Đây là lúc Tần Phong Hi bất lực nhất, cũng là lúc nàng sốt ruột nhất.
Lần trước khi ở trong trận Sinh Linh Tiểu cùng với Lệ Tử Mặc, mặc dù cũng cực kỳ nguy hiểm, nàng gần như suýt chết mất, nhưng dù vậy thì ít ra nàng cũng biết trận pháp, hiểu cách phá giải như thế nào, chẳng qua năng lực của nàng hơi thấp nên phá giải hơi đau khổ chút thôi.
Có điều lần này lại khác, nàng không biết phải làm sao để phá giải Hoa Mây Trùng Tơ trong người Trần Thập, cũng không hề biết gì về con thủy quái này. Mà hai chuyện ấy lại đan xen vào nhau khiến nàng bất lực sâu sắc, thậm chí còn cảm thấy bị công kích nặng nề.
Tất cả cảm xúc dồn nén trong lòng Tần Phong Hi chợt bùng nổ vào khoảnh khắc nàng nhìn thấy đám người Nạp Lan Mộng Như nhân cơ hội này lẳng lặng băng ngang qua dòng suối nhỏ.
Sau khi đã vượt qua suối và ở vào khoảng cách an toàn, Nạp Lan Mộng Như quay đầu lại. Đối mặt với ánh mắt của Tần Phong Hi, nàng ta bỗng nhiên nở nụ cười xinh đẹp rồi giơ tay lên, làm động tác cắt ngang qua cổ họng sau đó vui vẻ xoay người rời đi.
Tần Phong Hi nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng đi xa của nàng ta, trong lòng ghê tởm đến mức sắp hộc máu. Đã bao giờ nàng chịu thiệt như vậy đâu? Chưa bao giờ nàng chịu thiệt như vậy hết!
Thù này không báo thì nàng không mang họ Tần nữa.
Đang lúc Tần Phong Hi phân tâm thì con rồng nước kia đột ngột quấn lên cổ tay phải của nàng, một sức mạnh vô cùng dã man lập tức kéo Tần Phong Hi về phía dòng suối. Nàng ngã lăn ra đất sau đó bị kéo lê về phía suối nước.
“Cô nương!” Tân Nghĩa kêu to sau đó buông Trần Thập ra rồi nhào tới, khó khăn lắm mới túm được chân Tần Phong Hi để giữ nàng lại.
“Á!” Trần Thập hét lên thảm thiết, hai tay hắn ta cố gắng dứt những sợi trùng tơ ra, nhưng làm vậy rõ ràng chỉ tốn công vô ích, ngược lại còn khiến trùng tơ mượn cơ hội quấn lên cánh tay, hiện giờ chúng đã sắp phủ kín nửa người trên của hắn ta. Trần Thập quỳ phịch xuống đất, khàn giọng gào lên đau đớn: “A!!!”
Hắn ta muốn gắng gượng chống đỡ, nhưng loại thống khổ này đã vượt quá khả năng chấp nhận của hắn ta. Không những thống khổ mà còn cả sợ hãi và tuyệt vọng, nếu chết trên chiến trường thì thê thảm nhất cũng chỉ là bị chém đầu hoặc một kiếm xuyên tim, hắn ta không sợ những chuyện ấy.
Nhưng hiện giờ cảm giác khi vô số con trùng sinh trưởng trong cơ thể rồi chui ra ngoài thật sự quá quỷ dị, cơn đau đớn ấy cũng khó mà diễn tả nổi. Thậm chí Trần Thập còn cảm thấy mình đang biến thành quái vật.
“Trần Thập!” Tần Phong Hi hét lên, toàn thân run rẩy. Nàng rất căm hận cảm giác trơ mắt nhìn đồng bạn chết đi mà bản thân thì bất lực này!!
Lực kéo nàng đi càng lúc càng lớn, Tân Nghĩa cũng không giữ nổi nàng nữa, hai người gần như sắp rơi xuống suối nước.
Tân Phong Hi cắn chặt răng, rốt cuộc nàng chỉ có thể lựa chọn con đường kia ư?
Con đường chết của nàng đổi lấy đường sống cho Trần Thập và Tân Nghĩa.
Lấy một đổi hai, rất có giá trị!
Tần Phong Hi cắn nát đầu lưỡi, mùi máu ngai ngái dâng lên trong miệng nàng.
Tân Nghĩa đột nhiên phát hiện hơi thở của Tần Phong Hi thay đổi, tất cả sự phẫn nộ, tuyệt vọng, bất lực, đau khổ hay sốt ruột đều không còn nữa.
Hiện giờ nàng trở nên rất bình tĩnh, không, là rất lạnh lùng, lạnh đến cực hạn. Khí chất của nàng biến thành giống như màn đêm vô tận, rét buốt đến mức khiến trái tim hắn ta bất giác run lên.
Mà sức mạnh đang kéo bọn họ cũng đột nhiên dừng lại, như thể bị sự lạnh lùng ấy ngăn chặn.
Tân Nghĩa sững sờ dìu Tần Phong Hi đứng lên, chỉ thấy tay trái của nàng chậm rãi vẽ một bài quyết, dường như có một luồng khí lưu di chuyển vòng quanh ngón tay nàng, sau đó nàng đột nhiên phun ra một búng máu khổng lồ.
“Cô nương!”
“Với huyết chú bản mạng của ta, tịnh hóa!” Vẻ mặt Tần Phong Hi lạnh lùng, ánh mắt như băng tuyết phủ kín ngàn dặm, trên người tỏa ra sát khí vô tận.
Con quái thủy kia thế mà cũng biết sợ hãi, vèo một cái quay trở lại dòng suối. Mặt nước trở nên yên tĩnh như thể vừa rồi hoàn toàn không xảy ra chuyện gì.
Gió mạnh đột ngột nổi lên, mái tóc đen của Tần Phong Hi bay phấp phới.
Tân Nghĩa bất giác lùi lại vài bước, Tần Phong Hi chẳng buồn để ý đến hắn ta mà bước từng bước tới chỗ Trần Thập sau đó vươn tay ra, túm lấy đám trùng tơ đang quện vào nhau kia rồi kéo mạnh.
“Tất cả đều chết hết đi”
Phụt, lại một đợt sương máu nữa ào ạt tuôn ra, đám trùng tơ dính phải máu đều tan rã. Hai tay Tần Phong Hi kết quyết, sau đó nàng đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu Trần Thập, sương mù màu máu xuất hiện từ lòng bàn tay nàng rồi chậm rãi bao phủ lấy cả người Trần Thập.
Tân Nghĩa hoảng sợ nhìn vô số con trùng tơ màu đỏ lũ lượt rơi xuống từ người Trần Thập như thác chảy, nằm la liệt khắp mặt đất sau đó đột nhiên bốc cháy và hóa thành khói nhẹ.
Hắn ta đang vui mừng như điên vì Tần Phong Hi có thể giải được Hoa Mây Trùng Tơ thì khi đảo mắt nhìn sang nàng, hắn ta lại chợt chấn động, nghẹn ngào kêu lên: “Dừng tay, cô nương, mau dừng tay!”
Từ trước đến giờ Tân Nghĩa chưa từng thấy trường hợp nào như thế này, Tần Phong Hi vốn dĩ xinh đẹp, da thịt nõn nà căng đầy, bây giờ lại biến thành một gương mặt trắng bệnh như tờ giấy, hơn nữa ở khóe mắt, khóe miệng và hai gò má của nàng, mắt thường cũng có thể trông thấy nếp nhăn dần hiện lên, sắc mặt cũng biến thành ảm đạm không chút ánh sáng, cả người như thể già đi ba chục tuổi!
Tân Nghĩa nhớ lại, huyết chú bản mạng mà nàng nói chẳng lẽ lại là tiêu hao hết sạch máu và sinh cơ của mình ư?
Nếu như vậy, cứu được Trần Thập mà lại mất đi nàng, chuyện này làm sao có thể được?
Hai mắt Tân Nghĩa đỏ hoe, hắn ta lao tới định đẩy Tần Phong Hi ra, nhưng nàng chỉ nghiêng mặt thản nhiên liếc hắn ta một cái. Tân Nghĩa lập tức cảm thấy cơn ớn lạnh chạy từ trong tim xuống tận gan bàn chân, không thể đứng vững nổi.
Ánh mắt của Tần cô nương thật đáng sợ, đáng sợ quá.
Tần Phong Hi biết sinh mạng của mình đang nhanh chóng tiêu hao, nhưng trong thâm tâm nàng vẫn rất lạnh lùng cứng rắn. Nàng cũng không thích phần tính cách này của mình, có điều đây lại là lúc nàng cường đại nhất.
“Cô nương, cô nương mau dừng lại đi..” Tân Nghĩa sắp tuyệt vọng.
Đúng lúc này, một tiếng nói dường như vang vọng khắp bầu trời.
“A di đà phật”
Người xuất hiện không phải hòa thượng mặc áo cà sa và cầm phật châu trong tay, mà lại là một ông lão mặc áo trắng, râu tóc cũng bạc trắng.
Ánh mắt của ông ta nhìn Tần Phong Hi với vẻ khác thường, sau đó ông ta tiến về phía trước một bước.
“Ông lão, tại sao ông đến đây?” Tần Phong Hi lạnh lùng nhìn đối phương, nếu là kẻ địch thì nàng không ngại trực tiếp tiêu diệt người này.
“Tiểu cô nương là người nhà họ Tân ư?”
“Phải hay không thì liên quan gì đến ông?” Lúc này Tần Phong Hi chợt nhớ tới lời của ông cụ Hà, ông ta cũng gặp được một ông già râu tóc bạc trắng trong Thần Ma cốc nên mới chạy thoát được, chắc hẳn đó là người này nhỉ? Chẳng lẽ ông ta sống trong Thần Ma cốc ư? Tại sao ông ta lại biết đến nhà họ Tần?
“Vậy là phải rồi.” Đối mặt với sự lạnh lùng của nàng, ông lão không hề tức giận mà hai mắt còn sáng quắc: “Nhà họ Tần trăm năm qua đã không còn huyết mạch chính gốc, không ngờ ở bên ngoài vẫn còn sót một người. Tiểu cô nương, trong người cô có huyết mạch chính gốc của nhà họ Tần, cứ thế chết đi thì lãng phí quá, có muốn lão phu cứu cô không?”
Tân Nghĩa nghe vậy thì lập tức quỳ xuống: “Xin tiền bối hãy cứu cô nương nhà ta!”
“Ngươi nói cũng vô ích, ta muốn tiểu cô nương này phải tự mình cầu xin lão phu. Ông lão cười híp mắt nhìn Tần Phong Hi. Tiểu cô nương này hiện giờ lạnh như băng, trông cực kỳ kiêu ngạo, muốn nàng cầu xin ông ta chắc hẳn sẽ rất khó.
“Cầu xin ông hãy cứu ta
Ông lão loạng choạng suýt nữa thì ngã.
Không phải như vậy, chẳng có chút cảm giác thành tựu nào cả! Lạnh lùng đâu, kiêu ngạo đâu rồi?
Tần Phong Hi rất muốn phỉ nhổ ông ta, mạng sắp không còn nữa rồi thì giữ lạnh lùng và kiêu ngạo làm gì nữa?
Khuôn mặt ông lão lộ vẻ xấu hổ: “Ta có thể cứu cô thật, với điều kiện tiên quyết là tìm được linh quả Mê Chướng Thanh Bì. Loài cây ấy chỉ có ở trong Thần Ma cốc này, trăm năm mới mọc được năm quả, mà dù có tìm được thì cũng phải ăn toàn bộ năm quả. Nếu không may bị chim chóc ăn mất một quả thì dược hiệu sẽ không đủ. Lão phu ở đây tìm mấy tháng trời mà vẫn chưa thấy.”
Hai quả có vỏ màu xanh xám xuất hiện trước mặt ông ta: “Ông nói loại quả này hả?”
Tần Phong Hi nhíu mày chờ đối phương trả lời.
Ông lão nuốt một ngụm nước bọt: “Cô làm thế nào mà tìm được thế? Lão phu đã tìm kiếm nửa năm trời, cũng đã tiến vào bên trong lùng sục nhiều lần.
“Cái cây ấy nằm ở ngay cửa vào trong này.” Đây chính là thứ nàng phát hiện ra khi bọn họ vừa mới tiến vào tầng chướng khí. Lúc đó nàng đã ăn liền lúc ba quả, Trần Thập và Tân Nghĩa cảm thấy màu sắc của loại quả này nhìn rất giống màu chướng khí, có khúc mắc tâm lý nên không muốn ăn.
Có điều cả ngày hôm nay bọn họ không có nước uống, đã khát nước gần chết, thế mà Tần Phong Hi lại không cảm thấy gì hết. Nàng vốn dĩ cũng hơi nghi ngờ mấy quả kia phải chăng có tác dụng đặc biệt gì đó, kết quả ông lão vừa nói dứt lời thì nàng đã biết đó chính là thứ này.
Ông lão đang sắp nôn ra máu đến nơi. Ông ta tìm kiếm nửa năm trời, còn cố tình chọn những chỗ nhìn cực kỳ nguy hiểm để lao vào, nào ngờ cái cây ấy lại mọc ngay ở lối
vào?
Đáng nhẽ người bình thường sẽ không muốn ăn loại quả này vì bề ngoài của nó thật sự trông rất khó chịu, giống như màu da người chết, nào ngờ tiểu cô nương này lại chuẩn xác chọn trúng nó chứ.
Đây là số mệnh rồi!
Ông ta thở dài: “A di đà phật.
“Đừng a di đà phật nữa, ông đâu phải hòa thượng, cứu hay không thì nói một câu, không cứu thì ra chỗ khác đi, đừng quấy rầy ta nữa.” Tần Phong Hi dứt lời thì liền “xoạt” một tiếng, bắt đầu ăn nốt hai quả còn lại.
Nàng không phải đứa ngốc, ông lão nói loại quả này có thể cứu nàng, vậy thì dù có dùng phương pháp gì, nàng cứ ăn trước đã rồi nói sau. Trước đó nàng đã ăn ba quả, gộp lại đủ năm quả, nói không chừng chẳng cần đối phương ra tay thì nàng cũng sẽ không chết.
Trong chớp mắt, hai quả còn lại đều bị Tần Phong Hi ăn sạch, cho dù ông lão có muốn lén lút ăn trộm cũng không thể thực hiện.
“Ai, tiểu cô nương, cô cho rằng lão phu sẽ tranh giành với cô nương hay sao?” Nếu như hiện giờ nàng có năm quả thì chắc chắn ông ta sẽ đoạt lấy, nhưng chỉ còn hai quả thì làm được gì chứ?
Ông lão cực kỳ oán hận.
Sau khi nuốt hai quả xuống bụng, Tần Phong Hi cảm thấy sinh cơ liên tục vơi bớt của mình lập tức giảm tốc độ. Nàng âm thầm vui mừng trong lòng, xem ra không phải chết rồi.
Tinh thần thả lỏng, Tần Phong Hi lạnh lùng biến mất, Tân Phong Hi bình thường mà đám Tân Nghĩa vẫn quen thuộc lại trở về.
“Cô nương?” Trần Thập cũng bình tĩnh lại. Sau khi sương máu tản ra, Hoa Mây Trùng Tơ trên mặt và trên cổ hắn ta đều biến mất, thậm chí còn không để lại chút dấu vết gì. Nhưng khi nhìn thấy Tần Phong Hi già nua ba mươi tuổi thì hắn ta lại cảm thấy chấn động, quỳ trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Bọn họ chỉ là thị vệ mà thôi, là hạ nhân của nàng! Tại sao nàng lại làm đến mức này vì bọn họ chứ?
“Nhưng mà cô nương, dung mạo của cô.” Mặc dù không cần lo lắng về tính mạng, nhưng ai mà chịu nổi dung mạo trông giống người bốn, năm mươi tuổi này đây? Nếu Đế quân nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cô nương thì chắc ngài ấy sẽ ngũ mã phanh thây bọn họ mất!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất