Tân Phong Hi không thể không để ý đến dung mạo, vốn dĩ nàng vẫn đang trẻ trung phơi phới cơ mà, nếu cứ thế trở thành một người phụ nữ tuổi trung niên thì ai mà chịu nổi? Nhưng hiện giờ việc quan trọng nhất là giữ được tính mạng, giữ được mạng rồi thì sau này nàng lại nghĩ cách khôi phục thanh xuân. 

Cũng may Hoa Mây Trùng Tơ đã được giải hoàn toàn, cái giá phải trả là hơn nửa cái mạng của nàng. 

Cứ nghĩ tới chuyện này là Tần Phong Hi lại muốn lột da, ăn tươi nuốt sống Nạp Lan Mộng Như, uống máu nàng ta rồi đem xương cốt của nàng ta ủ thành phân bón để nuôi đám hoa quỷ trong bãi tha ma. 

Về phần con quái thủy trong dòng suối kia là gì thì hiện giờ nàng không có hứng thú biết. 

Thân hình nàng lảo đảo, Trần Thập và Tân Nghĩa lập tức một trái một phải đỡ lấy nàng. Tần Phong Hi bám lấy tay bọn họ, tự giễu nói: “Đúng là cảm giác hơi giống Thái hậu đấy” 

“Cô nương. 

Nhận ra sự suy yếu của nàng, Trần Thập và Tân Nghĩa đều đau lòng đến mức trong họng nghẹn ngào, nói không ra lời. 

Ông lão nhìn Tần Phong Hi: “Tiểu cô nương, tại sao cô lại ở đây? Không muốn về nhà họ Tần à?” 

“Ông là người nhà họ Tần ư?” 

“Không tính là vậy” Ông lão lắc đầu, nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của nàng, cuối cùng nói: “Ta cứu cô lần này, sau đó cô giúp ta một chuyện được không?” 

Từ lúc nãy Tần Phong Hi đã nhận ra sở dĩ ông lão này dễ dàng nói muốn giúp nàng như vậy là vì cho rằng nàng không thể tìm được cái thứ linh quả kia. Nhưng không ngờ vận may của nàng bộc phát, thế mà lại có được linh quả. Ông ta lưỡng lự một lúc lâu cũng chưa đưa ra được quyết định có cứu nàng hay không, chứng tỏ bộ dạng này của nàng không dễ cứu. 

Chính Tần Phong Hi cũng tự biết điểm ấy. 

Hiện giờ việc này không tính là cứu mạng nữa, mà là khôi phục sinh cơ, bù đắp lại sinh mệnh lực đã mất đi cho nàng. Thật ra trong lòng Tần Phong Hi mơ hồ xuất hiện suy 

nghĩ, dù không có ông lão kia hỗ trợ thì nếu nàng cứ ở lại Thần Ma cốc này, nói không chừng cũng có thể tìm được dược liệu hiếm lạ có thể sử dụng, thậm chí là thuốc liều mạnh để tẩm bổ lại cơ thể, bởi vì Thần Ma cốc thật sự có rất nhiều dược liệu. 

Thiên tài địa bảo đấy! 

Vậy nên lúc này nàng không quá tuyệt vọng, chỉ cần giữ được mạng thì tất cả đều có khả năng. 

Đương nhiên nếu có người đồng ý giúp đỡ thì càng tốt. 

Chẳng qua là thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí, điểm này nàng vẫn hiểu rõ: “Ông muốn ta giúp việc gì? Nhỡ sau này ông muốn ta giúp đỡ hủy diệt tinh cầu này thì sao ta có thể làm được?” 

Ông lão: “. ” 

Tại sao ông ta lại bắt nàng hủy diệt tinh cầu này cơ chứ? 

“Được rồi, ta không cần ông cứu, tự ta từ từ nghĩ cách cũng được.” Tần Phong Hi lắc đầu. 

Ông lão lập tức trợn tròn mắt, ở đâu ra người từ chối được cứu thế này chứ? Một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc phải mang khuôn mặt già nua kia mà vẫn chịu đựng được 

u? 

Tần Phong Hi không hề nói đùa. Nàng xòe hai tay ra: “Tiểu Thập Tử, Tiểu Nghĩa Tử, đỡ ai gia nào. 

Trần Thập: “.” 

Tân Nghĩa: “. 

"1 

"1 

Bọn họ không phải thái giám trong Hoàng cung Đông Thanh đâu cô nương! 

Ông lão thấy Tần Phong Hi thật sự định rời đi thì lập tức chặn trước mặt nàng: “Này này này, tiểu cô nương thiên tài nhà họ Tần, cô khoan hãy đi, chúng ta có thể bàn bạc lại 

mà." 

“Tiểu cô nương thiên tài?” 

“Cô không biết à? Những người nhà họ Tần có thể luyện thành huyết chú bản mệnh thì đều là huyết mạch chính gốc, nói trắng ra chính là con cháu thiên tài nhất của nhà họ 

Tần” 

Ông lão đánh giá nàng: “Cô chắc chắn là đứa con lưu lạc của chi nào đó trong nhà họ Tần, bảo sao người trong tộc họ Tần cũng không biết đến sự tồn tại của thiên tài số một như vậy, nếu họ biết thì.. 

Ông ta nói đến đây bèn dừng lại. 

Tần Phong Hi liếc mắt: “Ta ghét nhất là mấy người nói một nửa rồi ngừng” 

Ông lão cười ha hả: “Nếu cô là con cháu lưu lạc bên ngoài, vậy cô từng nghĩ đến chuyện quay về không?” 

“Chưa từng?” Tần Phong Hi trả lời gọn gàng: “Hơn nữa, người mang họ Tần không nhất định là người nhà họ Tần mà ông nói kia. 

“Việc này thì cô nghĩ sai rồi, người có thể luyện thành huyết chú bản mệnh thì nhất định là người nhà họ Tần. Nếu hiện giờ cô không muốn quay về thì ta nói nhiều cũng vô ích. Có điều, nếu ta cứu cô, sau này ta không cần cô giúp hủy diệt tinh cầu này hay gì cả, ta chỉ cần cô hỗ trợ trong khả năng của mình thôi, cô cảm thấy thế nào?” 

“Hành động nằm trong khả năng của ta đồng thời không vi phạm ý nguyện của ta?” 

“Tiểu cô nương nhà cô, chuyện này mà còn cò kè mặc cả nữa..” Ông lão thấy nàng lại định đi thì đành sửa miệng nói: “Được được được, ta đồng ý, ta đồng ý, bây giờ cô có thể để cho ta cứu được chưa?” 

Ặc, sao ông ta cứ có cảm giác việc này quái lạ thế nào nhỉ, muốn ra tay hỗ trợ người ta mà còn phải cầu xin đối phương để cho mình cứu là sao? 

Nhưng chuyện khiến ông ta hộc máu còn nằm ở phía sau. 

Tần Phong Hi lắc đầu nói: “Bây giờ ta có chuyện quan trọng cần làm, chờ ta làm xong thì sẽ đến tìm ông nhé” 

Trần Thập: 

Tân Nghĩa: “... 

"1 

Ông lão: “.” Này, tiểu cô nương, người muốn được cứu mà lại chảnh chọe như vậy, có ổn không đấy? 

Sau đó ông ta nghe được giọng nói của chính mình: “Cô muốn làm gì vậy? Có cần giúp đỡ không?” 

Ông ta đúng là lắm mồm mà! Có thể thu hồi lại được không... 

“Được, chuyện này nói không chừng ông có thể giúp ta một tay đấy” Hai mắt Tần Phong Hi sáng lên. 

Nàng nói như thể ông ta rất vô dụng, mãi mới tìm được việc ông ta có thể giúp đỡ vậy. Khóe miệng ông lão giật giật: “Cô nói trước thử xem 

“Chẳng phải ông bảo rằng ông đã lần mò trong Thần Ma cốc mấy tháng trời ư? Vậy chắc hẳn ông cũng biết Tam Hàn Thu Giao ở đâu nhỉ?” 

Tam Hàn Thu Giao? Hóa ra nàng tới vì thứ đó ư? Ông lão hơi sửng sốt, ngẫm nghĩ một lát. Cũng được, mặc dù ông ta cũng muốn thứ đó nhưng không nhất định phải có bằng được, coi như ban ơn cho nàng một lần đi: “Biết, có điều phải đến đêm mai mới đào được Tam Hàn Thu Giao. 

Họ đến kịp rồi! 

“Ông dẫn bọn ta đi đường tắt qua đó đi 

“Này ta nói nhé, tiểu cô nương nhà cô đúng là chẳng khách khí chút nào nhỉ? Sao cô dám chắc rằng ta sẽ dẫn cô đi?” Ông lão phẫn nộ. 

“Chờ ta lấy được Tam Hàn Thu Giao rồi, ta sẽ giúp ông tìm thứ ông muốn” 

Một canh giờ sau, ông lão dẫn theo ba người đi đường, vẫn không nhịn được hỏi Tần Phong Hi: “Làm sao cô biết thứ mà ta muốn tìm?” 

Tần Phong Hi nghiêng đầu nhìn ông ta, biểu thị rất khinh thường. 

Mấy năm trước từng đến, lần này lại tới nửa năm trời, không phải tìm đồ thì chẳng lẽ là do yêu thích Hoa Mây Trùng Tơ ở đây à? Mặc dù ông ta nói muốn tìm loại quả kia, nhưng sau khi biết nàng đã ăn mất lại chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối chứ không hề tỏ ra đau khổ hay tức giận tột độ, chứng tỏ mục đích chủ yếu của ông ta không phải loại linh quả ấy. 

Đương nhiên dù đó là gì thì Tân Phong Hi cũng đã đồng ý tìm giúp ông ta, mặc dù nàng không cam đoan nhất định sẽ tìm được. Câu này đương nhiên nàng không nói ra. 

Vòng trong của Thần Ma cốc lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của nàng, tuy họ đi đường tắt, nhưng để tới được điểm đích cũng phải mất ròng rã một ngày. 

Đây cũng là khu vực trung tâm của Thần Ma cốc, có đủ các loài cây với dáng vẻ khác nhau, hoa quả thơm ngát kết đầy đầu cành. 

“Những loại trái cây này phần lớn đều có độc, các ngươi tốt nhất không nên tùy tiện ăn linh tinh.” Ông lão nhắc nhở một câu. 

Bọn họ chọn một chỗ có nhiều cây ăn quả nhất để nghỉ ngơi và chờ đợi. Giờ Tý đêm nay họ sẽ có thể đào được cây Tam Hàn Thu Giao kia, hiện giờ chỉ có thể chờ. 

Hai canh giờ sau nhóm Nạp Lan Mộng Như mới tới nơi này, hơn nữa còn xuất hiện ở phía đối diện bọn họ. Ông lão quả nhiên đi đường tắt, đến sớm hơn nhiều so với bọn họ. 

Khi nhìn thấy Nạp Lan Mộng Như, hơi thở của Tần Phong Hi chợt trở nên lạnh lẽo. Mối quan hệ giữa nàng và Nạp Lan Mộng Như biến thành đối địch không chỉ bởi vì Lệ Tử Mặc nữa. 

Những gì mà Nạp Lan Mộng Như tính kế nàng, Trần Thập và Tân Nghĩa, nàng đều ghi tạc hết trong lòng. Trần Thập suýt nữa đã chết theo cách thức ghê tởm kia, nàng cũng bị ép phải dùng huyết chú bản mệnh, mạng sống như treo trên sợi tóc, hao tổn sinh cơ biến thành một người phụ nữ trung niên bốn, năm mươi tuổi. 

Nếu không phải vì vừa khéo gặp được ông già kỳ quặc này cộng thêm vận may của nàng lúc trước khi hái được năm linh quả, thì hiện giờ Tần Phong Hi đã mất mạng rồi. “Cô nương, quân tử báo thù mười năm chưa muộn” Trần Thập trông thấy Nạp Lan Mộng Như thì cũng rất căm hận, nhưng hắn ta lo Tần Phong Hi muốn lập tức tới gặp nàng ta 

để báo thù. 

Tần Phong Hi thu hồi ánh mắt, tiếp tục đùa nghịch viên thuốc trong tay: “Mặc dù cô nương nhà các ngươi không phải quân tử, nhưng ngươi yên tâm, ta không phải người dễ kích động vậy đâu. 

Tu vi của Nạp Lan Mộng Như không hề thấp hơn nàng, mặc dù nàng có chiêu thức khác ví dụ như chú quyết, nhưng đằng sau Nạp Lan Mộng Như lại là toàn bộ Vấn Thiên Sơn. 

Vấn Thiên Sơn đã tồn tại ở đỉnh cao lâu như vậy, căn cơ của họ chắc chắn mạnh hơn nàng. Chỉ cần nhìn lần này bọn họ có thể lấy ra đủ các loại thuốc ngừa độc tránh chướng khí, biết làm thế nào để đối phó với Hoa Mây Trùng Tơ là đủ biết, chắc chắn trên người Nạp Lan Mộng Như có không ít thứ tốt và đồ vật bảo mệnh. 

Còn một vấn đề nữa chính là nếu hiện giờ nàng giết Nạp Lan Mộng Như, Đại trưởng lão của Vấn Thiên Sơn chắc chắn sẽ liều mạng với nàng. Nàng chưa từng gặp mặt Đại trưởng lão đó, không biết tu vi của đối phương ra sao, người cứ bất chấp tất cả lao đầu vào chỗ chết thì chính là kẻ ngốc. 

Hiện giờ Vấn Thiên Sơn cũng biết nàng bị Phạm Trường Tử đưa tới Thần Ma cốc, nếu Nạp Lan Mộng Như mất mạng ở đây thì không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn bên họ sẽ đổ trách nhiệm lên đầu nàng. 

Muốn giết cũng phải chờ đến khi ra khỏi Thần Ma cốc, nàng rũ bỏ được hiềm nghi trên người mình đã. 

Hơn nữa hiện giờ hoàn cảnh của Lệ Tử Mặc cũng rất khó khăn, nàng bớt gây phiền phức được chút nào thì hay chút ấy. 

Nạp Lan Mộng Như vẫn chưa phát hiện ra bọn họ, bởi vì hai bên còn cách nhau một khoảng, hơn nữa nhóm Tần Phong Hi tới trước nên đã chọn ra vị trí tốt nhất, mà có khi Nạp Lan Mộng Như cũng không ngờ bọn họ vẫn còn sống. 

Chẳng biết có phải nàng ta vẫn đang tiếc nuối vì trong thời khắc sống còn, Vấn Kiếm và Vấn Mặc đã bị bại lộ, không thể đi theo Tân Nghĩa về Phá Vực hay không. 

Vấn Kiếm cúi đầu đi bên cạnh Nạp Lan Mộng Như. Trông dáng vẻ của hắn ta thì quả nhiên Nạp Lan Mộng Như không biết cách ép Hoa Mây Trùng Tơ ra, nhưng vẫn có biện pháp tạm thời chống đỡ, nếu không thì Vấn Kiếm đã chẳng bình tĩnh như vậy. 

Chắc họ muốn đợi đến khi lấy được Tam Hàn Thu Giao rồi quay lại Vấn Thiên Sơn tìm người nghĩ biện pháp. 

Chẳng qua là, tạm thời nàng không giết được Nạp Lan Mộng Như, nhưng Vấn Kiếm và Vấn Mặc thì nàng nhất định phải giết. Nếu không xả bớt giận thì sao nàng xứng đáng là Tần Phong Hi chứ! 

Vì vẫn còn nhiều thời gian nên Tân Nghĩa đi tìm đồ ăn, Tần Phong Hi lấy dược liệu lúc trước đã đào được ra và phân loại, những thứ có thể bảo quản lâu thì cất vào trong hộp, không thể bảo quản lâu thì điều chế thành thuốc viên. Sau khi sắp xếp xong, nàng lại cầm túi tiếp tục đào dược liệu. Chỉ trong một canh giờ nàng đã đào thêm được hai túi lớn dược liệu quý hiếm, bội thu thắng lợi, việc này khiến tâm trạng của nàng tốt hơn rất nhiều. 

Rất nhanh sau đó, màn đêm dần tới. 

Ở khu vực trung tâm có một mảnh đất trống, không một ngọn cỏ, thổ nhưỡng màu đen nhìn khá tơi xốp. Để tìm ra chỗ như vậy tương đối dễ, nhưng người không biết sẽ chẳng thể hiểu được tìm mảnh đất trống ấy để làm gì. 

Đó chính là nơi Tam Hàn Thu Giao sinh trưởng. 

eyJpdiI6ImhCMytCQVdiRzhzaDVZXC80amJ5Rnh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkdcLzU4M25sTFpvWjh4TzdXeFV6Y3lTbGpjM0g5OERoUXBTczBXMG94REFlV1RWNzBKZkJGQUsrc0M2WStiekZLc0dycERVTm1sd2t6b2JxYUJKQ1VJZVM0RXNRYWxSbTdDdmFKZ1IxMWFlamJSc0dUeTF3RU1MR1M5UmdRWWJRVFFlTmZnYkFNcjJzT2Iwb3JsanJIUWJFMnRkdTREMDA3ajdpejVSUDlCS2l2YVBUMUhaRVNmUkowTnNkelFjQmZzUEpFemU1MlgzYmI5Mm5Sc210aW5jUkNWRlRSelwvaExJeDdaTmxBZkMydjJLOEszUzZGXC9xUzVhYWxHSlFyMlkzc0dJaEJJY0tGemlkNWQ5Qkk0UG93bm1QQmhzUm9GRGtNY3RBNkFTdkxYU3RkR2RSYlp4UGliMlQwSmJiNWlTbXk4R0d6djBTWlRhbEVzNHZyWkt1ZUVtcjhkdWNkTldBbkU0VnllQnc3N3NIbjJHOHlYaHNJVWprXC8yYmJcL3VQUjV2NWlKRW9rQVRuVStzTFhqYVduU0FIRFF1UDdZZm1zZXRzM2hBUk1IQSt4MUIrSUFRTUxEaGZYMGxBSlErdE45WWdVTGFuQndjSlBSXC8xTU5pdldkNEEwWlwvczBtTFpjc09nOXc3Q3pNN3N3NHhBd3FLYWZmSVYxT1ZpZFVHNjlWaUJ0QWJzOXlkdDdXMEhkKzBmNVA0bFpmNkhjbFpxV0hTanoyMFlIMTNtMHB3enVCc3crdjZ0Vmk3SW0wOWphSzVsTnM0ZnYxVEJkZlBkTjRFZW1wdkprcXJ6YjJRYjV5aWxoQmRucXIzbnlTcHplak9DNTFKaG9VeFM5QVJkUUtjXC9FZWpxRnl5R2lnUDN4dTVmc3BYYjJnZTBMUVBGZVQ1elIxdmJIaGRaQkViNlpnc2h4RVRwTmg3SlNWS3lHUDZRd3dvYTJ0eERSXC91Smx0K0RnVkMzSHZCUG5LREdPVVdDS0tkRHpLTWhsSlJEV1dOeEtJeVVWc3VZS3FuMjNlYXR6RHhWc2tPMkZIdHVvM1RuaVVKYlR6UVwvejVFbDlJTVJGY0FJV3AwblhwWEwwRlE0QjM3bERCOFp2cVI3OG5iUk42QVZtb3VheEZoOVVTdDRcL3ZqY2Y1bFwvRkJvaHlpbFwvRWMwc2tLdnRwNXVCK0tOclVJeGcwVDViY3dQYSIsIm1hYyI6ImQ5Mzk4MTQxOGM4Zjg5MzhlYTQwM2U5M2M3MjJiYzRiZjBkNTU2N2FiNGNjYjZkZmNmYmNkOWRlNzhiZmM2NTcifQ==
eyJpdiI6Ik1GUUVlelhOanJ4VTEwSU1LY2ZLS3c9PSIsInZhbHVlIjoiRmNaZ1VxRHhGR0VtM1dBajU3Z0VTNUJPSFRqNzNqemY5S0NHdEJmNHR0VW80bGk5c1QxcXBNY0VKbStMTFFSeUZIQ1RiQkF5SDRrU2JSYkJaRUNnZnJXTUl2dWp1N0tyTVBoenVMSjdBRXcxQUJlU1JQZW1zM0QzOVZNOHlGdHA5NlNOeFJYbkR2aEJ1SFpKTlNuUFRuS1wvbzdIQWY3RmxkU3BBNklsYXFkalU5bTdlTDB4eXJQSkVLN01jeW1Lc0RCMzZaeEExbm9sUmdUekR3Y25iUU1yWkVRTkVRN3dcL3JSOTBYcjhcL2x2Q3RWbUdhcitoUlBiNHFOa3AyT2Jpb3pIQ1pWVit0RGpvRWtLQlBDSnZ4STQ1WDVEQ3cwMnZIZ3V3ZFJoWFo3Sk9TdlRjUDBZRFdvV1wvOTBzWHNpYnVoVmU3cVwvNXNTMks0ZlM5cUlMUlBNTmY0VVpnNDdJam9JaGtMR2dWTnlybk09IiwibWFjIjoiMDE5YzAyNzBmMWJlMWIxMWMxZWNkMDVkZjllYjA4OGNjOGQzZTIyZWZmN2NiNGQxNTMxOGJlYjljMGE3MDgyZCJ9

Mượn ánh trăng mờ, ông lão đi theo xem trò vui nhìn thấy ánh mắt lóe sáng của nàng bèn không nhịn được mà tò mò hỏi: “Cô nương định làm gì?”

Ads
';
Advertisement