Không ngờ mấy người này lại ở đây!
Tần Phong Hi liếc nhìn hắn ta: “Vì sao các ngươi không vào thành? Đủ tay đủ chân cả mà không tìm được việc làm sao?”
Nào ngờ tên Đồ Trí Dũng kia lại có chút buồn bực nói: “Chúng ta không biết phải làm gì?
Tân Phong Hi ngẫm nghĩ rồi hiểu ra. Mấy tên này từ nhỏ không có ai quản giáo, nào có quan niệm phải làm gì đó để có thù lao nuôi sống bản thân.
“Vậy ai dạy võ công cho các ngươi?”
“Trước kia có một ông lão, ông ấy mua rượu không trả tiền bị người ta đuổi, là bọn ta cho ông ấy chút tiền mua rượu, kết quả là ông ấy dạy bọn ta hai tháng rồi đi, nói là muốn đi thăm thú tứ phương” Nhắc tới ông lão đó, mắt Đồ Trí Dũng còn toát lên vẻ nhung nhớ, Tần Phong Hi hơi ngẩn ra, chuyển hướng nhìn sang mấy người khác, phát hiện ra họ
cũng vậy.
Chỉ dạy hai tháng mà có võ công như vậy, chứng tỏ năng lực của mấy người này cũng không tệ! Mà cảm tình của họ đối với ông lão kia cũng khiến lòng nàng dao động.
Nàng nhớ tới lão đạo sĩ. Cũng không biết nàng còn có cơ hội gặp lại lão đạo sĩ hay không, mà chuyện mà ông ấy bảo nàng tới giúp đỡ rốt cuộc là chuyện gì. Mấy ngày nay nàng lại không mơ thấy ông ấy nữa.
Bên ngoài mưa tuyết ngày một lớn, nhưng đoạn đường được núi che khuất này lại khá ấm áp. Mấy người Đồ Trí Dũng không dám có ý nghĩ chạy trốn, cũng chẳng biết chạy đi đâu, trái lại còn ngoan ngoãn đưa nước nóng cho nhóm Tân Phong Hi, dâng lên mấy miếng bánh nướng, sau đó ngồi xổm ở một bên.
Ba con ngựa đang ăn cỏ ở một bên, Tần Phong Hi cùng Trần Thập và Tân Nghĩa chuyển ghế sang ngồi bên lò lửa đám Đồ Trí Dũng nhóm, vừa uống nước ấm vừa ăn miếng bánh nướng hơi cứng.
Lại thấy mấy người kia nhìn miếng bánh trong tay họ với ánh mắt trông mong.
Xem ra đây cũng là chút lương thực còn sót lại của họ. Con đường này ngoài những người đi sâu vào núi hái dược liệu hoặc săn bắn thì không còn ai đi qua, hiện giờ tuyết rơi lớn lại càng không có người tới.
Vừa rồi có lẽ mấy người này đang vui mừng vì cuối cùng cũng kiếm được một khoản, ai ngờ người tới lại ăn nốt chỗ lương thực còn lại của họ. Nghĩ cũng thấy họ đáng thương.
Tần Phong Hi dao động, hạ giọng nói với Trần Thập và Tân Nghĩa: “Các ngươi nghĩ sao nếu dẫn theo họ?”
Trần Thập và Tân Nghĩa đều sửng sốt: “Cô nương muốn dẫn họ theo?”
“Ừ” Tân Phong Hi nghĩ rồi nói: “Mấy món đồ này của chúng ta không bán được ở mấy tiểu trấn tiểu thành đâu, phải tới thành lớn mới được. Nhưng chúng ta có thể tới tiểu thành mua hai cỗ xe ngựa trước, thời gian này mưa gió suốt, dược liệu cũng không đặt trên ngựa mãi được, sẽ ướt mất. Sắp tới chúng ta còn phải tới Bắc Thương, chỉ có hai người các ngươi cũng vất vả, thế nên dẫn theo họ, giao cho họ làm mấy việc lái xe ngựa, dù sao thì ta vẫn có thể nuôi được thêm mấy người”
“Nghe cô nương hết” Trần Thập và Tân Nghĩa liếc nhau, cảm thấy thật ra là cô nương nhà họ đang động lòng trắc ẩn.
“Đồ Trí Dũng?” Tần Phong Hi lên tiếng.
Đồ Trí Dũng nhanh chóng chạy tới: “Cô nương có gì sai bảo?”
“Sắp tới các ngươi có dự tính gì không?”
“Dự tính?” Đồ Trí Dũng sửng sốt, liếc nhìn Tân Phong Hi, đột nhiên như hiểu ra gì đó, nhưng lại không dám tin, chỉ nhìn Tần Phong Hi ngập ngừng muốn nói lại thôi. “Sao hả, không có dự tính hay là không dám nói?”
Đồ Trí Dũng quỳ sụp xuống: “Có phải cô nương muốn dẫn theo mấy huynh đệ bọn ta không? Bọn ta sẵn lòng!”
Tần Phong Hi và hai người Trần Thập đều không nhịn được mà bật cười.
“Sao ngươi lại cảm thấy ta muốn dẫn theo các ngươi?” Tần Phong Hi có chút tò mò hỏi.
Đồ Trí Dũng nói với vẻ rất chắc chắn: “Cô nương là người tốt! Vừa rồi rõ ràng biết bọn ta muốn cướp bóc mà vẫn không giết bọn ta, bây giờ chắc chắn cũng không muốn nhìn bọn ta chịu đói.
Còn một điểm hắn ta chưa nói, đó là người bình thường nhìn bộ dạng của họ, nhìn nơi họ sống, chắc chắn sẽ không ăn đồ của họ, nhưng một cô nương xinh đẹp thế này lại không chút để ý mà nhận bánh ăn, tuy rằng đây là chút lương thực cuối cùng còn sót lại của họ, nhưng không hiểu sao nhìn nàng ăn họ lại thấy cái bánh này đáng giá đến lạ. “Ha ha ha, ta là người tốt?” Tần Phong Hi bật cười: “Được, nếu ngươi đã nói vậy, vậy coi như ta làm người tốt, các ngươi theo ta đi, tuy ta không dám hứa gì khác, nhưng có thể để các ngươi đủ ăn đủ uống, thế nào?”
Đồ Trí Dũng mừng rõ, quay đầu hô lên với những người khác: “Các huynh đệ, cô nương đồng ý dẫn chúng ta theo!”
Đâu phải những người này không nghĩ tới việc thay đổi cuộc sống, họ lớn lên với nhau từ nhỏ, nếu bảo họ tách nhau ra, mỗi người lại có vướng bận riêng, muốn tìm việc cũng chưa chắc có thể làm cùng nhau, vả lại, thực ra họ cũng không biết mình giỏi cái gì, hơn hai mươi năm qua sống phiêu bạt khiến họ có chút mông lung.
Lúc trước Tần Phong Hi từng hỏi họ vì sao không tìm việc gì làm, trong lòng Đồ Trí Dũng lập tức dao động, đi theo nàng có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất của họ.
Tân Phong Hi có rất vừa lòng với sự cơ trí và khả năng quan sát của Đồ Trí Dũng, hơn nữa hắn ta còn có một ưu điểm khác, đó là quyết đoán, không dây dưa lằng nhằng. Sau khi quyết định đi theo nàng, hắn ta thuyết phục thêm bốn người khác, chẳng mất chốc đã thu dọn xong, trước hết là lau mặt mũi sạch sẽ, tóc tai chải chuốt chỉnh tề.
Theo lời Đồ Trí Dũng là không thể để cô nương mất mặt.
“Đa tạ cô nương thu nhận.
Tần Phong Hi gật đầu: “Sau này bên ngoài có lẽ ta sẽ mặc đồ nam nhiều, các ngươi gọi ta là thất công tử đi.
Nghe Đồ Trí Dũng nói thành trì gần đây nhất cũng mất hai ngày đi, Tần Phong Hi muốn cho họ một thử thách. Vì họ không có ngựa, nàng cho Đồ Trí Dũng một trăm lượng ngân phiếu, bảo bọn họ xuất phát trước, vào thành tìm khách điểm tốt đợi rồi hỏi thăm xem ở đâu có xe ngựa kiên cố dùng tốt, nếu đặt được thì cọc chút tiền đặt hai chiếc xe
ngựa, còn nhóm nàng sẽ xuất phát sau một ngày.
Nếu họ là người ham chút lợi lộc nhỏ này, có cái nhìn thiển cận thì có lẽ sẽ cầm một trăm lượng ngân phiếu này bỏ chạy, không chờ nàng trong thành. Còn nếu trong lòng họ muốn quấn lấy nàng, đa nghi thì có khi sẽ không muốn cầm tiền bôn bê trong tuyết đi hai ngày trời vào thành trước.
Đồ Trí Dũng không chút do dự nhận lấy ngân phiếu, hỏi nàng một chút yêu cầu về nhà trọ và xe ngựa, chỉ mang theo cây đao họ còn chưa mài sắc, năm người lại nhìn qua sơn động đã sống mấy năm, sau đó hòa mình vào tuyết rời đi.
Trần Thập nhìn bóng dáng họ, nói một câu: “Tên Đồ Trí Dũng này không tồi.
Đúng là không tồi.
Bản thân Tần Phong Hi cũng không sốt ruột, bọn họ đã đi mấy ngày trời, cả người lẫn ngựa đều phải nghỉ ngơi.
Tuy rằng rất lạnh nhưng họ vẫn ngủ một giấc tới trưa ngày hôm sau. Tỉnh dậy uống nước rồi dùng hai viên thuốc bổ khí huyết, sau đó họ mới xuất phát tới Bình Sa thành như Đồ Trí Dũng nói.
Bình Sa thành, ngoài thành nhiều bãi cát, nhưng không phải loại phù sa rời rạc, thực vật cũng không nhiều, chỉ là hiện giờ rét đậm nên xung quanh toàn một mảnh trắng xóa. Trên cổng thành là ba chữ Bình Sa thành trông có vẻ đã trải qua tang thương nhiều năm, màu sắc đã phai đi rất nhiều. Lúc này đã qua buổi trưa, cổng thành rộng mở, nhiều người vào thành, người ra thì lại ít.
Người đi đường mùa đông phần lớn là dùng xe ngựa hoặc xe lừa, đủ mọi hình thức, có loại rất xa hoa, có loại đơn sơ đến mức hầu như không thể che mưa chắn tuyết.
Thỉnh thoảng có mấy người cưỡi ngựa hoặc đi bộ, bọc áo choàng da lông kín mít cả người. Giống như ba người nhóm Tân Phong Hi vậy, tuy rằng cũng có áo choàng nhưng rõ ràng mỏng manh hơn rất nhiều, lại còn có mấy chỗ thủng, trông rất thảm, rất hiếm thấy.
Nhưng ngựa của họ lại rất bắt mắt.
Thế nên lúc họ vào thành có không ít người chú ý.
“Công tử, chúng ta cố ý thả chậm tốc độ, theo lý mà nói thì nhóm Đồ Trí Dũng hẳn đã tới Bình Sa thành từ sáng rồi.” Nhiều người vào thành, Tần Phong Hi hiện giờ mặc đồ năm, thế nên Trần Thập và Tân Nghĩa đều sửa sang cách gọi công tử.
“Ừ, nếu họ không tới thì coi như ta bố thí một trăm lượng bạc. Nàng vừa dứt lời thì thấy Đồ Trí Dũng đi từ lối rẽ trước mặt tới, đúng lúc nhìn thấy họ.
“Công tử, cuối cùng mọi người cũng tới rồi!” Mắt họ sáng lên, bước nhanh tới, duỗi tay dắt ngựa của Tần Phong Hi.
“Bọn ta đã tìm khách điểm dọn dẹp xong xuôi, mời công tử đi theo ta”
Khóe môi Tần Phong Hi cong lên: “Được.
Khách Điếm nhóm Đồ Trí Dũng tìm quả nhiên không tồi, mà điều khiến nàng bất ngờ là, Đồ Trí Dũng đặt cho ba người họ phòng hạng một, còn năm người bọn hắn lại sống ở phòng hạng ba.
“Phòng hạng ba đã tốt lắm rồi, công tử, người không biết chứ, ấm lắm, tốt hơn động của bọn ta trước đây nhiều, các huynh đệ đều rất vui!”
“Vui thì tốt” Tần Phong Hi đương nhiên sẽ không vì chuyện này mà đặc biệt đổi phòng cho bọn họ, họ nghĩ được như vậy cũng tốt.
Những việc tiếp theo đều do Đồ Trí Dũng lo liệu, đưa ngựa tới chuồng ngựa chăm sóc, còn thu xếp một người ở đó trông coi, để phòng ngừa bảo mã Đại Uyên của nàng bị người khác trộm mất.
Sau đó bảo tiểu nhị mang cho họ mấy thùng nước ấm, sắp xếp tìm mấy người phụ nữ mang y phục của họ đi giặt sạch, rồi lại dọn một bàn đồ ăn thịnh soạn, chờ họ tắm xong ra vừa lúc đồ ăn lên.
Tân Phong Hi cười hỏi hắn: “Một người đàn ông cao to cường tráng như ngươi sao lại cẩn thận như vậy?”
Đồ Trí Dũng cười: “Chẳng phải ta là lão đại của mấy người họ sao? Dù sao cũng phải có người cẩn thận chút, nếu không sao có thể sống được.
Từ khi ra khỏi Phá Vực, họ vội vàng suốt dọc đường, trên đường vào thành nghỉ ngơi ăn cơm Phạm Trường Tử cũng thúc giục như quỷ đòi mạng, tiếp đó lại ở Thần Ma cốc cả tháng trời, sống trong sơn động ăn quả dại, bây giờ ra ngoài lại hứng gió tuyết mấy hôm, Tần Phong Hi và Trần Thập Tân Nghĩa ngồi vững vàng trên ghế, khi ăn đồ ăn nóng hổi
thơm ngào ngạt, thực sự cảm thấy như vừa được sống lại.
“Làm chén rượu đi?” Tần Phong Hi đột nhiên có hứng uống rượu.
“Công tử uống được sao?”
“Coi thường bổn công tử à, nào nào nào, ba người chúng ta mỗi người một vò, xem ai uống xong trước!” Lúc này tâm trạng Tân Phong Hi rất tốt, còn có hứng đấu rượu.
Trần Thập có chút bất đắc dĩ nhìn nàng: “Công tử, không được đâu, nếu người uống say thì mấy thuộc hạ bọn ta không tiện chăm sóc người. Hắn ta nghĩ nếu uống rượu vào rồi nôn mửa gì đó, bọn họ đều là đàn ông, sao có thể giúp nàng thay y phục.
Lúc này, một giọng nói ấm áp đột nhiên vang lên: “Tại hạ uống cùng công tử được không?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất