng thu thập thảo dược hoặc thuốc được làm từ dược liệu, dù là loại nào, chỉ cần họ thấy có tác dụng, là thuốc thì đều có thể nhận.
Vì vậy những loại thuốc tốt này của Tần Phong Hi đúng là nên được đưa tới Thịnh Dược Hành là tốt nhất.
“Vậy tới Thịnh Dược Hành.
Có Vân Phong đồng hành suốt dọc đường, Tân Phong Hi cảm thấy thời gian trôi khá nhanh. Hắn ta biết rất nhiều thứ, nói cũng không khô khan, khiến Tần Phong Hi nghe mà thấy tâm trạng rất tốt.
Mà khi Vân Phong tới thành Lạc Dương với nàng trước, Phạm Trường Tử cuối cùng cũng dẫn theo Nạp Lan Tử Lâm và mười đồ đệ nhận được tin từ ông ta, vội vàng đến Mãnh Hổ sơn.
Từ xa Nạp Lan Tử Lâm đã nhìn thấy một tòa thành. Hắn ta lắp bắp kinh hãi: “Sư phụ, người mau ra đây xem!”
Phạm Trường Tử vén rèm xe lên, cũng nhìn thấy tường thành cao ngất cùng với cổng thành đỏ thắm. Tường thành trải dài trước mặt họ, nhìn như bao bọc toàn bộ Mãnh Hổ
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất